Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hai mươi mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

điền văn vũ năm nay hai mươi mốt tuổi, đã là sinh viên năm ba.

quyền thuận vinh lên chín, đã là một em học sinh lớp năm.

vinh luôn là một em bé vui vẻ, tươi sáng, rực rỡ như ánh mặt trời, các bạn nữ quý em lắm, tại vinh hay giúp các bạn. chẳng hạn như phải đi kê ghế chào cờ, thay vì bê mỗi một cái thôi thì em sẽ bê hộ các bạn nữ luôn, thành ra có một lần cô chủ nhiệm hốt hoảng vì thuận vinh có hai tay thôi mà lại bê tận năm cái ghế.

có một lần, khi tiếng trống ra chơi vừa dứt, có một bé gái cùng lớp, tên là dương, chạy tới chỗ thuận vinh, dúi vào tay em một phong thư hồng trông xinh lắm, lại còn được dán mép gọn gàng bằng miếng sticker hình quả dâu. Hai má dương đỏ hây hây, lan ra tận mang tai, em lắp bắp, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt thuận vinh:

"vinh ơi, tớ có cái này muốn gửi cậu. cậu chỉ được xem một mình thôi đấy". lời vừa dứt nơi đầu môi, dương chạy vụt đi ra chỗ khác. thề, vinh chưa bao giờ thấy dương chạy nhanh như vậy.

"ủa dương vừa tập thể dục xong hở hùng? trông mặt bạn đỏ ghê á, đáng lẽ phải nghỉ chứ ta, trời nóng như này". được cái tốt bụng, nhiệt tình mà vinh ngây thơ quá (hoặc chí hùng già trước tuổi). có nghĩ bằng đầu gối cũng thấy kia là thư tỏ tình, dương thích vinh chắc luôn.

"vinh còn bé lắm không hiểu đâu". chí hùng thở dài thườn thượt, chép miệng mấy cái, lại khom khom hai tay chắp sau lưng. ừ, nó nghĩ bạn nó đích thị là một thằng đần chẳng hiểu gì chuyện yêu đương, nhưng mà nghĩ trong lòng thôi chứ không nói đâu, sợ vinh giãy đành đạch rồi dỗi lắm. nhìn đi nhìn lại, nhìn kiểu gì cũng thấy ở chí hùng dáng dấp của ông cụ non

vinh ba tuổi, bốn tuổi hay chín tuổi thì vẫn là một em bé ngoan và biết giữ lời. nếu dương đã dặn thế rồi thì phải làm vậy thôi. hôm nay anh vũ hứa sẽ qua đón vinh tan trường. chả là chờ anh vũ lâu quá, em bèn lôi từ trong ba lô ra tấm thư của dương, tỉ mỉ tách miếng sticker sao cho vỏ không bị rách. giấy dương viết có mùi thơm nhè nhẹ của giấy mới, dương viết nắn nót từng chữ, chữ nào chữ nấy tròn xoe, đều tăm tắp. quả đúng là người đi thi viết chữ đẹp. chả bù cho chữ vinh, nét nào nét nấy thi nhau làm lớp trưởng, cô chán mẹ chê, chẳng còn từ nào tả nỗi cái độ cẩu thả ấy nữa.

"Gửi Thuận Vinh,

Tớ là Dương, ngồi bàn số 3, dãy trong cùng nếu cậu không nhớ. Tớ viết bằng giấy chống cận, mới tinh đấy, cậu có thích không? Chứ tớ thì thích Vinh lắm <3

Nếu Vinh cũng thế thì làm bạn trai tớ đi, còn nếu không thì mình vẫn là bạn nhé.

Dương

P/s: Tớ quý cậu lắm, cảm ơn cậu vì đã giúp tớ bê ghế"

trời ơi hoá ra là dương tỏ tình em sao. tự sưng sao vinh thấy ngượng quá, kì cục thật chẳng biết mình bị làm sao. vinh cứ đọc đi đọc lại bức thư mà chẳng để ý người nào đấy đang từng bước từng bước đến gần mình hơn.

"vinh xem cái gì đấy anh xem với". vũ cao mét tám, cúi phát xuống là biết vinh đọc cái gì. ấy thế mà vinh nhanh quá, em ối một tiếng rồi gấp vội bức thư vào, giấu ra sau lưng.

"úi, anh vũ đến lúc nào vậy sao không lên tiếng? làm em giật cả mình". thuận vinh không hiểu, hôm nay cảm xúc em cứ xoay mòng mòng mãi. lúc đọc thư thì em cứ bối rối ngường ngượng làm sao, giờ thì lại giật mình thon thót, tim cứ như nhảy ra khỏi lồng ngực. chết rồi, làm sao vậy nhỉ?

"anh vừa đến thôi, thấy vinh cứ đứng tần ngần ngay giữa sân trường thế thì anh ra xem coi có làm sao thôi mà". ừ thì vũ nói cũng không sai, vinh đứng như một pho tượng ngay giữa sân trường, tay cầm giấy, tay xách ba lô. đã vậy hôm nay vũ đón muộn, sân trường cũng chẳng còn mấy người, nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng thấy em mình có gì đấy là lạ.

thuận vinh chỉ biết cười hì hì bảo anh vũ già rồi nghĩ nhiều đấy rồi đánh vội sang chủ đề khác. vũ cũng chẳng nghi ngờ gì, tại đằng nào cũng thấy cái phong bao hồng phấn kia rồi. vũ cá chắc một trăm phần trăm sau lớp giấy đó là thư tỏ tình. dăm ba cái này có gì đâu mà lạ, ngày xưa vũ nhận suốt.

định bụng có cái mới để trêu vinh rồi, thế mà lạ lắm, từ hôm đó vinh nói chuyện cứ lạ lùng thế nào.

"ơ thế em không trả lời người ta hở vinh?". ừ thì đúng là vinh chưa trả lời dương thật, vinh chọn lấp lửng.

"em không thích! sao anh vũ cứ hỏi chuyện đó hoài vậy?". vinh ngúng nguẩy trả lời. quái lạ, sao mà anh vũ hỏi mấy chuyện về vinh và cái dương là em lại thấy bực bội, chả nghĩ trước nghĩ sau được gì.

vũ chẹp miệng, chắc vinh đến tuổi dậy thì rồi, tâm sinh lý thay đổi. thôi thì cũng không hỏi nữa, tuổi này mà muốn cãi thì kiểu gì cũng cãi bằng được, lại còn hay cáu kỉnh với mọi người xung quanh. tốt nhất là cho qua, vũ xin lỗi rồi lại hỏi vinh thích đi chơi đâu không, mình cùng đi.

thế mà mấy tuần sau, tự dưng vinh tránh mặt vũ hẳn đi. đi học thì bảo em lớn rồi, em tự đi tự về được, hoặc không thì sẽ bảo là em về với bạn hùng cho vui. hỏi vinh muốn ăn gì không thì vinh lại càng không chịu, bảo ăn vặt nhiều không tốt cho sức khỏe, em phải đi chơi thể thao. đến lúc vũ rủ em đi chơi thể thao thì em lại bảo em có hẹn đi đá với các bạn rồi.

vũ buồn lắm, cảm giác cứ như có con trai đến tuổi dậy thì vậy. rõ là ngày xưa lúc nào em cũng dành thời gian cho mình, rủ đi đâu cũng đi, làm gì cũng làm. thế mà giờ hỏi gì cũng bị em từ chối. mà vũ buồn thì ai khổ? vinh thì không, mẹ thì dạo gần đây ít khi tâm sự, thế thì chắc chắn lại là bạn huy rồi.

"huy ơi tao buồn quá". vũ ngả người ra ghế sau khi đánh thắng huy trận game.

"buồn cái gì? làm sao mà buồn? tao còn đang thua đây này? mày làm sao?". thông cảm, huy đã thua liên tiếp 5 ván rồi. tự dưng nghe cái thằng vừa bón hành cho mình năm trận liên tiếp kêu buồn, hỏi huy có cáu không? có chứ!

"thôi game gủng gì nữa, nghe tao tâm sự đi, tao buồn thật mà". chơi thêm ván nữa chắc chắn tuấn huy sẽ tăng xông mà nghỉ chơi với vũ. huy nghe vũ nói vậy xong cũng xuôi xuôi. thôi thì bạn mình có tâm sự, là người tốt thì phải có lòng lắng nghe chứ nhỉ?

mà, tuấn huy cũng ngờ ngợ đoán được thằng này định nói gì. học hành thì băng băng mà tiến, làm thêm thì cũng ổn định, cũng chả gặp vấn đề gì với hai vị phụ huynh, tiền nong thì rủng rỉnh, huy đoán phải chín mươi chín phần trăm tâm sự lại liên quan đến em vinh hàng xóm.

"em vinh giận tao rồi mày ơi. dạo gần đây tránh mặt tao suốt, tao hỏi gì thì cũng từ chối, mà không thì cũng bảo "không". tao phải làm cái gì bây giờ hở huy?". vũ nói nghe mà não hết cả ruột, tại vũ liên tục thở dài, cái mặt thì trông như vừa mất sổ gạo.

"thế sao mà giận, mày làm gì sai à?". biết là vinh thỉnh thoảng cũng dỗi vũ, chỉ là chưa thấy vinh giận lâu như này bao giờ, huy cũng thấy lạ chứ.

"thì hôm trước, tao lỡ nhìn thấy thư tỏ tình của bé nào gửi vinh. tao thấy bình thường, trước tao nhận suốt, ai chẳng biết. thế mà vinh giật mình trông hốt hoảng lắm, tao hỏi thì cứ cáu gắt. làm sao vậy nhỉ, hay là vinh đến tuổi dậy thì rồi?". vũ lại tiếp tục thở dài, vừa nói vừa trượt dài xuống ghế. tuấn huy xin thề, vũ chỉ cần trượt thêm một chút nữa thôi là sẽ nằm hẳn ra sàn nhà.

"chắc đến tuổi dậy thì thật. nhưng mà mày nhìn thấy mà không xin lỗi cũng hơi sai đó. có riêng gì trẻ con, đến người lớn còn mỗi người một tính, ngày xưa mày không vậy đâu có nghĩa là vinh cũng như thế, đúng không?". vũ gật gù, nghe cũng đúng, sao thằng huy hiểu tâm lý trẻ con vậy nhỉ? cùng học sư phạm giống nhau mà?

"nên bây giờ, mày phải xin lỗi vinh đã, nghe có vẻ sai nhưng mày phải xin lỗi. xin lỗi xong thì phải tâm sự, làm kiểu gì thì làm, phải khéo vào cho vinh mở lòng. mà tao nói thật, tuổi này làm gì có chuyện yêu đương, mấy đứa chỉ có tình cảm với nhau thôi, coi như là yêu quý. gì thì gì, nhớ đưa ra lời khuyên. thừa còn hơn thiếu". tuấn huy tiếp tục với nghề tư vấn tâm lý mọi lứa tuổi của mình. mà thật ra chính huy còn chẳng biết tại sao lúc nào mình cũng phải ngồi nghe rồi đưa ra lời khuyên cho hết người này đến người nọ, từ bé đến lớn, từ già đến trẻ.

vũ rối rít cảm ơn, hứa sẽ mua trà sữa cho huy cả tuần nếu thành công. gì chứ, riêng trả công bằng trà sữa thì huy đi tư vấn cả đời cũng được.

một tuần sau, đúng vậy, chính xác là một tuần (xin đừng hiểu nhầm, vũ cũng phải đi học đi làm, vinh cũng phải đến lớp nên chỉ ngày nghỉ mới gặp được nhau), vũ đánh phủ đầu vinh bằng lời mời đi mua quà cho mẹ. vinh thắc mắc lắm, tại phải một tháng nữa mới đến sinh nhật bác gái, tự dưng anh vũ đi mua sớm làm chi cho mệt.

"cần gì dịp khi mỗi ngày đã là một món quà? present ấy, vinh học tiếng anh rồi mà. hôm qua là quá khứ, ngày mai là tương lai, mà hôm nay là hiện tại, hiện tại là present mà." vũ vừa nói vừa cười khúc khích.

vũ không nói sao vinh biết được, hôm nay là kỉ niệm hai mươi mốt năm ngày cưới của bố mẹ vũ. dù sao bố mẹ cũng đã gần sang đầu năm rồi, vũ quyết định lên chợ thuốc mua mấy loại thảo dược pha trà được để cải thiện sức khỏe cho hai người. vậy nên mới có cảnh vũ đèo vinh bon bon trên chiếc xe máy đi chợ như bây giờ

chọn đồ cũng nhanh, không mất quá nhiều thời gian, chỉ khoảng đâu đó ba mươi phút, đi mua thêm hai bình pha trà (một cho bố, một cho mẹ), lựa đi lựa lại hết đâu đó hai mươi phút. xong nhanh như vậy, buổi chiều vẫn còn hơn nửa. để không lãng phí thời gian, vũ xin phép tận dụng để thực hiện lời khuyên của cố vấn văn tuấn huy.

nhưng mà cách vũ làm có hơi buồn cười. chẳng hiểu trong đầu vũ có gì lại chọn ngồi xích đu dưới tán cây nơi công viên. mát thì có mát thật, tầm này cũng không nhiều người đến công viên, riêng tư cũng có. thôi thì, chính vũ còn chẳng hiểu bản thân mình nữa là.

"vinh này". vũ mở lời trước, có cơn gió thổi qua làm mấy lọn tóc dài dài của vũ bay loạn xạ. không có lược để sửa thì lấy tạm tay vuốt lên vậy, làm kiểu gì trông vũ cũng vẫn đẹp, lộ trán lại càng đẹp hơn nữa.

"anh xin lỗi chuyện hôm trước nhé. anh không cố tình nhìn thư của em đâu. chỉ là vô tình thôi, anh hứa đấy. đừng giận anh nữa, em nhé?". vinh tròn mắt nhìn vũ. tài thật, sao vũ biết em giận dỗi suốt mấy tuần vừa qua nhỉ.

"vinh thích bạn cũng được, không thích bạn cũng được. anh trân trọng tình cảm của hai đứa. nhưng hứa với anh, móc ngoéo đi, vinh phải trả lời lại bạn nhé, đừng lấp lửng như vậy, bạn buồn. vinh đâu muốn mọi người phải buồn vì mình đúng không?". giọng của vũ vốn trầm và ấm, giờ đây nghe nhẹ nhàng vô cùng, len lỏi cùng làn gió qua tai vinh, từng lời từng lời không sót một chữ.

"hai đứa còn bé, quý nhau là tốt mà. đừng quá bối rối mà hành xử kì cục nhé vinh. nếu không đáp lại, ít nhất mình nên làm bạn tốt, phải không?". vinh xấu hổ quá. em không những hành xử kì cục với cái dương mà còn tránh mặt anh vũ mãi. trong khi chính em mới là người sai.

"nhưng mà, mấy tuần qua vinh tránh mặt anh, anh cũng buồn đấy. bây giờ mình xí xóa, bình thường trở lại nha em, được không vinh?". thuận vinh xin thề, anh vũ chân thành số hai thì không ai số một. anh đã xuống đến nước này rồi, làm sao em vẫn nói không được.

"em xin lỗi anh vũ. em không nên kì cục như vậy ạ. em biết lỗi rồi anh vũ tha lỗi cho em nhé". vinh vừa nói vừa dụi đầu vào lòng anh vũ. trông thì giống làm nũng nhưng thực ra chỉ là do vinh ngại với xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh thôi.

"ừ ừ, anh đâu có giận vinh đâu nào. giờ mình về nhé, anh đi mua trà sữa cho huy, vinh muốn gì không, anh mua?". vũ xoa xoa đầu em. vinh ngoan mà, vinh biết lỗi là được, sao mà anh giận được.

thế là hai anh em làm hòa.

nhưng vinh sẽ chẳng hé răng nửa lời với ai chuyện em đi xin lời khuyên từ bạn chí hùng hôm bữa.

"sao mày cứ tránh mặt anh vũ thế vinh? tao thấy anh vũ trông buồn lắm í". hùng cứ thắc mãi thằng bạn mình lại dở chứng gì làm anh vũ lo ra mặt như vậy.

vinh thuật lại chuyện hôm vừa rồi, thằng hung nghe xong mà khó hiểu lắm, dấu hỏi chấm rõ mồn một trên mặt nó.

"dở hơi à, có thế thôi sao mà giận? mà cái dương tỏ tình mày thì sao mà phải giận anh vũ? anh vũ có làm gì đâu?". chí hùng bắn liền một mạch mấy câu hỏi.

"tao không biết. tao cứ thấy ngại sao sao ấy". hùng hỏi câu này khó quá, vinh cũng chẳng biết sao nữa là.

"không biết sao là sao. eo ôi thật, mày sai rành rành ấy, sao tự dưng lại giận lây anh vũ? đi xin lỗi anh vũ đi, xin lỗi chân thành vào, tao không biết đâu. tự làm thì tự chịu đi". hùng có thể không có ai tỏ tình nhưng nếu có thì nó cũng sẽ cố gắng không hành xử như vinh.

"nhưng mà-"

"không có nhưng nhị gì cả. sai là sai. mày sai với cả cái dương và cả anh vũ. cuối tuần này, không, hôm nào gặp, cái dương trước hay anh vũ trước thì mày cũng phải xin lỗi cho tao. không làm thì mình nghỉ chơi". chí hùng cắt ngang thuận vinh. gì chứ, tính thằng này nó biết thừa, lúc nào cũng lấp lửng, không cho nó cái đòn bẩy thì còn lâu mới giải quyết được.

thế là vinh xin lỗi dương ngay ngày hôm sau, và mấy ngày sau xin lỗi anh vũ.

năm hai mốt, điền văn vũ thấy đau đầu vì tâm lý trẻ tuổi dậy thì.

lên chín, vinh nghĩ mình cần bỏ thói quen lấp lửng và nghiêm túc cân nhắc về việc xin lỗi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top