Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 14: Lựa chọn

Thấm thoát một mùa đông lại đến, khí trời u ám lạnh lẽo khiến không gian cũng trầm xuống.

Ôn Khách Hành kéo Chu Tử Thư đến cửa hiệu tơ lụa lấy gần 20 kiện áo choàng và y phục mới cho y.

Ôn Khách Hành nghiêng đầu ngắm nghía khi Chu Tử Thư thay từng kiện y phục, hạ nhân trong hiệu tơ lụa che miệng cười trộm.

Xem xem Ôn nhị thiếu gia say mê nhị thiếu phu nhân đến cỡ nào a?

Chu Tử Thư vén mái tóc dài để hạ nhân khoác áo cho mình,vừa vặn để lộ vùng gáy mềm mại. Ánh mắt Ôn Khách Hành thoáng trầm xuống- da thịt nơi đó của phu nhân nhà hắn đặt biệt mềm, cố tình cắn nhẹ một cái sẽ để lại một vệt đỏ thẫm cực kì câu nhân...

-Nhìn thế nào, màu này có quá nổi bật không?

Ôn Khách Hành đang thả trôi tâm trí miên man đến tận nơi nào thì Chu Tử Thư đã bước đến trước mặt hắn, chỉnh lại vạt áo ngẩng đầu hỏi....

-Không... Đương nhiên là không hề loè loẹt rồi... Ngươi hợp với màu sắc này lắm đấy.

-Vậy sao?

Ôn Khách Hành thay y vén đi tóc mai loà xòa bên má, trong mắt không giấu được nhu tình mật ý lan tràn.

-Mỗi chữ ta nói đều là thật, phu nhân nhà ta đẹp như vậy chỉ có gấm vóc không xứng với ngươi chứ nào có chuyện ngươi không hợp chứ?

-Miệng của ngươi sao càng lúc càng ngọt vậy?

Chu Tử Thư phì cười, không muốn quản kẻ dẻo miệng này nữa

-Về thôi, hôm nay A Nghị nói sẽ đưa Diễm Linh đến thăm ta.

-Ồ, để ta đến cửa hiệu gần đây mua cho muội ấy bánh hạt sen, chẳng phải lần trước thích lắm sao.

-Ngươi đừng chiều hư nàng.

Chu Tử Thư nói, để cho hạ nhân gấp lại mấy kiện y phục rồi mang ra xe ngựa.

Ôn Khách Hành biết Chu Tử Thư rất yêu thương vị muội muội này nên cũng rất chiều ý nàng.
..
...
...

Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư về đến đại môn Ôn gia, ngoài ý muốn lại thấy cửa đóng chặt, không có hạ nhân canh gác như thường ngày.

Lòng Ôn Khách Hành dậy lên bất an mãnh liệt, hắn nhảy xuống khỏi xe ngựa một cước đạp cửa xông vào.

Trong khoảnh khắc, trước mắt hắn nhiễm một màu tiên huyết đỏ thẫm, thi thể nội nhân Ôn gia bê bết máu nằm bất động khắp sảnh đường.

Chu Tử Thư đoán có chuyện chẳng lành, vội vã đến sau lưng hắn, đến khi nhìn thấy thảm trạng bên trong huyết sắc trên mặt nháy mắt mất sạch.

-Ca ca...

Chỉ nghe Ôn Khách Hành gào lên bi thiết, lao vào ôm lấy một thân đầy máu tươi của Ôn Chân, gần đó là thi thể của tẩu tử cùng hai hài nhi của y.

-Ca ca...

Ôn Khách Hành gần như mất trí ôm lấy người huynh trưởng chỉ còn thoi thóp của mình, trong mắt là vằn vện những đường tơ máu.

-Khách.. Khách Hành... Về rồi.... về rồi đấy à...

-Huynh đứng nói nữa, để ta gọi đại phu.

Hắn toan đứng dậy, có giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống cánh tay Ôn Chân... Người kia nắm lấy tay áo hắn, lắc đầu

-Ngốc quá.... không còn kịp nữa rồi... phụ thân... phụ thân đã bị... bị người của Cửu vương gia bắt đi... Đệ nhanh .... Nhanh...

-Ca ca... Tại sao.... tại sao...?

Ôn Khách Hành gần như phát điên, Chu Tử Thư cạnh đó không ngừng tìm kiếm những người còn sống sót.

Hai hài nhi của Ôn Chân đều chết thảm, là một đao đoạt mạng-thủ đoạn tàn nhẫn đến tận cùng, đến cả trẻ nhỏ cũng không tha.

Chu Tử Thư nhìn thi thể của chúng trong lòng là một mảnh phẫn hận cùng bi uất,vì sao... hà cớ gì trên cuộc đời này người tốt, người thiện lương đều không thể có một kết cục tốt đẹp? Vì sao những âm mưu thâm độc đen tối lại làm liên luỵ đến những tính mạng non nớt, chưa hiểu thế sự này?

Chu Tử Thư nhìn thấy trên cột đá trước hiên nhà có ghim một lá thư bằng mũi tên,y gấp rút mở ra chỉ thấy bên trên là dòng chữ viết bằng máu tươi nguệch ngoạc "Ôn lão gia đang ở thuỷ lao của Cửu vương gia, muốn cứu thì đem mạng đến"

Chu Tử Thư siết lấy huyết thư trong tay bước đến cạnh bên nắm lấy vai Ôn Khách Hành mong hắn giữ chút bình tĩnh.

Ôn Chân chết trên tay đệ đệ mà y thương yêu nhất, Ôn Khách Hành toàn thân run rẩy không kìm được, sau cùng Chu Tử Thư phải quỳ xuống ôm hắn vào lòng-người kia vẫn là ngăn không được tiếng khóc nghẹn ngào.

Ôn gia trong một ngày bị diệt môn, hơn 300 mạng người bị dùng cách thức tàn nhẫn nhất mà giết hại.

Trong một ngày, thứ Ôn Khách Hành còn trong tay chính là Chu Tử Thư-hắn triệt để mất tất cả.

Lúc Chu Nghị cùng Chu Diễm Linh đến nơi chính là nhìn thấy một màn tan tóc này, Chu Nghị kịp thời che đi mắt muội muội-không muốn để nàng nhìn thấy huyết tinh đầy trời.

Hắn đẩy Diễm Linh lên xe ngựa, dặn dò nàng không được phép bước xuống còn đặc biệt căn dặn phu xe trông chừng nàng mới yên tâm bước vào Ôn gia.
...

Ôn Khách Hành trong khoảnh khắc phải chịu đả kích kinh hoàng, hắn chẳng nói chẳng rằng như cô hồn dã quỷ đi khắp biệt viện mong tìm được một người còn sống sót.

Khắp nơi đều là máu tươi, Chu Tử Thư lặng lẽ đi sau lưng hắn về biệt viện của hai người, nhanh chóng tìm thấy thi thể của Đông Mai, cạnh bên nàng là khay trà đã đổ vỡ tan nát-có lẽ nàng bị đoạt mạng khi đang mang trà đến cho y.

Nha đầu luôn ríu rít bên cạnh Chu Tử Thư đã không còn nữa.

Y cắn môi, quay đầu đi che giấu giọt nước mắt mặn đắng...

Chu Nghị bên kia viết thư hoả tốc gửi cho Bát vương gia, đồng thời sai người phụ giúp thu thập một mảnh thê lương này.

Ôn Khách Hành sau cùng vẫn là quỳ bên thi thể Ôn Chân , lặng lẽ nhìn vị huynh trưởng luôn một lòng thương yêu dung túng hắn vô điều kiện.

Từ nhỏ đến lớn, Ôn Chân luôn là người đứng ra che chở bảo vệ cho hắn

Ôn Khách Hành là con ngựa bất kham, cả Giang Nam này đều hiểu rõ-chỉ có mình vị huynh trưởng này là luôn thương yêu hắn...

Sản nghiệp Ôn gia lớn như vậy, Ôn Chân cũng thê nhi đầy đàn vậy mà chưa từng nghĩ cách tranh giành với đệ đệ của mình. Y chỉ một lòng muốn phân ưu cùng phụ thân, mong muốn đệ đệ nhanh chóng quản lý một phần sinh ý của gia tộc-trước sau vẫn chưa hề đổi thay...

Huynh trưởng như Ôn Chân-thiên hạ này khó có được người thứ hai.

Ôn Khách Hành quay người nhìn hai chất tử của mình, hai đứa vừa tròn 8 tuổi-vẫn là một cái hài nhi chưa hiểu sự đời, biểu cảm khi tử vong lại là tận cùng sợ hãi, y phục bằng gấm hoa mỹ thấm đẫm huyết tinh tanh nồng....

Hai đứa trẻ thường quấn lấy Tử Thư của hắn kêu gọi ríu rít,đêm trăng nào đó còn cùng nhau thả đèn quây quần ở sảnh đường... Khoảnh khắc kia bây giờ lại hoá hư vô mờ mịt không nhìn rõ nữa...

Ôn Khách Hành bỗng dưng lại muốn nôn, rồi thật sự cổ họng lại dâng lên vị huyết tinh nồng nặc... trong phút chốc hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi trong tiếng thét thất thanh của Chu Tử Thư...

...
...

Khi Ôn Khách Hành tỉnh lại nhìn thấy Chu Tử Thư đang ngồi cạnh giường lo lắng không yên nhìn mình, đầu hắn bây giờ đau như búa bổ.... Hắn chẳng nói chẳng rằng lôi kéo Chu Tử Thư rồi ngã đầu nằm xuống đùi y....

-Một chút thôi Tử Thư,ta muốn nằm thêm một chút.

Chu Tử Thư biết tâm hắn đang đau đớn rối bời, vừa nãy còn vì kích động mà tổn hao thân thể thổ huyết làm y lo lắng tột cùng, hiện tại thấy hắn chịu mở miệng thì cũng yên tâm phần nào, lặng yên để hắn ngả đầu nghỉ ngơi.

-Ta lấy chút nước cho ngươi...

Chu Tử Thư định với tay lấy chén nước trên bàn thì Ôn Khách Hành xoay người ôm lấy eo y không cho động đậy

-Đừng nhúc nhích, để yên cho ta ôm ngươi...

-A Nghị nói sẽ cho người truy theo dấu vết phụ thân... Ngươi... đừng quá lo lắng...

-Tử Thư....ta không còn gì nữa... huynh trưởng, tẩu tử, hai hài tử của huynh ấy... mấy trăm nhân mạng Ôn gia...

Giọng hắn hoá nghẹn ngào, Chu Tử Thư cúi mặt vỗ về bả vai hắn...

-Khách Hành, ta biết ngươi thương tâm...nhưng hiện tại chuyện cấp bách là tìm kiếm phụ thân...

Hai mắt Ôn Khách Hành vằn vện tơ máu, đầu hắn đau muốn nứt ra lại vẫn một mực ôm lấy Chu Tử Thư như thể y là tia sáng cuối cùng trong cuộc đời hắn.

-Tử Thư, dù có phải trả đại giới ta nhất định cũng phải trả mối thù này...

-Ngươi đừng kích động... Đợi tìm được phụ thân đã, Cửu vương gia bắt người làm con tin, chúng ta vọng động sẽ nguy hiểm đến người...

Ôn Khách Hành trở người ngồi dậy nắm lấy hai bàn tay Chu Tử Thư đưa lên môi hôn khẽ.

-Tử Thư, ta sẽ đến chỗ Cửu vương gia.... ngươi ở nhà chờ ta trở về...

-Không được, ta phải đi cùng ngươi.

-Ngốc quá, chuyện này ta không muốn liên luỵ đến ngươi... Hơn nữa A Nghị sẽ hỗ trợ ta, còn người của nghĩa phụ nữa mà.

-Nhưng mà ta...

-Ngoan ngoãn chờ ta trở về có được không?

-Ta... ta muốn ở bên cạnh ngươi...

Chu Tử Thư thở dài, Ôn Khách Hành ôm siết y vào lòng-người này tại sao lại có thể tốt đẹp như vậy chứ ?

-Sẽ nhanh thôi mà phu nhân, ngươi còn phải phụ giúp ta gánh vác Ôn gia chứ ... Bây giờ ngươi đi cùng ta sẽ không ai quản đấy.

Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng Chu Tử Thư cũng đồng ý ở lại. Ôn Khách Hành không yên tâm nên nhờ một toán ám vệ của Chu Nghị đến bảo vệ y.

Hắn sắp xếp mọi thứ ổn thoả mới chịu cùng Chu Nghị lên ngựa.
...
...

Quãng đường từ Giang Nam đến kinh thành mất 6 ngày nhưng Ôn Khách Hành cùng Chu Nghị rút ngắn chỉ còn 3.

Phủ đệ của Cửu vương gia là một toà viện trạch bề thế nhất nhì kinh thành, cả hai ngoài ý muốn được thủ vệ dễ dàng cho vào trong.

Sớm có một thái giám dẫn lối cho 2 người xuống tận thuỷ lao...

-Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Thống lĩnh Ngự lâm quân Chu Nghị cùng Nhị công tử Ôn gia đỉnh đỉnh đại danh khí vũ bất phàm a...

Người đến một thân y phục thêu ngũ trảo kim long, mắt phượng tà mị híp lại quan sát hai người.

Dung mạo người này rất anh khí nếu không có đôi mắt tà mị kia gần như phá hỏng toàn bộ hảo cảm của người đối diện.

Vóc dáng hắn rất cao, mang theo một loại uy áp không thể lí giải-thân là thần tử, lại cả gan khoác trên người y phục ngũ trải kim long, ý muốn soán ngôi là không thể chối cãi, kẻ này không ai khác chính là Cửu vương gia...

-Phụ thân của ta đâu?

-Ôn nhị công tử không cần phải nóng vội, Ôn lão gia ở đây ngày nào cũng có người hầu kẻ hạ chưa từng phải đói khát một khắc nào...

-Ngươi câm miệng, mau thả phụ thân của ta.

-Ồ, thật là nóng nảy... Ngươi nghĩ ngươi là ai, thật láo xược...

-Ta đến là để tính sổ 300 nhân mạng của Ôn gia đã bỏ mạng dưới tay ngươi.

Ôn Khách Hành khó giữ được bình tĩnh, Chu Nghị bên cạnh nắm lấy vai hắn lắc đầu.

-Đừng vọng động, chúng ta đang ở trong hang hùm đấy.

-Vẫn là Chu thống lĩnh suy nghĩ thấu đáo nhỉ?

-Cửu vương gia làm ra những chuyện này xem như là mưu phản rồi, ta khuyên ngài trước khi mọi chuyện đi quá xa...

-Nực cười, ngươi nghĩ ngươi là ai? Lẽ ra chuyện này ngươi không nên nhúng tay vào tránh hoạ sát thân.

-Thân là Thống lĩnh cấm vệ sao có thể để loạn thần tặc tử càn quấy?

-Nói rất hay, đáng tiếc nhân vật chính của màn kịch hôm nay chẳng phải là ngươi.... Ôn Khách Hành, ngươi có lẽ đủ thông minh để biết thứ ta cần là gì đúng không?

Cửu vương gia phất tay cho thủ hạ bên cạnh truyền Ôn lão gia vào.

Thấy bóng phụ thân, Ôn Khách Hành không giữ được bình tĩnh định bước đến thì bị hộ vệ của Cửu vương gia cản lại.

Chỉ thấy Ôn lão gia cả người tuy toàn vẹn nhưng không giấu được nhiều vết thương to nhỏ.

Hai phụ tử thấy nhau đều không thể thốt một lời, chỉ có đau xót tận cùng len lỏi trong từng thớ thịt...

-Giao ra sản nghiệp Ôn gia, ta sẽ thả người...

-Khách Hành, hài tử ngốc... Con nhất định không được làm theo ý hắn...

-Câm miệng đi lão già.

Hộ vệ bên cạnh dùng chuôi đao đập vào ngực Ôn lãi gia, khiến ông quỳ xuống ho khan liên tục, Ôn Khách Hành phẫn hận nhào đến.

-Ngươi khốn kiếp, không được làm tổn thương phụ thân ta. 

-Thế nào Ôn Khách Hành... Ngươi năm lần bảy lượt thoát khỏi tay ta, khiến ta hao tâm tổn trí mới bày ra được thế cuộc này...

-Thứ ngươi gọi là thế cuộc, chẳng qua chính là huyết tẩy cả một gia tộc?

-Thì như thế nào, để có được Ôn gia, đánh bại hoàng huynh đáng kính của ta sau đó soán ngôi trở thành tân hoàng chẳng phải những hy sinh này là quá nhỏ nhoi sao?

Ôn Khách Hành siết chặc nắm tay khiến móng tay đâm sâu vào da thịt chảy máu không ngừng...

Trên đường đến đây, Chu Nghị đã nói nhất định phải giữ bình tĩnh chờ người của Bát vương gia đến ứng cứu... Không thể vọng động, không thể...

-Thế nào Ôn Khách Hành, ta không đủ kiên nhẫn chờ đợi quyết định của ngươi đâu đấy...

Cửu vương gia nháy mắt ra hiệu, hộ vệ cạnh bên hắn lôi kéo Ôn lão gia đứng dậy đồng thời kề đao lên cổ ông...

-Ngươi dám...

-Sao lại không chứ? Ta là đang nhân từ không muốn chia cắt phụ tử hai người, ngươi còn không hiểu chuyện như vậy thì đừng trách..

-Khách Hành, tuyệt đối không thể... Nếu Ôn gia rơi vào tay hắn, mọi dự tính của Bát vương gia sẽ đổ sông đổ biển,xã tắc sẽ lầm than...

Hơn ai hết Ôn Khách Hành hiểu rõ, vị thế của Ôn gia đối với chính trị là quan trọng đến đâu. Chỉ vỏn vẹn vài tháng tiếp quả một phần sản nghiệp Ôn gia cũng đủ để hắn biết rằng... Phụ thân luôn dùng một phần tài bảo khổng lồ để hỗ trợ Bát vương gia trui rèn binh mã bảo vệ kinh thành.

Bát vương gia luôn muốn bảo vệ hoàng đế nhỏ tuổi dù cho bị Cửu vương gia xem không khác gì bù nhìn...

Hiện tại Cửu vương gia không đủ tài lực để xây dựng một đội binh mã hùng hậu nhằm chiếm đóng kinh thành nhưng nếu Ôn gia lọt vào tay hắn thì hậu hoạ khó mà tiên đoán nổi.

-Thế nào, ngươi làm mất thời gian của ta đấy....Ngươi không xót thương cho người phụ thân khốn khổ của mình đang mòn mỏi chờ quyết định của ngươi sao?

-Khách Hành, con nhất định không được để loạn thần tặc tử hoành hành... Ôn gia tuy không tham gia vào triều chính nhưng liệt tổ liệt tông luôn trung quân ái quốc... Con tuyệt đối không thể vì tính mạng của phụ thân mà làm trái với gia huấn của tổ tiên a.

-Phụ thân... Con...

-Hài tử ngốc, con nhất định phải nghe lời phụ thân... Hảo hảo bảo vệ Ôn gia, bảo vệ Tử Thư...

Khoảnh khắc  Ôn Khách Hành cảm thấy phụ thân nói những lời không đúng lắm thì mọi chuyện đã muộn... Ôn lão gia trực tiếp lao vào lưỡi đao của hộ vệ... Máu tươi thoáng chốc giăng khắp thuỷ lao ẩm ướt, tối tăm...

Ôn Khách Hành phát hiện cổ họng mình đông đặc lại, hắn không thể phát ra thanh âm nào... Chu Nghị bên cạnh vội vã đỡ lấy thân thể lung lay của hắn...

-Ngu ngốc, sao lại bất cẩn như vậy?

Cửu vương gia liếc nhìn tên hộ vệ khiến hắn phải vội vã quỳ xuống tạ tội...

-Là thuộc hạ vô ý, mong Vương gia khai ân...

-Ừm... Ngươi xem xem Ôn Khách Hành, nếu ngươi đồng ý từ sớm thì đã chẳng xảy ra cảnh đau lòng này... Là do ngươi cả đấy nhé...

-Súc sinh, ta liều mạng với ngươi...

Ôn Khách Hành như hoá điên rút ra chiết phiến tùy thân lao vào Cửu vương gia, Chu Nghị cũng không nhẫn nữa rút kiếm tương trợ...

-Đúng là lũ ngốc tìm đường chết ...

Cửu vương gia nhàn nhã thưởng trà, xung quanh hắn thoáng chốc xuất hiện gần 20 ám vệ võ công cao cường-dù cho Ôn Khách Hành cùng Chu Nghị cộng lại cũng khó lòng địch nổi...

Qua nửa khắc, đến vạt áo của Cửu vương gia cũng không thể nào chạm đến được.

Cả hai nhanh chóng xuống thế hạ phong, cùng lúc đó một hạ nhân đi vào nói nhỏ bên tai Cửu vương gia, chỉ thấy hắn nghe xong lập tức đắc chí cười ha hả, ra lệnh cho ám vệ ngừng tấn công hai người....

-Các ngươi tạm thời lui xuống đi... Ôn Khách Hành, ta muốn cho ngươi gặp một người...

Ôn Khách Hành ngẩng mặt, lau máu dính bên khoé môi... Trong lòng trỗi dậy bất an mãnh liệt.

-Mang người vào đây.

Cửu vương gia nhếch miệng nói,chỉ thấy từ ngoài cửa hai hạ nhân kéo vào một người toàn thân bê bết máu, tóc tai rũ rượi không thể nào nhận diện được...

-Thế nào, người không nhận ra ai à, chậc... Thật vô tình bạc nghĩa a...

Nói đoạn hắn đứng lên khỏi ghế thái sư, nắm lấy tóc của người kia xoay về hướng Ôn Khách Hành...

-Người cùng chung chăn gối mà ngươi còn không nhận ra sao?

Ôn Khách Hành sau khi nghe được câu nói kia đồng thời Cửu vương gia vén tóc người nọ lên, trái tim hắn phút chốc như hoá thành tro tàn...

-T... Tử... Thư?

....
....
....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top