Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3.

Cao Thanh Phong, một thanh niên trẻ chỉ hơn 17 tuổi. Từ nhỏ tính của cậu đã là lười, không, phải nói là rất lười. Tôi đoán thế!
Có lẽ cif lười nên từ nhỏ cậu ta đã rất thích những thứ như: xem bói, tướng số. Xem rất nhiều sách nhưng vì bệnh lười nên cũng chả nhớ được bao nhiêu.

Trên đường về học
"Này Phong, sau này mày tính làm nghề gì?" Tên Mạnh bạn thân của hắn hỏi.
Thằng Hoàng, một trong nhóm bốn thằng nói tiếp:
"Mẹ, tao thấy mày lười vậy, học lại còn ngu chắc mai này ở nhà bố mẹ nuôi chứ gì? Được cái tích sự gì đâu!"
"Đệt, muốn chết hả con?"
"Tao thấy thằng Hoàng nó nói chuẩn vãi ra. Loại mày thì làm cái gì được cho đời?" Một thằng khác tên Quyền Anh nói.
"Bọn này nay chán sống rồi hả? Biết tao sau này sẽ là nhà tướng số, thầy bói, thầy trừ tà nổi tiếng đông tây không? Đến lúc đấy bị làm sao thì đừng đến mà cầu anh mày nha!"

Bốn thăng con trai tuy học khác lớp nhưng lại chơi rất thân với nhau. Bốn con người, bốn số phận. Nhưng những điều trên thì chả liên quan mấy tới câu chuyện của chúng ta.
Rồi. Vào truyện thôi, liên thiên quá rồi. Tôi đoán thế.
Một năm sau. Trên một lề đương đông người đi lại ở một thành phố Hoàng Long.
"Xem bói đi, tử vi tướng số trọn đời đây. Không sai không lấy tiền"
Ý! Có gì đó sai sai. Mà thôi, kệ nó đi. Người ta thường thích nghe những câu văn vần như vậy hơn. trước kia cậu thử rao không đúng không lấy tiền mà chả có ma nào vào xem bói. Thế mà vừa đổi lại thì có khách ngay. Thế mới lạ! Thế nhưng, nghèo vẫn hoàn nghèo.
Một đôi vợ chồng già đi tới
"Này cậu trai trẻ, xem bói sao?"
"Dạ vâng. Ông bà cần xem gì ạ? Tử vi, tướng số, con cái hay là.."
"Này cậu, còn trẻ thì nên lo mà làm ăn đi, sao lại đi làm những nghề lừa gạt thất đức thế này?"
Khóe môi Thanh Phong giật giật. Lừa gạt, thất đức? Từ lúc hành nghề đến giờ, xin thề với trời là cậu chưa có lừa gạt ai a! Tính cả đôi vợ chồng này mới là khách hàng thứ hai của cậu. Khách hàng đầu tiên đang chuẩn bị xem thì có việc bận nên phải đi gấp. Còn chưa kịp xem gì!
"Thưa ông bà, cháu làm ăn đàng hoàng a. Làm nghề này cháu khuyên hai người: khẩu nghiệt, khẩu nghiệt."
"Này bà, chúng ta đi thôi"
"Đợi chút. Có lòng tốt nên cháu mới nói, cẩn thận xe cộ"
"Chúng ta đi thôi bà. Nhìn người này là tôi thấy không ưa rồi. Chắc chắn lả hạng lừa đảo, đi báo cảnh sát"
Hazzz, Thanh Phong ngán ngẩm lắc đầu, ngồi đó không nói gì nữa.

Nửa tiếng sau. Một người phụ nữ khoang ba mươi năm tuổi đi đến, trầm ngâm một chút rồi quyết định mở miệng:
"Thưa thầy, hôm qua con đến đây nhưng có việc bận nên phải đi gấp. Giờ thầy xem cho con được không ạ?"
Đang lơ mơ ngủ Phong giật mình vì bị tiếng gọi đánh thức. Mất vài giây đánh giá lại tình hình, cậu vội vàng nói:
"Thưa chị, chị thì không có vấn đề gì. Thế nhưng..."
Thấy Phong trầm ngâm không nói gì, người phụ nữ vội lục tìm khắp người lấy ra được mấy đồng tiền. Tổng cộng hơn năm mươi ngàn.
"Thưa thầy..."
"Tiền này không phải vấn đề. Thế nhưng tôi cần chị tin tưởng tôi. Cháu nhà chị tôi đoán chừng... chắc khoảng được một tuần nữa"
Nghe tới đây khuôn mặt người phụ nữ đó giãn ra nhưng rồi lập tức lại hiện lên vẻ lo lắng. Tìm đúng thầy rồi nhưng lại chỉ có một tuần. Người mẹ nào mà không lo? Lấy ra một tờ giấy, viết gì đó rồi đưa cho người phụ nữ.
"Dẫn tôi đến nhà chị rồi đi chuẩn bị những thứ này!"
Xu đồ rồi cậu đi theo người phụ nữ đến nhà.

Một ngôi nhà nhỏ rộng chừng mười lăm mét vuông. Cũng chắng biết còn có thể gọi là nhà không nữa? Trông khá là tồi tàn, chỉ có một chiếc bàn, mấy cái ghế, cái giường và một vài thứ linh tinh khác.
"Mời thầy ngồi. Nhà chẳng có gì. Hơn năm nay chạy chọt chữa cho cháu thành ra. Thầy thông cảm cho"
"Không sao đâu chị, chị đi chuẩn bị, để tôi xem cháu thế nào đã"
Bước đến bên chiếc giường cũ nát, nằm trên giường là một cậu bé chừng 6 tuổi gầy còm, mặt thâm lại. Nhìn thấy cậu bé, mặt Thanh Phong nhăn lại. Cậu bé này đã đến hạn chót rồi, không thể để lâu được nữa. Nhìn quanh nhà tìm cây chổi, cậu quét sạch nền nhà rồi đặt cậu bé xuống giữa nhà, lục ba lô chuẩn bị đồ bày trận pháp. Xem ra các thao tác cũng khá là bài bản. Không giống như lần đầu thực hiện.
Khoảng 10 phút sau người phụ nữ đó trở lại đem theo nhũng vật dụng cần thiết
"Chị hương này, quá trình chắc phải mất tới ba ngày. Trong thời gian tôi làm phép trừ những việc thật quan trọng thì không nên quấy rầy."
Chị Hương có vẻ giật mình khi Phong nói tên mình, đã nói tên cho hắn nghe quái đâu. Nhưng thầy này chắc giỏi, biết tên mình là điều đương nhiên.
"Thưa thầy, thầy làm việc này lâu chưa ạ"
"Hừm? Để tôi xem nào? Lần đầu"
Cậu khẳng định chắc chắn khiến chị Hương khá là bất ngờ. Lần đầu? Chắc thầy chỉ đùa cho chị vui lên thôi.
Thật ra thì Thanh Phong nói thật. Đây là lần đầu. Cũng là lần đầu nên cậu cũng quên hỏi tên chị Hương. Lúc đến nhà nhìn thấy hồ sơ bệnh lý đạt trên bàn cậu mới biết. May mà diễn giỏi. Không thì ngại chết đi được. Mà bỏ qua chuyện đó đi.
Thanh Phong bắt đầu bày trận. Lần đầu nên khá là cứng nhắc và hơi chậm. Còn trước đó nói khá là thành thạo thì đó là quét nhà ai mà chẳng làm được?
Một trận hình tròn, bên trong la hình ngôi sao năm cánh. Đây là trận pháp đơn giản nhất và dễ nhất cũng là trận duy nhất mà cậu học đươc. Còn lý do? Nó đơn giản, rẻ, dễ nhớ. Bày trận với nến, bột gỗ, một và lá bùa mà cậu chả biết có dùng được không. Dù nhìn thế nào thì nó cũng không giống mấy ông thầy thường làm. Đốt nến, bột gỗ rôi cậu bắt đầu ngồi tĩnh tâm.
Một tiếng trôi qua không có động tĩnh gì, lại một tiếng nữa. Chị Hương ở ngoài rất sốt ruột nhưng không dám làm gì, chỉ chắp tay cầu nguyện.
Đem xuống, cả bầu không gian tĩnh lặng. Chỉ có tiếng kêu của côn trùng, bầu không khí là cho người ta thấy lạnh cả người.
Phụt, một trong năm cây nến bỗng tắt. Từng cơn gió lạnh thổi qua.
Graoo...gruuu . Bỗng dưng có tiếng gào thét làm tim Thanh Phong hắn giật thót lên, cảnh giác nhìn xung quanh. Còn chị Hương thì sợ đến nỗi không nói được gì. Đây chính là ma. Không nói đúng hơn thì đây là một ác linh, một linh hồn tà ác. Lần đầu tiên nhìn thấy linh hồn thì cậu khá la giật mình, sau đó là tò mò ngạc nhiên. Thế nhưng giờ không phải là thời gian để nghiên cứu. Cầm thanh tiểu đao được chuẩn bị từ trước, truyền chân khí vào. Bỗng tiểu đao phát sáng, lập tức cậu chém về phía ác linh.
Graoo, ác linh gào lên vì đau đớn. Ngay khi ác linh vừa gào lên, cậu đưa tay đặt lên đầu nó. Bây giờ cuộc chiến mới thực sự bắt đầu.
Trong một không gian khá là vi diệu, chỉ có hai màu đen và trắng. Thanh phong đang đối mặt với một người cao hơn cậu nửa cái đầu. Cậu chỉ cao hơn mét sáu một chút. Đó cũng không hẳn là một người, mà là một linh hồn. Mỗi người đều có một thế giới linh hồn của riêng mình. Đó là nơi những giấc mơ diễn ra. Vì là một thế giới riêng nên thường thường chúng ta sẽ không nhớ rõ mình đã mơ những gì mà chỉ nhớ mang máng. Có khi còn chẳng nhớ gì luôn. Vì là thế giới của mình nên Thanh Phong chiến đấu sẽ đỡ vất vả hơn. Lợi thế sân nhà mà. Tuy nói là thế nhưng cậu vẫn phải mất một phen công phu vất vả mới thắng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top