Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thở dài, gương mặt đạm bạc đi từ trong tối ra, lướt qua người anh ấy đi vào trong phòng của Rimuru.

Cô ấy có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ thuận theo căn phòng, đẩy cửa bước ra ngoài sân, Sumiyoshi đờ ra rồi cũng nhanh chóng chạy theo.

" Em..."

" Em biết... hôm qua khi ăn sáng, em nhìn thấy cổ áo bên trong của cậu ấy có vết máu, máu chưa khô hẳn, là từ buổi tối qua, có lẽ thế..."

" dù sao chỗ này cũng chẳng có ai làm cậu ấy bị thương được"

Thêm cả việc Sumiyoshi đổi hướng ăn uống cho Rimuru cũng đủ để cô ấy biết chuyện gì đó.

" đi thôi... ít nhất..."

Suyako thở dài, bước chân càng nhanh thêm một chút nữa: " ít nhất cậu ấy không có một mình"

"..."

Bước chân của Sumiyoshi cũng nhanh thêm, cuối cùng đi trước dẫn đường, 2 người đi đến địa điểm hôm qua.

Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có những bông hoa lại mọc nhiều thêm, màu sắc rực rỡ hơn, sinh động hơn ngày trước...

Từng giọt máu mà Rimuru rơi xuống đều sẽ trở thành một loài hoa xinh đẹp... nhưng 3 năm ở đây... thứ duy nhất thời gian không nỡ xóa bỏ chỉ có một cánh đồng hoa tràn ngập màu sắc...

" Yoriichi-san...?"

Một bóng người to lớn phủ lên người Rimuru, đem cậu ấy ôm lên, sự dịu dàng đong đầy trong từng cử chỉ, cẩn thận mở miệng cậu ta ra, nhỏ từng giọt từng giọt chất lỏng vào miệng của Rimuru, để cậu ấy nuốt xuống...

Cho đến khi đủ một chén nhỏ, Yoriichi mới ngẩn đầu lên nhìn 2 người bọn họ

" Sumiyoshi-san, Suyako-san, cảm ơn vì đã chăm sóc cậu ấy mấy ngày nay"

2 người bọn họ ngơ người, Sumiyoshi đang định nói gì đó nhưng bị Suyako chặn lại, cô ấy hướng đến Yoi, lên tiếng hỏi:

" Đi theo Rimuru gần một tháng nay, ngài không sợ cậu ấy biết sao?"

" ...cậu ấy... sẽ không biết đâu..."

Điều duy nhất mà Yoriichi không thể dự liệu chính là... rời khỏi sát quỷ đoàn, bệnh của cậu ấy trở nặng đến mức không thể trở tay kịp.

Hoặc cho đến bước này, Yoriichi đã không còn nghi ngờ về việc bạn nhỏ trong lòng rất biết diễn, thậm chí diễn tốt đến mức này.

Yoriichi không còn là người có thể quang minh chính đại bảo cậu ấy ăn cơm, cũng không thể đứng trước mặt ép cậu ấy dùng thuốc...

Rời khỏi sát quỷ đoàn, thứ duy nhất anh ta có thể làm chính là dẫn cậu ấy đến với nhà Kamado, chờ Rimuru ở đây...

Chờ đến khi cậu ấy đau đến mức ngất lịm đi mới có thể âm thầm lại gần, cho cậu ấy dùng thuốc cùng với...đường lỏng...

"..."

Yoriichi cười khổ, bàn tay sờ lên những cánh hoa phát sáng dưới chân...

" Sumiyoshi-san... tôi nhờ anh chuyện này..."

" Nếu... có một ngày nơi này thực sự trở thành một cánh đồng hoa... tôi muốn được chôn ở đây..."

Một khoảng đất rộng lớn, được nuôi dưỡng bởi đau khổ và máu tươi của cậu ấy... chắc sẽ là một nơi thật tuyệt để an nghỉ.

Yoi đỡ lấy người của Rimuru, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dỗ dành đứa nhỏ trong lòng...

Suyako thở dài một hơi,đưa tay vuốt nhẹ đứa bé trong bụng của mình...

Con à... con sẽ... sắp gặp được 2 người họ thôi, hãy mau mau đến với thế giới này... để có thể chứng kiến loại tình cảm bất kể sống chết của con người đi...

Con trưởng thành, bài học mà đầu tiên mà con được dạy có lẽ sẽ đến từ một cánh đồng hoa xinh đẹp lấp lánh.

Cha mẹ sẽ chờ con...

....................

Trời vào đông, tuyết rơi xuống lạnh cóng...

Rimuru không muốn ngồi một chỗ nên thường hay đi đâu đó, đại khái chính là đi xuống phụ giúp Sumiyoshi, hoặc đi lên rừng tìm thuốc và củi khô...

Vì là mùa đông nên mấy thứ này tìm không dễ nên rất đáng giá.

Hơn 10 năm ở sát quỷ đòan, những thứ cậu ấy cũng không hề ít, bán thuốc hái sẵn và điều chế dược liệu trở thành một nguồn thu nhập khá tốt.

Yoriichi nói đúng, Rimuru rời khỏi sát quỷ đoàn... cậu ấy sẽ sống tốt hơn rất nhiều.

Con gái nhỏ của bọn họ bám Rimuru, hoàn toàn khác với thằng nhóc kia, lúc nhỏ thằng bé tránh Rimuru bao nhiêu, bây giờ em của thằng bé bám Rimuru bấy nhiêu...

Mùa đông lạnh giá có củi ấm, có nước nóng, có hơi thở của con người là mùa đông hạnh phúc nhất.

Mùa đông năm thứ nhất, Rimuru ngồi ngẩn ngơ nhìn tuyết, nhìn 2 đứa trẻ nghịch ngợm trong tuyết trắng...

Bình thường cậu ấy thường làm gì nhỉ...? tay cầm xích lạc, đánh nhau với mọi người coi như rèn luyện mùa đông, hay đem hỏa lam linh ra sưởi ấm...?

Tuyết trên mái nhà rơi xuống chút ít, vừa vặn rơi xuống bàn tay nhỏ của cậu ấy, chậm rãi tan ra...

Ánh mắt tan theo nước tuyết, đột nhiên cười lên trông như một đứa ngốc.

1 tháng nay, Rimuru cố gắng bao nhiêu cũng chỉ có thể nuốt một chút cháo loãng, nhưng ít nhất đã tốt hơn lúc trước, thứ gì vào người cũng nôn ra.

Sắp đến tối, Rimuru chống tay đứng dậy bước vào bên trong nhà giúp Suyako làm một chút việc...

Khi Rimuru rời khỏi, bạn nhỏ mới dừng chơi, chạy lại thì thầm với bạn lớn: " anh ơi... chuông... chuông nhỏ trên chân"

Thằng bé nghe liền hiểu, ý con bé muốn nói đến cái chuông nhỏ trên chân Rimuru là gì,Sumiyoshi cũng từng nói... đó là một thứ quan trọng không thể nói, cũng từng nói với 2 đứa trẻ đừng nhắc quá nhiều đến những chuyện liên quan đến Yoriichi...

Bởi vì chỉ cần cậu ấy muốn nhớ hay muốn quên, bọn họ đều sẽ không thể can thiệp...

Nhắc đến sẽ chỉ khiến thêm khó xử vô ích.

" anh ơi... có phải tối nay cha sẽ nhảy đúng không?"

" ừ...là tối nay"

Buổi tối, Rimuru dùng xong chén cháo, có chút mệt mỏi vì luôn kiềm nén cảm giác muốn nôn lại...

Lúc đầu nhà Kamado lo được lo mất, lo sợ suốt cả nửa tháng Rimuru chẳng nuốt nổi thứ gì... nhưng bây giờ, ít nhất cũng khá hơn một chút.

Mân mê túc hạ trên tay, Rimuru ngồi một mình, cả người như đang tận hưởng một loại giai điệu nào đó...xích hồng chuông cũng rung lên vui tai.

"..."

" Rimuru-san"

" ?"

Thằng bé lớn cùng con bé nhỏ chạy đến, ngồi ngay ngắn 2 bên Rimuru, nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, cậu ấy bật cười: " nhìn gì thế?"

"Nhìn cha, cha sắp nhảy rồi, chính là ngày hôm nay, Rimuru-san cũng muốn xem cha nhảy sao?"

"..."- Rimuru im lặng, trong mắt thoáng qua ngây ngẩn rồi lại trở về bộ dáng điềm đạm ngày thường, cười với bọn họ

" Ừm. Anh đang chờ"

Một lát sau, Suyako cũng ngồi xuống, Rimuru thả ra một chút năng lực của hỏa lam linh, sưởi ấm cho bọn họ...

Suyako sắp sinh rồi, một sinh linh mới sắp chào đời... cậu chợt có một chút mong chờ vào những thời gian sắp tới...

Nghĩ bâng huơ thế nào, Sumiyoshi đã bắt đầu nghi thức...

Ánh lửa bùng cháy, soi sáng từng cử chỉ của anh ấy...

Rimuru nghiêng đầu, đắm chìm vào những thứ đang diễn ra trước mắt, cậu bây giờ thực sự buông thả chính mình ngắm nhìn dòng chảy lạc vũ.

Thật xinh đẹp, thật kì diệu.

"..."

" Mẹ ơi..."- tay áo của Suyako có cảm giác bị kéo nhẹ, con bé kéo tay của cô ấy, chỉ chỉ về phía bên cạnh.

Ánh nhìn của Rimuru, giống như lạc vào một nơi khác, yên tĩnh như hồ nước mùa thu, trong sạch thanh khiết hàm chứa cả thế giới...

................

3 tháng sau, Suyako sinh con, lượn quanh cửa tử vài vòng cũng không thể sinh được... mọi người đều sợ đến tái xanh mặt, đứng ngồi không yên.

Rimuru đột nhiên xuất hiện lù lù ngay trước căn phòng sinh, nhìn gương mặt tái nhợt của Sumiyoshi và đứa con trai lớn của bọn họ, nhìn viên đá xanh lam mà đứa bé gái ôm chặt trong tay.

" anh nói thứ này có thể cứu người, sao nhóc lại không dùng?"

"..."

Tay thằng bé run run, muốn đem nó gỡ xuống thì lại nghe được tiếng rên đau đớn của người phụ nữ bên trong...

" K... không được dùng... không ...được, không ... muố-"

Xoẹt!!

" Rimuru!!!"

Sumiyoshi sắc mặt trắng bệch nhìn máu văng lên cánh cửa giấy, lưỡi dao trên tay Rimuru vẫn còn nhỏ giọt đỏ thẫm, máu từ trên cổ tay cậu ấy bắn tung tóe lên cánh cửa...

Con bé nhỏ không hiểu gì, nhưng thấy máu đỏ, con bé cũng bị dọa cho trắng bệch.

Rimuru thả con dao rơi cạch xuống sàn, vết thương trên cổ tay dần dần khép lại, biến mất, chỉ để lại những vệt máu trên làn da trắng nhợt.

Cậu ấy ngồi bệch xuống mặt đất... có chút run run đem túc hạ ra... đưa lên môi, nhẹ nhàng thổi một khúc nhạc...

Những vệt máu đỏ dần dần loan ra, dưới con mắt bàng hoàng của tất cả mọi người có mặt ở đó, kể cả người hộ sinh bên trong căn phòng, từ từ hóa thành một làn sương mờ ảo màu đỏ hồng, tràn vào căn phòng...

Nhưng chỉ giây sau, hồng sắc dần dần được tịnh hóa... hóa thành tích nguyệt thuần túy nhất...

Những người hộ sinh ngẩn ngơ, như bị sai khiến liền tiếp tục vào việc trước mắt, bảo hộ an toàn cho mẹ con của Suyako.

Suyako chớp mắt, cảm nhận được sức lực hồi phục một cách triệt để, cơn đau khủng khiếp giảm mạnh xuống, để cô ấy có thể sinh đứa trẻ ra một cách thuận lợi nhất...

"..."

Tiếng khóc vang dội bật lên trong con mắt mừng đến điên của Sumiyoshi, cha con bọn họ ôm nhau sụt sịt nước mũi, Rimuru nén lại tiếng thở phào, tiếp tục thổi túc hạ...

Thực ra cậu không dám dùng tích nguyệt trực tiếp, chỉ sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ vẫn còn quá non nớt của cô ấy, hay thân thể yếu ớt của Suyako sẽ chịu không nổi...

Cũng không thể tách tích nguyệt ra như 10 năm trước, cậu thực sự không còn tự tin để điều khiển nó hoàn toàn nữa...

Vậy nên để nó len lỏi từng chút vào trong máu, rồi giải phóng ra bên ngoài...

..............

Sumiyoshi ngồi bên trong cùng với vợ cùng đứa con trai nhỏ xíu của bọn họ...

Sức lực của Suyako hồi phục một cách không thể tin nổi, cô ấy nhìn chồng: " túc hạ... là Rimuru sao...?"

" ...Ừ, cậu ấy ngồi ở bên ngoài, đã thổi được một lúc rồi, em ngủ thêm một lúc đi..."

Máu trên vách tường đã bị rút đi trở thành tích nguyệt, hoàn toàn không để lại một chút dấu vết nào, Suyako ngước lên: " Hình như... vừa nãy em nghe anh gọi cậu ấy rất lớn... có chuyện gì sao?"

"..."

Sumiyoshi mỉm cười, kéo tấm chăn lên thật cẩn thận, xoa xoa đầu Suyako: " không có gì đâu, ngủ đi"

Cạch!

Con gái nhỏ của bọn họ ngồi bên cạnh Rimuru, bàn tay vẫn nắm chặt mép áo của cậu ấy, lúc nãy con bé thấy máu vẫn còn sợ, bây giờ muốn tách nó ra khỏi Rimuru, e là cũng khó khăn.

2 mắt cậu ấy nhìn vào không khí, không có điểm tựa... túc hạ chưa bao giờ ngừng lại, thổi liên tục hồn khúc an thần, chúc phúc của đứa bé vừa mới chào đời, hủy bỏ đau đớn cho Suyako.

Tiếng ma sát quần áo khẽ vang lên, Sumiyoshi từ từ hạ người... hành lễ với người trước mặt...

" Cảm tạ..."

Khóe miệng Rimuru tràn ra vệt máu, trượt khỏi cằm... nhẹ nhàng rơi xuống đất, nó lại được tịnh hóa... trở thành tích nguyệt rồi bay vào trong phòng.

Sáng hôm sau, Suyako hoàn toàn khỏe trở lại, ngay khi cô ấy mở mắt, túc hạ cũng dừng theo...

Rimuru ngủ li bì trong phòng, anh bạn lớn mở cửa ra định xem sao, nhưng vừa cửa ra, ngước lên liền giật thót.

" Yoriichi...-san...??"

Thằng bé ngậm chặt miệng lui ra ngoài, chạy đi gọi cha.

...............

" Chúc mừng Sumiyoshi-san và Suyako-san"

Sờ sờ Rimuru trong tay, để cậu ấy hoàn toàn ngủ yên, Yoi mới quay sang nói lời chúc mừng với đối phương.

" Cảm ơn... xin lỗi..."

Yoi thoáng qua im lặng, bàn tay lớn xoa xoa đầu của Rimuru, mỉm cười: " đừng nói như thế, đó là lựa chọn của Rimuru, nói thế là đang mắng cậu ấy ngốc đấy"

" ... "

Không khí vẫn còn hơi lạnh, Rimuru hơi cuộn người, cuối cùng vẫn nằm im một chỗ không động đậy...

" dạo này sát quỷ đoàn thế nào rồi? "

" ừm, vẫn còn tốt lắm, có lẽ sẽ phải nhờ 2 người thêm vài năm nữ-"

" đừng nói như thế, Yoriichi-san nói như thế chính là đang mắng chúng tôi ngốc đấy"

Giọng điệu y hệt Yoriichi, anh ấy nghiêng đầu cười, bởi vì cả đôi bên cùng nhau tự nguyện, Sumiyoshi bảo hộ Rimuru chính là sự chân thành của cả 2 vợ chồng bọn họ...

Vì đứa trẻ đó xứng đáng với những thứ tình cảm tốt nhất trên đời...

" đừng để bất cứ ai trong sát quỷ đoàn tìm đến đây"

" đừng để bất cứ ai trong sát quỷ đoàn tìm đến đây"

"..."

2 người bọn họ nói với nhau cùng một lúc, rõ ràng cả đều hiểu rõ ràng một chuyện...

Nếu đã muốn Rimuru hoàn toàn dứt ra, thì tốt nhất đừng gặp lại nữa...

Trò chơi đuổi bắt sức mạnh này kéo cậu ấy vào quá sâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top