Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2.


Trở lại thực tai thôi. Lan man về quá khứ nhiều quá rồi. Để dành lần sau lan man tiếp.


Thành phố Hải Thương, chợ Hải Thương.


"Anh Phong nè, anh tính bao giờ đi?" Diệp hỏi.


"Chắc khoảng cuối tháng này. Anh xa nhà cũng lâu rồi. Cũng đến lúc trở về. Có thể lần này về sẽ rất lâu mới có thể trở lại đây. Cũng có thể..." hắn im lặng không nói tiếp.


"Bố em nói từ giờ anh không cần phải đi làm nữa đâu. Tranh thủ thời gian đi tham quan Hải Thương đi anh. Anh đến đây đã lâu nhưng em chưa thấy anh đi chơi lần nào cả. Chiều nay có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu đi dạo quanh Hải Thương này, quẩy tung cả thành phố này lên."


"Ừm. Vậy thế đi. Chiều nay. Lâu rồi chưa đi chơi." hắn cười. Lại nhìn về phía Diệp, ánh mắt giống như lần đầu hắn gặp cô. Nụ cười của hắn có người đã từng nói là nhìn rất đáng ghét. Nhưng đó là ai thì mời bạn đọc hóng các chương tiếp theo.


Bị nhìn chằm chằm, mặt Hạ Diệp đỏ lên, nhưng cũng không nói gì. Thấy vậy Phong hắn thầm nghĩ: "Điệu cười của mình đáng ghét đến vậy sao? Mà chắc chỉ có mình cô ấy nghĩ thế." Trong mắt lại ánh lên vẻ ấm áp yêu thương.



Buổi chiều hôm ấy, cả hai vừa đi ra khỏi khu chợ. Bỗng nghe thấy có tiếng cười châm biếm:


"Ai da. Đây chẳng phải là Hạ tiểu thư đây hay sao? Mọi khi đi đâu cũng có mấy tên vệ sĩ đi theo, sao hôm nay lại đưa một tên bốc vác nghèo hèn đi theo. Đừng nói với tôi là cô thích anh ta nha!"


"Bạch Dạ, anh muốn gì?" Diệp nhìn Bạch Dạ và mấy tên đứng sau hỏi.


"Tôi không có ý gì a. Đang định có việc đến nhà Hạ tiểu thư một chuyến thôi mà. Tiện thể xin hỏi cưới tiểu thư nhà họ Hạ. Hắc hắc"


"Bằng vào anh và Hải Long bang của anh sao? Vẫn còn đang ban ngày a. Chắc anh thiếu ngủ rồi chăng". Nói tới đây cô lại nghĩ tới chuyện gần ba năm về trước. Hải Long bang, cô tức giân. Còn Phong thì hắn đứng xang một bên để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Xem thế này vui mà.


"Hạ tiểu thư xinh đẹp nhất thành phố Hải Thương, ai mà chả biết. Bạch Dạ ta lại đẹp trai nhất thành phố, Hải Long bang thì không cần phải nói. Nếu nói đứng thứ hai thì không có bang nào nhận thứ nhất đâu a. Hai bên môn đăng hộ đối có gì mà không đươc?"


Diệp lắc đầu. Đang tính đi chơi thì bọn này xuất hiện làm cho mất vui. Cô quay người bỏ đi.


"Chúng ta đi thôi anh Phong, kệ anh ta"


"Đứng lại. Hạ tiểu thư thì có thể đi nhưng tên kia thì không thể. Có biết ta là đại ca của Hải Long bang không mà dám nhìn ta với anh mắt như vậy? Khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi ta còn có thể suy nghĩ tha cho. Nếu không thì ngươi chắc cũng biết hậu quả"


"Anh dám sao?" Diệp hỏi hắn.


Trong khi đó thì Thanh Phong hắn đang nghĩ: "tên này bị bệnh hay sao? Hay là chuyện trước kia đàn em của hắn không báo lại? Khó nghĩ thật. Mà thôi. Mình linh cảm thấy có điều gì đó sắp đến. Lô Gia ta không thích đánh nhau a!"


"Chúng ta đi thôi Diệp. Kệ hắn ta."


"Mấy người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chặn nó lại cho tao" Bạch Dạ quát.


Mấy tên vệ sĩ của Bạch Dạ thấy vậy liền chạy đến vây quanh Thanh Phong hai người. "Ta không có thích đánh nhau a" Thanh Phong nghĩ. Còn Hạ Diệp thì lại nghĩ "bọn này chán đi bằng hai chân đâu mà lại thích đi bằng bốn chân như vậy? Chẳng lẽ trước kia ba người đấy không nói về anh Phong?"


Hai người cũng không biết. Ba người kia sau khi nghe ngóng mấy ngày liền, thấy không có biến gì mới dám trở lại. Cũng không có báo cáo gì lên. Thế nên mới dẫn tới tình trạng hiện giờ. Thanh Phong hắn đánh nhau rất giỏi a! Tám tên vệ sĩ đánh tay không thì đối với hắn không mấy gì là khó khăn vất vả.


"Cậu chủ, ông chủ nói gọi cậu về có việc. Ông chủ nói phải về gấp thưa cậu" một tên đứng đằng sau Bạch Dạ sau khi nghe điện thoại liền nói.


"Thôi. Chúng ta đi. Hôm nay chơi tới đây thôi!"


(Bọn này sao lại may mắn vậy?) Diêpn thầm nghĩ. Gần ba năm nay trừ lần đó cô thấy Phong hắn đánh nhau thì hắn chưa bao giờ đánh nhau. Nhưng theo linh cảm của một người con gái thì cô biết, hắn không hề đơn giản.


Bãi biển Hải Thương rất đẹp, có rất đông khách du lịch. Thời tiết nơi đây quanh năm tuy không nói ấm áp, có thể vào cuối năm xuống nước sẽ thấy hơi lạnh nhưng nếu hoạt động nhiều mà xuống bơi thì mát phải biết, thế nên du lịch phát triển rất mạnh. Đó cũng là lý do khiến Hải Thương giàu có như vậy. Nước biển trong xanh, bãi biển không rác. Đúng là một nơi lý tưởng để nghỉ mát.


"Anh Phong, anh đến nơi này bao giờ chưa?"


"Bãi biển thì anh cũng đến vài lần rồi. Nhưng nơi này thì chưa"


"Anh đợi em một chút, em đi thay đồ rồi chúng ta xuống tắm". Nói rồi cô nàng vui vẻ chạy đi thay đồ. Chuyện khi nãy như chưa từng xảy ra. Sống chung với Phong lâu ngày khéo cô nàng bị lây tính hắn rồi cũng nên.


"Ủa? Anh không đi thay đồ à? Hay tính mặc luôn bộ đồ đó đi tắm biển?"


Phong hắn vẫn mặc bộ đồ mọi khi hắn đi làm. Quần vải đen và một chiếc áo phông màu đen. Hắn nhìn cô. Phải nói là người đẹp, dáng chuẩn, không thể chê vào đâu được. Cánh đàn ông xung quanh nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực. Sao lại đi với tên như thế chứ? Thật bất công a!


"Em rủ anh đi chơi chứ có rủ đi tắm biển quái đâu mà?" hắn đỏ mặt ngại ngùng "mà anh có biết bơi đâu mà xuống làm chi, lát chết đuối ai cứu?"


Nói sao đây nhỉ? Lời nói của hắn làm cô khá bất ngờ, không biết bơi? Người này đúng là bí ẩn.


"Mà không sao đâu, em xuống chơi đi, anh ngồi đây cũng được"



****Chuyển cảnh****



"Bố gọi con sao?" Bạch Dạ hỏi.


"Mẹ, không tao gọi mày thì ai gọi? Chuẩn bib đi. Lát nữa thằng Nam con của bác Hai sẽ đến đây. Liệu mà đón tiếp đi. Bác Hai là anh em kết nghĩa của tao ở Nam Hưng. Trước đây đã từng giúp tao rất nhiều lần. Mà tao nói cái này làm quái gì nhỉ? Mấy cái này mày biết hết rồi còn đâu. Lo mà chuẩn bị đi"


"Vâng thưa bố"


Ba giờ chiều tại sân bay Hải Thương.


"Mọi người lưu ý, như đã ghi trong lịch trình, chúng ta sẽ nghỉ tại khách sạn Bông Hồng gần chợ Hải Thương. Lát sẽ có xe đến đón chúng ta."


"Ngọc à, anh có người quen ở đây. Lát anh sẽ nói hắn đưa chúng ta đi dạo quanh nơi này một vòng. Sau khi đến khách sạn thì em chuẩn bị, khoảng 15 phút sau sẽ có người đên đón". Nam hắn nói với giọng bá đạo, như không ai bằng hắn, như cô ấy là của hắn vậy.


"Xin lỗi cậu, tôi sẽ đi theo đoàn, không phiền đến cậu" đáp lại hắn chỉ là một giọng nói như không quan tâm của Ngọc.


"Quyết định vậy đi. Tối gặp nha Ngọc" hắn nói.



*****


"Thế này không ổn rồi con à, đánh nó với hai thằng kia gẫy chân, lại còn tí nữa thì hỏng cái đó. Bố mẹ thì không sao nhưng mày thì..." một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang nhìn chàng thanh niên trước mặt nói.


"Nếu tình hình nghiêm trọng quá có lẽ con sẽ rời đi một thời gian. Có lẽ vài năm, hoặc cũng có thể lâu hơn. Con định nhân dịp này để đi đây đi đó" chàng thanh niên đáp lại.


"Chuyện con làm là đúng nhưng lại là sai đối tượng. Biết làm sao được. Nhưng mà bố có thấy mày đánh nhau bao giờ đâu mà một mình đánh cả ba đứa nó như vậy?"


"Con cứ thế mà đánh thôi. Biết làm sao được. Tại chúng nó gây sự nhầm người"


"Thế nhưng mà hình như người đó đâu phải là con?" ông bố hỏi lại.


"Cái này có lẽ sau này bố mẹ sẽ biết. À mà bố chuẩn bị đồ cho con chưa? Chắc con sẽ đi ngay"


"Đầy đủ hết rồi. Nhớ liên lạc về nhà đấy" nói rồi ông đưa ra một chiếc ba lô.


"Con đi đây. Nói mẹ với cô ấy giữ gìn sức khỏe" chàng trai quay người rời đi. Không dám quay mặt lại.


Người bố đứng nhìn chiếc xe bus đi xa, rời khỏi tầm mắt. Bỗng ông nhớ ra hỏi: "cô nào? Ai cơ?"



Thanh Phong hắn mở mắt. "Mẹ ngủ quên mất. Gần tối rồi. Lâu lắm rồi không nằm mơ. Diệp đâu rồi nhỉ?"


Hắn đưa mắt nhìn quanh bãi biển, thấy cô đang nói chuyện với mấy người bạn mới yên tâm, nghĩ về giấc mơ ban nãy.



******


"Phong à, dạo này công việc bận bịu quá, em phụ giúp mọi người một tay được không?"


Sau khi từ bãi biển về, đến kho của nhà Hạ Diệp hai người gặp một trung niên, dáng người cao to. Đây là một trong những nhân viên bốc vác hàng. Hạ Chiến là thương nhân giàu có. Tuy nhiên ông kinh doanh hoàn toàn hợp pháp. Mặt hàng đa dạng từ quần áo, trái cây, bánh kẹo, đồ chơi... chỉ thiếu mỗi hàng cấm thôi.


Trước đây sau khi cứu được Diệp thì Phong hắn về đây làm việc. Hắn không muốn quá dựa vào người ta. Mặc dù Hạ Chiến có nói cậu không phải làm gì nhưng tính hắn là thế. Lười nhưng phải lười đúng chỗ đúng nơi, đúng lúc.


"Ai da. Cái này không vấn đề gì đâu anh Thành. Đợi em một chút"


Khoảng năm phút sau, hắn đã đến chỗ bốc hàng. Là bốc từ kho hàng ra xe. Có khoảng hơn mười công nhân đang làm việc.


"A, Phong. Chú mày đi đâu cả ngày mà bọn anh không thấy tăm tích đâu? Hay là đi chơi với cái Diệp?"


"Khả năng này rất cao. Anh thấy Diệp nó rất thích chú đấy. Hai đứa tiến triển đến đâu rồi?"


"Dúng thế, đã làm gì nhau chưa?"


Mấy ông này. Phong hắn thầm chửi. Sau đó nở một nụ cười nhìn rất gian:


"Hắc hắc hắc, mấy anh đoán xem" bộ dạng hắn trong rất gợi đòn tìm đánh.


"Cái thằng này"


Mấy người vừa làm việc vừa nói chuyện vui vẻ. Ở gần đó.


"Tôi đã nói với cậu là tôi không muốn đi rồi. Sao cậu bám dai vậy hả?"


Vừa nghe thấy giọng nói đó, Phong hắn bỗng sững sờ. "Trùng hợp thế sao?"


"Ngọc à, anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi mà. Thấy em suốt ngày ủ rũ nên muốn rủ em đi chơi thôi mà" Nam hắn thanh minh.


Tên Bạch Dạ đứng bên cạnh cũng vội vàng nói:


"Đại tỉ, đại ca nói đúng đó. Đại ca cũng chỉ vì suy nghĩ tốt cho tỉ mà thôi"


"Ai là đại tỉ của anh? Tôi đã nói không đi là không đi"


Thấy biểu hiện của Phong khác thường, anh Thành hỏi:


"Chú sao vậy Phong, hay hôm nay làm gì con Diệp xong giờ chột dạ?"


"Ặc? Người ta có người khác rồi a. Em không có thích Diệp."


Nói rồi hắn đặt sọt hàng xuống. Năm mươi cân mà hắn bê nhẹ như có mươi cân. Đi đến phía bên kia. Đứng chắn trước Ngọc nói:


"Người ta đã không thích đi, các cậu đừng có ép người quá đáng"


Tất cả đều sững sờ. Thằng nào đây? Ở đâu chui ra? Đến đây làm cái quái gì? Rất nhiều dấu hỏi chấm được đặt ra. Còn với Ngọc thì cô không tin vào đôi tai của mình. Giọng nói này nghe quen thuộc quá. Hình dáng này! Từng giọt nước mắt của Ngọc rơi xuống. Cô xúc động nói:


"Đồ nghiệt súc, đồ súc vật, cái thứ không phải là người, đồ xấu xa, yêu quái, hức, hức, hức..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top