Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4. Gặp lại Liễu Nhu

Đang ở trong phòng cùng Thanh Nhi mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng Liễu Vân nghe tiếng gõ cửa phòng, sau đó thì có tiếng của nha hoàn gác cửa:

"Tiểu thư, đại tiểu thư tới thăm người"

Nha hoàn kia vừa thông báo xong, một giọng nói ôn nhu dịu dàng vang lên:

"Muội muội, tỷ tới thăm muội đây. Tỷ còn mang theo bánh xốp hoa mai muội thích ăn nhất nữa đó!"

Vừa nghe thấy giọng nói vạn phần quen thuộc kia, nội tâm Liễu Vân thoáng run lên, trong lòng không khống chế được một trận hoảng hốt, nhưng ngay sau đó liền bị một cỗ chán ghét cùng oán hận thay thế. Những kí ức đáng sợ trong kiếp trước tràn về khiến cho trái tim nàng trở nên run rẩy. Tới giờ nàng vẫn còn cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng khi thấy chén rượu độc đổ vào miệng mình và sự đau đớn thống khổ bị độc dược ăn mòn cơ thể. Mà tất cả đều do vị tỷ tỷ này cùng nam nhân chí tôn vô thượng trong cung kia ban tặng..... Liễu Nhu, tỷ tỷ tốt của ta, không ngờ chúng ta gặp lại nhau sớm đến thế!

"Tiểu thư, đại tiểu thư vẫn còn đang đứng ngoài đấy?"

Thấy Liễu Vân bỗng dưng xuất thần, Thanh Nhi rất hảo tâm mà nhắc tiểu thư nhà mình một tiếng, kêu gọi tâm hồn đang xa xôi tít tắp của nàng quay về. Nghe tiếng của Thanh Nhi, Liễu Vân liền hồi hồn, sau đó phiền muộn phất phất tay:

"Cứ để nàng đợi một lát, ta hơi mệt, muốn nằm nghỉ một chút!"

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh gió mát, Liễu Vân thầm nghĩ, thời tiết thật là đẹp, nhưng mà cũng thật là nắng nha, thực "thích hợp" cho việc phơi nắng!

Mà Thanh Nhi, vừa nghe Liễu Vân nói, hai mắt đã trợn trắng. Tiểu thư à, người nhìn xem, hôm nay trời rất nắng đấy, đại tiểu thư sao chịu nổi đây?

"Còn nhìn gì nữa, em không còn việc gì làm sao? Nếu không có, ta sẽ cho em xuống phòng củi giúp việc một tháng nhé?"

Mắt thấy nha đầu kia vẫn trợn tròn mắt nhìn mình, Liễu Vân vừa nằm xuống vừa uy hiếp

"Á, tiểu thư, em chợt nhớ ra là còn rất nhiều việc phải làm, em phải đi xuống làm nốt đây. Người đừng bắt em xuống phòng củi!"

"Còn không đi đi?"

Nhìn bộ đang chạy trối chết của Thanh Nhi, Liễu Vân quả thực rất muốn cười, bao nhiêu khó chịu trong lòng dường như đã vơi đi phân nửa. Sao trước kia nàng không phát hiện ra trêu đùa nha đầu này rất thú vị chứ?

Song vừa mới nhắm mắt lại, Liễu Vân lại nghe một giọng nói thật nhỏ nhẹ e dè vang lên:

"Tiểu thư, hay là để em mời đại tiểu thư vào sảnh đường nhé?"

Lười biếng hé mắt ra, Liễu Vân liền thấy Thanh Nhi đang thò đầu vào, tiểu nha đầu này thật là nhiều chuyện!

"Em muốn làm gì thì làm đi, đừng có làm phiền ta!"

"Vâng tiểu thư, em đi đây"

--------------------------------------

Liễu Nhu đứng ngoài cửa chờ đợi đến muốn điên rồi! Nàng đã đứng ở đây phải tới nửa canh giờ, chân cũng muốn nhũn ra, hơn nữa hôm nay trời nắng to, lưng áo nàng cũng đã ướt mồ hôi, vậy mà sao không có ai đi ra mở cửa?

"Tiểu thư, nữ nhân kia thật to gan, lại dám để tiểu thư chờ đợi như vậy!"

Hồng Nhi đưa tay lên vuốt mồ hôi trên trán, nhịn không được mở miệng oán hận

"Hồng Nhi, chú ý từ ngữ của mình một chút, nếu để ai nghe thấy ta cũng không cứu nổi em đâu!"

"Vâng, em biết rồi. Tiểu thư, nắng thế này, da người sẽ đen đi mất, hay là ta đến sảnh đường ngồi đợi đi?"

Là nữ nhân, ai mà chẳng để ý tới dung mạo của mình, Liễu Nhu nghe vậy liền thuận theo:

"Thôi, cũng đành vậy. Hồng Nhi, ta đi thôi"

Vừa đi được một bước, Liễu Nhu liền nghe "chi nha" một tiếng, cửa phòng mở ra, nhưng lại không thấy bóng Liễu Vân mà chỉ thấy Thanh Nhi đi ra. Thanh Nhi trên mặt treo lên nụ cười ngượng ngùng, vuốt vuốt cái mũi nhỏ, đến trước mặt Liễu Nhu hành lễ:

"Nô tỳ tham kiến đại tiểu thư"

Mặc dù trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi, song Liễu Nhu vẫn phải cố gắng bảo trì hình tượng thục nữ ôn nhu uyển chuyển dịu dàng của mình. Nàng ta cười khẽ một tiếng rồi đưa tay lên đỡ Thanh Nhi dậy:

"Thanh Nhi, ta coi em cũng như muội muội của mình vậy, em không cần phải đa lễ như thế!"

Thanh Nhi có chút thụ sủng nhược kinh, hơi hơi nghiêng người tránh tay của Liễu Nhu, tự mình đứng lên, sau đó cúi đầu nói:

"Đại tiểu thư, tiểu thư của nô tỳ nói cảm thấy trong người không khỏe, muốn nghỉ ngơi một lát nên sai nô tỳ ra mời đại tiểu thư đến sảnh đường ngồi đợi"

Liễu Nhu thấy Thanh Nhi tránh tay của mình thì sắc mặt đã trầm xuống, đến khi nghe Thanh Nhi nói xong càng trở nên khó coi. Cái gì mà mệt mỏi muốn nằm nghỉ chứ, cái gì mà đến sảnh đường đợi chứ, nàng đã đứng ở đây cả nửa ngày rồi, giờ lại muốn nàng đợi tới khi nào đây, cái tiểu tiện nhân kia quả thực quá lớn gan rồi!

Hồng Nhi phải chờ lâu đã có một bụng tức giận, giờ lại thấy chủ tử nhà mình mặt đã đen lại vài phần, liền không có kiêng kị gì mà lớn tiếng gây sự:

"Cái gì chứ, tiểu thư nhà ta đã đợi hơn nửa ngày rồi, liền ngay cả bóng dáng của nhị tiểu thư cũng không có thấy qua đâu! Giờ lại muốn bắt nàng chờ đến bao giờ? Nhị tiểu thư thật là quá đáng, ỷ bản thân là đích nữ mà bắt nạt tiểu thư nhà ta sao!"

Hồng Nhi càng nói càng quá, ngay cả Liễu Nhu cũng không kịp ngăn lại, chỉ có thể trợn mắt nhìn nàng ta. Mà Thanh Nhi, từ nhỏ đến giờ nào có bao giờ gặp qua tình huống như vậy, nghe Hồng Nhi nói thì hốt hoảng, hai mắt lập tức ngấn nước, vội vàng phân trần:

"Hồng Nhi tỷ tỷ, không phải như vậy, tiểu thư vừa mới tỉnh lại, thật sự là mệt mỏi, không phải như lời tỷ nói đâu..."

Liễu Nhu cũng đè lại tay Hồng Nhi:

"Hồng Nhi, thôi đi, em xem đã dọa nha đầu kia phát khóc rồi kìa. Thanh Nhi nói đúng, muội muội vừa mới tỉnh lại, chắc chắn là rất mệt, mới không có sức đi tiếp đón chúng ta, ta đi về thôi, ngày mai lại đến!"

Lời nói của Liễu Nhu chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, Hồng Nhi giằng tay ra, chỉ thẳng vào mặt Thanh Nhi:

"Tiểu thư, người lương thiện quá mới bị họ khi dễ như vậy! Người xem đi, khi nãy người muốn đỡ con nha hoàn kia dậy, nó còn cố tình né đi. Hừ, được sủng mà kiêu sao, đúng là đồ không có giáo dưỡng! Còn nữa, nhị tiểu thư tuy là đích nữ, nhưng theo thứ bậc trong nhà thì vẫn là muội muội của tiểu thư, lại không biết lễ nghĩa tôn ti trên dưới, tỷ tỷ tới thăm thân là muội muội không ra tiếp thì thôi, còn bắt tỷ tỷ mình đứng đợi, thật là quá kiêu ngạo rồi!"

Liễu Nhu nghe Hồng Nhi nói thì hơi cúi đầu xuống, nắm chặt chiếc khăn tay, người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng ta cực kỳ ủy khuất. Những hạ nhân nghe tiếng quát của Hồng Nhi thì kéo nhau xem náo nhiệt, mỗi người ngươi một lời ta một tiếng, song tất cả đều là đồng tình với Liễu Nhu lúc này đang trong vai một vị tỷ tỷ nhu mì thiện lương, bị chính thân muội muội của mình khi dễ, mà người muội muội ỷ sủng sinh kiêu kia chính là đích nữ Liễu gia, Liễu Vân. Nhưng vì Liễu Nhu đang cúi đầu nên không ai thấy được trong mắt nàng ta hiện lên tia đắc chí hả hê vì gian kế đã thực hiện được. Hừ, dám để cho ta đợi sao, hôm nay ta sẽ cho ngươi thân bại danh liệt! Ngay ngày mai thôi, cả kinh thành này sẽ biết ngươi chính là một tiểu tiện nhân không biết tốt xấu, còn nhỏ mà đã kiêu căng ngạo mạn, không biết tôn ti lễ nghĩa, xem sau này ngươi còn ngóc đầu dậy được không!

Trong khi mọi người đang bàn tán xôn xao, có tiếng cửa mở, ngay sau đó một giọng nói thanh thuý dễ nghe như chuông bạc vang lên:

"Việc mà chủ tử làm, hạ nhân có thể có ý kiến gì sao?"

Thanh Nhi nước mắt lưng tròng vội quay đầu lại, nghẹn ngào kêu lên:

"Tiểu thư..."

Còn đám hạ nhân chỉ thấy trước mắt bọn họ là một nữ hài tử cực kỳ tinh xảo đáng yêu, làn da trắng nõn như gốm sứ thượng hạng, đôi mắt to tròn trong suốt, tuy còn nhỏ nhưng hứa hẹn sau này sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, chính là đương gia nhị tiểu thư Liễu Vân. Đám hạ nhân không khỏi trầm trồ một phen, nhị tiểu thư mới bảy tuổi nhưng dung mạo cùng với mẫu thân nàng khi ấy là kinh thành đệ nhất mỹ nhân y như cùng một khuôn đúc ra, quả thực vô cùng xinh đẹp, bọn họ nhìn bao lâu nay mà vẫn còn kinh diễm a!

Liễu Nhu thấy Liễu Vân thì trong lòng dậy lên từng cơn sóng triều ghen tị. Nha đầu này sau khi tỉnh lại lại có một loại khí chất đạm mạc như nước, càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác, dường như cũng làm cho nàng càng trở nên lu mờ. Không được, nếu cứ như thế này, nàng ta sẽ đoạt hết sủng ái của phụ thân, nàng cũng sẽ không còn chỗ đứng trong Tướng phủ này nữa! Đôi mắt Liễu Nhu dần trở nên sắc bén, loé lên từng tia sáng lạnh cùng sát ý khó có thể nhận ra. Liễu Vân này, tuyệt đối không thể giữ!

Cùng lúc đó, Liễu Vân cũng đang đánh giá Liễu Nhu. Tuy mới mười tuổi nhưng Liễu Nhu cũng đã ra dáng một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, dáng vẻ mềm mại yếu đuối làm cho người ta muốn ôm vào lòng mà chở che, nhưng tia sát ý trong mắt đã phá hủy hình tượng ôn nhu dịu dàng mà nàng ta cố gắng dựng lên, thực làm cho nàng chán ghét. Nhìn gương mặt xinh đẹp kia, Liễu Vân dường như thấy được dung nhan quen thuộc của vị tỷ tỷ mình từng hết lòng yêu thương trong kiếp trước, song đáng tiếc đến tận lúc chết nàng mới nhận ra bộ mặt thật của nàng ta. Bên tai nàng còn văng vẳng những lời nói tàn độc của Liễu Nhu như một cái bạt tai quật cho nàng không gượng dậy nổi, khiến cho trái tim nàng máu chảy đầm đìa. Nhớ đến kiếp trước, ánh mắt Liễu Vân không khỏi sắc bén thêm mấy phần. Liễu Nhu, những gì ngươi thiếu của ta, ta sẽ hảo hảo mà đòi lại toàn bộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top