Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1. Hư tình giả ý tất cả chỉ là mộng ảo

Hiện tại trên đại lục có hai mươi sáu tiểu quốc và ba quốc gia lớn. Ba quốc gia lớn theo thứ tự lần lượt là Phong quốc, Viên quốc và Khương quốc tạo nên hình thế chân vạc, không ngừng nhòm ngó các quốc gia khác nhằm thực hiện mộng bá chủ đại lục.

Viên quốc, năm thứ tư...

Trong hoàng cung sơn son thiếp vàng, rực rỡ hoa lệ...

" Hoàng thượng, thiếp không có làm, không phải là thiếp... Hoàng thượng, người phải tin thiếp...."

Một nữ nhân quỳ trên nền đất lạnh như băng, tóc tai bù xù, dáng vẻ chật vật thảm thương không chịu nổi, song không thể che đi dung nhan thanh lệ quốc sắc thiên hương của nàng. Nàng không ngừng hô to thanh minh với nam tử trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy kinh hoảng. Mà nam nhân trước mặt nàng, một thân long bào chói sáng, ngũ quan tuấn mỹ như tạc, chính là hoàng đế đương triều, Hiên Viên Tịch. Chỉ thấy Hiên Viên Tịch cúi đầu, dịu dàng ôn nhu an ủi nữ tử trong ngực, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nữ nhân đang quỳ kia, Liễu Nhu. Liễu Nhu, người cũng như tên, khuôn mặt ôn nhu tinh tế dịu dàng, vóc người mềm mại uyển chuyển khiến người ta chỉ muốn ôm vào ngực mà hảo hảo thương yêu. Lúc này, trên gương mặt tinh xảo của nàng ta có hai hàng lệ đang chảy dài, dáng vẻ đầy ủy khuất chọc người thương tiếc. Chỉ nghe giọng nói nàng ta ôn nhu mềm mại như có thể hòa người ta thành nước:

" Hoàng thượng, người nhất định phải cho thiếp thân một cái công đạo... Nếu hôm nay không phải Hồng Nhi chịu thay thiếp thân một kiếp, chắc giờ này thiếp đã chẳng còn mạng mà đứng ở đây a... Chỉ tội Hồng Nhi, nàng lớn lên từ nhỏ với thiếp, cùng thiếp tình như tỷ muội, mà bây giờ... bây giờ.."

Nói xong, nước mắt chảy càng nhiều, một đôi mắt đẫm lệ tràn đầy thương tiếc cùng đau lòng nhìn về phía góc gian phòng. Nơi đó có thi thể của một tiểu cung nữ dung mạo thanh tú, song lúc này khuôn mặt của tiểu cung nữ kia tím đen, trên mặt vẫn còn vẻ đau đớn thống khổ, hiển nhiên là trúng kịch độc. Mà bên cạnh cỗ thi thể là những mảnh sứ vỡ, xung quanh còn văng đầy nước canh.

Một lát, Liễu Nhu lại mềm nhẹ nói tiếp:

" Hoàng thượng, muội muội mới mất đi hài tử, lại biết thiếp mới mang thai long chủng, hẳn là sinh lòng ghen tị mới có thể làm ra hành động hãm hại người này. Nhưng có lẽ muội muội chỉ là một phút lỡ lầm mà thôi, xin hoàng thượng minh xét tha thứ cho muội ấy. Thiếp đã mất đi Hồng Nhi, không thể mất đi cả muội muội nữa..."

Một câu minh xét thật hay, nghe thì là cầu xin tha thứ, nhưng lại trực tiếp gán tội danh mưu hại huyết mạch hoàng thất lên đầu "muội muội", cũng chính là nữ tử đang quỳ kia. Mưu hại phi tần hậu cung, nhẹ thì bị đánh đại bản, nặng thì chỉ đày vào lãnh cung mà thôi. Song bị ghép vào cái tội mưu hại huyết mạch hoàng thất kia thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nghe lời Liễu Nhu nói, nữ tử kia sắc mặt trắng bệch, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng cùng không thể tin, liên tục lắc đầu:

"Tỷ tỷ, không phải muội, không phải muội... muội không làm, thực sự không có làm mà..."

Lại thấy Liễu Nhu mặt hơi trầm xuống, giọng nói bi thiết khuyên nhủ nữ tử kia:

"Muội muội, rõ ràng chén canh kia là do ngươi sai người mang tới a. Người kia đến giờ ta vẫn còn giữ đấy, hắn cũng đã khai rằng ngươi sai hắn bỏ độc vào bát canh kia thì ngươi sẽ cho hắn mười lượng bạc, còn uy hiếp hắn không làm sẽ hại cả nhà hắn a. Muội muội, ngươi làm thì hãy nhận đi, tỷ tỷ sẽ cầu xin cho ngươi, hoàng thượng sẽ không phạt nặng ngươi đâu"

Nghe Liễu Nhu khuyên nhủ, những cung phi đang đứng ôm một bộ dáng xem kịch vui cũng vội vàng tiến lên góp vui vài câu.

"Liễu phi, người sao phải cầu tình cho nữ tử kia, nàng ta độc ác như vậy, chết cũng không hết tội, người muốn cho nàng ta một con đường sống, nàng ta không biết chừng còn quay ngược lại cắn ngươi một cái đấy"

Một giọng nữ bén nhọn chứa đầy kim châm vang lên, người vừa nói chính là Đổng phi Mạc Kiều. Mạc Kiều một thân cung trang màu đỏ rực yêu diễm, phục sức hoa lệ, đem dáng người nóng bỏng quyến rũ phô bày hết, khuôn mặt kiều mị lẳng lơ, tư thái mị hoặc đến tận xương, khác hoàn toàn với phong thái tiểu nữ nhi mềm mại yếu đuối của vùng sông nước Giang Nam như Liễu Nhu

Liễu Nhu quay đầu nhìn Đổng phi, dịu dàng nói:

"Sẽ không, ta tin tưởng muội ấy sẽ nhận ra lỗi của mình thôi"

Một câu của Liễu Nhu, khiến cho Đổng phi đang có tâm tình vui sướng khi người gặp họa chỉ có thể hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, cũng khiến cho hình tượng của nàng ta trong lòng mọi người cao hẳn lên là một vị tỷ tỷ bao dung độ lượng, tha thứ cho mọi lỗi lầm mà muội muội gây ra. Đám phi tần kia một lần lại một lần bàn tán xôn xao. Mỗi người, ngươi một câu ta một câu, người thì an ủi Liễu Nhu, người thì khuyên nữ tử kia nhận lỗi, cũng có không ít kẻ bỏ đá xuống giếng. Nghe những lời kia, vẻ mặt nữ tử đang quỳ càng thêm trắng bệch, khuôn mặt tái nhợt không một chút huyết sắc. Nàng hướng về phía nam tử nãy giờ vẫn yên lặng mà cầu xin:

"Hoàng thượng người phải tin thiếp ... thực sự thiếp không làm gì cả..."

"Chậc chậc... Thực sự là một tiện nữ nhân không biết tốt xấu"

Giọng nói đầy cay nghiệt của Đổng phi lại lần nữa vang lên, lần này lại kéo theo sự đồng tình của không ít người, mọi lời nói ác ý độc địa chỉ cả vào nữ tử kia.

Chỉ thấy vị đương kim hoàng thượng kia khẽ phất ống tay áo ra hiệu, cả phòng ồn ào thoáng cái yên tĩnh lại, ai cũng ôm tâm trạng xem kịch vui chờ đợi hình phạt sẽ đến với nữ nhân kia.

"Vân phi, ghen tị đố kị, hãm hại thân sinh tỷ tỷ, lại có mưu đồ mưu hại long chủng của trẫm, song xét ngươi bấy lâu nay theo trẫm, miễn cho tội chết. Bây giờ phế đi phi vị, xử hai mươi đại bản rồi đày vào lãnh cung"

Vân phi Liễu Vân, chính là vị nữ tử đang quỳ kia, vị phi tử đang có quang sủng vô hạn thoáng cái như bị đánh xuống vực sâu vạn trượng. Sắc mặt nàng tái nhợt gần như tuyệt vọng, trên mặt tràn đầy thần sắc không thể tin, không ngừng lắc đầu tự nói với chính mình

"Không phải thiếp... thiếp không làm.. không phải thiếp..."

Mà ngay khi khẩu dụ của hoàng thượng được ban ra, ngay lập tức có hai tên thị vệ tiến vào lôi kéo Liễu Vân ra ngoài, mà Liễu Nhu cũng quỳ xuống dập đầu với Hiên Viên Tịch, miệng không ngừng tạ ơn. Chẳng qua, không ai thấy được trong mắt nàng ta lóe lên một tia tàn nhẫn cùng vẻ đắc ý hả hê, nào có dáng vẻ mười phần tội nghiệp cùng tiếc thương cho muội muội như vừa rồi.

Còn Liễu Vân, ngay khi bị kéo ra ngoài cửa, đáy lòng nàng đã là một mảnh tro tàn. Từng mộc côn đánh xuống người nàng đều dùng mười phần sức lực, rất nhanh trên váy trắng như tuyết của Liễu Vân đã xuất hiện vệt máu. Lúc này, nàng chỉ cảm thấy da thịt mình đau thật là đau, từ nhỏ đã được nuông chiều, nàng nào có chịu qua hình phạt đại bản nặng nề như vậy. Thế nhưng, nỗi đau đớn trên da sao sánh bằng nỗi đau trong lòng nàng. Nam nhân kia, đã từng bao bọc che chở, cho nàng sự ôn nhu dịu dàng, đã từng cho nàng những lời hứa hẹn, đã từng cho nàng vô hạn ân sủng, nay lại đang dùng ánh mắt nhu tình như nước nhìn nữ tử trong ngực hắn, mà đén khi nhìn nàng lại mang theo sự lạnh lùng cùng rẻ rúng, khinh bỉ. Ánh mắt ấy như những chiếc kim từ từ đâm sâu vào tim nàng, làm cho tim nàng máu chảy đầm đìa, làm cho lòng nàng như vỡ tan thành từng mảnh. Có phải nàng đã quá ngu ngốc chăng, nên mới đi yêu một người không nên yêu, mới tin rằng mình có thể có được lòng hắn, để bây giờ bản thân mình chứa đầy thương tích, mà tình yêu của hắn, nàng vẫn không thể nào có được. Nàng nên sớm nhận ra, thân là vua một nước, hắn sẽ không giao tim của mình cho bất kì ai, tất cả là do nàng mơ ước quá xa vời.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top