Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Từ bỏ.

Tớ vẫn nhớ như in những ngày đầu tiên giữa chúng ta, khi mọi thứ dường như thật dễ dàng, khi những cuộc trò chuyện của chúng ta trôi qua nhẹ nhàng như làn gió thoảng. Cậu đã đến bên tớ một cách tự nhiên, mở ra những khoảnh khắc vui tươi mà tó chưa từng nghĩ tới. Mỗi lần chúng ta nói chuyện, tớ đều cảm nhận được sự chân thành, giản dị trong từng câu chữ của cậu, và dần dần, những lời nói đó đã trở thành một phần không thể thiếu trong ngày của tớ. Đó là sự chờ mong những cuộc trao đổi, một chút hồi hộp khi nhìn thấy tin nhắn mới từ cậu. Tôi không thể phủ nhận rằng những khoảnh khắc ấy đã đem đến cho tôi niềm vui, như thể tôi đã tìm thấy điều gì đó rất đỗi quen thuộc trong lòng.

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, một sự thay đổi nhẹ nhàng mà đầy nặng nề xuất hiện. Bên cạnh cậu, có một người khác. Một bạn nữ, dường như từ đâu đến, với sự hiện diện không thể nào bị bỏ qua. Bạn ấy toát ra thứ ánh sáng mà, dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết rằng mình không bao giờ có thể sở hữu. Từ sự tự tin đến nét duyên dáng, mọi thứ ở bạn ấy như phản chiếu những gì mà tôi chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng. tôi biết rằng tôi không có quyền gì để phản đối hay ngăn cản, bởi tình bạn của chúng ta không ràng buộc cậu theo bất kỳ nghĩa vụ nào. Nhưng sâu thẳm trong lòng một nỗi ghen tị vô hình đang dần hình thành, dù tớ đã cố gắng che giấu nó.

Và rồi như một hệ quả không thể tránh khỏi, khoảng cách giữa chúng ta dần lớn lên, những cuộc trò chuyện dần trở nên thưa thớt hơn, và tớ bắt đầu nhận ra sự thay đổi

Cậu không còn dành nhiều thời gian cho tớ như trước nữa.

Những khoảnh khắc mà chúng ta từng chia sẻ, những câu nói tưởng chừng như chỉ của hai người, giờ đây đã trở thành của cậu và bạn ấy. Tớ đứng bên ngoài, lặng lẽ quan sát, Trong lòng tràn ngập cảm giác lạc lõng. thậm chí đôi khi cậu còn không nhận ra sự hiện diện của tớ, như thể tớ chỉ là một phần mờ nhạt trong cuộc sống của cậu, không còn quan trọng hay cần thiết nữa. Sự lơ đễnh vô tình của cậu không phải là cố ý, nhưng nó lại gây ra những vết thương mà tớ khó lòng phớt lờ.

Có một khoảnh khắc mà tôi biết rằng tớ đã thật sự mất cậu. Đó là lần tớ mời cậu đi ăn trưa, một lời mời giản dị nhưng lại chứa bao hy vọng rằng chúng ta có thể trở lại như trước, ít nhất là trong những phút giây ngắn ngủi đó. Nhưng cậu từ chối, không phải một lời xin lỗi rụt rè, mà là một sự từ chối thẳng thừng, đơn giản và dứt khoát. Cậu bảo, cậu đã có kế hoạch với bạn ấy. Những lời nói ấy tuy nhẹ nhàng và đơn thuần, nhưng lại như một cơn gió lạnh quét qua tâm hồn tớ. Trong khoảnh khắc đó, tớ biết rằng cơ hội giữa chúng ta đã thực sự khép lại. Cậu đã lựa chọn con đường riêng của mình, và người đi cùng cậu trên con đường ấy không phải là tớ.

Tớ hiểu rằng, đôi khi tình yêu không nhất thiết cần phải đáp lại. Tớ chưa bao giờ kỳ vọng cậu sẽ yêu tớ như cách tớ yêu cậu. Tình cảm của tớ, ngay từ đầu, đã không mang theo những đòi hỏi. Nhưng việc chứng kiến cậu trao đi sự quan tâm và tình cảm cho người khác, trong khi tớ chỉ có thể đứng nhìn từ xa, đã khiến tớ nhận ra việc yêu một ai đó không chỉ là mong muốn được ở bên họ, mà đôi khi còn là việc chấp nhận rời xa họ khi họ tìm thấy hạnh phúc ở một người khác. Đó là bài học tớ không muốn học chút nào, nhưng buộc phải thấm nhuần.

Giờ đây khi nhìn lại, tớ không trách cậu, cũng không trách bản thân, Đơn giản là chúng ta đã đi trên những con đường khác nhau, ở những thời điểm khác nhau của cuộc đời. Có lẽ, sự xa cách này là điều không thể tránh khỏi. Dù trái tim tớ vẫn còn đau, nhưng tớ biết rằng thời gian sẽ làm dịu nỗi đau này. Và cậu, tớ chỉ có thể hy vọng rằng cậu có thể tìm được hạnh phúc thực sự của mình, dù người đồng hành không phải tớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #shortfic