Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap đặc biệt 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoriichi cúi mặt, nhanh chóng cõng người đến một quán trọ , nói với ông chủ:

" Cho một phòng, bạn tôi cần nghỉ ngơi"

Ông ta ngẩn đầu lên, ánh mắt lướt qua 2 người rồi lại cúi mặt lẩm bẩm gì đó.

" 2 người là khách dừng chân đến đây sao? Chỉ đi 2 người phải không?"

" phải"

Ông chủ đưa người lên một căn phòng khá rộng, để Yoriichi cõng Rimuru vào bên trong rồi đóng cửa lại.

Yoi nhanh chóng đỡ Rimuru rồi đặt trên giường, cậu ấy mở mắt ra nhưng không ngồi dậy.

" Yoi... tôi... không thể thở được, rất muốn ngủ"

" Cậu đợi tôi một chút"

Ở dưới lầu, ông chủ nhìn đống sổ sách, Yoi ở trên lầu chạy xuống , thái độ còn hơi gấp gáp.

" Ông chủ, ở đâu có thể tìm được chỗ bán thuốc?"

"Ở trung tâm của thị trấn, ra cửa rẽ phải, sau đó cứ đi thẳng theo đường lớn"

"Cảm ơn"

Yoriichi ra khỏi cửa, ông chủ nhìn những người dọn dẹp kia, bọn họ cầm theo cái khăn đi lên lầu.

Mà Rimuru nằm trong phòng, quay mặt vào bên trong phòng... hình như đã ngủ.

"..."

Tấm vải lớn rũ xuống nên không thấy rõ khuôn mặt, một tiếng đóng cửa vang lên, thật ra ở trên trên giường mở tròn mắt bất động nhìn thẳng vào tường.

Một lát sau, ông chủ nhanh chóng nhìn thấy Yoriichi hối hả cầm một bọc thuốc trở về, chạy thẳng lên phòng thuê

Tiếng đóng cửa vang lên, Rimuru nhanh chóng ngồi dậy kéo khăn choàng lên:

" Thế nào rồi?"

Yoriichi lại đè đầu Rimuru xuống, đi đóng cửa sổ và kiểm tra cửa phòng, chắc rằng mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát.

Rimuru lại ngồi dậy, Yoriichi lúc này mới ngồi xuống nói chuyện với cậu ấy.

" Không có gì bất thường cả"

" Vậy cậu cẩn thận thế làm gì?"- Rimuru lườm Yoi, miệng cười gian trá.

Bước chân của bọn họ vừa bước vào thị trấn thì giống như có ánh mắt theo dõi bọn họ, thân phận cựu thành viên của sát quỷ đội khá nhạy cảm và kì lạ trong mắt người khác, không thể cứ ôm một đứa bé và một thanh kiếm đi ngênh ngang được.

Hơn nữa...

" Chúng ta đợi đi"

Rimuru nằm dài trên giường nhìn Yoriichi cứ đứng bên cạnh cửa sổ nhìn qua khe hở.

" Yoi, bên ngoài có thứ gì đẹp ? cậu nhìn đã nửa ngày rồi" – cậu bé lăn lăn trên giường mè nheo, Yoi cũng hết cách

" ngoan ngoãn một chút, nơi này không tốt"

Rimuru biết thừa đối phương nói tới cái gì, nhưng bản tính trẻ con đùa dai vẫn làm Yoriichi không phải làm sao.

" Không thích không muốn, có cái gì hay cơ chứ, tôi muốn ra ngoài!"

"..."

Rimuru nằm trong chăn tối đen, chỉ cảm nhận được anh ấy đang xoa xoa đầu mình:

" đừng ở trong chăn quá lâu, còn nữa, không được nghịch ngợm, đến chiều tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài"

Rimuru tức khắc nhổm dậy, vì trên cầu thang đang có tiếng bước chân tiên về phía này.

Yoriichi lập tức đẩy cậu ấy vào bên trong, trùm chăn lại, Rimuru im thin thít, điều chỉnh nhịp thở của mình chậm rãi lại.

Cốc cốc

" Bạn cậu đã ổn chưa? Thuốc ở tiệm thuốc thế nào?"

Yoriichi ở bên trong nói vọng ra: " cũng ổn, cậu ấy ngủ rồi"

" 2 người muốn dùng cơm vào buổi chiều không?"

" không cần đâu, khi nào cậu ấy tỉnh thì tôi sẽ ăn cùng "

" Vậy tôi xin phép"

Rimuru yên phận nằm đến chiều, nắng chiều rơi vào trong căn phòng, cậu ấy lập tức ngồi dậy.

Yoriichi đi tới chỉnh lại cái khăn rũ xuống che mặt Rimuru, sau đó lật tấm che trần ở phía trên ra, động tác nhẹ nhàng đem nhật luân kiếm giấu trên đó.

Sau khi chỉ cho y phục của Rimuru ngay ngắn, anh ta mới dẫn người rời khỏi phòng.

2 người họ bước ra bên ngoài, càng về đêm, nơi này càng nhộp nhịp... lồng đèn cháy đỏ treo dọc theo đường lớn, mọi người ra vào nhà thường xuyên... nhưng thị trấn hoạt động về đêm 2 người thấy không ít trên đường đi, không hề xa lạ hay bỡ ngỡ.

Một vòng quan sát, Rimuru có thể rút ra được vài chuyện.

ở đây không ít người từ nơi khác đến trú trạm, giống như 2 người, đều là khách lữ hành.

Khi hòa vào dòng người, cảm giác bị theo dõi đã biến mất từ lâu, Yoriichi dẫn người tách khỏi đường lớn, lặng lẽ đi vào một con ngõ nhỏ.

Lúc bước chân đầu tiên đặt xuống vùng đất này, có quá nhiều thứ mùi kì lạ đã xông vào khứu giác của 2 người.

Một mùi phồn hoa, một mùi tàn tạ thê thảm.

Mùi ẩm mốc bốc trên từ bên trong con ngõ nhỏ không ai để ý tới, đất mọc cỏ dại nhưng vẫn có đường rẽ khó nhìn, chứng tỏ vẫn có người di chuyển thường ngày.

Yoriichi kéo khăn choàng che khuất mặt của cậu ta, đi trước dẫn Rimuru đi theo sau.

"..."

Mấy đứa bé gầy xác xơ, người lớn không biết nam hay nữ với cái bụng tròn như bị phình to lên, da bọc xương xẩu chui dưới mấy cây củi cháy đen.

Ruồi muỗi bay mờ cả khuôn mặt của bọn họ, Rimuru hơi ngẩn đầu lên nhìn cảnh tượng đối lập với sự phồn hoa bên ngoài đường lớn.

Nơi này...

Không phải chưa từng nhìn thấy sự phân biệt và đối lập của những tầng lớp ở cùng một nơi, nhưng mỗi lần nhìn thấy... Rimuru lại thở dài.

Họ có thể cho vài người bị đói lương thực, nhưng chống đỡ được bữa hôm nay, nhưng không chống đỡ được ngày hôm sau, bề chìm của những số phận tăm tối này.. cậu không thể giải quyết được.

"..."

Rimuru bước ra bên ngoài, để lại một ít tiền ở đó rồi thôi...

Đây là những gì cậu có thể làm...

Keeng!!

Rimuru cúi đầu nhìn đồng tiền lăn lóc dưới chân, rồi quay đầu nhìn về phía đằng sau.

"..."

Yếu ớt đến mức chỉ còn chút hơi tàn, nhưng Rimuru vẫn có thể nghe được 2 chữ : " cút đi"

"..."

Cậu ấy lại thở dài,đem tiền nhặt lên rồi rời đi.

" Xin lỗi vì đã làm phiền"

Bọn họ rời đi, không nhìn nhìn thấy cái nhìn u ám từ những người ở đằng sau, ánh nhìn như linh cẩu đói khát, ánh nhìn ghim chặt hình dáng của những khách vãng lai ngoài đường lớn hoa lệ đầy ánh đèn.

Ngày hôm sau, Rimuru mở mắt ra nhìn trần nhà lạ hoắc mới nhớ ra bản thân đang ở một phòng trọ của thị trấn này, hôm qua đi một vòng nhìn hết trị trấn cũng đã tối mịt mờ, bọn họ mới trở về nhà trọ.

Cậu gác tay lên trán, bắt đầu suy nghĩ về những loại mùi hương từ đầu đến giờ mình ngửi được... rất phức tạp...

Mấy ngày nay bọn họ thực sự ngoan ngoãn ở trong nhà, Yoriichi đôi khi ra ngoài mua thuốc hoặc gì gì đó, cho đến khi mùi của sự buông lỏng xuất hiện.

Buổi tối, sau khi thổi tắt nến...

Rimuru ở trên giường bật dậy, Yoriichi cầm nhật luân kiếm và quấn cái khăn choàng che cho Rimuru như mọi khi, cả 2 nhẹ nhàng trèo cửa sổ ra bên ngoài.

Những người bị cắt lưỡi lần trước khả năng rất lớn là cùng bị bắt lại rồi cắt lưỡi, sau đó bị ném đi vào bên trong rừng, nhưng để di chuyển trong đêm thì thị trấn này khá có hiềm nghi.

Lúc bọn họ đến đây, thứ bọn họ hỏi lại là có còn người nào bên ngoài hay không, kiểm soát nguồn gốc và tiếp viện của người đến...Rimuru không khỏi cảm thấy kì lạ.

2 người bọn họ đi trong bóng đêm, tránh đi đường lớn lấp lánh ngoài kia đi trên mái nhà hoặc luồn lách vào những ngõ không có người.

Ở trên này nhìn xuống, Rimuru và Yoriichi hướng mắt vào những góc khuất ánh đèn.

" Ưm..."

"..."

Rimuru chớp mắt nhìn vào nơi vừa phát ra âm thanh kia, nhưng vừa xoay ra đã bị dòng người che mất.

2 người bọn họ đi đường vòng đến chỗ lúc nãy... nhưng không có dấu vết gì.

Khoan... khoan đã.

Rimuru ngơ người ôm trán.

" Rimuru? Sao thế?"

" Yoi... hình như ... tôi ngửi thấy mùi của... Akane"

"..."

"..."- 2 người bọn họ nhìn nhau, Rimuru che mũi lại, bắt đầu nghi ngờ những gì mình vừa nói ra.

" không sao, mười mấy năm rồi, có chuyện gì mà chúng ta chưa từng thấy chứ?"

Yoriichi thở dài xoa xoa đầu Rimuru, chỉnh lại cái khăn che của Rimuru cho ngay ngắn lại

" cứ cho là Akane ở đây thì tất nhiên cũng có thể sát quỷ đoàn làm nhiệm vụ ở đây, chúng ta tránh gặp mặt bọn họ, cậu cũng cẩn thận một chút"

Rimuru mỉm cười gật đầu: " cậu có ở đây mà, tôi lo gì chứ"

...........

Mùi hương đã biến mất, mũi của Rimuru cũng không thính đến mức kia, chỉ là nhạy cảm một chút, cậu ấy nghiền ngẫm nhìn ngõ cụt đen ngòm trước mắt.

Mất dấu rồi.

" Nếu Akane ở đây thì có thể những người khác cũng ở đây"

" mà nếu sát quỷ đoàn ở đây mà vẫn để Akane bị bắt..."

Thì chắc chắn là bọn họ cố ý.

Rimuru nghệt ra, có chút không biết phải làm sao: " Phải ép sát quỷ đoàn dùng cách này để tìm kiếm, xem ra nơi ra thực sự có quỷ, còn là loại cực kì phức tạp..."

Yoriichi gật đầu: " chúng ta hạn chế gặp bọn họ, tránh đi thôi"

" ừm"

Akane nhắm mắt rồi lại mở mắt, cố gắng nhìn xem mình bị lôi đi đâu.

Tiếng soàn soạt bất giác làm cô ấy có chút khó thở, nơi này không có một chút mùi vị nào, chỉ đơn giản là một đường tối om om.

Soàn soạt!

Những âm thanh kéo lê khác rơi vào trong tai, thì ra người bị bắt không chỉ có mình.

Oạch!!

Sau khi bị lôi đi đường dài, Akane bị ném mạnh xuống đất, cô ấy bị bọc trong bao tải nên thật may mắn, không ai nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó bên trong. Ở xung quanh đây có rất nhiều tiếng bước chân, cô ta không thể đứng dậy hay di chuyển được, chỉ có thể án binh bất động.

Mà khoan đã... người bắt cô ấy đến đây là con người.

"..."

Tiếng bước chân hỗn loạn tứ phía, có rất nhiều người. Cái bao của hoa trụ bị kéo, cô ấy nhanh chóng nhắm mắt để người bên ngoài trút cái bao ra.

"..."

Nhưng bị ném ra ngoài đất, hoa trụ lập tức choáng váng...

Cái bao đó cách âm, cũng cách mùi quá tốt...

Nơi này ... toàn là mùi thịt rữa...

ọe!!

Có người vừa ra khỏi miệng bao đã nôn ra đầy đất, lại bị người kia đạp vào trong người.Akane nhịn lại sự cuộn trào trong bụng, cố gắng nằm im trên mặt đất, nhưng cho đến khi cô ấy nghe tiếng kim loại ma sát.

"..."

Rimuru và Yoriichi đứng trong một góc khuất nhìn nhóm người kia đang quậy ra một đám nước đục với mấy con quỷ ở chỗ tối. Cụ thể thì những người đang quậy đục nước đó chính là Kiyoshi, Makoto cùng với Kisame...

Phẩm cấp của những con quỷ kia không tầm thường, bằng chứng là bọn họ trông có vẻ đã giằng co được một lúc.

Quay trở lại góc nhìn của sát quỷ đoàn, khi Akane đã bị lôi đi thì bọn họ cũng bắt gặp một nhóm quỷ lần mò trong đám đông, kéo dài đến tình huống như thế này.

Tiếng gió vút qua ngay bên tai, 2 viên đá nhỏ xíu từ đâu bay tới trực tiếp ghim vào sau gáy, chúng hét lên một tiếng đau đớn, để nhóm của sát quỷ đoàn thành công chớp lấy cơ hội giành chiến thắng, chém bay đầu thứ kia.

Ở trong góc khuất, Yoriichi nhìn Rimuru, cậu ấy chỉ nhún vai: " trượt tay"

Yoriichi tỏ ý không tin, Rimuru lại quay sang cười cười nhìn anh ấy: " đá tôi ném không biết còn có khả năng nhân đôi đấy Yoi"

Yoriichi ho nhẹ một tiếng, bình thản lặp lại lần nữa: " ừ, là trượt tay"

Rimuru và Yoi lại bắt đầu lén lén lút lút kéo nhau rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top