Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2

Giọt nước lăn nhẹ trên mặt ô kính cửa sổ, chậm rãi rồi đi theo những đường xiêu vẹo cứ như suy nghĩ mông lung của Teresa lúc này, cô vẫn còn quá nhiều thắc mắc cũng như hoài nghi về những điều mới xảy ra ngày hôm nay. Nó giống như một phép màu nhưng cũng quá đỗi kì lạ đủ để cô phải dông dài suy nghĩ để theo kịp những diễn biến. Cô xua nhẹ hai bàn tay để làm cho những ý nghĩ kia biến mất và trở về với thực tại. Mặc chiếc pyjama in hình những chú gấu đáng yêu, cô lăn xuống giường thật thoải mái.

"Mày sẽ không đi đâu hết, Teresa, đó là một trò lừa đảo thôi"

Cô cứ nhắc đi nhắc lại với bản thân rằng ngày mai sẽ không bước chân ra khỏi nhà nhất là đến cái nơi kì quặc kia. "Tốt nhất là như vậy" Hai bàn tay áp vào má, cái đầu thì gật gù theo những suy tính, cô vùi mặt xuống gối rồi cảm nhận hương thơm bột giặt và khẽ nhắm mắt lại mặc cho cơ thể chìm dần vào giấc ngủ.

Những vì sao cứ lấp lánh thật nhẹ nhàng, dưới khu rừng nguyên sinh bên cạnh mặt hồ lớn, có một cái bóng đang đứng im lìm. Những bước chân chầm chậm tiến về phía trước với một tần số khá ổn định. Một giọng nói thoảng qua tai trôi vào từng phân tử không khí.

"Cô còn nhớ về sự việc 7 năm trước không?''

Cô chỉ biết đứng yên nhìn trân trối vào kẻ lạ mặt kia. Những gì cô có thể nhớ được chỉ là một màu đỏ thẫm với đóa hồng bung nở, tiếng chuông tháp rồi cả hơi thở bị nghẹn lại, một số mảnh ghép khá rời rạc khác nữa.

Khẽ lắc đầu, cô cũng tiến bước về phía người đó, nhưng bước chân cô trở nên thật nặng nề, dù có cô nhích lên phía trước như thế nào cũng không thể. Tiếng thở gấp vang lên một cách rõ rệt rồi dần kéo lên trên cao bao trùm lên tất thảy mọi vật kéo theo đó là màn đêm tịch mịch được hạ màn bằng một chiếc lưỡi hái.

" Tôi là ai?"

Cô quay người lại thì có những cái bóng đen đang nhảy xung quanh, những cái chân dài cứ chạy theo vòng tròn.

" Cô là aaaaai?

Giọng nói khác vút lên cao, ánh mắt của cô dõi theo vì sao cuối cùng cũng đã tắt dần.

"AAAAAAAi?"

Cô thấy những cái bóng đang tiến lại gần mình với một tốc độ nhanh đến khôn lường. Teresa với những khớp ngón tay đóng chặt lại, bàn chân thì mải miết trốn chạy. Cô trốn chạy vì điều gì cô nào có biết? Cái lưỡi hái và bọn bóng đen kia đã sắp đuổi kịp cô rồi. Guồng chân chạy lúc này chẳng khác gì cái nan hoa xe đạp chạy vòng vòng đang cố hết sức để trở nên nhanh hơn nữa. Cái lưỡi hái đã kịp lướt qua mái tóc của cô, Teresa không muốn quay đầu lại về phía sau nữa vì cô đã thấy cánh cửa phía trước đang bật mở tỏa thứ ánh sáng hi vọng mà cô đang rất cần. Cô lao như ngọn tên bắn về phía cánh cửa gỗ kia. Cô đã tới gần rồi. Bước chân cô đã chạm tới ánh sáng đó, có lẽ đây sẽ là thứ đẩy lùi bóng tối phía sau.

"Ptolemy?"

Người đang đứng trước mặt cô lúc này chính là kẻ mà cô đã găp hôm nay.

"Có vẻ cô cần sự giúp đỡ của tôi nhỉ?"

Nụ cười thánh thiện ấy nhẹ nhàng xua tan đi nỗi lo âu hiện tại, anh chàng chỉ khẽ quay người đi vào một cánh cửa khác.

Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy giấc mơ trở nên thực đến như vậy. Đó cũng là lần đầu tiên cô có một giấc mơ kết thúc trọn vẹn, thông thường các giấc mơ toàn bị ngắt quãng chứ không được như thế này. Dường như giữa cô và anh chàng kì lã kia đã có một chiếc cầu nối nhỏ, Teresa không chắc cây cầu ấy sẽ tồn tại được bao lâu, cô thiết nghĩ rằng nếu giấc mơ đã báo hiệu vậy rồi phải chăng cô nên thử một lần.

Nhưng chưa chắc đây đã là kết thúc giấc mơ vì cô hãy còn muốn tiếp tục nó để có thể giải mã được những bí ẩn mà cô vẫn chưa có lời giải đáp.

" Mình đi thì có chết đâu, thế giới vẫn quay đều, vẫn có ngày và đêm mà..."

Cô tự thuyết phục mình bằng một số lời lẽ ngẩn.

" Với lại, mình cũng có đâu mất tiền, dùng thử cơ mà"

Free Trial, chẳng phải đây là thứ mà nhiều người vẫn rất thích hay sao, cô cũng không ngoại lệ, chỉ có điều duy nhất mà có thể coi là lãng phí đó chính là thời gian.

Phải rồi, nên tích cực chứ. Teresa nhanh chóng làm những điều sinh hoạt hằng ngày rồi xỏ đôi sneaker ra ngoài với một casual top và quần legging không họa tiết. Nói thực thì bộ đồ này cũng khá là đơn giản, vì Teresa vốn là người như vậy mà.

"Cái trụ sở chết tiệt đó ở đâu nhỉ"

Cô chỉ hi vọng mình không lạc lối như hôm nọ rồi phải nhờ sự trợ giúp của một con robot đâu, cô tốt hơn nhiều so với nó. Không khí hiện giờ cũng không lạnh lắm, nhưng mà tâm trạng của cô lúc này cũng chẳng phấn khích chút nào cứ như thế chiếc lá lạc quan yêu đời kia đã rụng hết xuống mặt đất và tan biến đi đâu mất.

"Suy cho cùng mình cũng chỉ la một con ngớ ngẩn đang bị mắc bệnh tâm lí muốn giải mã giấc mơ"

Những ngón tay khép chặt lại rồi tự gõ nhẹ vào đầu mấy cái, cô bước tiếp về phía con phố có hình con cá hôm nọ. Cô đã có thể nhận diện được nhanh vài con robot nhờ những cái mắt hình tam giác, còn lại từ dáng người tới cách di chuyển trông đều như là con người thật sự.

Thời đại bây giờ khá thật đấy, robot trông giống hệt con người.

Cô vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa bước chân thật nhanh vào trong trụ sở.

Việc đâu tiên cô cần làm là đặt tiếp lịch hẹn với "anh chàng" tiềm thức kia, có nhiều thắc mắc vẫn chưa được giải đáp. Cô tới gặp Kira lần nữa và trao đổi về lần gặp thứ hai để trò chuyện với tiềm thức của chính mình. Lần nào Teresa nói về điều này cô đều cảm thấy mình giống như một con bé tự kỉ cần điều trị tâm lí vậy, nhưng ai quan tâm kia chứ, có biết bao nhiêu người cũng sử dụng dịch vụ này kia mà. Tersesa biết là cô chẳng thể trách mình được, cô dám cá là nếu những người bạn của mình biết tới sự tồn tại của dịch vụ này họ cũng sẽ ngồi không yên và đi đến thử cho mà xem.

"Ai cũng có thể nói chuyện với tiềm thức của chính mình à?"

Teresa hỏi Kira trong lúc cô đợi họ kích hoạt phòng tiềm thức hoạt động. Cô tự hỏi không biết có bao nhiêu phòng như thế này ở đây nữa.

"Thực ra là ai cũng có thể nói chuyện được với tiềm thức của mình. Có điều, chỉ khi nào khách cần chúng tôi mới kích hoạt tiềm thức lên thôi. Không có chuyện có hơn 8 tỉ phòng cho mỗi một tiềm thức đâu."

Kira dường như hiểu được thắc mắc của Teresa chỉ với một câu hỏi đơn giản không chứa nhiều thông tin. Một là bà cô này là người thích suy đoán, hai là thực sự là người có trực giác nhạy bén.

"Tuy nhiên, không phải ai cũng kết nối với tiềm thức của mình một cách dễ dàng đâu, dù có chúng tôi trợ giúp. Vậy nên, nếu cô có thể trò chuyện được thoải mái là may mắn đó."

Kira tiếp tục nói trong khi không để lộ một chút biểu cảm nào cả, Teresa chẳng thể hiểu là bà ta thực sự có cảm xúc hay không. Có thể thực sự bà ta là robot hoặc cũng có thể là một người vô cảm, có hai khả năng có thể xảy ra nhưng Teresa vẫn muốn tin Kira là con người hơn.

"Mọi thứ đã sẵn sàng, mời quý khách đi theo tôi."

TRIAL NO 2

Teresa theo sau chân của Kira và họ lại tới căn phòng bao phủ bằng kính đen một lần nữa. Cô hi vọng hôm nay mình sẽ không phải chờ đợi quá lâu. Kira có nói là sau những lần nói chuyện thì tiềm thức sẽ càng cởi mở nói chuyện hơn, việc kết nối cũng trở nên dễ dàng. Sau vụ phải chờ đợi hơn một tiếng để tiềm thức sẵn sàng bước vào phòng thì cô của hôm nay cũng đã kiên nhẫn hơn một chút. Teresa quyết định thời khắc mà Ptolemy bước vào cô sẽ phải căng mắt ra nhìn cho thật kĩ khuôn mặt đó trước khi cửa phòng đóng lại và trả cô về với bóng tối.

Phải, Teresa rất tò mò về ngoại hình của tiềm thức như thế nào. Tiềm thức có giới tính, lại còn có ngoại hình thì quả thực sẽ rất là thú vị và đáng để cô tìm hiểu thêm.

Có tiếng động nhẹ vang lên, theo phản xạ cô ngoái đầu lại nhìn, nhưng chưa kịp quan sát thêm thì cánh cửa đã đóng lại rồi.

"Ptolemy phải không?"

Teresa lên tiếng hỏi có phần chút thất vọng về phản thân vì đã không đủ nhanh để quan sát được thứ mình cần.

"Phải, tôi là Ptolemy. Tiềm thức của cô đây."

"Chuyện đó thì tôi biết rồi. Đây có phải lần đầu chúng ta gặp nhau đâu." Cô đang xác định giọng nói của anh chàng kia đang ở chỗ nào. Nếu như không nhầm thì chỉ cách cô có vài chục mét thôi.

"Anh có hình dáng chứ?" Cô hỏi một cách tò mò, dẫu sao thì vừa nãy chính cô đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy điều đó.

"Ý tôi là..." Teresa định giải thích thêm cho câu hỏi của mình thì Ptolemy nói tiếp.

"Tôi hiểu cô định nói gì mà. Tôi có hình dạng chứ, giống như bao người khác. Có điều tôi không biết khuôn mặt của mình trông ra sao cả. "

Tới giờ Teresa vẫn nghe giọng tiềm thức của mình đầy nam tính, quả thực không biết ai cài vào nhưng thực sự thú vị đó chứ. Hay tiềm thức được quyết định giới tính của mình? Có hàng ngàn giải thuyết có thể được đưa ra nhưng cô sẽ không bàn về vấn đề này ngày hôm nay.

"Liệu tôi có chạm vào anh được không, hay tay của tôi sẽ xuyên qua anh như chạm vào không khí?"

"Cô vẫn chưa chấp nhận được chuyện tôi có hình dạng phải không? "

Ptolemy hỏi, anh ta thừa biết tính cách của Teresa như thế nào. Cô là một người khó để thuyết phục trừ khi có bằng chứng rõ ràng. Suy cho cùng anh cũng là tiềm thức của cô, Ptolemy biết cách cô tư duy như thế nào.

"Người sử dụng dịch vụ không được phép chạm hay nhìn thấy tiềm thức của chính mình. Người đưa cô vào đây không nói rõ điều này à?"

Kira? Ý của Ptolemy là người đặt lịch hẹn cho cô đó sao?

"Họ không nói gì. Nhưng tôi đoán chắc đó là điều họ muốn. Họ muốn dịch vụ của mình thần thần bí bí để khách tò mò sử dụng thêm."

"Một phần là như vậy." Ptolemy có vẻ không muốn đào sâu về chủ để này nữa mà quyết định ngừng lại không nói thêm câu nào.

"Hình như cô có vấn đề khó nói với Rue sao?" Ptolemy tự chuyển chủ đề khác, cô không nghĩ là anh ta sẽ đề cập tới chuyện này. Rue là cô bạn thân của Teresa từ hồi tiểu học, hai đứa đều yêu mèo cùng nhau phá đám những trò ngớ ngẩn của hội Thánh Nữ trường học cấp 3 Winterson. Nhưng có vẻ dạo gần đây Rue có gì đó rất lạ, cậu ấy không chia sẻ mọi thứ với cô như mọi khi nữa. Teresa cũng không biết phải làm thể nào để Rue có thể nói ra được điều mà cô bạn muốn giấu. Bởi nếu đó là khó khăn gì thì Rue biết chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua cơ mà.

"Phải, nếu anh là tiềm thức của tôi thì hẳn anh phải hiểu tôi đang lo gì mà."

"Cô đang lo là Rue đang gặp khó khăn gì đó, sợ cô lo nên mới phải giấu đi chứ gì."

Anh ta biết rồi mà vẫn còn nói, nhưng từ giây phút nói chuyện với Ptolemy cô cảm giác như mình đang tự chất vấn bản thân mình vậy. Vì anh ta biết cô quá rõ, cô không biết mình phải nói thêm gì nữa.

"Cô nên có một cuộc đối thoại nghiêm túc với Rue, có thể sẽ mất thời gian để thuyết phục cậu ấy nói ra nhưng điều này sẽ cần thiết. Hãy bắt đầu bằng việc kết nối lại với Rue, để giảm thiểu việc cô bạn lảng tránh đi chỗ khác. "

"Được thôi. Có vẻ điều đó là điều sớm muộn tôi cũng sẽ làm vì Rue, nhưng cảm ơn vì đã nói ra để giúp tôi nghĩ thông suốt hơn."

Tiếng chuông điện tử vang lên, cùng đèn đỏ nhấp nháy.

"Đã đến lúc rồi, tạm biệt Teresa."

"Không cần tạm biệt sớm thế đâu, tôi sẽ còn tới thử lần nữa mà."

Cô đứng dậy và bước ra khỏi phòng một cách thoải mái. Bây giờ cô cần nói chuyện với Rue với hi vọng cô bạn không trốn lui trốn lủi ở chỗ nào đó, bởi nếu như thế Teresa sẽ mất nhiều thời gian để tìm. Nhưng cô biết một số chỗ yêu thích của Rue, địa điểm mà cô nghĩ tới đầu tiên là thư viện. Thư viện trường cấp 3 Winterson là nơi mà Rue có thể ngồi hàng giờ ở trong mà không chán, bởi ở đó có nhiều tựa sách mà cô bạn không thể tìm thấy bản ebook hay ở hiệu sách gần nhà. Thêm một điều nữa, Rue là một nerd chính hiệu, tiêu điểm cho Hội Thánh Nữ trêu chọc. Tuy nhiên, cô không bao giờ cho phép điều đó xảy ra, cứ thử động một ngón tay vào Rue xem, Teresa sẽ cho bọn chúng một bài học nhớ đời.

"Rue ơi?" Teresa lên thư viện trường và bắt đầu tìm kiếm bằng giọng nói nhỏ của mình. Cô vẫn là một nữ sinh mẫu mực tuân theo quy tắc đi nhẹ nói khẽ của thư viện. Xem ra Rue không có ở đây rồi, có lẽ cô sẽ tìm ở chỗ khác. Sau khi nhìn quay thêm một lần nữa, cô phát hiện có một mũi giày thò ra ở hàng sách cuối cùng. Chiếc giày này, Teresa không nhầm lẫn đi đâu được vì chính cô đã tặng nó cho Rue vào sinh nhật năm ngoái. Cô tiến một mạch vào trong và chạm tay nhẹ vào vai người đang ngồi bệt ở dưới.

"Chào Rue, cô nàng mọt sách đáng yêu."

"Ch.. chào Tess, c..cậu đang ở ở đây làm gì thế?" Rue nói có vẻ không lưu loát cho lắm, cô cảm nhận rõ sự căng thẳng của cậu ấy khi cô đứng ở đây.

"Tớ đi tìm cậu mà. Cậu đang đọc gì đó?" Cô nghiêng đầu để đọc xem tựa đề cuốn sách viết cái gì, nhưng Rue lại đặt quyển sách vội sang một bên.

"Không có gì đâu, tớ làm mất sách giáo trình nên phải lên đây để mượn thôi mà." Rue cố mỉm cười, nhưng cậu ấy có đang thực sự cảm thấy vui hay không thì cô đoán câu trả lời là không.

"Rue. Hãy thành thật đi nào. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Teresa nhìn bạn của mình một cách đầy lo lắng, cô không biết là tại sao Rue phải giấu mình điều gì. Hẳn có điều gì đó khó nói lắm.

"T..tớ không biết nữa, Tess à." Đôi mắt của Rue cụp xuống.

Cô vẫn chăm chú nhìn bạn thân của mình và lắng nghe tiếp.

" Ashley... cậu ấy." Rue ngập ngừng không chịu nói hết câu khiến cho Teresa không hiểu ý mà cậu ấy định truyền đạt là cái gì.

"Rue, tớ biết cậu đôi khi khó diễn đạt ý, nhưng cậu có thể bình tĩnh và nói cho tớ chuyện gì kia mà? Ashley bị làm sao?"

Ashley là một trong hội tứ thánh nữ ở trường, tiếc là không phải là bộ ba để có đủ chức danh Queen B, Bad Bitch, Cheer leader,.. nghe rất cliché nhưng mà nó xảy ra ở trường của chúng tôi. Nhưng có một sự thật không thể phủ nhận là tất cả bọn họ đẹp theo khuôn mẫu Barbie Girl, cố mà giữ lip filter cho căng mọng, với hàng mi cong vút, body đồng hồ cát,.. Giấc mộng của bao nhiêu anh chàng lứa tuổi vị thành niên ở thành phố này.

"Ashley biết tớ thích Alexei." Rue vừa nói tới đây liền bị cô ngắt quãng ngay tức khắc, vì chỉ thông tin này thôi cũng đủ để khiến cô phải bất ngờ. Cậu ấy vừa nhắc tới tên Alexei phải không? Anh chàng hot boy lai Nga đó à?

"Stop. Cậu vừa nói cậu crush Alexei, thật hay đùa vậy Rue? Cậu từng nói anh ta là là f*ck boy và không não cơ mà. Hello? Chúng ta đang ở trong thế giới The Upside Down trong Stranger things đó à?"

"Alexei không phải như cậu nghĩ đâu?" Rue cố thanh minh, Tess không biết cậu ta đã bỏ bùa lú gì vào cô bạn thân mà khiến cậu ấy trở nên như thế này.

"Không phải như tớ nghĩ? Thân hình nóng bỏng, sáu múi như mấy model Instagram, mỗi tuần là một em khác nhau? Ít ra là anh ta công khai như vậy nhưng tớ biết chắc là vài ngày mấy em. Và giờ cậu bảo là anh ta là good boy?"

"Alexei thay đổi nhiều hơn rồi, cậu ấy cũng đã bắt đầu tỏ ra thích thú với bộ môn "Thuyết lượng tử" nữa."

Ha ha ha, thuyết lượng tử cơ đấy. Teresa đoán là anh chàng Alexei này đang muốn tán một em nerd chất lượng, mà muốn cưa được Rue thì cậu ta sẽ phải bắt đầu với mấy môn khoa học tự nhiên. Không biết là ai gợi ý cho cậu ta, nhưng có vẻ là đi đúng hướng rồi. Chúc mừng, Alexei nhưng Teresa tôi không để cậu cướp bạn một cách tùy ý đâu nên đừng có đắc ý sớm.

"Ý của tớ là Ashley biết tớ thích Alexei nên đã cố tình cưa cẩm Alexei. Ashley nói sẽ buông tha cho cậu ấy, thậm chí cho tớ số của Alexei, cho tớ biết sở thích của anh ấy nếu tớ chịu bơ cậu trong 3 ngày. Vì hôm nay là ngày cuối rồi, nên tớ quyết định sẽ nói ra cho cậu luôn."

"Cậu bơ tớ 3 ngày vì anh chàng f*ck boy của trường đó à. Thật không ngờ đấy Rue." Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, dù rằng Rue là một cô bạn hiền lành nhưng không có nghĩa là sẽ cả tin vào lời nói của Ashley chứ. Ashley là dạng người mà sẽ hứa hẹn với bạn đủ mọi điều nhưng sẽ không làm, đừng mong cô ta để ý tới bạn.

Thấy Rue im im , cô bèn nói tiếp "Rồi sao, cô ta cho cậu số của Alexei chưa?"

Rue lẳng lặng lắc đầu nhẹ, mặt trở nên buồn bã. Thấy vậy, cô liền kéo tay Rue ra khỏi thư viện để nói chuyện cho ra đầu đuôi. Đúng lúc đó, Ashley tóc vàng hoe với đôi mắt xanh biển đang ngúng nguẩy bước tới. Ôi chao, quả thật là đường cong tuyệt vời làm sao. Hình như Ashley và những người bạn không có mặt đầy đủ, chỉ có mỗi cô ả và Alison the cheerleader đi cùng nhau mà thôi. Cô buông tay Rue và tiến thẳng tới chỗ của Ashley.

"Chào Ashley, chúng ta cần nói chuyện."

Phần trăm mà cô ả sẽ để ý tới lời nói của một con bé học cùng lớp mà Teresa đoán cô ta không quan tâm là 1%. Quả nhiên Ashley sau khi nghe thấy tiếng của cô liền bước tiếp như không hiểu tiếng người. Nếu cô ta biết Teresa và Rue là hai đứa tòng phạm trong chuyện khiến cô ta trở thành trò cười hồi cấp 2 lúc trên sân khấu thì chắc sẽ tiếp chuyện lại ngay. Cho dù trí nhớ của cô ta ngắn hạn, nhưng không đến nỗi không thể nhớ được niềm xấu hổ khi đó chứ. Chúng tôi chỉ chả đũa sau lần cô tay suýt hại Rue mù mắt thôi, nên không thể gọi đó là quá đáng được.

"Ashley? Tro bụi hay là cái mông? Tên nào phù hợp với cô hơn nhỉ?" Bình thường, cô là một người nói rất lịch sự, nhưng mỗi lần nói chuyện với Ashley là ác cảm trong cô lại dâng lên. Có lẽ là bởi vì những trò đùa quá đáng của cô ta với Rue suốt 7 năm trời.

"Xin lỗi, cô vừa gọi tôi là cái gì cơ?" Ashley và Alison quay lại về phía cô với ánh nhìn không mấy thiện cảm cho lắm.

"Mà cô là ai?" Ashley đưa mắt nhìn Teresa rồi nhìn về phía đằng cô, nơi Rue đang đứng rầu rĩ ở đó.

"À, BFF của cô nàng quê mùa đó à. Gu thời trang không quá tệ như cô ta, nhưng cần xem lại cách ăn nói của cô." Ashley bắt đầu hết chế nhạo Rue rồi quay sang nói Teresa, điều này đúng là không thể nào chấp nhận được.

"Thưa bạn Ashley thân mến, nếu bạn quả thực là một người tử tế như vậy thế thì sao đến lời hứa cũng không giữ được như thế? Hay chỉ biết dạng chân... Opps không nên nói ra nhỉ."

Teresa phản biện lại trước thái độ ngạo nghễ của cô nàng Queen B nổi tiếng của trường. Biết đâu sau ngày hôm nay, cô ta sẽ gọi hội đánh cô thì sao? Cô chẳng quan tâm, cô chấp hết tất cả, bọn chúng tuổi gì đấu lại với cô kia chứ. Tuy nói thế nhưng nếu thật sự cô ta gọi hội fan hâm mộ trên Instagram thì cũng khó nói trước được cô sẽ phải ứng phó như thế nào.

"Hứa hẹn gì ở đây? Tôi không nhớ có hứa gì đâu nhé." Cô ta cầm hộp phấn dặm lại trên cái mặt nhựa của mình, dù rằng cô không nghĩ làm thế sẽ khiến khuôn mặt của cô ta sáng sủa hơn tâm hồn tăm tối đó.

"Số của Alexei. Sở thích của anh ta. Đừng nói là những từ này làm cô mất tế bào não rồi nhé? Chẳng lẽ lại không nhớ ra nổi?" Teresa nhìn vẻ mặt cau có của Ashley nói tiếp "Cũng phải thôi, làm gì có ai ngu tới mức bị liên tiếp 7 con F mà có thể nhớ nổi một cụm từ tiếng Anh đơn giản cơ chứ."

Có lẽ lần này Ashley sôi máu thật sự, có khi cô ta ghim tên của Teresa trong đầu rồi. Ít ra nó giúp cho bộ não của cô ta học được cách nhớ tên người khác.

"À, số của Alexei ư? Đơn giản thôi mà." Ashley bước gần tới phía Rue xé tan tờ giấy trắng ghi số điện thoại của Alexei ra và thản nhiên nói. "Tôi chỉ nói là sẽ đưa thôi, chứ không nói đưa bằng cách nào, phải không quý cô Thông Minh?"

"Đi thôi." Ashley và Alison quay ngoắt đi, không quên đi trên đường thẳng, nhịp nhàng như những model chính hiệu.

Rue định gom lại tờ giấy rơi vương vãi trên sàn thì cô liền ngăn lại. Nhân cách của Ashley thối tới mức này rồi mà cậu ấy vẫn còn lưu luyến số điện thoại của anh chàng f*ck boy kia sao.

"Đừng buồn nữa. Nếu Alexei thực sự tốt, tớ sẽ giúp cậu tới với anh ta. Còn như hiện giờ thì đừng có mơ."

Teresa chấn an Rue và cùng nhau đi về nhà, cả hai đứa lại cho mèo ăn và đi dạo như hai con sen đích thực phải vậy, rồi nói chuyện cho tới tối. Sau khi Rue ra về, cô bèn nằm trên giường trong phòng mình và thở dài khi nghĩ về một buổi chiều căng thẳng khi phải đối mặt với Ashley. Tuy nhiên, điều đó không phải là mối bận tâm của cô lúc này. Ashley thì dễ đối phó nhưng cơn đau đầu với ác mộng thì không. Cô thực sự phải tìm hiểu điều gì đang diễn ra trong đầu mình.

Teresa xem lại thời khóa biểu để chắc chắn rằng mình rảnh vào lúc nào, bởi cô sẽ còn quay lại trụ sở đó vào sáng mai. Đó sẽ là lần thứ 3 cô được gặp Ptolemy, cô sẽ cố gắng tận dụng thời gian mình có để tìm hiểu về vấn đề mình mắc phải. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top