Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Năm trăm năm một sợi tơ hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mười lạng tương tư, hai lạng rượu
Ta mới có thể đem tình ái nói ra
Năm cân thương nhớ, một biển yêu
Ta mới có thể cùng người tương ngộ"

Người ta thường nói cuộc đời này có bảy kiếp người và ba kiếp vật. Một vòng luân hồi, có nhân có quả.

Kiếp trước người là hoàng tộc cao quý mang trên mình tội danh phản nghịch muôn đời không thể tha thứ. Sau khi chết phải chịu phạt năm kiếp không được luân hồi. Một lỗi lầm kéo dài năm trăm năm. Mối duyên tình kiếp trước vì vậy mãi không thành...

Thành phố Seoul - Hàn Quốc.

Bước ra khỏi rạp chiếu phim, Park Ji Yeon bỏ xuống chiếc kính cận, dùng khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt.

Bộ phim vừa rồi rất cảm động, người xem trong rạp ai cũng khóc hết nước mắt vì tình cảm nam nữ chính dành cho nhau. Sau này dù tóc có bạc trắng, răng có rụng hết, tai không thể nghe rõ những lời thì thầm ngọt ngào, hay mắt không còn nhìn được nữa thì tình yêu chúng ta dành cho đối phương vĩnh viễn không thay đổi.

Điện thoại trong túi vang lên, Park Ji Yeon khịt mũi một cái rồi nhấc máy.

"Cậu đang ở đâu thế?" Là bạn thân nhất của cô - Park Hyo Min.

"Rạp chiếu phim."

"Đừng nói cậu đi xem phim một mình nhé?"

"Ồ!"

Đi xem phim một mình có gì không thích hợp? Đó là suy nghĩ của cô, còn đối với Hyo Min đây là một chuyện rất điên rồ. Và cô chính là kẻ điên rồ đó. Hyo Min nói rạp chiếu phim lãng mạn như vậy, cặp đôi nào yêu nhau cũng sẽ tới đó. Người độc thân như cô, tốt nhất nên ở nhà mở netflix xem. Vừa không mất mặt, vừa không mất tiền.

"Bỏ đi, mình nói chuyện chính này. Thầy chủ nhiệm hỏi, cậu có muốn tham gia đề tài nghiên cứu khoa học không?"

Bước chân dừng lại, Park Ji Yeon im lặng suy nghĩ.

"Chúng ta cùng làm nhé? Không phải cậu luôn muốn tới cung Gyeongbokgung nhưng không có thời gian à? Chúng ta đăng ký làm nghiên cứu về cung điện của các sứ thần ngoại quốc ở đó. Lần này vừa tới khảo sát nhân tiện du lịch luôn."

Mùi hương nhẹ nhàng vây quanh mũi, Park Ji Yeon bị thu hút, cô quay đầu nhìn người vừa lướt qua. Cô không đeo kính nên không thấy rõ, chỉ cảm thấy bóng dáng đó rất quen nhưng bản thân lại không thể nhớ được đã từng gặp ở đâu.

"Park Ji Yeon cậu có nghe mình nói không?"

"Hả?" Giật mình, Park Ji Yeon chợt nhớ ra cô đang nói chuyện với Hyo Min. "Để mình suy nghĩ. Đề tài nghiên cứu khoa học không chơi đùa được đâu."

* * *

Mùa xuân, hoa đào nở rộ. Park Ji Yeon mặc Địch Y* màu xanh sẫm đứng trên cầu gỗ, cô nhìn vào máy ảnh mỉm cười thật tươi.

Là tình cờ hay cố ý, những cánh hoa phớt hồng đều rơi xung quanh cô. Nắng hoàng hôn chiếu xuống, hắt lên gương mặt xinh đẹp của cô. Mặt hồ xanh biếc cũng nhờ ánh chiều tà mà trở nên lấp lánh.

Khoảnh khắc này giống như mọi điều đẹp đẽ nhất của thiên nhiên đều vì cô mà toả sáng rực rỡ.

Sau hơn một tháng suy nghĩ, Park Ji Yeon và Park Hyo Min quyết định làm nghiên cứu khoa học. Nhờ đề tài này mà cô có thể hoàn thành tâm nguyện bấy lâu của mình. Và Hyo Min cũng có một ngày 'đi chơi' vui vẻ.

"Ji Yeonie tấm này đẹp quá!" Chạy tới bên Park Ji Yeon, Hyo Min đưa máy ảnh cho cô xem.

"Mình chụp đẹp đúng không?" Đột nhiên chẹp miệng một cái, Hyo Min nhìn cô từ đầu tới chân, nói. "Cô mọt sách Park Ji Yeon của chúng ta hôm nay mặc bộ đồ này rất đẹp nha. Nói thế nào nhỉ? Giống như hoàng hậu vậy. Ánh mắt này, phong thái này, cậu không làm diễn viên hơi phí."

"Làm nghiên cứu thì phải nhớ, đây là Địch Y. Địch Y thời Lê sơ của Đại Việt."

"Mình nhớ rồi!"

Quay một vòng, Park Ji Yeon hào hứng: "Có phải rất giống đôi mắt long lanh trong veo không nhuốm bụi trần không?"

Vỗ tay một cái Hyo Min gật đầu: "Chính là nó!"

Lập tức cười ha hả, Park Ji Yeon rất phối hợp cùng Hyo Min trêu đùa.

"Dáng vẻ cao quý cùng ánh mắt không nhuốm bụi trần. Có ai biết sự thật đằng sau là một cô gái cận 7 độ không thấy đường."

"Hahahahahaha! Cậu thật không có tiền đồ."

Trái với cảnh tượng vui đùa trên cầu gỗ, ở lan can đình Hyangwonjeong, Kim Tae Hyung chăm chú chọn góc máy đẹp nhất, chụp lên kiệt tác.

Người con gái mặc cổ phục dưới hoa anh đào ấy quả thật rất đẹp. Là vẻ đẹp dịu dàng, nhã nhặn giống với câu thơ cổ trong Kinh Thi: "Yểu điệu thục nữ/Quân tử hảo cầu."

"Cậu cũng có ngày hôm nay!" Park Ji Min là đồng nghiệp cũng là bạn thân từ hồi nhỏ của Kim Tae Hyung.

Giật lấy máy ảnh trong tay anh, Park Ji Min cười gian giảo: "Mắt nhìn không tồi! Kẻ ế thâm niên như cậu có cần tôi giúp làm quen không?"

"Nói năng vớ vẩn!" Lấy lại máy ảnh, Kim Tae Hyung quay người bỏ đi.

"Bày đặt e thẹn. Cậu nghĩ mình là thiếu nữ mười tám à?"

Đuổi theo Kim Tae Hyung, Park Ji Min giống như ăn phải quả nói, miệng không ngừng nghỉ.

"Cậu hơn ba mươi tuổi rồi. Không yêu đương thì cũng phải nghĩ đến gia đình. Ngày nào mẹ cậu cũng gọi cho tôi hỏi về cậu. Bác gái chính là lo lắng giới tính của cậu."

"Tôi bình thường!"

"Cái đó chưa biết được..."

Bước chân dừng lại, Kim Tae Hyung quay người nhìn Park Ji Min.

"Cậu nghi ngờ tôi?"

"Lâu dần thành quen. Ai biết được bên trong vẻ nam tính này là ai? Hơn nữa, cậu thấy trên đời có người đàn ông nào mang trên mình một mùi thơm nhẹ nhàng, thanh mát như hương hoa giống cậu không? Thật khiến người ta không hẹn mà nghi."

Lời Park Ji Min nói không sai, từ khi sinh ra Kim Tae Hyung đã rất thơm. Nếu chỉ đơn giản là mùi thơm nam tính thì không nói, nhưng trên người anh lại là hương thơm dịu nhẹ như mùi hương của phụ nữ. Đây là một điều vô cùng khó hiểu. Chính vì vậy, mẹ anh rất lo lắng. Bà thường tìm đến thầy bói để xem số mệnh của anh. Nhưng người tính không bằng trời tính, là trùng hợp hay sắp đặt? Tất cả đều đã được an bài.

*Địch Y hay Huy Địch là trang phục dành cho hậu phi. Hoàng hậu mặc Địch Y màu xanh sẫm, vương phi mặc Địch Y màu đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top