Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Bởi vì anh yêu em
Editor: Có chút tò mò

Bảy

Ba ngày sau, Phó Trực cùng Vũ Tề xuất viện. Lý Vị Án xung phong nhận việc muốn dạy ai đó trong hai người nấu cơm. Vũ Tề tự nhận hắn đã quá mức ưu tú cần phải có một cái khuyết điểm, từ chối, cơ hội dành cho Phó Trực.

Cửa tiệm của Lý Vị Án không tiếp tục kinh doanh, thời gian trở lại kinh doanh chưa quyết định. Sau khi Phó Trực tan việc và cuối tuần sẽ đến nhà Lý Vị Án, cố gắng học nấu ăn. Sáng nọ, Phó Trực nhấn chuông cửa nhà Lý Vị Án.

Phó Trực đứng ngoài cửa mặc quần áo thể thao màu xám nhạt, chân đặc biệt thon dài. Hắn hình như mới vừa gội đầu, tóc đang ở trạng thái nửa khô, trên trán dính vài sợi tóc. Lý Vị Án vừa ra hắn đã nắm lấy tay cô, tim Lý Vị Án nhảy điên cuồng, thế nhưng, Phó Trực chỉ nhét vào tay cô một hộp sữa tươi.

“Vận động khi bụng rỗng không tốt, trước uống một chút đi.”

Có chút thất vọng, có điều lại có chút vui vẻ. Cô mỗi sáng đều sẽ uống một hộp sữa, đây là thói quen hình thành từ rất lâu trước kia. Cô nhìn nhìn, trong tay Phó Trực không còn gì nữa.

Cô hỏi: “Anh không uống sao?”

Phó Trực cười lắc đầu, xoa xoa tóc cô, nói: “Anh quen rồi, không cần đâu, em uống đi.” sau đó xoay người đi xuống tầng. Lý Vị Án bên tai nghe rõ tiếng tim mình đang đập điên cuồng.

“Thình thịch” “Thình thịch” “Thình thịch”

Mãi đến khi Phó Trực vỗ vỗ đầu cô cô mới tỉnh lại, ngoan ngoãn theo Phó Trực xuống tầng. Phó Trực mang cô chạy vòng quanh tiểu khu vài vòng, mỹ danh gọi là rèn luyện cơ thể, thế nhưng Lý Vị Án cảm thấy mình sắp chết rồi, thực sự sắp chết mệt rồi.

Cô ngồi xổm tại chỗ nghỉ cả nửa ngày, nói gì cũng không chịu chạy nữa. Cô khoát tay với Phó Trực đằng trước nói: “Không được, không chạy nữa, thực sự… thực sự chạy hết nổi rồi.” cô mệt đến thở hồng hộc, mà Phó Trực thì vẫn tinh thần hăng hái như trước.

Hắn chậm rãi tới trước mặt cô, bỗng nhiên xoay người một cái, ngồi xổm xuống trước mặt cô, vỗ vỗ lưng mình, nói: “Lên đây đi.”

Lý Vị Án cảm thấy mình nghe lầm rồi.

“Gì cơ?”

“Anh cõng em.”

Lý Vị Án vẫn chưa hiểu tình huống lắm. Phó Trực xoay người lại, đối mặt với cô, nhướng mày nói: “Không thích cõng thì ôm cũng được.”

Lý Vị Án lắc đầu ngay tắp lự.

“Không cần, không cần đâu.”

“Vậy thì lên đây đi.” Hắn lại lần nữa xoay người đưa lưng cho cô.

Lý Vị Án cẩn thận từng li từng tí nằm sấp trên lưng hắn, lưng hắn dày rộng, còn rất rắn chắc. Hắn cõng cô đứng dậy, xốc cô một cái để không bị tuột xuống, hai cánh tay gắt gao ôm lấy chân cô.

Về đến nhà, tim Lý Vị Án vẫn còn nhảy không ngừng, trên gò má trắng nõn nhuộm một tầng đo đỏ. Cô đồng ý dạy Phó Trực nấu cơm, đương nhiên bữa sáng cũng cần thiết, Phó Trực lúc này đang trong phòng bếp đợi cô. Cô dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, hít sâu một hơi, đi vào phòng bếp.

Hôm nay học làm trứng chiên, Lý Vị Án lấy ra hai quả trứng gà. Ở giữa quả trứng đập ra vết nứt, sau đó mở ra, kết quả Lý Vị Án bóp nát mất quả trứng, dịch trứng cùng vỏ trứng trộn lẫn vào nhau. Lại lấy cái bát khác ra, lại đập, cuối cùng vẫn nát.

Phó Trực cười không ngừng sờ sờ đầu cô, nói: “Mệt đến tách không nổi trứng mất rồi.”

Hắn vừa dứt lời, điện thoại trong túi liền vang lên. Hắn tránh đi một đoạn mới nghe điện thoại, khoảng cách cũng không xa, cô nghe ra được đối phương là nữ sinh. Đối thoại cụ thể như nào không nghe rõ.

Phó Trực nghe một lúc mới đáp: “Tối nay anh sang chỗ em.”

Tám

Cảm xúc Lý Vị Án suy sụp, cô nằm trên giường mở to mắt nhìn trần nhà. Bên tai là bài hát cô thích nhất, thế nhưng cô lại chỉ thấy rất buồn bực.

Phó Trực nghe điện thoại xong liền lấy cớ bận việc đi mất. Hắn nói tối qua chỗ người ta, vậy chắc chắn là bạn gái hắn. Hắn vừa đi, tâm tình Lý Vị Án liền suy sụp đi.

Lý Vị Án không ngốc, cô càng nghĩ càng cảm thấy mình có lẽ đã thích Phó Trực. Nếu không thì giải thích như nào trạng thái lúc này đây.

Người trong lòng là bông có chậu, điều này bảo cô làm sao chấp nhận được chứ.

Mấy ngày tiếp thep, Phó Trực không hề tới tìm Lý Vị Án học nấu ăn. Lý Vị Án cũng tự nhiên không tới tìm hắn. Lý Vị Án nhìn rõ tâm tư nhỏ trong nội tâm, liền không muốn gặp lại Phó Trực nữa, cô vừa thấy hắn trong lòng liền khó chịu.

Cố ý lại trùng hợp ở chỗ, Lý Vị Án lại lần nữa gặp lại Phó Trực trước cửa siêu thị. Bên cạnh hắn là một cô gái, tóc dài xõa vai, ngực tấn công, mông phòng thủ cực kỳ xinh đẹp. Cô ấy còn cười tủm tỉm kéo cánh tay Phó Trực.

Mà Phó Trực cạnh cô ấy cũng đang cười ôn nhu nói chuyện với cổ. Hai người bọn họ đều lớn lên đẹp mắt, vóc người cao gầy, đứng chung một chỗ xứng đôi cực kỳ. Rõ ràng hình ảnh hài hòa xứng đôi như vậy, Lý Vị Án lại cảm thấy hết sức chói mắt. Cô xoay người nhấc chân chạy đi.

Cô chạy một mạch về thẳng nhà, dựa vào ván cửa thở hổn hển. Cô đột nhiên cảm thấy ngực nằng nặng, thật khó chịu. Thế nhưng khó chịu thì sao chứ, hắn đã thuộc về người khác rồi.

Bụng truyền tới tiếng réo cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của cô. Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói đến hoảng. Lý Vị Án vào phòng bếp. Ở góc phòng bếp phát hiện một cái ví màu đen. Không phải của cô, ví của cô màu hồng nhạt.

Cô mở ra, bên trong có một tấm ảnh, là hình Phó Trực. Hóa ra đây là ví hắn, cho dù cô không muốn gặp hắn như nào đi nữa cũng phải đi một chuyến.

Cô tới nhà Phó Trực, Vũ Tề lớn tiếng gọi cô vào. Cô biết, Vũ Tề nhất định lại đang chơi game. Quả nhiên, Vũ Tề đang đeo tai nghe chơi game đến là high, Phó Trực thì không có nhà. Chắc vẫn đang cùng bạn gái đi shopping.

Cô đem ví tiền vào trong phòng Phó Trực, cầm một cái ghế ngồi cạnh Vũ Tề. Cô lấy tai nghe của hắn xuống, rút dây cắm máy tính của hắn. Vũ Tề tấy tức giận, hắn quay sang muốn hỏi cô làm gì, ai ngờ vừa nhìn đã bị dọa cho giật mình, Lý Vị Án đây là làm sao, cả người uể oải không chút tinh thần.

Hắn tóm bả vai cô lắc lắc, hỏi: “Vị Án, cậu sao vậy?”

Lý Vị Án hất tay hắn ra, ông nói gà, bà nói vịt nói: “Phó Trực có bạn gái rồi đi.”

Vũ Tề lắc đầu, nói: “Mấy hôm trước vẫn chưa có.” Tiếp đó lại như nghĩ tới cái gì nói: “Nó thầm mến một nữ sinh, nghe nó nói nữ sinh kia gần đây tìm nó rồi, nhìn nó dạo này vui vẻ thế kia, thì chắc là ở bên nhau rồi.”

Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng sau khi xác định lại vẫn cảm thấy khổ sở. Thì ra cô vẫn còn ôm tâm lý may mắn, hy vọng chuyện này là giả, rằng hắn không có bạn gái.

Suy nghĩ kỹ thì, một người ưu tú như hắn, làm sao có thể không có bạn gái chứ.

Lần đầu tiên thấy hắn, hắn chậm chạp không ra mở cửa, lúc mở cửa đầu bù tóc rối, chắc hẳn lúc đó đang hú hí với bạn gái. Còn có tấm hình trên bàn, ấy hẳn là bạn gái hắn, cô lúc trước tưởng nhầm thành em gái hắn. Lý Vị Án thầm nghĩ chính mình thật không biết lượng sức, ngu chết đi được.

Không biết tại sao, Lý Vị Án chợt nhớ tới cái đánh giá kém kia. Không có cái đánh giá đấy cô sẽ không chủ động liên hệ với Vũ Tề, cũng sẽ không hiểu nhầm Phó Trực thành biến thái, cũng sẽ không đá bị thương hắn sau đấy phát triển thành cái đống hỗn độn này.

Cô tức giận đánh Vũ Tề một cái, lớn tiếng: “Cậu không có chuyện gì tự dưng đánh giá kém cho tớ làm gì, đều tại cậu cả!”

Vũ Tề oan uổng cực kỳ, lập tức phản bác lại: “Tớ chưa từng đánh giá kém bao giờ ý.”

“Không phải cậu thì còn có thể là ai chứ!”

“Là anh.” Lý Vị Án nghe tiếng nhìn sang, thấy Phó Trực đang đứng trước cửa, cầm trong tay một cái laptop. Hắn nháy mắt, Vũ Tề lập tức lui ra ngoài. Phó Trực đi thẳng tới trước bàn máy tính ngồi xuống. Đặt laptop lên bàn, nói với Lý Vị Án.

“Em mở ra nhìn đi.” Ánh mắt hắn là nghiêm túc Lý Vị Án chưa từng thấy qua, Lý Vị Án không rõ hắn tính làm gì, bèn ngoan ngoãn nghe theo.

Phó Trực có một bí mật, bí mật này được chôn vùi sâu dưới đáy lòng hắn. Thời thiếu niên u mê ngây ngô, hắn sinh ra một loại tình cảm không rõ đối với một nữ sinh. Hắn bắt đầu không tự chủ được tìm kiếm bóng dáng cô, hỏi thăm sở thích của cô, quan sát dáng vẻ cô.

Ngày qua ngày, năm lại một năm. Hắn cũng từ ngây thơ ban đầu biến thành từ từ xác nhận phần tình cảm này. Đáng tiếc hắn của ban đầu quá nhỏ, còn có chút nhát gan. Mãi cho đến cuối cùng hoàn toàn bỏ lỡ cô ấy, lúc hắn lấy được dũng khí, lại phát hiện hắn tìm không thấy cô nữa.

Đến tận lúc lần nữa gặp nhau, hắn tự nói với mình, nhất định phải nắm chặt cơ hội, nắm chặt hạnh phúc.

Lý Vị Án xem xong, liền khóc ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô chỉ nhìn mấy trang đã biết được tất cả. Đánh giá kém hay tin nhắn đều là Phó Trực làm, hơn nữa nữ sinh hắn thầm mến kia chính là cô.

Lý Vị Án lớp 3 thích uống nước chanh, đặc biệt thích ăn cay.

Lý Vị Án mỗi sáng đều phải uống một hộp sữa.

Hôm nay tôi gặp lại cô ấy rồi, chết cũng không muốn bỏ qua cô ấy nữa.

Lý Vị Án nói không nên lời là tức giận hay mừng rỡ.

Cô nắm lấy góc áo hắn, ngước mắt hỏi: “Thế cô gái kia là ai?”

Phó Trực theo hướng cô chỉ nhìn sang, vẻ mặt nghiêm túc biến mất, cười nói: “Cô ấy là em gái anh, ruột thịt. Vừa nãy có gọi em, em không để ý tới anh, tự mình chạy đi.”

Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Vài ngày trước không tới tìm em là vì trong nhà gặp chuyện, em gái gần đây bận việc đính hôn.”

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ, Lý Vị Án không nói gì nữa, cũng ngại nói tiếp. Cô nghĩ vớ nghĩ vẩn chuyện gì vậy chứ, người ta là anh em ruột.

Phó Trực ngược lại không xấu hổ gì cả, hắn dựa gần lại Lý Vị Án. Chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau. Lý Vị Án ngước mắt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều là thâm tình.

Hắn cầm tay cô, nói với cô: “Em từng hỏi anh vì sao lại đối với em tốt như vậy, bây giờ, anh trả lời em.”

Phó Trực nhoẻn cười, giữa lông mày dường như cũng nhuốm đầy ý cười. Giọng hắn cũng trở nên ôn nhu không nói nên lời, hắn nhìn thẳng vào mắt cô.

Hắn nói: “Bởi vì anh yêu em.”

Hắn nói: “Tình đầu, cũng là tình cuối.”

Tình thâm chí thử, lưu niên thủy chung*.

*Tình thâm tới tận cùng, thủy chung theo năm tháng.

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top