Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niềm vui được nhân đôi khi kết quả kiểm tra Âu Cẩn Niên mang thai một cặp song sinh trai gái, Lạc Nguyên Khải đã vui đến cả đêm không ngủ được, ngày nàng sản sinh hắn cũng nhất định vào phòng sinh cùng với nàng, túc trực ngồi bên cạnh nắm tay, khi thì an ủi khi thì hôn môi động viên nàng, hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sinh ra hai đứa bé một trai và một gái, vậy mà khi hai đứa bé được bế lên hắn chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lại cúi đầu nhìn xem Âu Cẩn Niên, nàng đầu tóc rũ rượi, trên mặt không còn một chút huyết sắc đeo mũi oxy nhăn mặt nhìn hắn "Nguyên Khải, ta đau quá" "ta biết rồi, Niên Niên ta biết rồi, chỉ một lần này thôi, ngươi chịu đựng một chút, chúng ta không sinh nữa, không sinh nữa được không?" hắn hôn môi, hôn trán của nàng, Lạc Nguyên Khải thấy nàng như vậy cũng là đau lòng nàng hết sức, do là mai thai song sinh nên bụng sẽ lớn hơn bình thường, những tháng cuối thai kỳ thân thể càng nặng nề rất nhiều, việc đứng lên ngồi xuống cũng trở nên rất khó khăn, hắn đều nhìn trong mắt mà đau trong lòng. Đến cả hôm nay, từng cơn đau dày vò nàng, mỗi một lần dùng sức Âu Cẩn Niên đều đau đến cắn chặc hàm răng, tất cả những sự đau đớn mà nàng phải chịu đều là vì hắn, vì gia đình của bọn họ, sự hy sinh to lớn như thế này cả đời hắn cũng không thể nào bù đắp nổi "Niên Niên, cảm ơn ngươi". Trước đây Âu Cẩn Niên cũng không nghĩ đến có một ngày nàng sẽ vì ai sinh con, nhưng nhân sinh chính là một điều kỳ diệu, nàng hôm nay lại cam tâm tình nguyện sinh một lượt hai đứa con cho Lạc Nguyên Khải, có lẽ đây mới là ý nghĩa lớn nhất trong tình yêu, giây phút này nàng và hắn đều rơi xuống những giọt nước mắt của sự hạnh phúc.

Lạc Nguyên Khải đã đáp ứng yêu cầu của Âu lão gia, hai đứa trẻ sẽ mang họ Âu, nhưng Âu Cẩn Niên lại cảm thấy rất thiệt thòi cho hắn, cả hai đã thảo luận mấy ngày, cuối cùng quyết định vẫn sẽ lấy họ Âu, nhưng tên đệm sẽ là chữ Nguyên trong Nguyên Khải, bé trai được sinh ra trước sẽ lấy tên Âu Nguyên Hạo và bé gái sẽ là Âu Nguyên Đồng, kết quả này đôi bên đều vui vẻ, hài lòng. Nói đến, lại phải công nhận cách mà trước đây Lạc Nguyên Khải dùng thật rất hiệu nghiệm, hai đứa bé ra đời cũng rất nghe lời hắn, mỗi lần chúng khóc Lạc Nguyên Khải chỉ cần nói "bảo bảo ngoan, là ba ba đây" vậy mà chúng thật sự nghe hiểu, liền ngoan ngoãn không khóc nữa.

Một ngày này trước khi Âu Cẩn Niên ra cửa còn thìn thấy trong thư phòng ba người cùng nhau dạy học, một bộ phụ từ tử hiếu cảnh đẹp ý vui, ai ngờ được vừa qua đầu giờ chiều nàng còn đang ở công ty làm việc, liền nhận được điện thoại trong nhà gọi đến để nàng chạy nhanh trở về, nói là Lạc Nguyên Khải bị hai đứa bé chọc giận đến phát khóc, Âu Cẩn Niên nghe xong liền đẩy nhanh tốc độ về đến nhà, nhìn đến chính là cảnh tượng gà bay chó nhảy, "làm sao vậy? không phải lúc ta ra ngoài còn hảo hảo sao, sao bây giờ nháo thành như vậy?" Lạc Nguyên Khải nằm liệt trên xe lăn bị làm tức giận đến hốc mắt đều đỏ, trái tim suy yếu hơi thở đều thở không nổi còn phải mang lên mũi oxy quản, nằm liệt thân mình cũng run đến không còn bộ dáng, cổ ao hãm trên gối đầu miễn cưỡng nâng lên một chút, héo rút hai chân bị đai lưng cột lấy vẫn là trừu trừu run rẩy, liên quan tay phải đặt trên bụng cũng cọ đến quần áo xốc xếch. Hai đứa bé còn là lần đầu nhìn thấy phụ thân như vậy phát bệnh co rút càng là ở một bên hoảng sợ khóc không ngừng "khóc, khóc cái gì mà khóc, không phải các ngươi thích đánh nhau sao, bây giờ ở đây khóc cái gì?" lúc này nghe hắn nói như vậy, nàng nhìn kỹ lại mới thấy hai đứa bé trên mặt như có như không vết đỏ, Tiểu Đồng Đồng còn làtóc tai bù xù.

Âu Nguyên Hạo và Âu Nguyên Đồng năm nay mới 4 tuổi, đều là mắt phượng mày ngài, phấn điêu ngọc trác, lớn lên cùng Lạc Nguyên Khải khi còn nhỏ đúng là một dạng, chỉ có ánh mắt nhếch lên, lanh lợi sắc bén không khác gì Âu Cẩn Niên, Lạc Nguyên Khải đều sủng đến phủng ở trong lòng bàn tay đều sợ quăng ngã, Tiểu Nguyên Hạo và Tiểu Đồng Đồng ngày thường ở trong nhà đều được sủng ái cực kỳ, hôm nay lại bị chúng thích nhất ba ba huấn thành như vậy, hai đứa tiểu hài tử càng khóc đến dữ dội, nấc nghẹn nước mắt nước mũi đều chảy rồng, nhìn đến chút nữa liền đem Lạc Nguyên Khải đưa tiễn, "được rồi Nguyên Khải, đừng tức giận nữa, ngươi thả lỏng một chút đừng vì hài tử mà nóng giận hư thân mình" Âu Cẩn Niên vừa nhìn thấy liền biết hắn thật sự bị hài tử khí không nhẹ, sắc mặt xanh mét, răng môi cũng giật giật phát run, nàng cũng không dám mặc hắn làm bậy, chạy nhanh kêu người đem hai đứa bé ôm đi ra ngoài.

"Nguyên Khải, thả lỏng, có chuyện gì từ từ nói, kích động như vậy trái tim của ngươi không chịu nỗi" hài tử vừa đi, Âu Cẩn Niên chạy nhanh đem xe lăn lưng ghế điều chỉnh đến càng thấp, lại đem đai lưng toàn bộ giải khai, một tay nâng cổ của hắn, một tay cho hắn xoa ngực làm dịu trái tim đang nhảy lên thình thịch, tuỳ ý nằm liệt phế tứ chi trừu trừn run rẩy "hô... hô... Ách...hô" bị hai tiểu bảo bảo của hắn tức giận đến lời nói đều nói không nên lời, Lạc Nguyên Khải chỉ có thể giương miệng thở hổn hển, nước miếng theo khoé miệng chảy xuống cổ áo, yết hầu bị đàm dịch lấp kín, hơi thở mang theo ồ ồ thanh âm, eo bụng vốn là vô lực, lúc này ngữa nằm càng là khụ không ra, hắn khó chịu đến thân mình ưỡn lên hốp khí, Âu Cẩn Niên vội vàng đem người bế lên tới, để hắn ngồi ngồi lên đùi, ghé vào đầu vai của nàng, nắm tay chụp vỗ ở Lạc Nguyên Khải phía sau lưng, sau một hồi hắn mới có thể đem đàm dịch khụ ra đến, nàng đỡ lưng eo của hắn giúp hắn lau đi, sau đó mới làm xe lăn nâng lên lưng ghế, cẩn thận đặc hắn nằm dựa vào.

Trãi qua một hồi khụ đàm, nguyên bản căng phồng tã giấy cũng bị làm cho lệch vị trí, một ít nước tiểu chảy ra thấm ướt đũng quần, hai chân mềm oặt rũ xuống phía dưới bàn đạp, lực đàn hồi vớ nhăn bèo nhèo cởi hơn phân nửa, lộ ra gót chân và gan bàn chân non mịn đang nhẹ nhàng run run, thật là mộ bộ bị chính mình hai đứa hài tử khi dễ đến tàn nhẫn dáng vẻ. Lạc Nguyên Khải cũng không muốn nháo thành như vậy, nhưng hôm nay chính mình nhi tử và nữ nhi thật sự quá làm giận, tức đến bản thân hắn đều hoài nghi hai đứa nhỏ này có phải hai không bị hắn nuông chiều đến hư rồi "Nguyên Khải, rốt cuộc làm sao ngươi cùng ta nói, có cái gì chuyện lớn làm ngươi tức giận thành như vậy? Lưu Khiêm không phải tuần trước còn cùng ngươi nói ngày thường muốn thả lỏng tinh thần một chút sao? liền là như vậy thả lỏng?" Âu Cẩn Niên cẩn thận ôm hắn lên giường nằm xuống, bài dư nước tiểu, lau người và đổi hảo tã giấy, nàng vừa xoay người vào rửa tay, Lạc Nguyên Khải bị hỏi, liền nhớ đến sự tình lúc nảy lại là khí tới, thân thể cũng rục rịch phản ứng.

Âu Cẩn Niên tắm cũng chưa tắm đành phải đi đến bên giường, xốc lên chăn mền giúp hắn xoay người nằm nghiêng, nàng cũng nằm nghiêng sát vào ôm hắn, để hắn dựa trụ trên người nàng, Âu Cẩn Niên hôn lên trán Lạc Nguyên Khải nhỏ giọng hỏi hắn "chuyện là thế nào?" "Niên Niên, bọn hắn thật sự quá làm giận" sinh khí uỷ khuất thời điểm sợ nhất có người đến hống, hắn lại đang chính mình nghẹn khí, này bị nàng ôm vào lòng ngực càng là triệt để nhịn không nỗi nữa, lại đỏ cả vành mắt nghẹn ngào "ngươi xem, hai bọn hắn ở trong phòng chơi, chơi đến thế nào lại vì giành một món đồ mà đánh nhau, ngươi nói xem, này không phải là chọc ta nỗ phổi sao? chúng cũng không phải thiếu đồ chơi a" Lạc Nguyên Khải càng nói càng khí "ta khi nào giáo bọn hắn như vậy? hai huynh mụi lại vì một món đồ chơi đánh nhau thì còn ra thể thống gì? ta không thể động hai đứa hài tử của ngươi cũng không phải không thấy, bọn hắn đây là muốn tức chết ta mà". Hảo a, ngày thường còn vui vẻ tự hào chính mình có hai cái tiểu bảo bảo rất ngoan rất hiểu chuyện, bây giờ chúng giành đồ chơi đánh nhau thì lại thành hài tử của nàng, Âu Cẩn Niên thật là khóc không ra nước mắt "hảo hảo, ngươi đừng giận nữa, ta ngày mai sẽ huấn bọn chúng, ngươi tức giận thành như vậy còn không sợ ta đau lòng a?" nàng cưng chiều hôn hôn môi của hắn, được hống như vậy, còn được lão bà ôm vào lòng, người nào đó cuối cùng cũng méo miệng cười cười.

Sau Khi xong việc, Lạc Nguyên Khải đang thở hổn hển nằm dựa ở trong lòng ngực Âu Cẩn Niên, vật nhỏ đã mềm nhũn, còn mang theo giọt nước, nhỏ giọt ghé vào giữa hai chân của hắn, run lên một cái lại một cái đáng thương vô cùng, nàng hôn lên má của hắn "thoải mái, dễ chịu sao?" "ân" Lạc Nguyên Khải mỉm cười vùi mặt vào ngực của nàng hôn liếm đầu vú, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Âu Cẩn Niên cúi đầu nhìn Lạc Nguyên Khải một cái lên tiếng "chuyện gì?" "gia chủ, thiếu gia và tiểu thư muốn hướng tiên sinh nhận lỗi, đã quỳ ở thư phòng gần một canh giờ, chúng ta nói thế nào cũng không chịu đứng lên, ngươi xem...." là giọng của Lý Thúc, chắc là hai đứa nhỏ biết chuyện hôm qua đã chọc giận phụ thân nên đã chủ động nhận lỗi, Lạc Nguyên Khải nằm bên cạnh cũng nghe thấy, hắn nhíu mày, chưa bao giờ hai đứa bé bị phạt như vậy, hắn nắm lấy góc áo của nàng, Âu Cẩn Niên biết hắn là sót hài tử.

"Ta biết rồi" nàng nói vọng ra ngoài, sau đó nhìn lại Lạc Nguyên Khải, nhàn nhạt lên tiếng "không phải hôm qua còn nỗi giận đùng đùng sao? vậy cứ để bọn chúng quỳ thêm một chút đi" "không được, Niên Niên, hài tử còn nhỏ chúng ta huấn vài câu là được rồi, không cần phạt quỳ, thật đáng thương a, ta... ta chịu không nổi" Lạc Nguyên Khải một bộ thật đau lòng nhìn xem nàng "không tức giận nữa sao?" "không giận nữa" "bọn chúng hư là tại ngươi đấy" nàng nói vậy một câu, đã ôm hắn nằm thẳng trở lại trên giường, mình đứng dậy mặc vào y phục "ngươi ở đây ta đi xem một chút, sẽ để Tiểu Kiệt giúp ngươi rời giường" nàng đi ra ngoài gọi Tiểu Kiệt.

Âu Cẩn Niên đến thư phòng Âu Nguyên Hạo và Âu Nguyên Đồng vẫn còn quỳ gối dưới đất, hai thân ảnh nho nhỏ quỳ đến chỉnh tề, thẳng lưng khoanh tay, mặt mày ủ rũ, một bộ thật sự đã biết lỗi, nếu Lạc Nguyên Khải lúc này nhìn thấy được sẽ đau lòng đến thẳng rơi nước mắt, nàng vào phòng đi ngang qua bọn chúng, trực tiếp ngồi xuống ghế rót cho mình một chén trà, "làm sao quỳ ở đây?" hai đứa bé nghe nàng hỏi như vậy đã bắt đầu mếu máo, Tiểu Đồng Đồng dùng tay nhỏ lau lau nước mắt "mụ mụ, chúng ta biết sai rồi, chúng ta không nên đánh nhau" "đúng vậy mụ mụ, ta và mụi mụi muốn xin lỗi ba ba, chúng ta không nên chọc ba ba tức giận, chúng ta thật biết sai rồi mụ mụ" Tiểu Nguyên Hạo ôm vai mụi mụi hướng nàng nhìn lại, mặt mày rất thành khẩn, lời nói cũng nói đến chân thành, Âu Cẩn Niên cũng thật sự cảm động, nhưng vẻ mặt nàng rất nghiêm túc "mụ mụ đã nói với các ngươi thế nào? ba ba của các ngươi bị bệnh, thân thể không tốt, không thể giống ba ba của các bạn nhỏ khác mỗi ngày đưa các ngươi đến trường, nhưng ba ba hắn thật sự rất yêu các ngươi, vậy mà các ngươi lại vì một món đồ chơi đánh nhau đến mặt mũi trầy xước như vậy, hắn rất đau lòng, thất vọng, nhỡ đâu chọc hắn giận đến bệnh nghiêm trọng hơn thì sao? ta xem đến lúc đó hắn sẽ thật bỏ rơi các ngươi".

Hai đứa bé nghe nàng nói như vậy hoảng sợ đến quỳ gối "đi" đến trước mặt nàng, "chúng ta thật không dám nữa mụ mụ, ngươi nói với ba ba đừng giận bọn ta nữa được không?" "mụ mụ ngươi làm ơn nói với ba ba đi mà, Đồng Đồng và ca ca không giành đồ chơi, không đánh nhau nữa, mụ mụ" hai đứa bé khóc lớn, cầm lấy tay nàng, Âu Cẩn Niên thấy bọn chúng khóc đến như vậy nàng cũng xót xa, nàng tuy là có một chút nghiêm khắc với bọn chúng, nhưng cũng là thắt ruột sinh ra thì làm sao không yêu cho được "được rồi đứng lên đi, đến, mụ mụ ôm một cái nào" nàng ôm chúng vào lòng hôn lên má hai đứa bé "mụ mụ nói thì phải rất lâu ba ba mới nguôi giận, hay là các ngươi tự mình đến xin lỗi ba ba đi, như vậy hắn sẽ rất nhanh tha thứ cho các ngươi"

Lạc Nguyên Khải đang ngồi dựa vào trên salon xem ti vi, Âu Nguyên Hạo và Âu Nguyên Đồng từ trong thư phòng chạy một mạch ra đến trước mặt hắn, khoanh tay cúi gập người xuống "ba ba Tiểu Hạo sai rồi, ta không nên giành đồ chơi với mụi mụi, Tiểu Hạo xin lỗi ba ba, xin ngươi đừng tức giận bọn ta nữa" "ô.ô... ba ba Đồng Đồng cũng sai rồi, ô...ô ta cũng không nên đánh nhau với ca ca chọc ngươi tức giận, ba ba Đồng Đồng xin lỗi, chúng ta hứa sau này sẽ không như vậy nữa ... ô.ô" mới đầu Lạc Nguyê Khải cũng bị dọa cho giật mình, nhưng cạnh tượng bây giờ lại làm cho hắn rất vui vẻ, hài tử của hắn vẫn rất ngoan và hiểu chuyện, nước mắt cũng lại muốn rơi xuống, hắn quay sang nhìn Âu Cẩn Niên nàng gật đầu cười cười với hắn. Lạc Nguyên Khải cố gắng kìm nén không để cho mình khóc ra đến, cũng để cho giọng nói nghe ra không có gì bất thường "Tiểu Hạo, Đồng Đồng ngẩng đầu lên đi" hai đứa bé đứa thẳng người lên thật muốn làm cho Lạc Nguyên Khải bậc cười, mắt mũi đều khóc đến đỏ bừng, mặt mày thì nhếch nhác chẳng khác nào những con mèo con "ba chấp nhận lời xin lỗi của các ngươi, đã nhận ra lỗi của mình thì rất tốt, nhưng chỉ một lần này thôi, nếu có lần sau ba nhất định sẽ giận và không tha thứ cho các ngươi có nghe rõ không?. Huynh mụi phải biết yêu thương nhau, các ngươi đều do mụ mụ sinh ra, không được vì bất cứ chuyện gì mà đánh nhau có biết không?" "ân, chúng ta biết rồi ba ba" Tiểu Nguyên Đồng sợ Lạc Nguyên Khải không tin, còn ôm ca ca phụ họa "chúng ta cũng yêu thương nhau mãi mãi luôn". Nói nhiều như vậy Lạc Nguyên Khải cũng thở không ra hơi, Âu Cẩn Niên đi đến bên cạnh xoa xoa ngực cho hắn, ôm hắn ngồi thẳng lên một chút "hảo hảo, rất tốt, đến đây, mỗi đứa ôm ba ba một cái" Lạc Nguyên Khải hướng bọn chúng mỉm cười, gật đầu, hai đứa trẻ lập tức leo đến trên ghế salon, Âu Cẩn Niên ngồi một bên nhắc nhở "cẩn thận một chút, ngã lên người ba đấy" hai đứa bé rất ngoan, một hồi ôm một hồi hôn, còn học theo mụ mụ lấy khăn giấy giúp ba ba lau lau khoé miệng.

Từ chuyện lần đó, đến cả sau này hai đứa bé không còn dám lại chọc giận Lạc Nguyên Khải, cũng tuyệt đối không dám đánh nhau, còn học được chăm sóc ba ba, khắp nơi che chở hắn, có lần Âu Cẩn Niên còn trêu chọc hắn "Nguyên Khải, ngươi đúng là sinh được hai đứa con bảo bối a".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top