Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

MoonByul im lặng ngồi trong phòng làm việc, nghe có tiếng chuông cửa, cô ta đoán là YongSun tới vì vậy chỉ thuận tay nhấn vào nút mở cửa trên hệ thống, mắt thì vẫn dán vào xấp tài liệu trên bàn cùng ly cà phê đang uống dở.

Một lúc sau, cửa phòng MoonByul mở ra, Kim YongSun chầm chậm đi vào rồi đem cửa đóng lại.

"Công việc của tôi là gì thế thưa giám đốc?"

Nghe thấy giọng YongSun, vị giám đốc trẻ khẽ ngước mặt lên, giây tiếp theo liền khựng lại, mắt nhìn chằm chằm cô.

"Giám đốc, cô đang nhìn gì thế?" YongSun huơ huơ tay hỏi.

Bấy giờ MoonByul liền sực tỉnh, cô ta đằng hắng một tiếng, nhìn đi phía khác, "Tôi bảo cô cứ kêu tôi là MoonByul mà!"

YongSun chợt nhớ ra, tay khẽ gãi gãi má tỏ vẻ bối rối, "À đúng rồi, tôi xin lỗi, chỉ là tôi lỡ miệng..."

"Không cần xin lỗi đâu!" Moonbyul nói, sau đó lại hỏi, "Cô vừa đi đâu thế?"

"À hôm nay tôi có hẹn với một người bạn, chúng tôi định sẽ đi xem phim nhưng đã có vài chuyện xảy ra nên buổi đi chơi đã bị huỷ!" YongSun nhớ tới chuyện của Joohyun nhưng lại cảm thấy không nên kể ra, dù sao cũng không phải chuyện của mình, vẫn nên để người trong cuộc tự nói ra thì hơn. 

Nhưng điều MoonByul quan tâm lại không phải là lí do tại sao buổi đi chơi bị huỷ hay thực sự là YongSun vừa đi đâu, điều cô ta quan tâm chính là...

"Bạn cô là nam hay nữ?"

"Hả?"

"Là nam hay là nữ?" MoonByul lặp lại.

"Là nữ!" YongSun vội đáp.

Tại sao lại đi hỏi chuyện đó chứ...

Sau khi nghe câu trả lời của YongSun, MoonByul chỉ giữ im lặng. Yongsun không biết là vì lí do gì nhưng cô cảm thấy việc người bạn kia là nam hay nữ giống như là cả một vấn đề đáng suy nghĩ của giám đốc Moon vậy, chỉ là Yongsun vô tình cảm thấy thế thôi. 

"Được rồi, văn bản này cô giúp tôi soát lỗi, sau đó giúp tôi thị khảo!"

Vừa nghe hai chữ "thị khảo", YongSun liền lập tức cứng đờ, kí ức kinh hoàng ngày hôm nào lại ùa về như bão lũ.

Cô đã không thể giữ bình tĩnh cho tới khi MoonByul nói, "Thị khảo qua máy tính."

Phù, hoá ra là qua máy tính, việc này thì dễ thôi! - YongSun so vai tự tin.

"Cái quái gì đây?" YongSun nhìn dãy số má dài dằng dặc cùng các biểu đồ xanh đỏ muốn hoa cả mắt. "Thị khảo" gì cái đống này, có mà "thị sát" ấy.

"Công việc đến đâu rồi?" MoonByul rời bàn làm việc để tiến lại chỗ YongSun, thấy cô chăm chú nhìn màn hình từ nãy tới giờ, cô ta đoán là việc đã được phân nửa, nào ngờ lại gần mới thấy tờ giấy ghi chép trống trơn.

"MoonByul, tôi không hiểu được mấy cái này!" YongSun thành thực đáp, còn có cảm giác đống biểu đồ kia như bắt nạt cô, khiến cô trông như sắp khóc tới nơi.

MoonByul tự dưng lại gắt gỏng, cô ta thở dài, hỏi, "Mấy cái biểu đồ này ở đại học đều đã từng dạy qua, tại sao cô lại không biết đọc mấy thứ căn bản như vậy chứ?"

"Tôi..." YongSun bối rối không biết đáp lời thế nào, vậy nên sau cùng cô chọn giữ im lặng.

"Thôi bỏ đi, mấy cái này để tôi tự làm, cô đi pha cho tôi một ly cà phê khác đi!"                                                                                                                                           "Tôi biết rồi!" Yongsun đáp.

Sau khi trở lại phòng, YongSun ngồi xuống ghế sofa, thuận tiện đem mấy tờ báo thời trang trên bàn ra đọc.

"Thời đi học cô khá nhất môn gì?" MoonByul đột nhiên hỏi.

"Tôi sao? Là môn ngữ văn!" Cô trả lời.

"Thật vậy sao? Nếu thế thì tôi có việc nhờ cô đây!" MoonByul cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô ta có quá nhiều công việc và không thể làm một mình được, "Giúp tôi viết giới thiệu cho bộ sưu tập, sau đó hãy viết cả về từng thiết kế trên trang phục nữa, nếu có vấn đề gì cứ hỏi tôi!"

"À được, tôi hiểu rồi!" 

YongSun ngồi trên sofa viết lách, viết một cách chăm chú, thỉnh thoảng còn khẽ cắn bút suy nghĩ, cứ viết hỏng lại thở dài thườn thượt đem tờ giấy gập lại, để sang một bên.

MoonByul tình cờ quan sát, cô ta nhận ra cung cách làm việc của YongSun so với mình đúng là một trời một vực. Nếu như cô làm sai thì có thể nhẹ nhàng gập giấy lại bỏ đi thì Moonbyul lại là kiểu vo viên một cục rồi thô bạo ném đi.

Thực sự đem so sánh có chút bẽ mặt...

Một tiếng đồng hồ trôi qua tự bao giờ, MoonByul làm nốt dòng văn bản cuối cùng rồi vươn vai mấy cái. Cô ta liếc nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ đêm.

Ban nãy Joohyun có gọi điện, nói là đã về nhà an toàn, có quản gia trong nhà làm chứng, chỉ có vậy Moonbyul mới an tâm tiếp tục làm việc.

"Ranh con không được cướp kem của ta!!"

Tiếng la hét đột ngột vang lên trong phòng. Moonbyul giật đánh thót, ngước mắt nhìn lên. Kim YongSun nằm dài trên ghế, miệng không ngừng nói mớ lung tung, tất nhiên là không thể thiếu tay chân múa may loạn xạ.

"Con gái con đứa ngủ mà cũng phàm ăn!" MoonByul ngán ngẩm lắc đầu nhìn người đang chềnh ềnh thân xác kia, hận không thể lạnh lùng đạp cho một cái.

Cô ta rời khỏi ghế đi tới phía tủ đồ lấy ra một chiếc chăn vải mỏng, đem đắp cho YongSun. Ngay khi vừa nhận được chăn, cô liền nằm cuộn lại bên trong, khuôn mặt ban nãy còn khẽ rúm ró vì lạnh thì giờ đây đã an yên mộng đẹp.

Có lẽ YongSun chẳng bao giờ biết được đâu, rằng mỗi khi cô nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cong cong như cười như không thực khiến người ngắm phải động lòng.                                                                                                                             
MoonByul cho rằng cô ta hẳn là làm việc nhiều quá mà đâm ra có những suy nghĩ rất kì quái. Cô ta muốn chạm vào gương mặt của YongSun.

"Không được MoonByul, chuyện này không thể được..."

Tiềm thức của MoonByul đã nói vậy nhưng sự thật chứng minh cô ta là kiểu người nghĩ một đằng làm một nẻo, cô ta vươn tay ra chạm nhẹ vào YongSun. Nhưng tay MoonByul khá lạnh, dù vẫn đang là giữa thu nhưng nhiệt độ người cô ta lúc nào cũng lành lạnh như thế. Và ngược lại với cơ thể của YongSun, vô cùng ấm áp, cứ như khắp người đều mang theo tia nắng mặt trời vậy.

Hai nguồn nhiệt trái ngược va chạm nhau liền tạo ra phản ứng. Cảm nhận có hơi lạnh chạm vào má mình, YongSun khẽ nhăn nhó mặt lại, cựa quậy người.

MoonByul mau chóng rút tay lại.

Hồi lâu sau, khi đã chắc chắn rằng cô đã ngủ, MoonByul định rằng sẽ chỉ giữ suy nghĩ trong lòng thôi, nhưng đôi môi cô ta lại khẽ thì thầm.

"YongSun, hôm nay... cô rất đẹp. Nhưng mà..."

Moonbyul chợt ngắc ngứ.

"Thôi bỏ đi!"

Cô ta tự nói với chính mình rồi đứng dậy đi tới giường ngủ.                    

Lúc sau đèn đã tắt, căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Trong lòng Moonbyul bỗng xuất hiện một trăn trở nho nhỏ, dạo gần đây, tại sao cô ta lại để tâm chuyện của người kia nhiều tới vậy...

***
                                                                                                                                                                          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top