Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 6: Ám sát

Giang Nam vẫn an bình trong khói sương yên ả, cảnh vật nơi này thực sự khiến người ta lưu luyến chẳng muốn dời chân...

Khác với Giang Nam, kinh thành hiện tại đang dậy lên từng đợt sóng ngầm...

Chuyện Bát vương gia nhận huynh đệ Ôn gia-gia tộc giàu có bậc nhất Giang Nam làm nghĩa tử thực sự đã châm ngòi nổ cuối cùng cho mối quan hệ hoàng thân quốc thích đối với Cửu vương gia.

Chu gia là cái gai trong mắt hắn, Cửu vương gia luôn tâm niệm muốn nhổ cỏ tận gốc gia tộc này nhưng Chu gia lại đang đứng dưới mái hiên của Bát vương gia-canh bạc này vì vậy rơi vào thế cân bằng.

Cửu vương gia muốn nắm giữ hoàn toàn thế cục trước mắt phải loại bỏ Bát vương gia, mà bước đầu tiên chắc chắn phải là diệt Ôn gia-nguồn cung tài bảo không thể thiếu của hoàng huynh hắn.

Vào đêm Tết nguyên tiêu, một kế hoạch ám toán được bày ra...
...
...

Trước Tết nguyên tiêu một ngày, Ôn lão gia tử phát hồng bao cho nội nhân trong nhà. Còn đặc biệt sai người làm một mâm cỗ lớn để cả gia đình quây quần bên nhau.

Chu Tử Thư còn tự mình xuống bếp làm thang viên(chè trôi nước) nhân đậu đỏ hàm ý may mắn hạnh phúc vào dịp đầu năm mới.

Giờ Dậu, Ôn Chân mang theo thê nhi về nhà ăn cơm. Trưởng tử Ôn gia sinh được một đôi nam hài hoạt bát lại đáng yêu, chẳng biết thế nào lại đặc biệt yêu thích Chu Tử Thư..

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư gần như không có chủ đề để nói chuyện, trên bàn tiệc hiển nhiên ngồi cạnh nhau cũng là bảo trì im lặng.

Ôn Khách Hành ăn một miếng thang viên, ngoài mặt không biểu lộ gì nhưng trong lòng lại khen lấy khen để. Đông Mai đứng cạnh Chu Tử Thư thấy hắn ăn cao hứng như vậy thì cười nói.

-Nhị thiếu gia, thang viên này là đích thân nhị thiếu phu nhân làm đấy, mất hẳn một ngày ạ.

Ôn Khách Hành bỗng chốc bị nghẹn, buông thìa ho sặc sụa, tiểu tư bên cạnh vội vã đưa sang một chén trà.

Ôn Chân thấy vậy vội lên tiếng..

-Tử Thư thông minh lại khéo tay thế này thực sự là phúc phần của đệ đó Khách Hành.

-Phụ thân, Thư Thư xinh đẹp, hảo xinh đẹp...

-Đúng đúng, còn đẹp hơn cả mẫu thân nữa...

Hai tiểu hài tử nhà Ôn Chân tranh nhau nói, đứa nào cũng đòi trèo lên người Chu Tử Thư hại y cũng phải bật cười.

-Nói bậy, con phải gọi là thẩm thẩm có hiểu không?

Thê tử Ôn Chân vỗ mông hài tử lớn hơn nhắc nhở, nó lắc đầu nguầy nguậy hai cánh tay như ngó sen ôm lấy eo Chu Tử Thư không buông...

-Không, con muốn gọi là Thư Thư

-Thư Thư thật xinh đẹp a...

Hai đứa trẻ thi nhau hết sờ rồi đến hôn má Chu Tử Thư khiến người y cũng lây dính toàn nước bọt. Y vậy mà cũng không giận, còn mỉm cười dung túng, Ôn Khách Hành không hiểu sao chịu không nổi nữa bế hai đứa khỏi y.

-Hai đứa nhanh ăn cơm, không phải rất thích thang viên sao, chậm chút nữa thì vào bụng nhị thúc cả đấy.

-Thúc thúc, nhanh thả con xuống

-Con muốn Thư Thư...

Chu Tử Thư hiếm khi lộ ra ý cười cưng chiều, nhìn hai đứa như hai con sóc nhỏ chui tới chui lui trên người Ôn Khách Hành mà thiếu chút bật cười thành tiếng.

Từ khi về Ôn gia Chu Tử Thư hiếm khi tươi cười nhưng hôm nay vui vẻ phá lệ nở nụ cười khiến nội nhân ai nấy cũng lén nhìn không rời được mắt...

Nhị thiếu phu nhân thật sự vô cùng xinh đẹp a...

-Thang viên đậu đỏ cũng không muốn nữa à, thúc ăn hết luôn đấy.

-Aaaa, đừng mà

-Thúc đừng ăn hết thang viên của con....

Ba thúc chất bọn họ nháo thành một đoàn khiến ai trong sảnh cũng phải bật cười, ánh trăng sáng trong chiếu xuống khoảng sân tạo nên một khung cảnh đoàn viên ấm áp khôn tả.

Đáng tiếc, đời người càng là những điều vẹn toàn tốt đẹp lại chẳng thể dài lâu...

Hôm nay ngoài thành tổ chức lễ hội hoa đăng, pháo hoa đồng thời cũng nổ rợp trời, hoà cùng ánh sáng loá mắt của pháo hoa là 6 bóng đen nhanh như cắt đáp xuống đình viện Ôn gia...

Hai hài tử của Ôn Chân sau khi ăn xong một bụng thang viên đậu đỏ thì đuổi bắt nhau ngoài sân, Ôn lão gia lôi kéo trưởng tử cùng chơi một ván cờ Chu Tử Thư đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại giúp ông giải vây khi sắp bại trận.

Thình lình tiếng thét của hai đứa trẻ vang lên kèm theo tiếng đao kiếm chạm nhau khiến ai cũng thất sắc.

Chu Tử Thư nhanh nhất phóng ra cửa lớn thì nhìn thấy 2 hắc y nhân đang giữ chặc 2 đứa trẻ, còn 4 kẻ còn lại đang giao đấu với thị vệ Ôn gia.

-Thư Thư cứu con...

Tiếng hài tử khóc ré lên làm Chu Tử Thư không nghĩ được nhiều, bất chấp bản thân chỉ có chút ít võ công vậy mà lập tức hướng toán hắc y nhân lao đến.

-Cẩn thận!

Ôn Khách Hành thét lên, nội nhân kéo đến ngày một đông nhưng sát khí của đám người này thực sự không thể nào đùa được.

Hai thị vệ đấu với chúng lần lượt bị cùng một chiêu thức cắt trúng động mạch cổ vong mạng ngay lập tức.

Thê tử của Ôn Chân lo lắng nhìn theo hai hài tử đang bị chúng giữ chặt, Chu Tử Thư giao đấu chưa được ba chiêu đã rơi xuống thế hạ phong.

Ngực y bị trúng chưởng phun ra một ngụm máu tươi, Ôn Khách Hành phóng ra chiết phiến hạ gục một tên.

Hắc y nhân rõ ràng cũng không ngờ tới Ôn Khách Hành vậy mà biết võ công,kẻ có vẻ là thủ lĩnh ra hiệu cho hai thuộc hạ thả hai hài tử ra.

Hai đứa trẻ khóc rống lên chạy đến nhào vào lòng mẫu thân của chúng. Chu Tử Thư bị thương nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.

-Nhị thiếu phu nhân đây chính là muốn chết cùng ngày với phu quân của ngươi sao?

Một hắc y nhân trầm thấp cười, Chu Tử Thư nhíu mi-vậy là đã biết rất rõ mới tìm đến rồi.

-Các ngươi là ai phái tới?

Ôn Khách Hành liếc nhìn Chu Tử Thư đang tựa vào gốc cây gần đó, lên tiếng hỏi.

-Người sắp chết thì cũng không cần biết quá nhiều đâu, hôm nay xin tiễn nhị vị công tử một đoạn vậy.

Nói đoạn, phía sau Ôn Chân bất ngờ xuất hiện thêm một toán hắc y nhân nữa, y không biết võ công lại trở tay không kịp nên lưng bị chém thương...

Ôn gia phút chốc lâm vào hỗn loạn, một đám nội nhân đã thừa lúc kéo Ôn lão gia, thê tử Ôn Chân cùng hai hài tử trốn vào mật thất.

Toán hắc y nhân rõ ràng chỉ muốn giết hai huynh đệ còn người Ôn gia chúng lại dễ dàng thả đi.

Thị vệ của Ôn gia bị chúng giết đã quá nửa, không ai còn dám xông lên, Ôn Khách Hành ra hiệu cho bọn họ tìm chỗ nấp...

-Chủ nhân có lệnh, chỉ giết nhị vị huynh đệ Ôn gia còn người khác ta cũng không có hứng....

Tên thủ lĩnh nhanh như chớp phóng ra ám khí lục giác nhằm vào Ôn Khách Hành, hắn lách người né tránh đồng thời kéo Ôn Chân đang thoi thóp nấp vào một gốc cây trong viện...

Chu Tử Thư cạnh đó ho sặc sụa, một chưởng vừa rồi hầu như muốn mạng của y..

Toán hắc y nhân dần siết chặc vòng vây, Ôn Khách Hành nắm chiết phiến trong tay một mình đối đầu cùng chúng.

-Hừ, châu chấu đá xe

Tên thủ lĩnh lại cười khẽ, rút ra trường kiếm tấn công.

-Chủ nhân của ngươi là ai?

Ôn Khách Hành dùng chiết phiến chặn lại một chiêu hiểm hóc, gằn giọng hỏi-trong lòng lại minh bạch 5 6 phần.

-Kẻ như ngươi không xứng hỏi đến chủ nhân của ta.

Cả bọn lại nhất tề xông lên, Chu Tử Thư gượng đứng dậy muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm, y che ngực ho khan mấy tiếng...

Lúc này Ôn Khách Hành đang tập trung giao đấu không phát hiện vẫn còn một sát thủ nữa nấp trên mái nhà giương cung về phía mình...

Bầu trời bỗng dưng vạch ra một tia sét,che đi tiếng thét cẩn thận của Chu Tử Thư.

Chỉ thấy bóng y nhoáng lên một cái, thân thể đơn bạc kia vậy mà lại thay Ôn Khách Hành chắn một mũi ám tiễn.

Tiên huyết phút chốc như chuỗi trân châu đứt dây liên tục trào ra, ám tiễn cắm ngập vào ngực Chu Tử Thư-mùi máu tươi gay mũi tản ra không trung.

Ôn Khách Hành chỉ kịp đỡ lấy thân thể mềm nhũn của y, trong mắt là bàng hoàng cùng không thể nào tin được...

-Tử... Tử Thư?

Có tiếng ai đó thét lên người của Bát vương gia đến, toán hắc y nhân xung quanh nhanh chóng mất dạng.

Xung quanh vang lên tiếng đuổi giết,Ôn lão gia cùng nội nhân từ mật thất vội vã chạy ra cuống cuồng cho người tìm đại phu.

Ôn Khách Hành vậy mà không nghe rõ nữa, tai ù cả lên... Thứ cảm nhận duy nhất lúc này là cơ thể đang dần mất đi độ ấm của Chu Tử Thư...

Sau đó dường như có ai lay hắn bảo rằng tình hình đang rất nguy kịch, phải để đại phu cứu chữa cho Chu Tử Thư, hắn thẫn thờ để nội nhân đưa y vào ngoạ phòng... Đôi bàn tay cùng thân người run rẩy cực độ tiết lộ hắn là đang cỡ nào hoảng loạn....

Hắn vẫn chưa thể nào tiêu hoá được chuyện Chu Tử Thư vậy mà vì hắn đỡ một mũi ám tiễn...

...

Khi Bát vương gia nhận được mật báo bảo rằng Cửu vương gia sẽ tổ chức ám sát nhị vị huynh đệ Ôn gia đã ngay lập tức phái một toán binh mã đến Giang Nam cứu người...

Vậy mà vẫn chậm một bước, Ôn Chân bị chém trọng thương, Chu Tử Thư trúng ám tiễn... Toán hắc y nhân kia bị bắt 4 người, lúc bị ép khai ra chủ nhân đã đồng loạt cắn thuốc độc tự vẫn..

Cũng có thể gọi là lưỡng bại câu thương.
...

Biệt viện phía nam Ôn gia hiếm khi náo nhiệt như hôm nay.

Sau khi đại phu xử lý vết thương cho Ôn Chân,thì lập tức chuyển sang cứu chữa cho Tử Thư.

Do ám tiễn cắm ngập vào ngực y xuyên thẳng ra xương hồ điệp phía sau nên không thể để y nằm xuống giường. Ôn Khách Hành yên lặng để y tựa vào người mình giữ cho y không phải thêm đau đớn.

Chu Tử Thư hôn mê mà mày vẫn nhíu chặt, mồ hôi vã ra như tắm, máu từ vết thương không cầm được cứ uốn lượn chảy xuống khiến một thân bạch y đều nhiễm một mảnh huyết quang ghê người.

Máu của y còn lây dính qua người Ôn Khách Hành, hắn dường như cũng không lưu tâm nghe theo phân phó của đại phu cởi ra ngoại y của Chu Tử Thư.

-Ám tiễn này có độc.

Một lời này của đại phu trực tiếp như búa tạ giã vào lòng Ôn Khách Hành, hắn bị chấn cho ngây người... Bàn tay lại run rẩy như không còn thuộc về mình nữa.

-Đại phu,là độc dược loại nào, ta lập tức cho người tìm thuốc giải?

-Ôn lão gia, ngài bình tĩnh đừng gấp, trước hết phải lấy ra ám tiễn và gấp rút cầm máu cho nhị thiếu phu nhân .

Đại phu thấy ám tiễn trên ngực y thì nhíu mày, ánh mắt bắt gặp chưởng ấn đỏ tím giữa ngực y..

-Nhị thiếu phu nhân còn trúng cả Thi Hồn chưởng , cũng may chỉ có 3 thành công lực... Võ công thiếu phu nhân không cao nên cũng không có vấn đề gì lớn...

Ôn Khách Hành hằng ngày miệng lưỡi trơn tru hôm nay một lời cũng chẳng thể nói ra. Hắn cắn răng nhìn Đông Mai đem từng chậu nước đầy máu tươi của Chu Tử Thư ra ngoài, lặng lẽ để Chu Tử Thư tựa vào người mình...

Quá trình rút ám tiễn khỏi ngực Chu Tử Thư là cả một canh giờ dày vò đớn đau, Ôn Khách Hành nhìn người nằm trong lòng mình co giật từng cơn mà trái tim vô thức nhói lên...

Ám tiễn được rút ra để lại trên bả vai trắng ngần một lỗ đầy máu sâu hoắm, Ôn Khách Hành nhắm mắt quay mặt đi, đến khi mở ra trong đôi mắt kia vậy mà vằn vện những tơ máu.

-Độc này gọi Vô Minh, ta biết cách bào chế thuốc giải... Độc này nếu ám tiễn lệch gần tim một chút nữa thì có lẽ không cứu được rồi.

Ôn lão gia cạnh bên thở dài nhẹ nhõm, Ôn Khách Hành giúp đại phu băng bó và đỡ Chu Tử Thư nằm xuống giường.

Môi của y đã mất hẳn huyết sắc, người cũng mê man.

Đại phu kê đơn giao cho Đông Mai sau đó xin cáo từ về dược phòng lấy thuốc giải độc Vô Minh.

Mọi người trong phòng đều hiểu ý cùng nhau lui ra để cho Ôn Khách Hành một mình chăm sóc Chu Tử Thư.

Hắn nhẹ nhàng thấm ướt khăn, lau mồ hôi trên trán cho y... Động tác mềm mại đến không ngờ.

Sau đó hắn kéo một chiếc ghế đến cạnh giường ngồi xuống lặng lẽ nhìn y ngủ say....

Thời gian hai người từ quen biết đến thành hôn hắn vậy mà phát hiện mình chưa từng một lần thật kĩ nhìn ngắm y...

Đây là thê tử của hắn, người mà hắn thú về...

Là Ôn nhị thiếu phu nhân trong lời nói của mọi người...

Là người bị hắn lạnh nhạt bỏ rơi suốt gần một năm này...

Đêm tân hôn lẽ ra thứ y có được phải là hạnh phúc khoái hoạt thì thứ y nhận lại là cường chiếm thô bạo không hồi kết...

Sau đêm tân hôn, hắn cũng không màng y thương tích trầm trọng bỏ mặc mà vui vẻ tầm hoan...

Hắn cũng không nhớ y là vì điều gì mà chấp nhận gả cho hắn...

Mảnh trăng cao vời vợi như y vậy mà lại gả cho hắn chỉ vì một chữ hiếu.

Hắn vẫn biết y không thích luồn cúi,là một công tử ôn nhuận tri thư đạt lễ luôn biết chừng mực...

Thật ra thứ mà hắn căm ghét ở y chính là y và hắn quá khác nhau... Ở bên cạnh y hắn lại hoá thành một kẻ dung tục tầm thường, y luôn dùng ánh mắt đạm mạc mà nhìn hắn...

Thật tức cười, một kẻ tầm thường lại không chấp nhận mình tầm thường còn vọng tưởng đập cho tan nát những điều cao quý lại đẹp đẽ trên đời...

Hôm nay, thê tử mà hắn không thèm nhìn tới này vậy mà chẳng tiếc thân mình đỡ ám tiễn thay cho hắn... Ông trời cũng thật sự khéo trêu người.

Phụ thân và huynh trưởng hắn nói không sai, hắn chỉ là một kẻ ngốc không biết trân quý những gì mình có được mà cứ mãi với theo những điều phù phiếm dối gian...

Ôn Khách Hành thật sự tỉnh ngộ rồi, nhìn thân thể đơn bạc an tĩnh nằm trên giường kia tim của hắn như bị ai đó tươi sống cắt xuống từng nhát một...

Hắn nắm lấy bàn tay có chút lạnh của y, chăm chú nhìn dung nhan tái nhợt không chút huyết sắc.

Ôn Khách Hành cảm thấy khoé mắt cay cay, lặng lẽ dùng môi cọ xát bàn tay mềm mại của Chu Tử Thư, trong lòng âm thầm cầu nguyện


Cầu trời để cho y bình an, Ôn Khách Hành này nguyện đem nửa đời còn lại bù đắp cho y...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top