Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mười hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

quyền thuận vinh năm nay vào lớp sáu.

điền văn vũ đã là sinh viên năm tư.

thuận vinh đã đến trường mới được một tuần rồi, do tính tình vừa xởi lởi lại hoà đồng nên em kết bạn nhanh lắm. em còn làm thân được với hai bạn: một là lê xuân minh, bạn này có răng thỏ trông đáng yêu, bạn còn lại là kim minh khôi, có họ nghe lạ, lại có răng cún trông hay hay. thích nhất là ba đứa được ngồi chung một dãy, có gì cũng chia nhau, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. tất nhiên, bình thường thuận vinh ồn ào một, minh khôi ồn ào ba, xuân minh ồn ào năm, ba đứa ngồi cạnh nhau thì ồn ào không có gì đo nổi.

dạo gần đây vinh cũng tự đi học, lại có cả minh và khôi sáng nào cũng qua rủ nên không còn đi cùng vũ nữa. vinh không buồn lắm, tại giờ em lại ở cùng nhà với anh vũ rồi. tại sao hả? tại má em đi làm xa, má chỉ bảo em là má sang nhật, tháng má sẽ gửi tiền về cho em. hay thật, thế là em lại phải sống xa gia đình lần nữa. nhưng mà vinh cũng quen rồi, chả sao.

đầu năm học có nhiều thủ tục, vinh ghét nhất phần điền thông tin cá nhân, tại phải điền thông tin bố mẹ. bố thì em chẳng còn, mẹ thì đi làm xa, chẳng hạn xảy ra cớ sự gì thì cũng chẳng thể giải quyết luôn được. điền thì vẫn phải điền, lại còn phải điền rất nhiều lần, tuy nhiên ở một tờ đơn nọ mà em chẳng nhớ tên, đại khái là số điện thoại để nhà trường thường xuyên liên hệ với phụ huynh, em đã điền tên anh vũ. dù sao thì với thuận vinh, anh vũ cũng là người nhà, và em cũng hỏi ý kiến cô giáo, giãi bày về hoàn cảnh của mình, cô đồng ý thì em mới dám đặt bút viết.

quay lại với câu chuyện đến trường, vinh thấy học sao mà khó quá. môn thì nghe thầy cô giảng cứ như vịt nghe sấm, môn thì kiến thức đi từ tai này qua tai nọ, môn thì cong mông lên chép cũng chẳng kịp, đến cái mức em phải mượn vở thằng minh đọc vì không dịch được chữ mình.

thấm thoát cũng đã trôi qua nửa kì, tam thái tử (thằng khôi đặt tên cho nhóm ba đứa) thấy bồn chồn lo lắng không yên. tại nửa kì trôi qua, tức là đã đến lúc đón chào bài thi giữa kì. bình thường lên lớp ba đứa toàn ngồi cười, không cười cũng bày trò phá phách, mà không thì cũng ngồi đếm giờ để tan học. có mấy lần cô đổi chỗ, đổi từ thằng minh, qua thằng khôi rồi lại đến thuận vinh vì chúng nó ồn quá, ảnh hưởng đến các bạn. nhưng mà lần nào lần nấy chúng nó cũng chạy đuổi theo cô mà năn nỉ cầu xin, ỉ ôi hứa rằng không tái phạm nữa, hứa sẽ đạt điểm cao cho cô xem. và chính cô cũng đã nói rằng nếu ba đứa nó không làm được, thì cô sẽ chia cắt chúng nó mãi mãi. thề, ba đứa tụi nó chỉ mong cô chỉ dọa thôi chứ không làm thật.

giờ nghĩ lại thấy các cụ nói đúng, phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. lỡ hứa rồi, giờ không làm được là chết chắc. mà có khi ba đứa chúng nó chết thật. vinh mới nghĩ ra một cách: nhờ chí hùng. lại nói về chí hùng, lên cấp hai hùng với vinh vẫn chung lớp, nhưng khác tổ và hùng làm lớp phó học tập. hùng vốn là một đứa thông minh, lại thêm tính chăm chỉ nên các thầy cô quý nó lắm, hỏi gì cũng biết, bài nào cũng biết làm.

"không". hùng thẳng thừng từ chối, cúi đầu tiếp tục giải bài tập toán.

ba đứa nghe xong người cứng đờ như tượng đá. phen này chúng nó đi đời nhà ma rồi.

thuận vinh nhanh trí bám tay bạn mình ỉ ôi cầu xin, lại thêm hai thằng bạn thêm vào bao nhiêu điều kiện nghe là hấp dẫn. mãi một hồi lâu rất lâu, chí hùng (không biết do quá ồn hay thật sự mủi lòng) đã gật đầu đồng ý.

nhưng hùng thật sự hối hận rồi.

mất một buổi chiều, chuyển từ môn tự nhiên qua đến môn xã hội, mãi mới rút ra được điểm mạnh của ba đứa nó. một, là thằng minh rất giỏi sử, địa và giáo dục công dân. hai, thằng khôi rất mạnh các môn tự nhiên như vật lý và sinh học. ba, thằng vinh bạn nó, đặc biệt tốt môn văn. bốn, hay quá là hay, cả ba đứa đều không biết gì toán với tiếng anh. đúng hai môn khó giảng nhất thì chúng nó lại chẳng biết cái gì.

"ủa sao mày học được lý với sinh mà không học được toán vậy khôi?". chí hùng khó hiểu quá, chí hùng cần minh khôi giải thích.

thằng khôi, sau một hồi nghe giảng lũy thừa chỉ biết ôm đầu mà lắc. chịu thôi, khôi không biết, toán sao mà toàn mấy kí tự như chữ tượng hình vậy, mỗi lần học cảm tưởng như mấy con số như mặc giáp vào mà tấn công thẳng vào nó. tất nhiên, cu cậu đại bại, chỉ toán học là chiến thắng.

gay thật, thằng minh thì tạm chấp nhận, ít nhất thì nếu may mắn, nó còn khoanh bừa thêm mấy câu mà lên được 6 điểm. còn thằng vinh, chí hùng sắp khóc đến nơi rồi. toán thì nhân sai bét, tiếng anh thì chia sai thì. ôi trời ơi, hay nó đi cầu cứu anh vũ nhỉ, chứ nó bất lực lắm rồi.

"tao sẽ mách anh vũ mày không học hành gì cả. giời ơi là giời sao lại có thể tệ như này hả vinh?"

"thôi đừng, để tao cố học. còn hẳn hai tuần nữa cơ mà, tao tin tao làm được". thuận vinh khẳng định chắc nịch. gì chứ, anh vũ năm tư vừa học vừa làm vừa lo tốt nghiệp đã đủ bận rồi, em không muốn anh phải bỏ một - hai tiếng nghỉ ngơi quý báu của mình chỉ để cứu lấy cái đầu rỗng tuếch này.

vậy là thuận vinh chăm chỉ học. buổi học hôm ấy, hôm sau và hôm sau nữa, mọi người lại thấy ba đứa khôi, minh, vinh xách cặp đến nhà chí hùng học mỗi buổi chiều hay mỗi buổi nghỉ, thậm chí học vào cả tối nếu chúng nó (may mắn) xin được ba má.

thời gian chẳng chờ đợi ai, thoắt cái đã đến ngày thi. do chỉ là thi giữa kì nên trường không chia phòng mà vẫn để học sinh thi tại lớp, ba đứa vẫn ngồi cạnh nhau. trước khi giám thị đến, thằng khôi thằng minh quay sang rủ rỉ vào tai vinh:

"này, tí mà cô coi dễ thì anh em mình nhắc nhau tí nhé"

"được luôn bạn ơi. không mười cũng chín nhé"

"anh em tin tôi, kiểu gì cũng được"

thế mà người tính không bằng trời tính. cô giáo hôm đó, qua lời nói đầy chất văn của thằng vinh, là người có đôi mắt cú vọ. chúng nó làm gì bên dưới, cô biết hết, cô thấy, cô nhắc, và cô cũng thu luôn tài liệu nếu có. ba đứa nó sợ đơ cả người, tại thằng nhóc bàn trước ngay môn thi đầu tiên đã bị cô giáo bắt phao và đánh dấu bài.

vui lắm. môn thi đầu tiên là toán, đúng cái môn mà băm chúng nó thành gỏi suốt nửa kì vừa rồi. nhưng cũng may nhờ có chí hùng nên tình hình khả quan hơn hẳn. khôi với minh có vò đầu bứt tai một số chỗ, còn thuận vinh thì tay thoăn thoắt làm bài, đến bài cuối thì có ngập ngừng đặt bút một chút, tuy nhiên thì cũng hoàn thành trọn vẹn bài thi.

mấy môn sau, thế cờ lật ngược, thứ bị băm là bài thi chứ không phải là chúng nó. chỉ là trong giờ thi môn sử và địa, thằng thái bàn trên - người đã bị sờ gáy ngay từ hôm đầu tiên, cứ liên tục quay đầu xuống hỏi xuân minh, tại nó biết minh giỏi hai môn này lắm. mà minh thì sợ cô, vả lại nó cũng không muốn công sức cày ngày cày đêm của mình bị ăn cắp, nó lấy tay che bài đi. thằng thái trông tức tối lắm. cho chết, ai bảo không học bài.

môn thi cuối cùng kết thúc cũng là lúc tan học. chiều nay chúng nó được nghỉ, ba đứa nó cùng chí hùng hẹn nhau đi đá bóng một buổi. bốn đứa lóc nhóc khoác ba lô ra lán xe, nhưng mà thằng minh lục mãi trong ba lô chẳng thấy chìa xóa xe đạp đâu. quái lạ, nó nhớ là đã bỏ vào ba lô rồi, chẳng nhẽ lại để quên trong ngăn bàn. giờ mà không có chìa sao mở khóa xe?

"ê hình như tao quên chìa trên lớp, để tao lên lớp tìm xem sao". thằng minh gãi đầu cười hề hề.

"để tao đi cùng mày". thằng khôi toan đi cùng thằng minh thì bị nó ngăn lại

"thôi, nắng nóng. tao chạy ù lên một tí xem ngăn bàn thôi. không thấy thì khôi đèo tao về lấy chìa cũng được". nói xong thì nó chạy ù lên lớp thật, chẳng để thằng khôi kịp ú ớ thêm lời gì.

lớp học trống trơn, minh cúi xuống ngăn bàn, nhìn sang cả của khôi và của vinh, vậy mà vẫn không thấy.

ủa, là sao ta? chẳng nhẽ rơi mất thật.

minh đang loay hoay với dòng suy nghĩ của mình, bỗng có tiếng nói cất lên từ đằng sau:

"tìm cái này hở?". thằng thái đang xoay cái chìa khóa của minh trên tay, cười cợt trông đến là ghét.

"ơ đúng rồi. thái nhặt được thì tớ cảm ơn, tớ đang tìm mãi đấy. cho tớ xin lại được không?". xuân minh tròn xoe mắt, xòe tay ra hỏi xin thằng thái.

"không. tao lấy đấy"

ô hay nhỉ. sao tự dưng lấy chìa khóa của người ta. chưa kịp lên tiếng, thằng thái lại cắt lời minh.

"sao nãy mày không cho tao chép bài?"

"tại cậu không học, cô bắt được thì chết cả hai à"

"mày biết bố tao là ai không mà không nhắc?". thằng thái sửng cồ lên, trông nó tức lắm. cái mặt nó đỏ bừng bừng như người say rượu, mắt nó trợn trừng lên, thở phì phò đến là nặng, lại thêm cái dáng to béo của nó, trông y hệt mấy gã giang hồ đòi tiền vay nặng lãi.

"bố thằng điên". đấy là minh nghĩ thế chứ không dám nói ra, mình nó sao dám vặn lại thằng cu to béo này.

"chịu, sao tớ phải nhắc cậu?". minh vẫn thấy mình không sai.

thằng thái bị cãi lại càng bực, nó vẫy vẫy tay, tự dưng chui đâu ra thêm hai đứa nữa to béo y hệt nó. minh nhận ra rồi, đấy là thằng lâm với thằng nghĩa, ba đứa nó chơi thân với nhau, lại còn chuyên mắc lỗi, hại lớp xếp thi đua dưới đáy từ đầu đến giờ. thằng thái hất hàm một cái, hai đứa kia tự động khóa chặt lấy hai tay xuân minh, ghì chân minh xuống sàn.

"trời ơi, hai cái gông bằng thịt người". minh thầm kêu than trong đầu. sau này nghĩ lại mà nó thấy mình sao ngu quá, sao không la lên cho người ta lên cứu.

"hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. tao sẽ cho mày sáng mắt ra". thằng thái hằm hằm, giọng gằn xuống dọa nạt

"bỏ cha rồi". bất công thật đấy, người làm đúng thì phải chịu phạt.

thằng thái đấm một cái vào sườn minh. cái đau dội thẳng lên đại não làm minh nhất thời đơ người ra. chưa kịp kêu lên thì nó lại đá thêm một cái nữa vào sườn bên trái, minh nghĩ quả này tiêu rồi, nó mong mấy đứa kia đến cứu nó bây giờ, không thì thằng thái đánh nó hỏng cả người mất.

cầu được ước thấy, nhắc tào tháo, tào tháo đến liền.

"tổ sư mày thằng heo nái mắc dịch! ai cho mày đánh bạn tao". là tiếng của thuận vinh. để miêu tả thuận vinh bây giờ thì: căng, căng như dây đàn, căng trong "căng thẳng".

theo sau thuận vinh là minh khôi cũng tức giận không kém. chí hùng cũng đuổi theo sát nút. nhìn thấy minh bị đánh, chúng nó bực đến mức không nói lên lời. gì chứ, thằng minh nghịch thì có nghịch, nhưng nó không liều như thằng khôi với vinh, ngược lại nó còn hay sợ, có lúc còn bàn lùi. bình thường khôi với vinh có trêu lắm thì thằng minh cũng chỉ cười cười rồi véo chúng nó một cái, chẳng bao giờ động tay động chân hay chửi chúng nó lấy một lời. nói ngắn gọn thì: thằng minh hiền như cục đất.

quay lại với việc sao mấy đứa chúng nó lại chạy lên kịp như vậy. chẳng là lúc nãy chờ có hơi lâu, vinh cũng thắc mắc, lại thêm chí hùng lôi từ trong cặp xách ra cái máy ảnh bố nó tặng. nó khoe máy quay được, nhân lúc trường không có ai thì quay thử vlog một ngày đến trường, tiện thì lên tìm minh luôn. lên đến cầu thang, trời sinh cho đôi tai thính, khôi nghe thấy tiếng như tiếng động chạm, quay ra nói với thuận vinh về tiếng động kì lạ mình nghe thấy. vinh nghe có điềm chẳng lành liền tăng nhanh guồng chân về phía lớp học. và thế là dẫn đến cảnh bây giờ.

"tại bạn mày không biết điều. hay chúng mày cũng không biết điều giống nó". thằng thái quay ra thách thức. chỉ là nó thách thức nhầm người.

thuận vinh có thể là một đứa trẻ ngoan nhưng từ khi vào lớp sáu, có lẽ do một số thay đổi ở tuổi này, em có phần bốc đồng hơn, liều lĩnh hơn. em đã chuyển từ khóc nhè do sợ con chó nhà ông tư sang chọc nó rồi bỏ chạy, có lúc còn quay lại cợt nhả, em còn chuyển từ im lặng sang bảo vệ những người yếu vế hơn mình. và bây giờ cũng vậy, thấy bạn mình tàn tạ như vậy, em chịu không nổi.

"tổ sư cha mày, đừng có mà quá đáng". vinh lao thẳng đến thằng thái, chuẩn bị đấm cho sưng cái mặt nó lên. thằng thái thì mới đá đến cái thứ ba nên chưa đã, giờ tự dưng có thằng điên lao vào mình, nó lại càng hăng.

nhưng mà thuận vinh là ai, là em anh vũ tứ đẳng taekwondo, là em anh huy thông thạo đủ loại võ thuật, các anh dạy em đủ trò, chỉ thiếu điều ép em đi học võ nữa thôi, làm sao em thua cái thằng chỉ biết đi bắt nạt người khác mà toàn dẫn theo anh em được. em túm lấy tay nó, vật mạnh cái cơ thể nặng trịch ấy ra sàn. tiếng bàn ghế xô đẩy ầm ầm. vinh đè thằng thái xuống đất, bẻ ngược tay nó ra đằng sau, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hai thằng còn lại.

"bỏ bạn tao ra hoặc tao bẻ gãy tay bạn chúng mày". trông vinh bây giờ như một con hổ giữ chặt lấy con mồi, gầm gừ xua đuổi hết bất kì ai có ý định cướp lấy miếng ăn của mình.

thằng lâm với thằng nghĩa thấy vậy thì mặt tái mét. trước giờ chúng nó chỉ biết giữ tay giữ chân cho thằng thái chứ có bao giờ phải đánh đấm gì đâu, một mình thằng thái đủ dọa người ta rồi mà. bây giờ mất thằng thái thì khác gì rắn mất đầu, không thả thằng minh ra thì chúng nó đúng là đồ ngu.

"đỡ bạn tao dậy. nhanh!". vinh gắt lên, hai đứa tôm tép kia làm theo vội.

khôi đỡ lấy minh hãy còn đang ôn bụng từ tay lâm với nghĩa, lại quay qua thuận vinh vẫn còn giữ chặt lấy tay thằng thái mà gầm gừ. trông thằng thái bây giờ buồn cười lắm, nước mắt nước mũi tèm lem kêu vinh xin tha, nói rằng mình biết lỗi rồi. thế mà nó lại chẳng xin lỗi minh lấy một câu.

"mày trật tự. lèo nhà lèo nhèo. xin lỗi bạn tao mau". vinh vẫn bực lắm, nhưng có vẻ đã nguôi đi một chút.

"tao xin lỗi. được chưa? đau quá bỏ ra đi". thằng thái mồm méo xệch, kêu oai oái.

vừa buông tay, ba thằng bắt nạt chạy vội đi như bị ma đuổi. vinh thì phủi tay, minh khôi thì chỉnh lại trang phục cho minh, xoay qua xoay lại xem có sao không, chí hùng thì cầm ba lô, hỏi han xem minh có ổn không, có cần đi khám không. bị đến thế rồi mà thằng minh cũng chỉ cười cho qua. vinh thấy thế mới cau mày, bảo:

"mày ấy, sau người ta đánh thì phải đánh lại chứ. không đánh nổi thì la lên bọn tao ra cứu, sợ quái gì mấy thằng đấy"

"thôi mà, bỏ qua đi. chắc chúng nó biết lỗi rồi"

thế mà lại không phải. mấy đứa đó, cái gì cũng biết (chả biết có phải thế thật không), nhưng biết điều và biết lỗi lại không biết.

ngay sáng ngày hôm sau, ngay khi vũ vừa bước vào lớp đã nhận được điện thoại của cô chủ nhiệm lớp vinh.

"A-lô, có phải là phụ huynh của em quyền thuận vinh không ạ?"

"dạ vâng đúng tôi rồi ạ. có việc gì không thưa cô?". quái lạ, đang bình thường mà tự dưng cô giáo gọi điện làm gì nhỉ?

"à vâng, chiều nay khoảng bốn rưỡi, sau khi kết thúc giờ học, không biết anh có rảnh không ạ? có một số việc liên quan đến em vinh cần phụ huynh đến giải quyết ạ"

"tôi có. có chuyện gì vậy thưa cô?". cần gặp phụ huynh tầm này chỉ loanh quanh mấy trường hợp. một, là liên quan đến thi cử. loại, vì vinh về khoe làm bài tốt lắm nên không thể là kết quả kém hay gian lận được. hai, là liên quan đến các hoạt động của trường. loại nốt, theo như vũ được biết thì đến thời điểm này, trường chưa có hoạt động gì. ba, là phá hoại của công và bốn là đánh nhau. vũ mong không phải là trường hợp thứ tư vì hồi hè vinh đã đấm thằng bé hàng xóm (người đã ném đá vỡ cửa kính nhà vũ 3 lần trong một tuần) tím cả mắt vì hành vi gây nguy hiểm đến gia đình vũ của nó.

"dạ vâng, em vinh có xảy ra xô xát với bạn cùng lớp. phụ huynh của bạn kia có gọi điện cho tôi và mong muốn được gặp mặt hai bên để được nghe giải thích và giải quyết ngọn ngành vấn đề ạ. vậy thì mong mai anh có thể đến đúng giờ ạ. cảm ơn anh ạ"

cái gì đến cũng phải đến. vũ nhắn tin hỏi ý kiến của huy, vì thằng này giỏi giải quyết vấn đề lắm

"này
ban nãy cô giáo vinh gọi điện cho tao
bảo là vinh đánh nhau
giờ người ta đòi nói chuyện
nhưng không nói là con của phụ huynh nào
phải phụ huynh tai to mặt lớn thì cũng hơi chết

lo gì
nếu bên kia sai thì có gì mà phải sợ?
tao đi cùng mày

ủa sao mày đi cùng?

vinh cũng giống em tao mà
vả lại
người ta có làm mày cứng họng
thì còn có tao. lo cái gì

thế bốn rưỡi chiều mai nhé
rảnh thì đi, không thì tao sẽ cố gắng tự lo

rảnh
qua đón tao nhé."

chiều cũng đã đến. khi mới đến hành lang, còn cách cửa lớp khoảng đâu đó dăm bảy mét, vũ và huy đã nghe thấy tiếng quát the thé của phụ huynh nọ.

"tôi không cần biết. nó đánh con tôi làm thằng bé mất ăn mất ngủ. nhà nó phải đền bù, làm sao nó hiểu được cảm giác của con tôi. mày xin lỗi con tao ngay, đứng trơ trơ ra như thế à?"

"lại là phụ huynh khó chiều. may quá học nghiệp vụ sư phạm không lại đánh cho người ta một trận". vũ với huy không hẹn mà có chung suy nghĩ.

đứng ở trước mặt mẹ thằng thái bây giờ là bốn đứa vinh, minh, khôi, hùng. vinh là người bị chỉ thẳng vào mặt và bị chửi xa xả từ đầu đến giờ, mấy đứa kia chỉ có thể ngơ ngác nhìn bạn mình chịu trận mà không xen vào được câu nào, tại người ta nói không chịu nghỉ. cô giáo thì cố gắng can ngăn và làm dịu đi tâm trạng của mẹ thái để chờ phụ huynh của vinh đến nói chuyện, nhưng cũng không thành công, tại người ta không có chịu.

"chào chị, tôi là phụ huynh của em vinh. tôi mong chị có thể bình tĩnh và chúng ta cùng nghe đầu đuôi câu chuyện từ hai bên được không ạ?". vũ gật đầu chào, nhẹ nhàng mở lời

bà mẹ lướt từ đầu đến chân vũ với huy. thầm nghĩ sao học sinh cấp ba lại làm phụ huynh được.

"cô giáo này, tôi yêu cầu được gặp phụ huynh chứ không phải là mấy đứa nhóc cấp ba. xin cô xem xét lại hộ tôi".

vũ với huy nhẩm liên tục trong đầu rằng "luôn bình tĩnh. không đánh phụ huynh"

"à vâng, gia đình em vinh có chút đặc biệt nên tôi tạm thời là phụ huynh cũng như là người giám hộ của em. mong chị hợp tác ạ". vũ nói mà thấy trong lòng ngứa ngáy

"ồ. vậy em vinh đây là đứa không cha không mẹ à? bảo sao không biết lễ nghĩa gì, hóa ra là mất dạy". người đàn bà mỉa mai với cái giọng the thé như hộp nhạc dây cót bị hỏng, lời nói thì như dao găm sát muối vào từng vết thương của vinh.

vinh thấy bực, nhưng buồn và tủi thân nhiều hơn. hoàn cảnh đặc biệt thì sao? em vẫn được các anh, các bác dạy lễ nghĩa, dạy về đúng và sai chứ đâu phải là không được. nỗi đau mất bố từ sớm chỉ mới liền sẹo, giờ đây lại rách toác ra, ồ ạt chảy những nỗi niềm xót xa, lại thêm cái nhớ nhung người mẹ đang ở xa tít tắp kiếm từng đồng tiền nuôi em ăn học làm vinh thấy sao mà tủi quá. em đâu muốn hoàn cảnh mình như này, em cũng đâu muốn phải gây ra cớ sự này. nhưng thằng con bà đánh bạn em, đánh một cách vô lý. nó đánh bạn em ba, bốn cái, em chỉ mới đè nó ra, chưa động chạm gì cả mà người ta lại gào lên ăn vạ như thể em là kẻ bắt nạt, em là kẻ duy nhất sai ở đây vậy. vinh muốn lên tiếng, nhưng dòng nước mắt nóng hổi trực chờ nơi khóe mắt và tiếng nấc sắp sửa bật ra khỏi cuống họng đã ngăn em lại. em chỉ đứng đó, nhìn trân trân vào vũ, vào thằng thái, và vào người đàn bà cay nghiệt kia. cái nhìn tủi nhục, vô vọng mà căm phẫn.

"đề nghị chị/phụ huynh chú ý từ ngữ và lời nói". vũ, huy và cô giáo lên tiếng cùng một lúc. vũ và huy thì không cần bàn đến vì đã lớn lên cùng vinh từ bé, còn cô giáo, dù chỉ nghe qua lời tường thuật của vinh nhưng cũng thấy thương vô cùng cho hoàn cảnh của em. lời nói của mẹ thái, chẳng cần phải là trẻ con mà chính người lớn, thậm chí là bà ta, nghe được cũng khó mà chịu nổi.

"tôi nói đâu sai nhỉ? chỉ có loại mất dạy mới ỷ đông hiếp yếu thôi, phải không con?". thằng thái quay ra chỗ khác, tránh né ánh mắt của mẹ nó.

"đồ hèn". tất cả mọi người cùng quay về phía phát ra âm thanh. không phải thuận vinh, mà là tiếng của minh.

minh vén áo mình lên, lộ ra ba vết thâm tím, đỏ oạch trên sườn, trên bụng như một minh chứng rõ ràng cho hành động ác độc của thằng thái ngày hôm qua.

"sao mày không dám nói sự thật với mẹ mày?". mặt thằng minh đỏ bừng vì tức. động đến nó, nó có thể cho qua. nhưng nó không thể chấp nhận bất kì ai xúc phạm đến bạn nó, đặc biệt là với đứa đáng thương như vinh.

"mày nói dối! chúng mày chỉ đang bày trò thôi. bạn mày đánh con tao, thằng bé về không ăn được cơm, không dám ngủ vì sợ cái thằng bạo lực mất dạy kia". bà mẹ ôm chầm lấy thái, cố gắng chối bỏ sự thật đang phơi bày trước mắt.

"thế thì lên tiếng đi thái. nói đi, nói sự thật đi thái. sao trên bụng minh lại có vết tím. là mày, thằng lâm, hay thằng nghĩa?". vinh gắt lên bằng cái giọng đặc quánh nước mũi và đờm dãi của mình.

vũ bước vội về phía vinh, ngồi xuống xoa vai và lưng em cho bình tĩnh, nhẹ giọng vỗ vễ

"vinh có thể kể anh và cô nghe ngọn ngành câu chuyện được không, em? mình bĩnh tĩnh rồi bắt đầu kể nhé? anh tin vinh không sai mà"

"minh quên chìa khóa nên lên lớp tìm. thằng thái lấy chìa khóa của minh, nó đánh minh vì minh không chịu nhắc bài cho nó. em thấy nó đánh minh, em mới lao đến đè nó xuống. em thề em chỉ bẻ ngược tay nó ra sau thôi, chỉ đau một tí thôi chứ có làm sao đâu. nó nói dối". vinh nuốt ngược nước mắt vào trong mà kể, đến câu cuối cùng, em chỉ thẳng vào mặt thằng hèn chỉ biết núp váy mẹ trước mặt.

"em chứng kiến". khôi giơ tay

"em cũng vậy ạ. em có quay lại video ở máy ảnh rồi". chí hùng giơ cả tay và cả chiếc máy ảnh lên. chờ mãi mới có cơ hội đưa ra bằng chứng.

cô giáo nhận lấy chiếc máy ảnh, đoạn phim quay lại cảnh khi thuận vinh hét lên, và cả cảnh thằng lâm thằng nghĩa giữ chặt lấy một xuân minh nước mắt đầy mặt, và một thằng thái đang hằm hằm xả giận.

"nói dối, chúng mày nói dối. chúng mày chỉ đang dàn cảnh để bẫy con tao thôi. thái ở nhà ngoan lắm, làm sao có chuyện nó đánh bạn được". người đàn bà vẫn chọn tin vào thằng con dối trá của mình.

tuấn huy đến chịu, đi làm thêm chưa gặp trường hợp phụ huynh ngang ngược như này bao giờ. ngẩng đầu lên trời thở dài một cái, bỗng dưng thấy có thứ vô cùng quen thuộc nơi góc phòng.

"cô giáo, cho tôi hỏi, trong phòng học trường mình có camera không vậy?"

"dạ có thưa anh. nhưng muốn xem thì phải đến phòng bảo vệ ạ. để tôi xuống xin phép bác"

bác bảo vệ cũng chẳng làm khó. gì chứ, nhìn mặt thuận vinh thế kia, với kinh nghiệm hai mươi năm trông coi của mình, dám cá là thằng nhỏ bị oan.

mà đã là camera thì chắc chắn muốn quay hẳn về tuần vừa rồi cũng được. bằng chứng rõ rành rành, mẹ thằng thái chỉ biết đứng trơ ra, cứng họng chẳng nói được gì.

"dạ vâng hiện tại bằng chứng đã rõ ràng. em thái là người sai và đã đánh bạn minh trước. bạn vinh có phần sai vì xô bạn thái hơi mạnh. tuy nhiên, tôi cảm thấy phụ huynh bạn thái và cả bạn cần có lời xin lỗi đến vinh, minh cũng như các bạn đã chứng kiến vụ việc và chịu trách nhiệm cho hành động và lời nói của mình ạ. các em còn nhỏ, chưa phân biệt được đúng sai thì mình hãy dạy cho các em biết chứ không nên bênh vực cái sai và gạt đi cái đúng ạ". cô giáo là người lên tiếng đầu tiên và đưa ra biện pháp giải quyết dễ dàng nhất.

"tôi cũng nghĩ như vậy. chị hãy có trách nhiệm về lời nói của mình. con trẻ dễ tổn thương, hành động vừa rồi của chị đối với em tôi là không thể chấp nhận được. và về vết thương của em minh, tôi mong chị hãy chịu trách nhiệm cho cả hành động của con trai mình". vũ chẳng buồn liếc nhìn người đàn bà một cái, trong giọng nói đều đều mà đanh thép của mình tràn ngập sự chán ghét.

"ồ, vậy thì em thái cũng phải xin lỗi các bạn chứ nhỉ? em cũng phải học cách chịu trách nhiệm cho hành động của mình mà phải không?". tuấn huy cười mà sao chỉ thấy lạnh.

cuối cùng thì chuyện đâu vào đấy, ai về nhà nấy. nghe đồn hôm đó thằng thái bị bố đánh cho sưng mông, còn mẹ thằng thái thì bị bố nó quát nguyên một buổi tối vì hành xử chẳng ra đâu vào đâu.

còn về phần vinh, khi đi về cũng huy và vũ, em bật khóc như một đứa trẻ bị giành mất đồ chơi. cả hai chẳng nói gì, chỉ để em khóc cho nhẹ lòng. huy thương em một, thì vũ xót em mười. bình thường chẳng bao giờ vũ nặng lời với em, có làm gì sai cũng chỉ nhắc nhở em cho em hiểu, thế mà đến trường lại bị một kẻ xa lạ nói chẳng ra gì, lại còn xát muối vào vết thương lòng, rạch nát cho đến khi rướm máu, loang lổ.

hôm ấy, vũ để huy về trước, mình thì cõng vinh. em khóc ướt một mảng lưng áo vũ, nhưng đâu có hề gì.

"vinh cứ khóc đi cho đỡ buồn, nhưng phải vui lên em nhé"

"anh thương vinh nhất"

tuổi mười hai, nỗi buồn trong vinh lại lớn thêm một chút.

tuổi hai mươi tư, tình thương của vũ lại rộng thêm mấy phần.

.

Chap này dài ghê ă =))) có thể mn sẽ không thích phần giải quyết vấn đề (nếu mn là người thích kháy khịa)

Nhưng lúc viết thì mình chỉ nghĩ là, lớn cả rồi, kháy qua khịa lại chẳng giải quyết được vấn đề gì, quan trọng là lí lẽ và kết quả, với mình cũng hay nói thẳng chứ không ẩn ý gì (dù mình là người bắc :Đ)

Với ngày xưa, không hẳn là bị bắt nạt nhưng mà mình bị thằng ngồi sau cắt tóc =)) cắt một đoạn khá dài. Mà mẹ mình thì thích tóc mình lắm, nên mẹ tìm đến phụ huynh ngta giải quyết ngay. Mình nhớ như in bố thằng nhỏ nói "có tí tóc có gì đâu mà phải làm ầm lên thế". Đù mă và ngta tới số với mẹ mình luôn. Tất nhiên là mẹ mình nói thẳng vào mặt, nhưng mà thẳng kiểu rất lịch sự, chỉ ra từng cái sai trong tư tưởng và hành động của bố con nhà đó và cuối cùng cả bố với nhỏ phải cúi đầu xin lỗi mình hêhhe =))) k hề ẩn ý hay quát tháo j cả, mẹ tui 10000/10.

Z thui ă, hầu hết truyện viết theo trải nghiệm của mình và những chuyện mình chứng kiến trong cuộc sống, tất nhiên là không bao gồm hoàn cảnh gđ, nma mong là mình viết đủ đạt để mn cảm nhận đc.

Nhé, iu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top