Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 3: Biến cố

Tầng hai của Tuý Tiên Lâu hôm nay phá lệ náo nhiệt, Ôn Khách Hành dẫn đầu đám hồ bằng cẩu hữu của mình đến nơi này ăn chơi trác táng.

Hồng bài danh kĩ hầu như chỉ tụ tập tại tầng hai này, ai ai cũng hiểu Ôn Khách Hành vung tay chẳng keo kiệt bao giờ hơn nữa cả đám bằng hữu của hắn cũng chẳng phải loại tầm thường. Bồi rượu cho bọn này trăm lợi không hại a.

-Ôn nhị thiếu gia hôm nay hình như tâm tình cực kì tốt nhỉ?

-Phải đó, phải đó từ lúc vào Tuý Tiên Lâu ý cười chưa hề tan nha

Cả bọn hùa theo kính rượu cho Ôn Khách Hành, hắn phì cười nhận lấy tất thảy.

-Hôm nay bản thiếu gia tâm trạng thoải mái, các ngươi chơi cho tận hứng, ngân lượng cứ tính cho ta.

Một lời này nói xong đổi lấy tiếng hô vang thích ý của đám bằng hữu kia. Hồng bài xinh đẹp kiều mị như nước thi nhau ngã vào lòng hắn.

-Mà này các ngươi nghe tin gì chưa, Chu công tử Chu gia hôm trước đánh tôn tử của Lý đại nhân đến mức răng rơi đầy đất, còn lăn lộn inh ỏi một trận to nữa.

-Hả? Có chuyện này sao... Chu tiểu tử cũng thật không biết nặng nhẹ, người của Lý đại nhân mà cũng dám động vào.

-Cũng khó trách, y bị trêu ghẹo quá nhiều lần rồi, nóng nảy cũng là thường tình.

-Haha, y lớn lên cố tình lại xinh đẹp như vậy làm gì cơ chứ, muội muội Chu Diễm Linh sắc nước hương trời cũng phải nhường y một bậc đấy.

Nhắc đến Chu Tử Thư cả bọn náo nhiệt hẳn lên, Ôn Khách Hành nhìn thì nhàn nhã nhưng thực tế đang dựng thẳng lỗ tai để nghe ngóng. Chẳng biết vì sao ba chữ Chu Tử Thư này lại đặc biệt có sức hút đối với hắn.

-Chuyện này ta có nghe qua, Lý Ngọc lại là chỗ quen biết, chốc nữa chắc phải đến phủ Thượng thư bái phỏng một chuyến vậy.

Ôn Khách Hành mỉm cười, ai hắn không biết chứ tên háo sắc Lý Ngọc thì hắn còn lạ chỗ nào nữa.

Hắn là muốn đi xem xem cái tiểu mỹ nhân kia có thể đánh người ra tới nông nỗi nào.

-Ây dô,nghe nói Ôn nhị thiếu gia đây cũng là để mắt đến Chu công tử lắm đấy.

-Thật sao, thật sao?

-Dù ra tay có chút nặng nhưng mà Chu Tử Thư đẹp còn hơn cả nữ tử cũng là thật nha.

-Ôn nhị thiếu muốn đến gần phải xem xem da có dày hay không nữa đấy.

Cả bọn cười ha hả, Ôn Khách Hành nhướng mi-chỉ là một cái nho sinh, các ngươi có cần làm quá lên thế không hả?

Thứ Ôn Khách Hành yêu thích mãi mãi chỉ có nhan sắc của đối phương, bản thân là một con ngựa bất kham tuyệt nhiên sẽ không dung thứ cho chuyện bản thân bị người khác áp chế. Đó cũng chính là nguyên nhân từ trước đến nay leo lên giường Ôn nhị thiếu thì dễ nhưng trở thành Ôn nhị thiếu phu nhân thì khó hơn cả lên trời.

-Đẹp thế nào ta chơi vài lần cũng sẽ chán,mà còn phải xem có bản lĩnh làm ta yêu thích hay không đã.

Ôn Khách Hành ngửa cổ uống rượu, ra vẻ bề trên nói, tuy nhiên trong tâm tư lại bị hình bóng Chu Tử Thư lây nhiễm từ lúc nào không hay...
...
...

Chu Tử Thư đang ở nội viện chơi cờ một mình, bất giác hắt hơi liền ba lần, cái mũi thanh tú thoáng chốc đỏ bừng.

Diễm Linh bên cạnh đang ngó nghiêng bàn cờ cũng phì cười.

-Ca ca, muội nghe phụ thân nói hắt hơi 3 cái liền là có người thầm thương trộm nhớ huynh đó.

-Nha đầu này, muội biết cái gì chứ?

Chu Tử Thư khịt mũi, bật cười nhìn nữ hài bên cạnh mình.

- A ca ca, muội quên nữa, tam ca nói trưa nay sẽ cùng tẩu tử về nhà ăn cơm,huynh đừng đi Thi Hoạ Lâu đấy.

-Tiểu tử đó cuối cùng cũng biết đường về nhà rồi.

Chu Tử Thư đứng dậy thu dọn bàn cờ, muốn đích thân vào bếp chuẩn bị vài món ăn ngon cho đệ muội của mình.

Nói đến nhị thiếu Chu gia- Chu Nghị, người ta sẽ lập tức nhớ đến vị công tử có thể một mình hạ gục 40 đối thủ để trở thành Vũ trạng nguyên uy phong lẫm lẫm.

Sau, Chu Nghị được ban chức thống lĩnh cấm vệ quân cũng xem như làm rạng rỡ Chu gia vốn có truyền thống học hành khoa cử.

Điều này đồng thời cũng làm Chu Tử Thư vui mừng cùng thất vọng về chính mình suốt một thời gian.

Không phải y ganh tị với đệ đệ, chỉ là y cũng muốn bản thân có thể tự do ứng thí, thoả chí làm nam nhân tung hoành giết địch trên sa trường.

Đáng tiếc,từ khi còn nhỏ đã là một hài nhi phấn điêu ngọc mài đến lớn vẫn cố tình ra vào những nơi thao trường luyện võ nhưng đổi lấy chỉ là những trận cười cùng những trò trêu ghẹo không hồi kết.

Lúc đầu y còn chẳng ngại ngần xông vào đánh nhau một trận, cả người thương tích mà trong lòng lại thấy thoải mái lạ thường.

Nhưng mọi chuyện lại càng thêm tồi tệ khi Tử Thư ngày một lớn lên,trêu ghẹo thành ra quấy rối càn rỡ... Từ từ cũng bẽ gãy đi ngạo khí của một thiếu niên dương quang sáng lạn.

Chu lão gia cũng từng nói chuyện binh đao có lẽ không hợp với y vậy hà cớ gì phải cưỡng cầu, bình bình an an làm một nho sinh hay lão sư dạy kinh sách có gì không tốt?

Chu Tử Thư mất hơn một tuần mới có thể tự thuyết phục chính bản thân phải bỏ đi thứ mà mình yêu thích.

Y lui đến thư quán nhiều hơn. Chăm chỉ học đàn, vẽ tranh vậy mà lại thành tựu không ngờ... Có lẽ phụ thân y nói đúng.... Chỉ là y có chút cố chấp...

Khi Chu phu nhân còn sống thường hay nói, y mang một gương mặt xinh đẹp như vậy trưởng thành sẽ không thiếu người đến cầu thân, nhưng mà y không cam tâm, y chẳng lẽ lại không thể như đệ đệ Chu Nghị công thành danh toại cưới một tiểu cô nương nhu mì dịu dàng như nước làm thê tử, sống một đời như ý nguyện hay sao?

Vì cớ gì trước sau đều muốn y phải gả cho nam nhân khác?

Chu Tử Thư càng nghĩ lòng càng khó chịu, đến trù phòng định làm chút điểm tâm cũng không có tâm trạng nữa.
...
...

Ôn Khách Hành lúc này đang phe phẩy chiết phiến mạ vàng của mình cùng uống trà với tiểu công tử nhà Binh bộ Thượng thư Lý Ngọc.

Mắt gã kia vẫn còn sưng tím, chỗ răng cửa gãy mất hai cái khiến dung mạo vốn cũng dễ nhìn trở nên có phần chật vật khó coi.

-Ngươi thế nào, chẳng lẽ đánh không lại một cái nho sinh?

-Chết tiệt, ngươi nói thì hay lắm, đệ đệ y còn không phải là thống lĩnh cấm vệ sao, bản lĩnh của y làm sao mà nhỏ được.

-Vậy nên bị tiểu mỹ nhân đánh thành cái đầu heo?

-Ngươi bớt quản,ta vẫn còn đau đây này.

-Móng vuốt có bén một chút nhưng cùng lắm chỉ là một con mèo thôi mà...

-Ngươi cũng hứng thú à, y rõ ràng xinh đẹp như vậy, cớ gì lại quá mức hung hăng a?

-Ngươi rõ là ngốc, vậy mới thú vị.

-Thôi đi, ta không muốn đến tìm y nữa đỡ cho lại bị đánh... Mà này, hôm trước phụ thân ngươi có sang đây nói đỡ cho y vài lời trước mặt gia gia của ta đó.

-Ai? Phụ thân của ta?

-Ừm, nói một lúc phụ thân lại lôi ta ra giáo huấn cho một trận... Vốn dĩ chuyện ta đi trêu Chu Tử Thư cha ta không biết, ầm ĩ một hồi gia gia còn đòi bẻ gãy chân ta luôn.

-Vậy hoá ra y cũng coi như nợ ta một lần rồi.

-Nhưng mà vì nguyên cớ gì mà phụ thân ngươi lại phải nói đỡ cho y chứ, nhà hai ngươi có giao tình sao?

-Lắm lời, lo mà dưỡng thương đi, ta phải về không thì lão gia tử ở nhà cũng không tha cho ta đâu, mà đám người Trương Minh nhắc ngươi mãi đấy, thiếu ngươi thì không vui nữa.

-Biết rồi, biết rồi, ngươi mau cút.
...
...

Rồi sau đó chẳng hiểu kiểu gì, Ôn Khách Hành lại bắt đầu lui tới Thi Hoạ Lâu, lẳng lặng ngồi một góc thưởng trà chờ đợi bóng hình người nào đó.

Chỗ hắn chọn thường là tầng hai, vị trí dễ nhìn xuống sảnh bên dưới nhất.

Có hôm hắn sẽ thấy y ôm tranh đến, một thân bạch y thanh thoát như tiên nhân hạ phàm xinh đẹp không sao tả xiết.

Có hôm y sẽ mang đến một bộ trà cụ tinh xảo tặng cho Lâu chủ của Thi Hoạ Lâu nói là quà tạ lỗi gì đó.

Có hôm lại thấy y hưng trí bừng bừng chơi cờ cùng đám nho sinh.

Hôm khác lại nghiêng đầu bên cửa sổ chăm chú đọc một quyển Cổ thi có chút ố vàng.

Mỗi dáng vẻ của Chu Tử Thư đều là xinh đẹp động nhân như vậy, Ôn Khách Hành nhìn y lại chợt nghĩ nếu cưới được một người như Chu Tử Thư có lẽ cũng không tệ chút nào.

Hắn vậy mà lại bị chính ý nghĩ này của mình doạ cho ngốc lăng luôn.

Tuy nhiên điều mà hắn chỉ thoáng nghĩ qua có ngày lại thật sự thành hiện thực.

Chu lão gia dù không tham gia triều chính nhưng lòng vẫn một mực hướng về quốc gia xã tắc, Cửu vương gia âm mưa tạo phản,  ông là người làm một áng thơ vạch trần điều đó đổi lấy suýt chút là hoạ sát thân.

Ngày đó Chu gia gần như bị tịch biên gia sản, Chu lão gia bị triều đình giải đi không rõ tung tích, Nhị công tử Chu Nghị bị giáng chức-Chu gia chỉ trong một đêm hoang tàn đến không ngờ.

Chu Tử Thư một thân một mình dẫn theo Chu Diễm Linh nương nhờ họ hàng thân thích gần đó, đôi mắt rạng rỡ ngày xưa vậy mà giờ này như mất đi trăm nghìn tia sáng...

Ôn lão gia là một người trượng nghĩa hơn nữa đối với Chu gia ít nhiều cũng có giao tình, một mặt khác cũng là yêu thích Chu Tử Thư nên không chịu ngồi yên;hoả tốc gửi thư cho Bát vương gia ở tận kinh thành cầu cứu.

Ngày nhận được thư của Bát vương gia,Ôn Khách Hành là người mở ra đọc-trong thư chính là phương cách cuối cùng có thể cứu được cả Chu gia.

Liên hôn.
...
...
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top