Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương21

"Tiểu Kiệt ngươi ra ngoài đi" Âu Cẩn Niên khoá lại cửa phòng đi đến ngồi bên cạnh Lạc Nguyên Khải "Nguyên Khải, đây là John bạn của ta, người ta đã nói với ngươi" Lạc Nguyên Khải nằm trên giường nhìn người đang đứng, là một nam nhân da trắng tóc xoăn và có đôi mắt xanh "ân, xin chào, ta tên Lạc Nguyên Khải. Xin lỗi vì sự thất lễ của ta" "ah không sao, chào Lạc tiên sinh, ta là John bạn của Alena" sau khi chào hỏi qua lại cũng nên đến việc chính "Nguyên Khải, John là bác sĩ, ngươi để hắn xem cho ngươi một chút được không?" nàng nhìn xem hắn sau đó nắm lấy tay của hắn, Lạc Nguyên Khải vẻ mặt không tình nguyện gật gật đầu, "không sao, có ta ở đây" nàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn trấn an.

Âu Cẩn Niên mở chăn mền ra, giúp Lạc Nguyên Khải xoay người nằm nghiêng, thoát quần, cởi uống tã giấy, dù trước đó đã vệ sinh qua nhưng lúc này phía sau cũng đã bị ẩm ướt do tiểu huyệt mấp máy mang ra mật dịch, trong không khí lại có mùi thơm thoang thoảng, sau đó nàng trở lại nắm tay Lạc Nguyên Khải, tay trái hắn cố sức nắm lấy tay nàng, tay phải nắm khăn lông cuốn để trên bụng cũng đang run run, hơi thở cũng có chút gấp rút, nhắm mắt nhíu mày chịu đựng sự bất an "Nguyên Khải, thả lỏng, không có việc gì, đừng căn thẳng" nàng xoa xoa lồng ngực của hắn sợ hắn hồi hộp đến mức tim đập nhanh. John lịch sự cúi đầu "Lạc tiên sinh, xin mạo phạm" hắn nói rồi, lại cúi xuống quan sát hạ thân của Lạc Nguyên Khải, được cải tạo cũng rất hoàn hảo a, rất nhiều mật dịch, tần suất mấp máy nhanh như vậy, mạnh mẽ có lực như vậy thật đúng là được dạy dỗ rất tốt, trong thời gian ngắn mà làm được như này thì cũng dùng không ít dược vật tốt đâu, cao dược có mùi thơm này là loại đắt giá nhất trong thời điểm hiện tại, những nam nhân ở chỗ của hắn không dùng nỗi loại này đâu, haizz đúng là kẻ có tiền dùng toàn đồ tốt.

Trong đầu một tràng suy nghĩ lướt qua nhưng khi ngẩng lên, trên mặt vẫn là một bộ cẩn thận hữu lễ, John nhìn nàng gật đầu biểu đạt hắn đã nhìn xong, "Nguyên Khải, ta thu thập phía dưới một chút lại ôm ngươi" nàng vỗ vỗ tay Lạc Nguyên Khải để hắn thả tay nàng ra, tay trái của hắn tuy sức nắm không có là bao, nàng có thể dễ dàng rút ra nhưng nàng không làm như vậy, lúc này Lạc Nguyên Khải thả lỏng tay, nàng dùng khăn mà trước đó Lạc Duy Thịnh đưa, giúp hắn lau qua, gói kỹ tã và mặc lại quần, sau đó lại giúp hắn xoay người nằm thẳng, đưa tay choàng ra sau ôm lưng eo của hắn, tay còn lại đặc dưới mông cẩn thận ôm hắn lên đặc ngồi lên đùi của nàng, "Nguyên Khải, ngươi không thoải mái sao?" nàng nhỏ giọng nói với hắn "choáng" hắn nhắm mắt ngồi nghiêng dựa sát vào lòng ngực của nàng chịu đựng từng trận mê muội. Cả quá trình John cũng lịch sự di chuyển ra gian ngoài của phòng ngủ, nhưng lúc nãy từng cái nắm tay và những lời an ủi kia cho thấy Alena rất yêu thương và trân trọng trượng phu của nàng, thảo nào những lần đến chỗ của hắn nàng lại cấm dục không nhuốm mùi nam nhân.

John cũng bất ngờ nàng cũng có một mặt dịu dàng đến như vậy, nữ nhân này đúng là thiên biến vạn hoá a, "John, làm ngươi chê cười rồi" nàng lên tiếng để John trở lại, ngồi xuống ghế đối diện "không đâu không đâu, sức khỏe tiên sinh mới là quan trọng" "John, không biết trình trạng tiên sinh nhà ta thế nào?" hắn nhướng mày ra hiệu hỏi nàng có thể nói luôn ở đây sao? "không sao, ngươi cứ nói" John gật gật đầu "nói thế nào nhỉ? người cho tiên sinh dùng dược liệu có hơi mạnh tay một chút, theo ta quan sát phía dưới, để đạt được trình độ như vậy phải dùng thuốc và vật vật ít nhất ba tháng nhưng người này lại chỉ dùng vỏn vẹn trong hơn một tháng, một tháng này đã dùng đủ tất cả các loại thuốc, dược vật cũng như liều lượng cần dùng" nghe đến đây Âu Cẩn Niên có hơi căng thẳng một chút, Lạc Nguyên Khải dựa vào ngực nàng cũng lập tức mở mắt ra, hắn không quay đầu lại, chỉ là nhìn tấm drap trải giường một cách vô định, hắn hồi tưởng lại quá trình trước đây, mỗi ngày Lạc Duy Thịnh cho hắn truyền nước vào tiểu huyệt, nhét ngọc thế rồi lại bơm nước, rồi lại nhét, lại truyền liên tục, cách mỗi ba canh giờ hắn lại rút ra và lại làm một lần, mỗi ngày đều như vậy, thời gian đó hắn thật không chịu nỗi.

Cảm nhận được người trong ngực cảm xúc biến hoá, thân thể run rẩy, hơi thở lại tăng nhanh nàng đưa tay vuốt ve lưng của hắn nhằm trấn an "Nguyên Khải, hay là ngươi nghĩ ..." "tiếp tục" hắn trầm giọng, "được được ngươi đừng kích động" nàng lại trấn an hắn một chút mới ra hiệu John nói tiếp "người này rất có kinh nghiệm, hắn chia nhỏ số lượng mỗi lần dùng và nắm bắt được phản ứng của dược liệu, cho nên trong quá trình cải tạo tiên sinh đã không xảy ra vấn đề gì" "như vậy liệu có ảnh hưởng đến sức khoẻ của hắn không?" điều này chính là điều mà Âu Cẩn Niên lo lắng nhất, dùng dược liều lượng mạnh như vậy thân thể hắn lại... nàng thật không muốn nghĩ tới.

Chương22

"Thật may đã không sao, chỉ là cảm giác của tiên sinh sẽ mãnh liệt hơn so với những người khác dùng đúng liều lượng" thấy nàng nhíu mày khó hiểu, John trực tiếp nói ngay "là cảm giác khi ngọc thế được lấy ra, sẽ tê dại, ma ngứa và khó chịu hơn bình thường" "vậy hắn đã dùng những loại dược vật gì? tại sao tiên sinh nhà ta đã có thể lấy lại cảm giác, từ khi hắn tê liệt hầu như hắn đã mất cảm giác rất nhiều nơi. Và còn mùi thơm lạ kia, hình như được phát ra từ phía dưới " nàng hỏi ra hết những khó hiểu của mình. Lạc Nguyên Khải càng là không được tự nhiên, thê tử của hắn và một nam nhân khác ở trước mặt hắn tường tận bàn về nơi tư mật nhất của hắn, đổi lại là ai cũng sẽ không được thoải mái, nhưng hắn lại muốn nghe xem đến cùng hắn sẽ hỏng bét thành cái dạng gì.

"Lạc tiên sinh, ta xin phép nói cụ thể một chút để các ngươi dễ hiểu" nhìn thấy Lạc Nguyên Khải gật đầu, John mới tiếp tục nói "đầu tiên khi tiểu huyệt chưa tiếp xúc với ngoại vật miệng huyệt còn rất nhỏ, chỉ có thể dùng một ống quản bằng một căn ống hút dạng mềm dẻo để nối và truyền dược vật dạng nước vào tiểu huyệt của tiên sinh, nhầm để mềm hoá các thành bích và nội vách bên trong, tiếp theo sẽ nhét thêm vào một viên thuốc, là thuốc ... kích dục" một chữ này rơi xuống Lạc Nguyên Khải chấn động, hắn là biết Lạc Duy thịnh cho hắn dùng thứ này là để phía dưới nhạy cảm và lanh lẹ một chút, cũng có thể hiểu là kích thích sự hưng phấn trong tình dục, nhưng khi nghe đến người khác nói một cách trực tiếp như vậy hắn cũng thật không nghe nỗi, Lạc Nguyên Khải dãy dụa vùi mặt vào ngực của nàng, nhiều mất mặt a. Âu Cẩn Niên lại tưởng rằng hắn không chịu nổi, nàng ôm hắn chặt hơn một chút, "sao đó thì sao?" nàng tiếp tục vấn đề "thuốc này sẽ kích thích sự ham muốn nhiều hơn, những lần kích tình cũng sẽ cao trào hơn, dùng đủ liều lượng sẽ sinh ra ham muốn mãnh liệt, luôn luôn có dục vọng, muốn càng nhiều sự tình thú và những lần hoan hợp, giống như tiên sinh hiện tại" điều này thì nàng biết nhưng thân thể hắn sao chịu nỗi?, ham muốn mãnh liệt sao? Lạc Nguyên Khải không nghĩ đến nó lại nghiêm trọng như vậy, "bước thứ ba là thoa cao bôi trơn, có tên gọi khác là Cao Xuân Dược, nó là nguồn cơn của hương thơm mà ngươi nói" John đang nhìn nàng "mùi thơm này sẽ theo ngọc thế đi vào, thấm toàn bộ từng ngóc ngách bên trong, do vậy khi mật dịch của tiểu huyệt tràn ra cũng sẽ có mùi thơm này. Mà loại cao này không chỉ có tác dụng làm bôi trơn nó còn làm cho miệng huyệt và các thành vách bên trong nhạy cảm rất nhiều, bởi vậy đây là lý do tại sao tiên sinh lại cảm giác được sự ra vào của dị vật, tiểu huyệt nhạy cảm sẽ ngậm chặt lấy ngọc thế và sinh ra các cơn co bóp ở miệng huyệt, là động tác mấp máy phun ra nuốt vào, động tác mấp máy này lại tạo ra mật dịch, cảm giác tê dại và ma ngứa cũng từ đó mà ra. Tiểu huyệt bị dạy dỗ thế nào?, là lấy ra ngọc thế, lấy mất thì phải tìm, mấp máy co bóp để tìm kiếm, sau đó lại nhét ngọc thế vào, tìm kiếm rồi thì phải giữ, miệng huyệt và nội vách sẽ ngậm lấy, nuốt vào bên trong để giữ lại, cộng với dược vật dần dà sẽ quen với quá trình này, ngọc thế to bao nhiêu thì miệng huyệt sẽ quen với kích thước đó, nhưng, chỉ có càng giãn ra không cách nào thu nhỏ, không có loại thuốc này. Còn những cơn co bóp phun ra nuốt vào là để giải tỏa sự ham muốn tình dục mãnh liệt trong thân thể, mỗi một lần nuốt vào ngọc thế sẽ đỉnh sâu vào điểm G để được thoả mãn, một lần nuốt là một sự thỏa mãn, nuốt càng nhanh, càng sâu thì thỏa mãn càng nhiều, mật dịch cũng sẽ ra nhiều hơn, ngậm ngọc thế quen rồi, thỏa mãn quen rồi một khi lấy ra cơn khát tình dục sẽ dâng trào, miệng huyệt không có gì để ngậm lấy thì chính là để lại một cái lỗ trống, mà lỗ trống thì không khí sẽ chui vào sinh ra sự hư không, tê dại và ma ngứa. Nói tóm lại một cách ngắn gọn là dùng thuốc viên để sinh ra ham muốn, dùng cao dược để tiểu huyệt có sức lực ngậm lấy ngọc, mà ngậm lấy ngọc để giải tỏa sự ham muốn".

Âu Cẩn Niên càng nghe chỉ càng cảm thấy đau lòng, mặt ngoài nhìn đơn giản như vậy nhưng thì ra bên trong hắn đã phải chịu rất nhiều khổ, bây giờ nàng lại thấy, để có được một đứa bé sự đánh đổi này của hắn là quá lớn, Lạc Nguyên Khải như đứng hình, hắn không biết sẽ kéo theo nhiều hệ quả nghiêm trọng như vậy, nhưng lúc này hắn lại nghĩ đến một đứa bé sẽ gương mặt giống như nàng chạy lon ton trong nhà, líu lo gọi ba ba mụ mụ, nếu được như vậy thì những khổ sở này có là gì, hắn vẫn có thể chịu được. "Ngươi nói tiếp đi John, sau đó nữa? và cần chú ý những gì?" nàng nhìn Lạc Nguyên Khải không có gì bất thường và sau khi bình ổn cảm xúc của mình lại, nàng vẫn là muốn nghe tiếp "bôi cao dược sau đó ngậm ngọc thế, và bước thứ tư, bước cuối cùng là tinh khiết làm sạch, lúc này sẽ dùng tiếp một loại dược vật dạng nước bơm trực tiếp vào trong tiểu huyệt, dùng nút tắc vừa với kích thước miệng huyệt để chặn nước lại, giữ nước bên trong mười phút để dược vật trong nước làm sạch các thành vách bên trong, sau thời gian này hãy rút ra nút tắc, đẩy hết nước trong tiểu huyệt ra lau sạch và nhét ngọc thế vào lại, bước này cũng rất quan trọng".

Chương23

John dừng lại nhấn mạnh "tiểu huyệt là nơi trực tiếp dẫn vào cơ thể phải cẩn thật làm sạch để tránh các loại vi khuẩn xâm nhập vào bên trong, vậy nên miệng huyệt càng phải làm sạch, miệng huyệt rất mẫn cảm cần phải dùng khăn đặc chế, phải là loại làm bằng sợi tơ mỏng nhẹ để lau, có thể dùng chung để lau tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ cũng bị dược vật ảnh hưởng, mẫn cảm và dễ dàng sưng đỏ đau rát, miệng huyệt luôn bị mật dịch làm ướt cũng như tiểu huynh đệ sẽ lậu nước tiểu, phải thường xuyên lau sạch để tránh vấn đề viêm nhiễm, ngọc thế cũng nên thay mỗi ngày hai lần sáng tối, sau đó ngâm vào nước tinh khiết để làm sạch, đừng ngậm một căn quá lâu sẽ sinh ra ẩm mốc" "có hạn chế gì không?" "hạn chế chính là đừng để ngọc thế bị lấy ra quá lâu, tiên sinh sẽ bị tình dục thiêu đốt rất thống khổ" "vậy chẳng phải phải mang suốt đời không có cách nào bỏ đi sao?".

Lúc này đến phiên John ngạc nhiên nhìn nàng "Alena ngươi đùa sao? một khi dùng thứ này sẽ chỉ càng ngày càng nghiện, càng phụ thuộc chứ làm gì có cách nào bỏ đi, Lạc tiên sinh đã dùng đủ tất cả các loại dược vật, hoàn thành cả một quá trình rồi thì đã không còn cách nào, rời đi ngọc thế lâu dài sẽ bị bùng nổ sự ham muốn, tình dục tra tấn đến thần trí không ổn định, đắm chìm trong dục vọng và sinh ra ảo giác, không còn nhận biết địa điểm, thời gian và trầm luân trong tình thú để tìm kiếm sự thỏa mãn mà bản thân khao khát, ham muốn" vậy chẳng khác nào một kẻ tâm thần, Âu Cẩn Niên lắc đầu, xua tan suy nghĩ đáng sợ này, nàng sẽ không để chuyện này xảy ra "nếu đã không bỏ được vậy có cách nào làm giảm sự ham muốn trong cơ thể hắn không? tiên sinh nhà ta có trái tim bệnh, thân thể lại không tốt, ta sợ hắn không chịu nỗi" "từ trước đến nay những người dùng thứ này chỉ để thỏa mãn nhiều hơn nhu cầu tình dục của bản thân, Lạc tiên sinh là trường hợp đặc biệt, cần đến sự giảm bớt, thuốc ức chế tình dục cũng có, nhưng giá thành rất cao bởi vì chỉ sản xuất rất số lượng rất ít" "không thành vấn đề" Âu Cẩn Niên nàng không thiếu chính là tiền, chỉ cần tốt cho trượng phu của nàng, bao nhiêu nàng cũng trả lời "vậy ta trở về sẽ lập tức tìm mua và gửi nhanh đến cho ngươi" "ân".

Thấy nàng vẫn là một bộ lo lắng John lại nói "Alena, ngươi cũng đừng quá lo lắng, ta thấy vật này đối với Lạc tiên sinh nói xấu cũng không xấu, bệnh nhân tê liệt không phải thường sẽ táo bón và thể hàn sợ lạnh sao? ngọc thế có thể giải quyết vấn đề táo bón, chỉ cần ngươi canh thời gian và thói quen của tiên sinh đúng hạn xoa ấn bài giải là được, còn vấn đề sợ lạnh thì ngươi tìm loại ngọc quý giá một chút, sai người chạm rỗng bên trong, bỏ vào thuốc làm ấm cơ thể hoặc ngươi có thể trực tiếp ngậm ngọc thế vào nước thuốc, sau đó nhét ngọc thế vào để nó từ từ ngấm vào cơ thể, vừa làm ấm còn có thể ôn dưỡng thân thể, dùng theo cách này nói không chừng còn là một vậy giúp ích đấy. Chỉ cần ngươi đừng để xảy ra vấn đề, vật này sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe cũng như tuổi thọ của tiên sinh, điều này ngươi có thể an tâm " Âu Cẩn Niên rất chăm chú lắng nghe và ghi nhớ những điều này, coi như nàng đã giải quyết được nỗi lo lớn nhất, "John, còn một điều ta muốn hỏi ngươi, tiên sinh nhà ta động một chút hắn lại có cảm giác vậy kia trượt ra đến, mỗi lần ngồi nằm hoặc di chuyển chính là rất khó chịu, luôn phải tập trung nắm chặt nơi đó, ngươi có cách nào không?" hắn có bệnh tim luôn cố gắng nắm chặt như vậy sẽ bị đè nén đến không thở nỗi, lâu ngày nàng thật sợ sẽ xảy ra chuyện, "vậy đổi một căn mới lớn hơn đi, như vậy nhét vào cảm giác sẽ chắc chắn hơn" nghe như vậy Âu Xẩn Niên hoảng hốt "vậy phải liên tục thay đổi lớn hơn sao, sẽ ngày một to hơn?".

John bật cười vì suy nghĩ này của nàng, nữ nhân này cũng có lúc ngốc như vậy a? "không, không phải như vậy, lần này ngươi thay đổi, nếu không dùng Cao Xuân Dược tiếp tục bôi lên thì miệng huyệt sẽ không khuếch trương ra nữa mà sẽ vẫn giữ kích thước như hiện tại, thay vào đó ngươi dùng một loại cao dược khác chỉ có tác dụng làm bôi trơn, như vậy vẫn sẽ giữ nguyên tất cả cảm giác và cũng không làm miệng huyệt rộng hơn" "ân, ta hiểu rồi, nhưng mà ngươi cung cấp dược vật, cao bôi trơn, nước tinh khiết và khăn lông đặc chế cho ta đi, tìm nơi khác ta không yên tâm" "ân, nhưng mà tìm ngọc và chế tác ngươi tự mình tìm đi, ngươi am hiểu về ngọc quý hơn ta" "ân" "Alena, nếu đã không còn vấn đề gì nữa ta về trước, sau khi ta trở về sẽ gửi lại cho ngươi một bản quy trình và những điều cần lưu ý qua email" "ân, cảm ơn ngươi rất nhiều John" John gật đầu và chào Lạc Nguyên Khải rồi rời đi.

Âu Cẩn Niên thở dài một cách nhẹ nhõm, lúc này Lạc Nguyên Khải mới cử động, ngồi lâu một tư thế hai chân của hắn cũng bắt đầu rung lên, nàng thầm mắng mình thật sơ xuất, vội vàng ôm hắn nằm thẳng trên giường xoa bóp giảm sức ép cho hắn "Nguyên Khải sao không gọi ta?" hắn không trả lời nàng nhưng lại hỏi một câu khiến nàng rất đau lòng "Niên Niên, phải mang theo nó cả đời sao?" nàng nhìn thẳng vào mắt hắn "ngươi hối hận sao?" "không có, là ta muốn dùng, ta phải nhờ nó để có bảo bảo của chúng ta" hắn không hối hận, chỉ cần có bảo bảo kêu hắn dùng mạng đổi hắn cũng sẽ đồng ý "chỉ là.. Niên Niên, ta phải phụ thuộc vào nó cả đời, món đồ vật ngoạn ý nhi như vậy ngươi sẽ cảm thấy ta dơ bẩn sao? sẽ cảm thấy ghê tởm, chán ghét ta sao?" hắn nói đến hai mắt ửng đỏ nghẹn ngào , nàng cũng nghe đến ruột nát tim đau, vấn đề này hắn đã hỏi qua một lần rồi, nhưng hôm nay hắn lại muốn nghe nàng khẳng định lại một lần nữa, một sự chắc chắn để hắn có thể lấy đó làm niềm tin.

Chương24

"Nguyên Khải, sao ngươi có thể nghĩ như vậy? sao ta có thể cảm thấy ngươi dơ được chứ, ngươi là vì ta, vì Âu gia, ta phải cảm ơn ngươi đã hy sinh nhiều như vậy, có thể nào lại chán ghét bỏ rơi ngươi, Nguyên Khải không có, tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra, cả đời này vẫn sẽ yêu thương một mình ngươi, ngươi tin ta được không, ân?" nàng cuối người xuống ôm hắn một cái đầy cõi lòng, nàng muốn hắn cảm nhận được từng tiếng tim đập của nàng, nơi mà nàng luôn dành cho hắn. Mang theo thứ đó thì đã sao? hắn muốn dùng nàng sẽ để hắn dùng, chỉ cần hắn vui vẻ và bình an hắn muốn thế nào nàng cũng chiều theo hắn, "ân" Lạc Nguyên Khải gật đầu, nước mắt lăn dài qua thái dương, hắn thật hy vọng nàng sẽ không bao giờ quên lời hứa hôm nay.

"Nguyên Khải, John đã nói không sao, ngươi không cần lo lắng cũng không được suy nghĩ lung tung nữa, hãy cứ vui vẻ, ngươi muốn sao cũng được, nghe theo ý ngươi hết được không?, có chuyện gì còn có ta đây, ta giải quyết cho ngươi" trượng phu của nàng chính nàng đến sủng, là nàng bước vào cuộc đời hắn, vậy nàng sẽ có trách nhiệm che chở hắn. Trên đời này, chuyện may mắn nhất chính là yêu một người mà người đó cũng yêu ngươi, Lạc Nguyên Khải a Lạc Nguyên Khải, ngươi có tài đức gì mà gặp được nữ nhân như Âu Cẩn Niên, nàng tài giỏi như vậy có biết bao nhiêu người muốn ở bên cạnh nhưng nàng vẫn chọn ngươi, một kẻ co quắp phế đến nghiêm trọng như vậy, nàng vẫn tình nguyện vì ngươi thay chăn, đổi tã, có được một người yêu ngươi như vậy cả đời này còn cầu gì hơn, Lạc Nguyên Khải tự cảm thấy cho không được nàng thứ gì, chỉ làm được một chút chuyện này có đáng giá gì đâu, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình để yêu nàng, cho nàng những đứa bé và một ngôi nhà.

Ngay chiều hôm đó Âu Cẩn Niên đã lập tức để người tìm vài khối ngọc tốt để bắt đầu chế tác, còn đích thân kiểm định, rất nhanh đã được đưa đến, từng khối ngọc xanh thẳm bóng loáng được làm thành những cái dương vật giả, bên trong được chạm rỗng, ngoài cùng còn được thiết kế một vòng khe lỏm, tránh trường hợp ngọc thế bị nuốt trọn vào bên trong rất khó lấy ra, khe lỏm này sẽ là điểm cuối cùng mà miệng huyệt có thể nuốt vào. Những thứ nàng căn dặn, rất nhanh John cũng đã gửi đến, lúc đầu Âu Cẩn Niên nhìn những thứ này thật chướng mắt, nhưng là không có cách nào, đây là đồ vật mà Nguyên Khải của nàng cần thiết ỷ lại, nàng cũng từ lần đầu tiên thay đổi ngọc thế cho hắn hai tay run rẩy kém chút còn làm rơi, hắn ngược lại phải trấn an nàng, so với lần đầu tiên Âu Cẩn Niên nàng cầm súng còn lúng túng sợ hãi hơn, nhưng đến hiện tại nàng đã làm được thành thục tỉ mỉ, nhẹ nhàng không một sai sót.

"Nguyên Khải bây giờ ta lấy ra a" "ân" hắn bắt đầu thở dốc, hơi thở hỗn loạn chờ đợi sự thống khổ sắp đến, một khắc khi Âu Cẩn Niên đem ngọc thế rút ra hắn cả người run rẩy lên, vật nhỏ cũng run động thổ lộ ra vài giọt chảy xuống đệm nước tiểu, hai chân đặn đá ý đồ kẹp chặt hạ thân để giảm bớt sự hư không ma ngứa, nhưng làm sao có thể, tiểu huyệt trường kỳ ngậm lấy ngọc thế hiện tại đã vô pháp khép kín, chừa lại một cái lỗ bán kính chừng hai ngón tay có thể chen vào, nó đang không ngừng mấp máy tìm kiếm, mỗi một lần mấp máy tiểu huyệt lại tràn ra mật dịch, ngọc thế bị rút ra tình dục bắt đầu bốc cháy trong thân thể, thêu đốt thần trí của hắn, hắn không khống chế được trong miệng tràng ra những tiếng rên rỉ "Ách ... Ách ...Á ...Niên ...nhanh... ...không chịu nổi... A...nhanh... ngứa... Ách" từng tiếng "hô..hô" hít thở nặng nề, đầu ngửa ra sau, ánh mắt mê loạn bên trên lật, trong miệng nước miếng cũng tích táp chảy đến trên cằm, tay phải uốn lượn làm rơi khăn lông cuốn, dị dạng thành hình chân gà, tay trái ở trên bụng vỗ chụp ý đồ muốn bắt lấy, hạ thân bật lên đỉnh đỉnh về phía trước, vật nhỏ cũng run run ngẩng đầu tìm kiếm sự an ủi, dưới thân mật dịch lại chảy ra càng nhiều dính nhớp đến cả trên tay nàng, Âu Cẩn Niên không quan tâm này đó, nàng cầm lấy khăn lông đặc chế lau qua một lần, tiếp tục cầm lên bên cạnh chai nước tinh khiết bơm vào bên trong tiểu huyệt, chen nút tắc đi vào chặn lại, lúc này Lạc Nguyên Khải đã không còn thần trí nhớ tên của nàng, trong miệng bắt đầu a a gọi bậy, "Ách... A..A ...ngứa ... không chịu nỗi... cha... Ách.. cha đi vào... cầu... A... cầu... Cha... cha vào... Ách..A".

Lạc Nguyên Khải đầu đầy mồ hôi, cầu xin sự lấp đầy, bụng nhỏ nhô lên, nàng nhịn tâm xoa nắn để đảm bảo bên trong tất cả các ngóc ngách được làm sạch, thời gian qua đi nàng nắm lấy nút tắc rút ra, nước bên trong cũng ào ạt chảy ra thấm ướt nước tiểu đệm, nàng đưa tay lần nữa vò đẩy vòng quanh bụng của hắn, hi liền cũng theo đó mà ra, sau khi bài tịnh nàng cầm lấy khăn lau qua một lượt, sau đó nâng mông của hắn lên rút ra nước tiểu đệm đã bị làm bẩn quăng vào thùng rác dưới giường, lại trải lên một tấm cách nước tiểu lót để hắn nằm lên.

Chương25

Lúc này lại dùng tiếp một cái khăn nhúng vào nước ấm tinh dầu xoa nhẹ lên miệng huyệt làm sạch các nếp uốn xunh quanh, lau qua vài lần để đảm bảo tất cả đã được sạch sẽ nàng mới lấy ra trong hộp một căn ngọc thế to bằng hai ngón tay, bên trong chạm rỗng đã được rót vào dược vật ức chế tình dục và làm ấm thân thể, dược vật này là đặc chế bởi chỉ có Lạc Nguyên Khải có tình trạng đặc thù mới dùng đến loại này, ngọc thế không chỉ được rót vào bên trong mà cũng được ngâm từ bên ngoài để đảm bảo đạt được hiệu quả tối ưu nhất.

Âu Cẩn Niên thoa lên ngọc thế và xung quanh miệng huyệt cao bôi trơn, sau đó mới cầm ngọc thế đẩy đi vào, Lạc Nguyên Khải run rẩy lên hai chân kẹp chặc món đồ yêu thích, tiểu huyệt tiếp nhận sự ấm áp từ bên trong liên tục phun ra nuốt vào, như vậy còn cảm thấy chưa đủ, "A... thâm... A... đẩy... Ách... đẩy thâm vào... Ách ... A" hắn vặn vẹo thân mình đòi hỏi nhiều hơn, nàng cũng không chịu được chỉ đành chiều theo ý hắn, đưa ngón trỏ xuống ngay miệng huyệt từ từ nhấp nháy ngọc thế sau đó mới dùng lực đỉnh đi vào "A..A ha ... Ách .. Ách" sau vài lần thúc đẩy như vậy hắn mới thoả mãn thở phì ra, cả thân mình như được thả lỏng. Nhưng lại vì sự nuông chiều ngày hôm nay của nàng mà trở thành thói quen sau này của hắn. Thay đổi ngọc thế kéo dài tầm hai mươi phút, mỗi một lần trải qua này đó Lạc Nguyên Khải cả người cũng chật vật, rã rời, nàng phải lau qua thân thể cho hắn mới lên giường đi ngủ, người này lúc đi vào giấc ngủ luôn muốn được ôm, lại như một thói quen thích vùi mặt vào ngực của nàng dụi dụi tìm chỗ ngủ quen thuộc.

Nam nhân ốm yếu, lại lớn tuổi, ngày thường lớn nhỏ giải cũng đều sẽ không tự kìm chế được giải ở trên xe lăn, dưới mông phao hảo một tầng cách nước tiểu đệm, mảnh khảnh thân thể hãm trong xe lăn hiển rõ sự tàn thái, ăn mặc một bộ quần áo ở nhà, chất vải tơ lụa mềm nhẹ, đường viền được tỉ mỉ thêu hoa văn, trên đùi đấp một tầng thảm mỏng, tay phải héo rút cuộn mình cầm khăn lông cuốn, tay áo hướng lên trên lộ ra một đoạn xương cổ tay trắng nõn lại gầy gò, gần nhất thời tiết tốt chút, Lạc Nguyên Khải bị Tiểu Kiệt đẩy đến lầu hai ban công phơi nắng, sợ đâm đôi mắt, hắn ngược sáng mà ngồi. Âu Cẩn Niên lúc này đi tới, trông thấy người nằm trên xe lăn một bộ nhăn nhó, nhắm mắt khó chịu, Tiểu Kiệt đang giúp hắn xoa bóp chân thả lỏng "Nguyên Khải, làm sao vui, là chỗ nào không thoải mái?" nàng đi đến đặc ly trà lên bàn bên cạnh, hắn lúc này nheo nheo đôi mắt mở ra nhìn nàng đã là một bộ uỷ khuất "Niên, khó chịu, thở không nỗi" nói, đôi mắt lại đỏ lên, không biết là thật hay giả bộ, ngực cũng phối hợp trên dưới kịch liệt phập phồng, thoạt nhìn đúng là một bộ thở không ra hơi, nàng đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống vuốt ve tay phải của hắn "sao lại như vậy? phơi nắng rất tốt cho ngươi, ngươi chịu đựng một chút, ta ở đây bồi ngươi" "Niên Niên, muốn ôm, ngươi ôm ta" hắn nhút nhít tay trái muốn chống lên thân thể, đến gần nàng "hảo hảo ngươi từ từ, đừng vội" nàng đứng dậy cuối người nhẹ nhàng ôm hắn lên, để Tiểu Kiệt đẩy đến ghế dựa ôm hắn ngồi vào, "đến, uống chút nước đi, uống xong ta lại ôm" "muốn một mực ôm" ha, còn biết trả giá nữa đấy "được, uống hết đi, ta sẽ một mực ôm" như vậy mới chịu ngậm lấy ống hút cố gắng uống vài lần mới hết ly trà, sau đó ôm hắn nằm ngửa ra trên người nàng đón ánh nắng, lúc này người mới thoải mái ngoan ngoãn nằm yên cho nàng xoa bụng của hắn, hắn thật sự không phải trang, là khó chịu đến gấp, nàng một tay che đôi mắt của hắn một tay xoa xoa bụng vậy mà dễ chịu, nói một vài câu đã ngủ thiếp đi, lúc này Lạc Nguyên Khải chẳng khác nào một con mèo lười ỷ lại vào nàng.
Trong đêm Âu Cẩn Niên tỉnh dậy vài lần cho hắn bài nước tiểu xoay người, từ khi dùng ngọc thế mật dịch phía sau tiểu huyệt tràn ra liên tục, thấm ướt miệng huyệt, chảy đến khe mông, nàng sợ một không cẩn thận sẽ che đến ẩm ướt viêm đỏ, dứt khoát buổi tối đi ngủ không cho hắn bao tã, chỉ đệm dưới thân nước tiểu lót, kẹp gối nước tiểu, đắp chăn đi ngủ. Buổi sáng nàng thức dậy, vệ sinh tắm rửa, người trên người mới chậm rãi tỉnh giấc, cọ cọ người bên cạnh đã không thấy đâu, "Niên Niên" "ân, Nguyên Khải ngươi chờ ta một chút, xong ngay đây" "Niên Niên, nhanh.. lên" nàng cũng vội vàng choàng khăn tắm đi ra, "Niên" nàng thấy Lạc Nguyên Khải đã bắt đầu vặn vẹo gấp rút, một tiếng này gọi đến tâm nàng đều ngứa, hắn giọng nói nhão nhão dính dính kêu tên nàng, Âu Cẩn Niên đều cảm thấy có thứ gì đó chạy từ sống lưng xuống xương cùng, tê dại đến nàng không nhịn được kẹp kẹp hai chân, mỗi lần hắn kêu nàng như vậy nàng liền biết tiếp theo sẽ là cái gì, nam nhân buổi sáng luôn là cái bộ dáng "chào cờ" nàng là biết đến, lúc đầu tuy nói hắn tê liệt nhưng cũng sẽ run run ngo ngoe muốn dậy, sau lại bị dược vật ảnh hưởng càng là hăng hái, run run đỉnh khởi không ngừng, mỗi buổi sáng như vậy nàng chỉ duỗi tay xoa nắn mấy cái, xoa đến hắn run rẩy đánh vài cái nước tiểu bệnh sốt rét, vật nhỏ tiết lộ nước tiểu ra tới, việc này coi như xong, nhảy xuống giường thông thả giúp hắn chuẩn bị nước ấm, thay y phục rời giường.

Chương26

Nhưng hôm nay lại khác, Lạc Nguyên Khải nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, thân thể càng là không chịu nỗi, gấp đến không chờ được liên tục hối thúc nàng, "Niên ..nhanh ..." Âu Cẩn Niên đi đến bên giường hắn đã mặt đỏ tai hồng một bộ nhẫn nhịn cực hạn, vạch chăn ra lại là cảnh tượng xuân hoa dạc dào, hắn nằm thẳng trên giường, hai chân cong cong khớp gối ngửa đảo ra bên ngoài,để bảo vệ vân da không lỏng lẻo đỗ truỵ, nàng cho hắn mang lực đàn hồi vớ lên tận đùi, vật nhỏ nhô lên đỉnh gối nước tiểu lệch ra, đang run rẩy ngẩng cao đầu, "Niên.. muốn.." nàng cười cười, thầm than lần này chính là chạy không thoát "Nguyên khải a, ngươi nói một chút, ngươi nằm mơ thời điểm có hay không cũng mơ thấy ta?" nàng trêu hắn cũng là có lý do, có rất nhiều lần buổi sáng cho hắn lau người thời điểm phát hiện dưới thân đều có chút ít bạch đục dịch chảy ra dính ướt nước tiểu gối, lượng không lớn nhưng ngốc tử đều biết hắn cũng nghẹn đến quá sức "còn không phải ngươi không chịu chạm vào ta sao, nói cái gì phải dưỡng thân thể, không biết chừng là ở bên ngoài có nam nhân khác" hắn liếc nhìn nàng như thể nàng thật làm chuyện xấu bên ngoài.

Âu Cẩn Niên là oan ức mà, lúc đó hắn mới dùng ngọc thế bị lăn lộn đến quá mức nàng nào dám trêu chọc hắn, sau lại làm qua một lần nhưng sau lần đó Lạc Nguyên Khải cả người mềm nhũn, ỉu xìu vài ngày không dậy nỗi giường, nàng còn tưởng rằng thật đem người lộng hư rồi, nhịn đến hiện tại đã qua hơn hai tháng nàng cũng sắp thành ni cô rồi "vậy bây giờ là không cần ta, không muốn ta đúng không?" "không phải, muốn... Niên...muốn" thật có thể diễn mà, lúc nãy lên án trách móc nàng, còn có thể hùng hồ không vấp một chữ, hiện tại lại thở hổn hển nói không ra lời, càng nhìn Âu Cẩn Niên thật muốn đánh vào mông hắn mà, nàng ngồi lên giường cúi người vuốt ve mặt của hắn, hôn hôn môi như một lời dạo đầu, đầu lưỡi của nàng cại mở khoang miệng của hắn như một con mãng xà lượn đảo bên trong, từ từ cắn mút, tay trái hắn run rẩy nâng lên ý đồ giải khai đai lưng của nàng, nhưng tay trái của hắn bình thường đã không linh hoạt hiện giờ gấp càng là không cách nào mở được, hắn thử qua vài lần cũng không được bắt đầu bực bội nghẹn ngào thút thít "Niên ... Không được ... mở ... Niên mở".

Nàng cũng thật là nuông chiều hắn không nói hai lời rút ra đay lưng tháo bỏ áo choàng tắm, cũng giúp hắn cởi bỏ nút áo, nàng bắt chân qua người hắn, quỳ gối nằm bò phía trên, hạ thấp lưng eo, nắm lấy tay phải của hắn chống ra bàn tay để các ngón vô ý thức co vào nắm lấy một bên đầu vú của nàng, tay trái phủ lên bầu ngực to tròn căng bóng còn lại chơi đùa nhào nặn, sự kích thích bằng mắt này để Lạc Nguyên Khải không chịu nỗi kích động lên, hắn tim phổi không tốt, môi răng triền miên làm hắn không thở nỗi, giờ phút này nàng còn không dừng lại người này thật có thể hôn đến ngạt thở cũng không chừng, nàng thối lui ra ngoài, nghiêng đầu dùng đầu lưỡi miêu tả trái tai nhạy cảm của hắn, Lạc Nguyên Khải rùng mình tránh ra tay trái, trực tiếp mút vào đầu vú, nàng ôm sau gáy hắn, tay còn lại không an phận lần mò dài xuống cổ, ngực bụng và hạ thân, hạ thân của hắn đã trướng to đứng thẳng chuẩn bị sẳn sàng.

Âu Cẩn Niên nhếch môi cười thầm, nam nhân a, đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thân thể luôn là thành thật như vậy. Nàng rút vào hõm cổ của hắn thì thầm, "Nguyên Khải, muốn ta sao?" hơi thở nóng rực của tình dục phả vào làm hắn càng không được tự nhiên, mãnh liệt cảm xúc đánh đến hắn thần trí mê loạn, ánh mắt bị dụng vọng thiêu đốt đỏ ửng ngước nhìn nàng, "muốn... Niên... muốn .. khó chịu... đi vào... ngươi đi vào a ...ta ...ta chịu không nổi ..", hai chân lung tung cọ mặt giường, thật gấp đến không chờ được, nàng dưới thân càng là ẩm ướt không chịu nỗi, tay nàng gãy gãy bẹn đùi của hắn, xoa xoa nhào nặn túi trứng càng làm cho vật nhỏ đứng thẳng lên, lúc này Âu Cẩn Niên mới hài lòng nắm lấy vật nhỏ nhắn ngay dưới thân của mình từ từ hạ gối ngồi xuống, cả sự ấm áp bao trùm chặt chẽ khăng khít làm cho Lạc Nguyên Khải dễ chịu rên ngâm, sắc mặt càng là ửng hồng, vũ mị, từng tiếng rên mềm mại vô lực lại tựa như câu hồn nhíp phách để người nghe càng thêm động tâm, được một tấc lại muốn thêm một thước, hắn đòi hỏi sự ham muốn càng nhiều, phía sau tiểu huyệt càng ra nhiều mật dịch "Niên... động a động... phía sau... phía sau cũng thâm vào... thâm".

Nàng đưa tay sờ sờ miệng huyệt, mỗi một lần nàng động thân ngồi xuống, tay lại nhấn đẩy ngọc thế một cái, đỉnh sâu vào bên trong chạm đến điểm G của hắn, song trọng đánh tới khiến Lạc Nguyên Khải kêu rên tên của nàng "A... A... Ách... Niên... hảo... A... hảo thoải mái... Ách ...Niên ... động" động thêm vài lần, sau đó tốc độ nhúng chân hạ mông của nàng càng nhanh hơn, đẩy ngọc thế ra vào cũng liên tục làm cho hắn đạt đến đỉnh điểm cao trào, run rẩy thân mình rầm lên một tiếng nàng liền cảm nhận được một dòng nước ấm nóng bắn vào sâu trong thân thể của mình, sau trận kích tình đi qua nàng cũng mệt đến không thở ra hơi, nâng mông từ từ đi ra, cầm qua khăn lau sạch hạ thân của hắn và nàng, sau đó nằm sang bên cạnh ôm hắn gối lên tay của nàng, Lạc Nguyên Khải cũng trương miệng hốp khí, ngực phập phồng thở hổn hển, hắn yếu ớt đến giống lưu ly thuỷ tinh đồng dạng nằm ở trong ngực Âu Cẩn Niên, mềm giống một bãi bùn nhão đồng dạng, liền ngón tay cũng không còn sức cọ động.

Chương27

Phải công nhận từ sau khi hắn dùng vật kia, hạ thân rất mẫn cảm, dễ dàng ngẩng cao đầu hơn so với trước, tinh lực dồi dào, thời gian hoan ái cũng kéo dài, lượng tinh bắn vào cơ thể nàng nhiều hơn, mạnh mẽ mà ào ạt, không giống như trước đây, khá lâu mới có thể đứng thẳng và thời gian làm việc nhanh, số lượng bắn ra cũng ít, bởi vậy đây mới chính là nguyên nhân mà Lạc Nguyên Khải mong muốn. "Lại ngủ thêm một chút đi ta ôm ngươi" nàng hôn lên trán của hắn sau đó dựa sát mặt vào tai của hắn nhắm mắt đi ngủ, cả buổi sáng như vậy mà kết thúc, nàng cũng không còn sức đâu mà đi làm, Lạc Nguyên Khải trên người chỉ có thuộc về hắn hương vị, nàng yêu thích không buông tay, người xưa nói rất hay, mỹ nhân đúng là hoạ nước mà.

Lạc Nguyên Khải ngủ được mê nhưng lại bị nước tiểu nghẹn đến giật mình bừng tỉnh, buổi sáng trước khi nàng rời giường đã giúp hắn bài giải một lần, sau đó hai người quấn quýt lại cùng nhau đi ngủ, đến bây giờ nước tiểu nghẹn đến bụng nhỏ căng tròn, từng trận mắc tiểu đánh đến hắn run rẩy kẹp lại hai chân, "Ách... Ách... ây da... Niên ... cứu.. ây da" Âu Cẩn Niên nằm bên cạnh cảm nhận được người run rẩy sau đó là từng tiếng kêu, nàng vội vàng ngồi dậy cho hắn xoa bụng, ấm áp lòng bàn tay thuận kim đồng hồ xoa ấn, một cái tay khác không nhàn rỗi từ háng bộ đến bắp đùi tinh tế cào vuốt, huýt sáo xi tiểu, vò nắn túi trứng trợ giúp hắn bài giải, kích thích đủ rồi hắn mới run rẩy đái ra, từng luồng nước tiểu chảy ra, nàng tiếp tục xoa đến chỉ còn nhỏ giọt sau đó bài tịnh, mới một phen dày vò trên đầu hắn lại ra một tầng mồ hôi cộng với lúc sáng sau khi làm việc hai người chỉ lau sơ qua mà ngủ, hiện tại trực tiếp ôm hắn đi phòng tắm. Trong phòng tắm rất lớn, có bồn tắm uyên ương cũng có hộ lý giường, nàng ôm hắn nằm lên hộ lý giường sau đó mở vòi nước chỉnh ấm nhiệt độ, hơi nước mập mờ bốc lên, hai thân thể trần truồng tương đối, một ngồi một nằm thật là cảnh tượng hết sức kích thích, nếu là thường ngày hắn chắc chắn sẽ níu lấy nàng không buông, nhưng giờ phút này Lạc Nguyên Khải còn hơi sức đâu mà đòi hỏi, một trận buổi sáng đi qua nói không chừng cả ngày hôm nay hắn cũng không dậy nỗi, chứ nói gì lại muốn thêm một lần, trực tiếp nhắm mắt để nàng tắm gội cho hắn, nàng nhìn, vừa đáng thương cũng vừa buồn cười, ai kêu là hắn quấn lấy nàng, nàng chỉ làm theo ý hắn chứ không biết gì đâu a. Sợ hắn cảm lạnh nên tắm rất nhanh, nàng lấy khăn tắm quấn lấy hắn ôm người trở lại trên giường mặc vào quần áo.

Đảo mắt thời gian đã trôi qua rất nhanh, bác sĩ căn dặn nhiều ra ngoài hít thở không khí, coi như cho khoay khoả giải sầu, nhưng dưới thân có như vậy một cái dị vật Lạc Nguyên Khải cũng lười đi, Âu Cẩn Niên cũng thường xuyên đốc thúc, hắn mới miễn cưỡng đồng ý đi ra vài lần, đi dạo trung tâm, đi ăn, uống trà chiều hoặc là xem phim như những lúc còn mới yêu, nhưng hắn lại không thích nơi đông người náo nhiệt, luôn là nàng cho người đặt chỗ trước, có khi vì muốn hắn được thưởng thức không gian lãng mạn nàng còn bao trọn cả một tầng của nhà hàng, chỉ để hai người ăn một bữa tối với tầm nhìn cả thành phố, nàng rất chiếu cố cảm thụ của hắn, luôn cố gắn dành nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc từng chút một, nhưng nói chung làm lãnh đạo cũng không dễ, công việc của nàng rất linh động, không cố định thời gian rõ ràng.

Hôm đó tỉnh dậy Âu Cẩn Niên đã đến công ty, Tiểu Kiệt cũng vào giúp hắn rời giường như thường ngày, nhưng tuỳ theo Tiểu Kiệt đỡ dậy lúc, lại cảm thấy dưới thân rất trướng, vừa ngồi dậy một chút vật kia lại đỉnh tiến một phần, Lạc Nguyên Khải lại ngồi đến gấp, vật kia liền toàn bộ nuốt sâu vào, thọt tới điểm G, đánh hắn cả người run rẩy kém chút tắc thở, bây giờ tiến thoái lưỡng nan, hắn muốn động cũng động không được chỉ có thể dựa vào đầu giường thở hổn hển, không đến một lát trên trán liền ra một tầng mồ hôi, dưới thân lại ẩn ẩn ngẩng đầu lên, nhưng người bên cạnh không phải nàng, lại trở ngại mặt mũi đem người đuổi ra ngoài "Tiểu Kiệt, ngươi ra ngoài trước ... ta ngồi nghĩ một chút" Lạc Nguyên Khải vừa nói, vừa kèm theo từng tiếng thở nặng nề, Tiểu Kiệt không hiểu chuyện gì, nhưng cũng đành đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lạc Nguyên Khải thô trọng thở dốc, càng ngày càng gấp rút, hắn cố gắng dịch ra tư thế ngửa dựa vào thoải mái chút, như thế khẽ động phía sau ngọc thế lại nuốt mạnh một cái để hắn vội vàng không kịp chuẩn bị khẽ rên ra tiếng.

Dưới thân vật nhỏ càng ngày càng trướng, lần mới đây nhất cùng nàng hoan hợp hình như cũng trôi qua hơn một tuần, hắn lại chưa tiết qua thân, ai ngờ hôm nay lại ra việc này nàng lại không ở đây, hắn chỉ có thể chịu đựng đi qua, nhưng thời gian trôi qua gần hai mươi phút vật nhỏ vẫn như cũ ngẩng cao đầu không chịu mềm xuống, ngược lại càng trướng càng lớn, lúc này Lạc Nguyên Khải đã không cách nào coi nhẹ nó tồn tại, lý trí bắt đầu suy nghĩ tất cả là hình bóng của Âu Cẩn Niên, bầu ngực to tròn, vòng eo mảnh khảnh săn chắc, bờ mông nảy nở, dáng người uyển chuyển, nghĩ đến nàng uốn lượn vuốt ve thân thể hắn, từng chút kích thích đến Lạc Nguyên Khải mê loạn.

Chương28

Hắn chậm rãi đem tay trái dò xét dưới thân, không có mặc tã, chỉ đắp chăn nên lúc này càng thuận tiện, hắn sờ soạng nắm lấy vật nhỏ xoa nắn trên dưới vỗ về chơi đùa lấy, phen này động tác lại khẽ động trong huyệt ngọc thế, lại là một đỉnh đi vào, lúc này hắn tựa hồ phát hiện một điểm để cho mình được hưng phấn thoả mãn.

Thuận lực đạo vừa rồi, hắn đưa tay trái xuống phía dưới, nhưng không điều chỉnh được các ngón tay nắm lấy ngọc thế, chỉ có thể lại cố gắng để bàn tay tìm ngay miệng huyệt, thúc mạnh một cái ngọc thế nuốt toàn bộ đi vào, sau đó lại tiếp tục nắm lấy vật nhỏ trong tay xoa nắn "A..ha.. Niên... Ách.. dễ chịu.. động... Ách... động" Lạc Nguyên Khải đã bị tình dục mê mắt, tưởng tượng lấy Âu Cẩn Niên đang ở trước mặt hắn, động thân trên dưới âu yếm hắn, hắn vừa nắm lấy vậy nhỏ chơi đùa, lại buông ra, chợt nhẹ chợt nặng thúc lấy ngọc thế tìm điểm hưng phấn, vậy mà không phân biệt rõ hiện thực hay hư ảo, trong miệng thì thầm rên rỉ tên của nàng. Một màng này tự nhiên là rơi vào tai của Tiểu Kiệt, hắn cảm thấy kì lạ, hôm nay tiên sinh lại đột nhiên đuổi hắn ra ngoài mà không phải giống mọi ngày thay y phục rời giường?, hắn không dám đi xa mà đứng giữ ngoài cửa, không biết chừng tiên sinh sẽ gọi hắn vào sai bảo?, nhưng ai biết được cửa không có khép kín, lại nghe được này đó động tĩnh, Tiểu Kiệt không còn nhỏ đương nhiên biết tiên sinh cái này không phải phản ứng tự nhiên, trong lúc nhất thời hắn phạm vào khó không biết có nên hay không báo cho gia chủ.

Bên kia, sau vài lần vỗ về, ba động Lạc Nguyên Khải rốt cuộc bắn ra, nằm dựa vào trên giường, thô trọng thở dốc, chịu đựng tình dục đi qua mang đến sự kiệt sức choáng váng, thật lâu sau mới suy yếu gọi Tiểu Kiệt tiến vào giúp hắn lau người thay y phục, Tiểu Kiệt cho hắn thay xong về sau đang thu dọn chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh, lại nghe được phía sau lưng truyền đến âm trầm thanh âm "việc này ngươi tốt nhất nuốt đến trong bụng, nếu không, sau này cũng đừng đi theo bên cạnh ta nữa" Tiểu Kiệt từ nhỏ ba qua đời sớm, sống với mẹ, nhưng mẹ lại đi thêm bước nữa nên về ở với bà, hằng ngày đi theo đám loi choi trong xóm nhặt ve chai, năm đó mười hai, mười ba tuổi được Âu Cẩn Niên thu nhận, nàng cho đi học đàng hoàng, mấy năm trước, sau khi kết hôn Lạc Nguyên Khải dọn về đây ở, thấy vị tiên sinh này là người hiền lành, ôn nhu rất dễ ở chung nên quyết định xin đi theo bên cạnh hắn, còn vì muốn trả ơn cho Âu Cẩn Niên, Tiểu Kiệt còn đặc biệt đi học chuyên nghiệp hộ lý, chăm sóc bệnh nhân cao vị liệt nữa người để có thể tiện việc chiếu cố tiên sinh, Tiểu Kiệt là một đứa trẻ ngoan, lại hiểu chuyện, nhưng nàng cũng có nói, nếu muốn học cái khác nàng vẫn đồng ý, nhưng đứa trẻ này vẫn quyết muốn đi theo Lạc Nguyên Khải, đến hiện tại hắn đã 23 tuổi nhưng vẫn không thay đổi ý định này "ân" Tiểu Kiệt gật đầu một bộ cung kính vâng theo "đi ra ngoài đi, đem đồ vật đốt".

Tiểu Kiệt vốn cho rằng đây chỉ là ngẫu nhiên, không nghĩ đến liên tiếp mấy ngày, buổi sáng thức dậy Lạc Nguyên Khải luôn là phen này cảnh tượng, mỗi lần tiết qua tinh về sau, lại suy yếu ngủ mê mang, vào ban ngày thời gian tỉnh lại không quá hai giờ lại ngủ thiếp đi, hôm nay lúc ngủ trưa tỉnh dậy, Lạc Nguyên Khải kêu Tiểu Kiệt ôm hắn lên xe lăn xuống lầu cho khuây khoả, hắn cũng cảm thấy mấy ngày nay bí bách ngột ngạt, vừa ra thang máy, không biết làm sao, có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, tinh thần mệt mỏi khống chế không tốt cần điều khiển, xe lăn ào ào chạy tới đâm vào đế của một cái chậu gốm chưng trong phòng khách, lực mạnh đâm vào, chiếc bình lắc lư ngã đỗ xuống trên nền gạch, tạo ra tiếng động vang dội, làm ai nấy đều giật mình, rất nhiều mảnh vỡ vung vãi khắp nơi, cảnh tượng diễn ra nhanh chóng Lạc Nguyên Khải lúc này đã hoàn hồn, bị tiếng động lớn đột ngột xuất hiện làm cho trái tim nhảy lên kịch liệt, thở dồn dập.

Tiểu Kiệt phản ứng nhanh lẹ liền vội vàng chạy đến "tiên sinh, không sao, không sao là tiếng bình vỡ, ngươi bình tĩnh, hít thở, hít thở đi không có việc gì" Tiểu Kiệt ôm Lạc Nguyên Khải cho hắn vò ngực trấn an, qua một lúc, hơi thở và nhịp tim của hắn mới bình ổn trở lại "tiên sinh, ngươi có bị đập đến chỗ nào không? có bị thương không để ta xem xem" "không... ta không sao" Tiểu Kiệt vẫn xem xét trước sau, kiểm tra kỹ tay chân của Lạc Nguyên Khải có hay không va đập hoặc mảnh vỡ cắt trúng, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm, lúc này mới để hạ nhân đến thu dọn đống đổ nát. Lạc Nguyên Khải biết hắn gây ra chuyện lớn rồi, cái bình gốm đó vốn là một cặp được chưng trong phòng khách rất lâu rồi, nghe nói đâu là từ thời cổ xưa được khai quật và bán đấu giá, rất quý, Âu Cẩn Niên phải cho người mua từ nước ngoài mang về.

Chương29

"Tiên sinh, ngươi đừng suy nghĩ nữa, ăn thêm một miếng đi, gia chủ sẽ không trách ngươi đâu" ở trong phòng bếp, Tiểu Kiệt ngồi bên cạnh đang cho Lạc Nguyên Khải ăn cháo yến mạch, nhưng hắn vẫn còn đang xoắn xuýt vì chuyện làm vỡ cái bình gốm "Tiểu Kiệt, làm sao bây giờ? Niên Niên nàng rất thích chúng" Lạc Nguyên Khải nhăn nhó, nhíu mày, Tiểu Kiệt có nói gì cũng lại nuốt không vô, "gia chủ yêu ngươi như vậy, đừng nói chỉ là một cái bình, đắc hơn nàng cũng sẽ không so đo với ngươi, đừng lo lắng" lúc này trong sân lại truyền đến tiếng ô tô chạy vào, là Âu Cẩn Niên trở về, nàng đi vào nhà thấy chủ tớ hai người đang nói cái gì đó, Lạc Nguyên Khả lấm lét, một bộ làm chuyện xấu chột dạ, đưa túi cho Đông Quân nàng đi đến bên cạnh hắn "hai người đang nói chuyện gì a?" Lạc Nguyên Khải nghe nàng hỏi như vậy bắt đầu ngồi không yên, tay trái nắm lấy góc áo giảo đến nhăn nhúm, cúi đầu né tránh ánh mắt của nàng, Âu Cẩn Niên nhíu mày, bình thường nàng về nhà, trừ khi là lúc hắn ngủ, nếu không một hai sẽ quấn lấy nàng đòi ôm đòi hôn, nhưng hôm nay, từ lúc nàng vào cửa hắn cũng không nhìn nàng một cái.

"Tiểu Kiệt, là chuyện gì?" Tiểu Kiệt lúc này nhìn Lạc Nguyên Khải như thể muốn nói, tiên sinh người nhận tội sẽ được khoan hồng a "gia chủ, tiên sinh hắn, hắn lỡ làm vỡ cái bình gốm trong phòng khách của ngươi rồi" "làm sao lại vỡ? để ta xem có bị thương ở đâu không?" nàng giật mình ngồi xổm người xuống nắm lấy tay của Lạc Nguyên Khải bắt đầu kiểm tra, người này tuần hoàn máu không tốt nhỡ bị thương sẽ rất lâu lành, hắn lại không cảm nhận được đau, đợi đến khi người bên cạnh phát hiện vết thương đã rất nghiêm trọng "gia chủ, không sao, ta đã kiểm tra qua rồi tiên sinh không có bị thương, chỉ là lúc đó giật mình tim đập nhanh một chút" "làm sao không cẩn thận như vậy hả? nhở bị thương thì làm sao?" nói, nàng vừa vỗ nhẹ vào tay hắn, ngước lên nhìn, người này mặt mày đã méo mó thút thít sắp khóc đến nơi "Niên Niên, ta làm vỡ cái bình của ngươi rồi, xin lỗi... ô ô.. xin lỗi ta không cố ý" nàng ngồi tiến lên ôm hắn vào lòng "không sao, vỡ thì thôi, ngươi không có bị thương là được rồi, không sao" nàng tay ở phía sau nhè nhẹ vỗ lưng hắn "nhưng... nhưng cái bình đó rất đắc a".

Nàng nghe đến đây thì bậc cười buông hắn ra "mình bị thương không lo mà chỉ lo chuyện này sao?" Lạc Nguyên Khải mím môi nhìn nàng gật gật đầu "nói rất đắt, nhưng cũng không quan trọng bằng ngươi" Âu Cẩn Niên đưa tay xoá đi nước mắt của hắn "được rồi, vỡ rồi thì thôi, đừng khóc nữa, không quan trọng, ta sẽ mua cái khác" hắn nâng lên tay trái nàng hiểu ý đến gần, để hắn ôm nàng, tại sao Lạc Nguyên Khải hắn luôn sợ hãi Âu Cẩn Niên sẽ tức giận với hắn?, bởi từ trước đến nay nàng luôn dịu dàng, ôn nhu đối với hắn, hữu cầu tất ứng, nên nàng càng như vậy hắn càng sợ hãi, hắn sợ một ngày nào đó nàng sẽ tức giận, sẽ nổi nóng với hắn, hắn không chịu được, cái gì bạn càng trân quý cũng sẽ khiến bạn càng sợ hãi mất đi.

Lúc này, Âu Cẩn Niên liếc nhìn chén cháo trên bàn vẫn còn y nguyên nhưng có lẽ đã nguội, nàng để Tiểu Kiệt đổ đi, và lấy một chén khác đến, Lạc Nguyên Khải mỗi bữa ăn rất ít nên chia nhiều lần ăn "Nguyên Khải, đến, ăn một chút đi" nàng ngồi đối diện mút một muỗng cháo thổi nguội và uy cho hắn, hắn ăn mới được vài muỗng đã bắt đầu lim dim, ngủ luôn trên xe lăn, hô hấp cũng yếu ớt rất nhiều, Âu Cẩn Niên nhíu mày, chuyện này chưa từng có trước đây, nếu buồn ngủ hắn kiểu cũng sẽ nói cho người bên cạnh ôm hắn lên giường, huống hồ người này được giáo dưỡng rất tốt không thể nào đang ăn mà ngủ luôn như vậy được, nàng nhớ lại mấy ngày này, buổi sáng nàng vội đến công ty sớm hắn còn chưa tỉnh lại, nhưng sau giờ trưa nàng về nhà, thì hắn đã ngủ, vốn cho rằng đây là chuyện bình thường hắn chỉ là ngủ nhiều hơn một chút, nhưng hôm nay lại ra chuyện này, cộng thêm nàng thấy liên tiếp mấy ngày nay trạng thái của hắn luôn không tốt, sức ăn giảm đi, dưới mắt một mảnh thâm đen, hoàn toàn không giống với người thích ngủ nên có trạng thái, tạm gác chuyện này qua một bên, nàng trước ôm hắn lên giường, để hắn ngủ được thoải mái chút.

Thừa dịp Lạc Nguyên Khải còn đang ngủ, nàng gọi Tiểu Kiệt vào phòng "ngươi mỗi ngày đều luôn ở bên cạnh tiên sinh, gần đây có phát hiện cái gì bất thường?" Tiểu Kiệt bất an hoảng hốt, nhưng lại nghĩ đến lời tiên sinh đã căn dặn, hắn trầm tư một lúc cuối cùng là lắc đầu "không có", Âu Cẩn Niên lại là người thế nào? làm sao không nhìn ra hắn đang tận lực che dấu, nàng mắt sắc nhìn hắn, trầm giọng "Tiểu Kiệt a, ngươi đi theo ta lâu như vậy, hôm nay lại học được nói dối rồi" "gia chủ, gia chủ ta không dám" hắn run lên cúi thấp đầu "ngươi không dám? là nghĩ ta không biết hay là nhìn không thấy?" nàng không nói lớn tiếng, bên kia Lạc Nguyên Khải còn đang ngủ nàng sợ sẽ đánh thức hắn nhưng trong giọng nói mang theo một cổ hơi thở có thể để người khác sợ hãi, Tiểu Kiệt càng là không ngoại lệ "gia chủ, ta.. tiên sinh không cho ta nói, hắn sẽ không cho ta đi theo hắn nữa" Tiểu Kiệt hắn cũng thật bất đắc dĩ, hắn không muốn phản bội Lạc Nguyên Khải càng không thể nói dối Âu Cẩn Niên, hắn thầm nghĩ tiên sinh a, ta thật không có cách nào.

Chương30

Bên này Âu Cẩn Niên lại nói thêm vào "ta biết ngươi rất mến hắn, nhưng ngươi cũng thấy thân thể của hắn như vậy nhỡ ra chuyện gì thì chính là đang hại hắn, ngươi trung thành với hắn là không sai nhưng nếu hiện tại ta đuổi ngươi đi, ngươi cảm thấy hắn có thể giúp ngươi sao? hoặc là nói hắn sẽ vì giữ ngươi lại mà làm ầm ỉ cãi nhau với ta?" nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng Tiểu Kiệt lại rất áp lực, hắn hít sâu một hơi nhắm mắt nói "tiên sinh, hắn.. tiết tinh" nhất thời nàng không tiêu hoá nỗi lời của hắn "có ý gì?" "gần đây, tiên sinh lúc thức dậy luôn tự an ủi, đã có vài ngày" "tại sao?" "có lẽ dưới thân... ngọc thế dính đến lợi hại" "được rồi ngươi ra ngoài đi" Âu Cẩn Niên thở ra một hơi, chuyện này không thể đùa được, nàng ngồi trên ghế thật lâu mới lắng lại cảm xúc trong lòng.

Ngày này, nàng nói với Lạc Nguyên Khải nàng đến công ty, nhưng lại vào thư phòng mở cuộc họp hội nghị phân phó công việc, chỉ một lúc sau lại trở lại phòng ngủ, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra hắn cũng chưa phát hiện, vẫn tiếp tục lấy động tác trong tay, đứng sau cánh cửa Âu Cẩn Niên chứng kiến hết toàn bộ, tay trái hắn chơi đùa nắm lấy vật nhỏ, mỗi một cái hắn thúc vào tiểu huyệt, cả người đều run rẩy, từng tiếng rên rỉ lại càng cao hơn, nghe kỹ còn có thể nghe ra tên của nàng, trong lòng nàng thật chua xót, đến cùng vật này vẫn là có hại. Đang suy nghĩ không biết nên tuỳ ý hắn tiếp tục hay là lên tiếng ngăn cản, lúc này, Lạc Nguyên Khải đã ngừng tay, dựa vào đầu giường thở hổn hển, thật lâu mới câm lấy cuống họng gọi Tiểu Kiệt, "ngươi gọi hắn làm gì?" giọng của Âu Cẩn Niên rất trầm, tựa như một trận gió lạnh thổi qua trong lòng của hắn, nàng là lúc nào tiến đến? có phải đã nhìn thấy hết rồi không?, trong đầu hắn một trận nổ vang, thật muốn đem mình bóp chết mà, một trận đắng chát nổi lên, trong lòng một hơi chặn lấy, hít không nổi khí, kìm nén đến khuôn mặt tái nhợt.

"Ngươi đây là tội gì?" nàng thấy hắn như vậy vẫn là đem người ôm vào lòng, vuốt ngực của hắn giúp hắn thuận khí "đã mấy ngày rồi ngươi không chạm qua ta, có phải đã chán ghét ta rồi không?" hắn hai mắt sưng đỏ nhìn xem nàng, cũng không biết đây là nơi nào lại đến "nói linh tinh cái gì vậy? ở đâu ra lại là chán ghét ngươi" "nhưng tiểu huynh đệ hắn tìm ta, làm sao cũng không chịu mềm xuống, phía sau lại dính đến khó chịu" "vậy ngươi cũng có thể nói với ta mà" hắn uỷ khuất nhìn xem nàng "lúc đó ngươi không ở đây, ta cũng không thể để Tiểu Kiệt đến giúp ta a" "như vậy ngươi liền chủ trương làm bậy?" nàng vỗ vỗ vào vai của hắn coi như trừng phạt, "Niên Niên ngươi đánh đi, chỉ còn có cánh tay này dùng được, ngươi đánh đi, đánh cho ta phế luôn đi" nói thật nàng vỗ hắn không có đau gì cả, nhưng người này lại làm quá lên, phô trương vừa la vừa khóc y như thật, lại học ở đâu cái thói ăn vạ này nữa không biết "hảo hảo, ta không vỗ" nàng chuyển thành vuốt vuốt lưng cho hắn, sau đó để hắn nhìn thẳng nàng "ngươi đây là cố ý chỉnh ta có đúng không? đánh mông thì ngươi không cho, bây giờ vỗ vai cũng không được, vậy ngươi làm sai thì thế nào? ta dọn đi phòng khác để ngươi ngủ một mình a?"

Lạc Nguyên Khải bĩu môi nhìn nàng, liên tục lắc đầu, lại sắp khóc đến "không, ngươi đánh đi, đánh ta đi, ngươi đừng dọn ra ngoài ngủ, Niên Niên không được mà" hắn dựa sát vào nàng, cố gắng nâng lên tay trái ôm nàng, tên ngốc này, thật không biết hắn đã bao nhiêu tuổi rồi nữa "sau này có việc gì cũng phải nói với ta, không cho phép tự ý làm bậy nữa có biết không? ân?" "biết rồi biết rồi, Niên Niên không chia phòng ngủ a" "ân, không chia phòng ngủ" nàng chỉ là doạ hắn, nếu thật chia phòng ngủ cũng không biết hắn sẽ lăn lộn mình thành cái dạng gì nữa "Niên Niên... lạnh quá" hắn hướng trong ngực nàng chui, muốn ôm nàng sưởi ấm, cũng không để ý dưới thân còn đang rung động hai chân, chỉ lo tìm chỗ ấm áp đi ngủ, trên người hắn hiện tại chỉ mặc áo ngủ, chăn mềm đã bị hắn kéo ra, hạ thân trần trụi còn đang nhỏ nước. Trong ngực không có động tỉnh Âu Cẩn Niên cúi đầu nhìn xem người kia vậy mà đã ngủ mất, thật là suy yếu đến quá mức, nói ngủ liền ngủ, lưu lại nàng thu thập cục diện rối rắm, Âu Cẩn Niên ôm người nằm lại trên giường, dưới thân bạch đục dịch cũng không ít a, nàng thở dài bắt đầu giúp hắn lau sạch sẽ.

Sau đó Âu Cẩn Niên liền gọi điện cho John, nói rõ tình hình hiện tại cho hắn biết, cũng may là không có chuyện gì quá lớn, tiêu hao tinh lực, tổn thương nguyên khí dẫn đến thân thể suy yếu, khí hư nhất thời khó có thể bổ về, bây giờ cũng chỉ có thể tịnh dưỡng, hảo hảo nuôi, John sẽ gửi đến một số thuốc bổ điều hoà thân thể, chuyện này một phần là do nàng sơ xuất, cũng không thể hoàn toàn trách Lạc Nguyên Khải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top