Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Trọng sinh

Lạnh quá... Thật là lạnh... Sao lại lạnh thế, như bị rơi vào trong hầm băng vậy...

"Vân Nhi thế nào rồi?"
"Truyền ngự y mau..."
"Tiểu thư, người tỉnh tỉnh đi... Đừng dọa Thanh Nhi mà..."

Ai đang nói vậy...
Ồn ào quá, thật là ồn...

Khó khăn mở mắt ra, Liễu Vân thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ mà quen thuộc, chính là khuê phòng nàng đã gắn bó suốt mười mấy năm trời tới tận khi gả vào trong cung. Kinh ngạc trợn to hai mắt, ngồi bật dậy, không phải nàng đã chết rồi sao, tại sao bây giờ nàng lại ở trong khuê phòng trước kia của mình? Lại cúi đầu nhìn nhìn, cơ thể nhỏ bé, bàn tay nhỏ xíu non mềm, trông thế nào cũng không giống thân thể mười tám của mình, ngược lại càng giống hình hài của một đứa nhỏ bảy, tám tuổi hơn. Liễu Vân gục đầu suy nghĩ, nghĩ cả buổi cũng không ra được, đây là cái tình huống quái quỷ gì thế?

Mà mải suy nghĩ, nàng cũng không chú ý tới những người khác trong phòng, lúc này đang trợn mắt há mồm nhìn hài tử xinh đẹp nhỏ bé ở trên giường. Nhị tiểu thư của nhà họ thật lạ, tỉnh dậy mà không khóc không nháo, trái lại vô cùng yên tĩnh, còn cúi đầu suy tư, không lẽ rơi xuống nước đầu hỏng rồi sao?

Người khôi phục lại thần trí đầu tiên là Thừa tướng Liễu Thượng Bình, phụ thân của Liễu Vân. Chỉ thấy ông ta tiến lên trước giường nàng, trên mặt treo nụ cười ôn nhu giả dối, nhẹ giọng nói với nàng:

"Vân Nhi, cuối cùng con đã tỉnh, phụ thân thật lo lắng cho con. Con cảm thấy trong người thế nào, có cần gọi ngự y tới không?"

Dù chưa hiểu được mình rơi vào tình trạng nào, lại nhìn Thừa tướng phụ thân cả người đầy giả tạo, làm cho nàng cảm thấy thực chán ghét, song Liễu Vân vẫn phải uyển chuyển lễ phép hỏi:

"Phụ thân, ta bị làm sao vậy?"

Thừa tướng ánh mắt hơi loé lên, ha ha cười:

"Vân Nhi, con đã quên sao? Xem ra là hoảng sợ quá nên đã quên chút chuyện rồi. Thanh Nhi, ngươi lại đây thay ta nói với tiểu thư nhà ngươi một chút đi"

Nói xong, lại từ ái nói với Liễu Vân:

"Vân Nhi, bây giờ phụ thân còn có việc trong cung, phải đi trước, con có gì không thoải mái cứ gọi ngự y. Thanh Nhi, ngươi phải hảo hảo chiếu cố tiểu thư nghe không?"

Nha đầu kêu thanh Nhi quỳ xuống hành lễ:

"Vâng lão gia. nô tỳ sẽ chiếu cố tiểu thư thật tốt"

Mà Liễu Vân cũng chỉ hơi hơi gật đầu:

"Đa tạ phụ thân. Phụ thân đi đường cẩn thận"

Đợi đến khi Thừa tướng đi rồi, Liễu Vân liền phất tay cho những người trong phòng lui xuống, rồi mới kéo tay Thanh Nhi hỏi:

"Thanh Nhi, em nói cho ta biết, ta rốt cuộc là bị sao vậy?"

Thanh Nhi vừa nghe nàng hỏi, nước mắt lập tức trào ra:

"Huhu... Tiểu thư, người thật là hù chết em rồi... Hôm kia người cùng đại tiểu thư đi dạo trong hoa viên, không hiểu sao khi đi qua cầu nhỏ người lại té xuống hồ, là đại tiểu thư kêu lên chúng em mới chạy tới kịp cứu người lên... Huhu... Sau đó tiểu thư sốt cao... đã hôn mê hơn một ngày rồi... Em tưởng... Em tưởng..."

Chỉ nghe Thanh Nhi nói như vậy, Liễu Vân đã hiểu ra tình huống của mình lúc này. Nếu nàng nhớ không nhầm, năm nàng lên bảy có lần bị rơi xuống hồ suýt chết đuối, sau đó hôn mê liền mấy ngày, mà cũng vì lần đó mà sau này nàng cực kỳ sợ nước. Thế có phải, nàng không chết mà còn quay ngược trở về năm lên bảy tuổi?

Nghĩ nghĩ, nàng lại thấy rối rắm mù mịt, có thể có chuyện như thế xảy ra sao, liền quay sang hỏi Thanh Nhi đang khóc thút thít:

"Thanh Nhi, em đừng khóc nữa. Trả lời ta, năm nay ta lên bảy phải không?"

Thế nhưng, nha đầu kia không những không nín mà còn khóc to hơn, làm cho lỗ tai của Liễu Vân cũng ong ong lên cả:

"Huhuhu... Tiểu thư... người làm sao vậy... Ngay cả tuổi của mình mà người cũng không nhớ sao....Huhu... Tiểu thư, em đi gọi ngự y đến xem cho người..."

Liễu Vân nghe Thanh Nhi nói thì dở khóc dở cười. Nha đầu này kiếp trước là nha hoàn thiếp thân của nàng, chỉ kém nàng đúng một tuổi, nàng coi nàng ấy như muội muội ruột thịt. Tuy Thanh Nhi hơi ngốc, nhiều lúc còn hay lải nhải như cụ bà, song nàng biết Thanh Nhi là thật lòng quan tâm chăm sóc tới nàng. Nghĩ như thế, đôi mắt nhìn tiểu nha đầu đang ồn ào trước mặt lại nhu hòa thêm mấy phần. Nhưng mà.... Tiếng kêu khóc này quả thực rất dọa người rồi... Sao nàng ấy có thể khóc to đến thế, không thấy đau họng sao? Vô lực đưa tay lên day day trán, Liễu Vân vừa bực mình vừa buồn cười mở miệng:

"Thanh Nhi, tiểu thư nhà em còn chưa chết, em khóc to thế làm gì, không thấy mệt sao?"

Thanh Nhi hai mắt hồng hồng, bộ dáng trông như một chú thỏ nhỏ bị kinh sợ, không biết còn tưởng Liễu Vân đang bắt nạt nàng:

"Tiểu thư... Sao người lại nói như vậy chứ... Em đâu có ý đó... Chỉ là em lo cho người thôi..."

Mắt thấy Thanh Nhi nói xong lại muốn bắt đầu khóc lên lần nữa, vì tương lai lỗ tai mình không phải chịu khổ, Liễu Vân vội vàng chuyển đề tài:

"Thanh Nhi, đâu phải ta không nhớ tuổi của mình, chẳng phải ta đang hỏi em sao?"

Quả nhiên, Thanh Nhi liền nín khóc, mở to hai mắt trong suốt nhìn nàng:

"Tiểu thư, nhưng mà nếu người nhớ thì đâu cần hỏi em?"

Liễu Vân quả thực đau đầu, sao nàng lại coi trọng một nha đầu vừa ngốc nghếch vừa lắm chuyện như này chứ?

"Ta hỏi thì em cứ trả lời đi, còn tò mò dông dài làm gì?"

Mắt thấy tiểu thư nhà mình rất có xu thế là sẽ nổi giận, bạn nhỏ Thanh Nhi hiếm khi thông minh một lần, co rụt người lại, nhỏ giọng trả lời:

"Đúng là năm nay tiểu thư lên bảy đấy..."

Nghe được đáp án mà mình mong muốn, Liễu Vân cúi đầu suy nghĩ. Xem ra mình nghĩ là đúng, quả thực mình đã trở về năm bảy tuổi. Đây là ông trời thương cảm với nàng, muốn cho nàng cơ hội làm lại cuộc đời sao? Nếu thực là như vậy, nàng sẽ không uổng phí cơ hội mà ông trời đã trao cho nàng, nàng sẽ bắt những kẻ đã hại nàng phải trả giá thật đắt. Chỉ có điều... Sao ông trời không cho nàng về lúc lớn hơn một chút chứ... Cúi đầu nhìn thân thể nhỏ xíu của mình... thở dài một tiếng, nhỏ bé thế này thật là phiền, trông cứ như con thỏ, chẳng uy vũ một chút nào...

Đang suy nghĩ rồi thở ngắn than dài, Liễu Vân chợt nhớ ra trong căn phòng này vẫn còn một tiểu nha đầu đơn thuần hay khóc. Nâng mắt lên nhìn, nàng thấy một khuôn mặt cực kỳ vô tội đáng thương hề hề nhìn nàng, tròng mắt trong suốt như đang lên án: "sao người lại quên mất em" làm cho nàng có cảm giác mình là người vô cùng, vô cùng độc ác. Thật bất đắc dĩ mở miệng:

"Em còn gì muốn hỏi ta sao?"

Lại nhìn bộ dạng rụt rè cẩn thận của Thanh Nhi, Liễu Vân không khỏi xem xét lại bản thân một phen. Dù gì nàng cũng đang trong hình hài của mình năm mới lên bảy, tuy chưa trổ mã nhưng cũng rất tinh xảo xinh đẹp, bởi vậy lớn lên phụ thân mới coi trọng đưa nàng vào cung, chẳng lẽ sống lại lại trông giống thú dữ hay sao, nếu không sao nha đầu kia lại có bộ dáng cẩn trọng như vậy?

"Thanh Nhi, ta đâu có ăn thịt em, sao em phải rụt rè như thế làm gì?"

Thanh Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ. Hết cách, ai bảo tiểu thư từ khi tỉnh lại cứ lạ lạ thế nào, không giống với lúc trước, làm cho nàng có chút không quen được.....

"Tiểu thư, em chỉ hỏi một xíu xíu..."

Lại bộ dạng cẩn thận rụt rè.....

"Ừ?"

Hơi hơi vô lực.....

"Người vẫn nhớ tên của em đấy chứ?"

Bộ dáng tò mò.....

"....."

Nhìn đôi mắt vô tội của Thanh Nhi, một cảm giác vô lực lan ra khắp toàn thân Liễu Vân..... Thanh Nhi à, em có thể đừng ngu ngốc như thế nữa được không.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top