Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11.


Liễu Vân đang cười hì hì cùng Liễu Nhu trình diễn một màn tỷ muội tình thâm, tay nàng liên tục gắp đồ ăn vào bát Liễu Nhu, sau đó liền bày ra vẻ mặt "ngươi không ăn ta liền khóc cho ngươi xem", khiến cho Liễu Nhu mặt đã biến thành trái khổ qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn.

Liễu Nhu thi thoảng cũng sẽ gắp một ít đồ linh tinh gì đó cho nàng, đều bị nàng len lén gạt xuống đất. Kết quả, ngồi một lát, Liễu Nhu liền kêu mệt, sau đó đi vào xe ngựa trước, mà Liễu Vân nàng thật nhân từ đem toàn bộ đồ ăn đã bị Liễu Nhu đổ thuốc kia phân phát cho toàn bộ hạ nhân! 0^◇^0

Đi lại vài vòng, Liễu Vân kéo theo Thanh Nhi, cố gắng trèo lên một cái cây gần đó. Cây này tán lá rậm rạp, vừa hay che khuất được hết một chủ một tớ Liễu Vân, mà từ trên cây còn có thể nhìn rõ mọi thứ xảy ra phía dưới.

Khoảng hai khắc đồng hồ sau, Liễu Vân nhạy bén nghe thấy có tiếng bước chân từ phía rừng cây. Chỉ một lát, từ trong rừng bước ra năm, sáu tên đại hán cao to, vẻ mặt hung thần ác sát, tay cầm đại đao, rõ ràng chính là bọn thổ phỉ trú trong rừng này.

Thanh Nhi hơi há miệng, vẻ mặt sợ hãi, thiếu chút nữa đã kêu lên. Liễu Vân nhanh mắt giơ tay bịt kín miệng nàng, làm dấu im lặng. Nếu Thanh Nhi mà kêu lên, lũ thổ phỉ dù chỉ có võ mèo quào cũng dư sức bắt được các nàng, hơn nữa hai nàng chỉ là hài tử không có sức lực, nếu bị bắt không chết thì cũng có hàng vạn tình huống càng xấu hơn xảy ra! Kiếp trước dù bị bọn người này bắt cóc, nhưng Nhị phu nhân vẫn còn chút tình người, mới dặn trước không được làm gì nha đầu yếu nhược là nàng, nhưng bây giờ tình cảnh lại khác xa!

Buông tay khỏi Thanh Nhi, nha đầu kia há to miệng hớp từng ngụm khí, uất ức nhìn nàng. Liễu Vân mỉm cười, đưa tay lên miệng "suỵt" một tiếng, rồi quay đầu chăm chú nhìn tình huống phía bên kia.

Chỉ là không nhìn còn tốt, vừa nhìn nàng liền hoảng sợ, đồng tử mở to, kinh hãi không thốt lên được. Các nha hoàn, thị vệ rõ ràng một đám người sống sờ sờ, giờ phút này lại đang bị đám thổ phỉ kia tước đi mạng sống, một đao mất mạng! Hàn đao lạnh lẽo tỏa ra sát khí, lưỡi đao vung lên, một mạng người cứ thế mất đi. Máu tươi chảy tràn trên cỏ, nhuộm lên cỏ xanh một màu đỏ máu đến gai người, cùng với màu sắc thê lương của rừng phong khiến cho khung cảnh càng thêm âm trầm khủng bố. Rõ ràng trời vẫn còn sáng trong, nắng vẫn như vậy ấm áp, lại khiến cho Liễu Vân cảm thấy từng đợt rét lạnh đến rùng mình. Phải chăng kiếp trước những người này cũng cứ thế mà mất đi sinh mạng, mà kiếp này mình cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mạng sống những con người vô tội ấy dần trôi đi! Nhưng chính Liễu Vân cũng biết, nếu bây giờ nàng xuất hiện, càng nhiều hơn là nàng cũng không còn mạng nữa. Càng hiểu vậy, nàng lại càng hiểu rõ sự bất lực của mình, lại càng thống hận chính mình không thể làm bất cứ điều gì!

Quay đầu đi, ép buộc mình không được nhìn thêm cảnh tượng kia, lại thấy Thanh Nhi bên cạnh hai mắt đã ngây dại, nước mắt to như hạt đậu ào ào rơi xuống. Liễu Vân đáy lòng đau xót một mảnh, dù sao nha đầu này vẫn còn non nớt như vậy! Liền vươn tay đem nha đầu kia ôm vào lòng, nhắm chặt mắt lại, cố gắng đem những chua xót trong hốc mắt nuốt ngược lại vào lòng.

Phía bên dưới, đám thổ phỉ kia càng chém lại càng hăng. Đến cuối cùng, khi sinh mạng cuối cùng cũng mất đi, chúng mới hài lòng thỏa mãn thu lại đại đao, đi đến bên xe ngựa hoa lệ tinh xảo. Một tên gầy gò ốm yếu nhanh chân chạy lên trước vén lên màn xe, rồi quay lại cung kính nói với một đại hán cao lớn dữ tợn:

"Đại ca, trong xe còn có hai nha đầu, có lẽ chính là người cần trong nhiệm vụ lần này?"

Đại hán kia liếc mắt với hai thủ hạ bên cạnh, hai tên lập tức nhảy lên xe ngựa, chớp mắt sau liền vác theo hai người xuống, không ai khác chính là Liễu Nhu và Tiểu Liên.

Lại nói, dù Tiểu Liên là đại nha hoàn thiếp thân đi bên Liễu Nhu, đại ngộ cũng không phải tốt hơn nha hoàn bình thường khác chỉ một chút, nhưng chung quy lại vẫn mặc áo vải thô, kiểu dáng bình thường. Còn Liễu Nhu lại chính là thích chăm sóc nhan sắc, quần áo cũng rất cầu kỳ kén chọn, chất vải phải vừa mềm mại lại vừa trang nhã, màu sắc phải thanh lịch cao quý, hoa văn phải dịu dàng nhã nhặn. Vậy nên chỉ cần vừa liếc qua, kẻ mù cũng có thể phân biệt đâu là chủ, đâu là tớ.

Khi hai tên thuộc hạ thả người xuống cỏ, tên cầm đầu kia chỉ nhíu mày nhìn hai thiếu nữ trên mặt đất, sau đó chỉ vào Liễu Nhu kêu thuộc hạ mang đi. Một vài tên thổ phỉ nhìn chằm chằm dung mạo thanh tú của Tiểu Liên, trong mắt hiện lên tia háo sắc đáng khinh, há mồm muốn xin thủ lĩnh của mình, lại bị một cái nhìn sắc nhọn ném trở lại, đành không cam lòng vác đao rời đi.

Khi đám thổ phỉ đã đi hết, Liễu Vân mới cẩn thận từng chút trèo xuống, lại đỡ Thanh Nhi đang đờ đẫn cả người xuống đất an toàn. Liễu Vân nhìn những người vô tội đã mất đi hơi thở, lạnh lẽo nằm trên mặt đất, chắp tay lại khấn vái, rồi mới dắt theo Thanh Nhi rời đi.

Ngay khoảnh khắc Liễu Vân vừa đi khỏi, một lão nhân râu tóc bạc phơ xuất hiện. Nhìn đám ngươi đã chết, lại nhớ tới ánh mắt đau lòng áy náy và hơi thở tang thương tịch mịch xuất hiện trên người một đứa bé mới chỉ sáu bảy tuổi, trong mắt lão nhân hiện lên một đạo tinh quang xen lẫn thích thú, bỏ lại một câu "Thú vị!" rồi phi thân đuổi theo phương hướng của Liễu Vân.

Cách đó không xa, một thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi bước ra từ phía sau một thân cây cao lớn. Thiếu niên khoác trường bào màu đen, ba nghìn tóc bạc bay trong gió, cả người toát lên hơi thở lười biếng tà mị lại lạnh lùng lãnh khốc. Hai loại khí chất đối lập nhau lại kết hợp hài hòa trên người hắn, một dung mạo tuấn mỹ như tạc hé ra tuyệt độ cực phẩm, chính là một khuôn mặt lạnh như tuyết sơn lại không kiềm nổi sự lười nhác, ánh mắt u ám ác liệt mà lại hiện lên vẻ tà mị lạnh khí, thực là một nam tử yêu nghiệt. Hai mắt phượng xinh đẹp của thiếu niên khẽ híp lại, nhìn chằm chằm phương hướng Liễu Vân mới rời đi, một lúc lâu sau mới quay người, mũi chân khẽ điểm một cái đã không còn bóng dáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top