Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 10: Hoạ vô đơn chí

Dưới vách núi không khí vốn đã băng lãnh cộng thêm tuyết rơi ngày một dày càng khiến nhiệt độ càng thêm lạnh giá vô cùng.

Trong sơn động tối đen như mực đưa tay chẳng thấy được năm ngón, Chu Tử Thư mò mẫm trong bóng tối muốn tìm đá đánh lửa.

-A...

Tay y chạm phải thứ gì đó trơn trượt lại lạnh như băng, sợ hãi rụt tay lại nhưng đã muộn-thứ kia há miệng cắn lên mu bàn tay y.

Ôn Khách Hành đang tựa vào vách hang nghỉ ngơi nghe tiếng y kinh hô thì lần mò đi đến, phát hiện thứ gì đó trườn dưới chân mình, không chút do dự vung quạt cắt đôi.

-Tử Thư, ngươi thế nào rồi, hình như là rắn.... Ngươi có làm sao không?

Ôn Khách Hành lo lắng hỏi, lần theo tiếng của Chu Tử Thư mà nắm được vạt áo của y.

-Nó cắn ta rồi, đau quá...

Y nói, mu bàn tay truyền đến đau buốt nóng bỏng, nếu không lầm thì đó chính là rắn độc.

Ôn Khách Hành kìm chế lo sợ, hắn bất chấp nội thương nhức nhối tìm được đá đánh lửa vào đám cành cây khô.

Lúc ngọn lửa bùng lên, hắn nhìn thấy người kia một thân chật vật, áo choàng trắng như tuyết lấm lem máu lẫn bùn đất, trên cánh tay còn một dấu kiếm thương rỉ máu, mu bàn tay thì có vết cắn đang sưng lên.

Nương theo ngọn lửa, hắn nhìn thấy thứ mình vừa giết chính là một con mãng xà toàn thân đen tuyền.

-Là Hắc Nguyệt xà.

Ôn Khách Hành cảm thấy tim mình như nghẹn lại, Hắc Nguyệt là độc xà có thể lấy mạng người khác chỉ bằng chút nọc độc-Tử Thư của hắn vậy mà bị con súc sinh này cắn rồi.

Sau đó, hắn hầu như chẳng chút chần chừ cầm lấy tay Chu Tư Thư cúi đầu hút đi máu độc trong vết thương của y...

Chu Tử Thư đã bắt đầu có dấu hiệu trúng độc, người vã mồ hôi, trước mắt cũng không còn nhìn rõ nữa...Tầm mắt dừng lại ở bóng dáng đang không ngừng hút máu độc cho y, y nghe loáng thoáng mình nói rằng... Không thể, ngươi mặc kệ ta, ngươi sẽ chết mất...

Chu Tử Thư mê man 4 5 canh giờ sau mới dần tỉnh... Đầu đau như búa bổ nhưng cũng không có gì nghiêm trọng, xem ra chất độc từ Hắc Nguyệt xà đã thật sự không gây tổn hại gì đến tính mạng của y...

Đến lúc Chu Tử Thư tỉnh táo hoàn toàn thì trời đã sáng, đống cành khô nhóm lửa đêm qua đã lụi tàn tự lúc nào... Có ánh nắng  từ bên ngoài chiếu sáng cả hang động ... y lúc này lại nhìn thấy cảnh tượng mà nửa đời sau y chẳng thể nào quên được...

Ôn Khách Hành nằm bất tỉnh cạnh xác của Hắc Nguyệt xà, xung quanh là từng ngụm máu đen-là máu mà hắn hút ra từ vết thương của y...

Dung nhan tuấn lãng kia giờ phút này lại tái nhợt đến không chút huyết sắc ..

-Ôn Khách Hành...

Chu Tử Thư cảm thấy tim như ngừng đập, không ngừng lay gọi hắn... Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, thân nhiệt của người trong lòng lại ngày một giảm xuống, Chu Tử Thư không quản bản thân thương tích đầy mình vội vã cởi xuống áo choàng lông cừu đã nhiễm đầy máu lẫn bụi đất khoác lên người Ôn Khách Hành...

Y tự nhủ phải thật bình tĩnh,Ôn gia không thấy bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm nhưng cũng có khả năng họ nghĩ hai người đã thịt nát xương tan dưới vực thẳm sâu vạn trượng... Y càng nghĩ lại càng lo sợ-tình hình của Ôn Khách Hành bây giờ vô cùng hung hiểm, nếu không cứu kịp thời, có thể hắn sẽ...

Bị chính ý nghĩ của mình doạ cho thất sắc, y đỡ hắn nằm xuống đám lá khô trong hang động còn mình thì ra cửa hang lấy ít tuyết ủ ấm trong lòng bàn tay rồi mớm cho hắn.

Nhìn đôi môi trắng bệch kia Chu Tử Thư thấy mắt mình cay xè...

Người này tại sao lại như vậy chứ? Ngày trước đối với y là vạn phần tàn nhẫn lạnh lùng... hiện tại lại cho y biết thế nào là cùng vào sinh ra tử, ái tình nồng  thắm...

Bây giờ y chấp nhận thứ tha thì hắn lại ngàn cân treo sợi tóc... Lão thiên gia cũng thật khéo trêu ngươi a.

Chu Tử Thư dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cho hắn, cầu mong đại tuyết chóng qua nếu không tính mạng người này e là khó giữ chưa kể đến hắn còn đang mang nội thương...
...

Cứ như thế ròng rã hai ngày trôi qua, nước thì có tuyết nhưng thức ăn mới là khó tìm.

Chu Tử Thư luôn ủ Ôn Khách Hành trong áo choàng ấm áp còn mình thì chịu cái lạnh tê buốt, y còn dùng mấy cành cây khô làm bẫy chim... hi vọng có thể tìm được chút thức ăn-đã hai ngày rồi y và Ôn Khách Hành chẳng có gì vào bụng.

Tình hình của Ôn Khách Hành ngày một xấu đi, từ hai ngày trước vẫn chưa tỉnh lại lần nào.
...

Đến ngày thứ 3,râu trên cằm Ôn Khách Hành đã mọc ra tủa tủa còn bản thân hắn vẫn nằm yên bất động.

Chu Tử Thư kéo tay bắt mạch cho hắn, chỉ thấy hơi thở yếu ớt-y cũng đã sớm chuẩn bị cùng hắn phơi thây nơi dã ngoại này...

Y đốt mấy cành cây khô còn sót lại trong hang động, lặng lẽ hà hơi vào đôi tay đã sớm lạnh lẽo từ lâu của mình...

Đột nhiên ngoài cửa hang vang lên tiếng động, một sợi dây thừng đung đưa rồi một người tuột xuống nhìn vào trong.

-Chu đại nhân, đã tìm thấy đại công tử rồi...

Sau đó lần lượt nhiều người nữa xuất hiện ở cửa hang động,Chu Nghị mừng rỡ chạy đến ôm lấy Chi Tử Thư.

-Ca ca, huynh không làm sao chứ... Ca ca, phụ thân nói huynh không sống nổi nhưng ta không tin, cuối cùng trời không phụ lòng người.... huynh thật sự còn sống.

-A Nghị, nhanh đưa Khách Hành ra ngoài... hắn là trúng độc của Hắc Nguyệt xà..

Chu Tử Thư thấy đệ đệ của mình thì vội vã đứng dậy, kéo lấy tay người kia đến chỗ Ôn Khách Hành đang nằm bất động-mặc kệ bản thân cũng có vết thương, lại dơ bẩn nhếch nhác.

Chu Nghị thấy huynh trưởng chẳng thèm vui mừng như trong tưởng tượng của mình chỉ chăm chăm lo lắng cho tỷ phu thì trong lòng ngũ vị tạp trần.

Chẳng phải huynh ấy vì cứu phụ thân cùng mình mới chấp nhận gả đến Ôn gia?

Còn nghe trong thành Giang Nam bàn tán tên Ôn nhị thiếu này đối với huynh ấy là vạn phần tàn nhẫn?

Bản thân huynh ấy cũng không thèm đếm xỉa đến người kia cơ mà, sao hôm nay lại bày ra vẻ một đôi uyên ương sắp bị sinh ly tử biệt chia rẽ thế này?

Chưa hết an tâm vì huynh trưởng vẫn bình an thì Chu Nghị lại rối óc vì tình cảnh này.

-A Nghị, đệ đưa hắn ra ngoài trước được không... ta...

-Ca ca, huynh đừng quá lo lắng, mạch đập tỷ phu tuy yếu ớt nhưng không nguy hiểm đến tính mạng... có lẽ do chỉ trúng phải một ít chất độc...

-Là ta bị Hắc Nguyệt xà cắn, hắn đã vì ta hút máu độc ra ngoài cho nên mới...

-Đệ hiểu rồi, huynh đừng nghĩ nhiều nữa, khoác tạm áo choàng của đệ đi.

Chu Nghị khoác áo của mình cho huynh trưởng rồi đích thân cõng Ôn Khách Hành lên lưng, chuẩn bị ra khỏi hang động.

...
...

Quá trình đưa Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành lên khỏi vách núi cũng chẳng dễ dàng gì hơn nữa Ôn Khách Hành còn đang bất tỉnh, gánh nặng trên vai Chu Nghị càng thêm nặng nề...

Chu Nghị khởi hành đến đây vì nghe tin mật báo từ Bát vương gia, trên đường cũng đã sớm chuẩn bị ám vệ nhằm sợ bên Cửu vương gia lại đánh úp.

Về phần Ôn gia Chu Nghị cũng đã phái người âm thầm bảo vệ, không đáng lo nữa.
...
..

Đoàn người nối đuôi nhau leo lên vách núi, mãi đến khi mặt trời dần khuất dạng mới lên đến nơi.

Ôn Khách Hành bọc trong áo choàng của Chu Tử Thư để lộ ra khuôn mặt xanh xao, Chu Tử Thư không ngừng quay đầu nhìn hắn.

Thật may Chu Nghị đến kịp, nếu quá muộn nói không chừng...

-Ca ca đừng lo lắng nữa, hắn da dày thịt béo lại có căn cơ võ công, không chết được.

Chu Nghị thấy huynh trưởng lo lắng thì lên tiếng an ủi, nhưng trong lời nói lại chẳng có nửa điểm cảm tình-đùa, hắn ghét Ôn Khách Hành còn chẳng kịp...

Huynh trưởng và hắn bây giờ chẳng biết đã hoá giải hiểu lầm như thế nào, nhưng ngày trước những tin đồn trong thành Giang Nam Chu Nghị nghe chẳng xót cái nào... Huynh trưởng từng chịu bao nhiêu khổ vì tên này Chu Nghị thân là đệ đệ muốn không để ý cũng khó.
...
...

Về đến Ôn gia, ngoại trừ Ôn lão gia cùng Ôn Chân thì còn có cả Chu lão gia lẫn Diễm Linh, chẳng biết họ đã đợi từ lúc nào...

Mọi người thấy cả hai bình an trở về ai cũng vui mừng khôn xiết, Ôn lão gia cho người gọi đại phu còn Ôn Khách Hành thì được nội nhân đưa vào phòng, Chu Tử Thư vẫn là lo lắng không yên..

-Hài tử ngốc, con trước đi tẩy rửa đi... một thân cát bụi mệt mỏi rồi, Khách Hành đã có đại phu chăm sóc.

Ôn lão gia đầy từ ái xoa đầu Chu Tử Thư khi thấy y không ngừng nhìn hướng phòng Ôn Khách Hành.
Chẳng hiểu thế nào nhưng Ôn lão gia tử vẫn tinh tường nhận ra tình cảm của cả hai biến chuyển thế nào.

Chu Tử Thư là một hảo hài tử bên Ôn Khách Hành là vạn phần xứng đôi, chỉ có tiểu tử ngốc có mắt không tròng kia mới lạnh nhạt người ta.

-Dạ...

Chu Tử Thư ứng thanh một tiếng, có lưu luyến vẫn theo Đông Mai rời đi.
..
..

Tối đó, Ôn Khách Hành tỉnh lại,dù xanh xao nhưng tinh thần có vẻ cũng không tệ. Quả nhiên như lời Chu Nghị nói hắn da dày thịt béo không chết được.

Vừa tỉnh lại hắn đã la ó tìm Chu Tử Thư mặc cho tuỳ tùng bên cạnh bảo rằng nhị thiếu phu nhân đã đi đun nước rồi.

-Tại sao chứ, các ngươi lại để y làm?

Ôn Khách Hành trước mặt người khác vẫn là một bộ đại công tử muốn gì làm nấy tung chăn bước xuống giường, vừa lúc Chu Tử Thư mang theo chậu nước cùng khăn sạch đẩy cửa bước vào.

-Ngươi đừng trách họ, là ta tự muốn làm mà.

Thấy Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành vội vã giở trò vô sỉ, hắn ôm đầu ngồi phịch xuống giường giả vờ đau đớn...

-Ầy, Tử Thư à... Đầu ta đau lắm, ngươi mau giúp ta xoa xoa đi..

Chu Tử Thư lắc đầu thật sự bất lực đối với sự trẻ con này của hắn. Y nhẹ ra hiệu cho tuỳ tùng ra ngoài trước còn mình thì thấm ướt khăn bước đến cạnh cái người đang làm nũng kia.

-Ngươi đau đầu lắm à... ?

-Ừm, đau lắm... Không những đầu mà toàn thân chỗ nào cũng đau...

Ôn Khách Hành thấy người ta đến gần, vội vã ôm lấy cái eo nhỏ kia tựa đầu vào ngực y nhỏ giọng lầm bầm...

Chu Tử Thư đẩy hắn ra nhưng không được, chỉ còn cách dùng tay nhẹ nhàng xoa 2 bên trán của hắn...

Ôn Khách Hành rất là hưởng thụ, ôm mỹ nhân êm mềm trong tay lại còn được người ta chiều chuộng.... mãi cho đến khi hắn nhìn thấy trên mu bàn tay thon gầy kia là 2 vết cắn sâu hoắm vẫn còn có chút sưng đỏ.

-Tử Thư, ngươi có đau không, để ta gọi đại phu đắp thuốc cho ngươi....

-Không cần đâu, chẳng phải ngươi đã hút hết độc cho ta rồi sao... Ta không sao thật mà...

-Ta không thích trên người Tử Thư có vết tích... là lỗi của ta không bảo hộ ngươi chu toàn...

Ôn Khách Hành tự trách nói, Chu Tử Thư lắc đầu rồi gỡ tay hắn ra, lấy khăn hầu hạ hắn rửa mặt.

-Không có ngươi ta có lẽ đã vong mạng, ngươi đừng nói những lời như vậy.

-Tử Thư, khi nào ta khỏi hẳn chúng ta đi thăm thú Giang Nam có được không, ta muốn cùng ngươi thưởng ngoạn khắp trời nam đất bắc

-Khi nào ngươi khoẻ hẳn rồi hãy bàn tiếp, giờ thì uống hết chén thuốc này đi.

Ôn Khách Hành mặt thoáng cái méo xệch đi, hắn chán ghét nhìn chén thuốc đen ngòm trong tay Chu Tử Thư.

-Tử Thư ngươi thật biết sát phong cảnh, thuốc này đắng muốn chết, ta không uống đâu.

-Đừng tưởng ta không biết mấy hôm nay ngươi toàn đổ thuốc vào chậu hoa, hôm nay ta có mang kẹo đường đến, ngươi nhất định phải uống ...

Chu Tử Thư không giận tự uy, lặng lẽ đứng đó cầm chén thuốc đen ngòm. Ôn Khách Hành biết không thể đắc tội nóc nhà của mình nhưng mà thuốc này thật sự đắng lắm đấy.

Hắn bóp mũi ngửa cổ uống cạn chén thuốc, Chu Tử Thư hiểu ý nhét ngay một viên kẹo đường vào miệng hắn, trong lòng thầm nghĩ thật là có khác gì trẻ con không chứ?
...
...
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top