Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8. Tiểu Liên

Nhìn khuôn mặt của nha hoàn kia, hai tròng mắt Liễu Nhu mở thật to. Nàng ta hoang mang nhìn về phía mẫu thân mình, trong mắt mang theo mông lung mơ hồ khó tin:

"Nương, nàng ấy....."

Nhị phu nhân thấy biểu hiện của nữ nhi, hài lòng cười một tiếng:

"Nhu Nhi, rất giống phải không? Đó là tiểu khất cái ta nhặt được ba năm trước, vô cùng trung thành, có thể tin"

Nói xong liền phất phất tay với Tiểu Liên:

"Ngươi đứng lên đi. Từ nay đi theo Nhu Nhi đi!"

Tiểu Liên đứng dậy, tiến lên vài bước cúi đầu hành lễ với Liễu Nhu:

"Nô tỳ ra mắt tiểu thư"

"Đứng lên đi!"

Liễu Nhu đã hoàn hồn lại, nhìn kỹ mặt Tiểu Liên. Mắt hạnh ngập nước, môi đỏ mọng, cả khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, song khiến cho người ta kinh ngạc chính là gương mặt kia giống Liễu Vân đến bốn, năm phần, ngay cả bóng lưng cũng giống hệt Liễu Vân! Nhìn gần mới thấy khác nhau, nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua, thực sự không thể phân biệt được Liễu Vân cùng Tiểu Liên.

Trong đầu Liễu Nhu xẹt qua vài tia sáng, ánh mắt lộ ra vẻ đắc chí tàn độc. Liễu Vân, ngươi cứ đợi đó!

Tiểu Liên vẻ mặt trấn tĩnh tự nhiên, lạnh nhạt không nhìn ra vui buồn. Nàng khẽ đưa mắt nhìn vị tiểu thư cao cao tại thượng trên cao kia, vừa khi chạm đến ánh nhìn sắc lạnh của Liễu Nhu, trong lòng không khỏi run lên. Nàng có thể nhìn ra, vị tân chủ tử này, tuổi còn nhỏ nhưng tâm địa độc ác, làm chính nàng cũng không muốn theo nàng ta. Nhưng mà phu nhân là ân nhân cứu mạng của nàng, phu nhân nói đi hướng Đông, nàng tuyệt sẽ không đi hướng Tây, lời của phu nhân, nàng không thể không nghe theo!

-------- ta là phân cách tuyến --------------

Vân Nhã các

Liễu Vân thanh bình nằm sưởi nắng trong tiểu viện của mình. Gió khẽ mơn man, chuông gió leng keng tiếng vang thanh thúy, cảm giác yên bình thoải mái này, đã bao lâu nàng không còn cảm nhận được?

Rèm mi cong cong hơi khép lại, bên khóe môi còn chứa ý cười nhợt nhạt, Liễu Vân chợt nghĩ, nếu kiếp này cứ bình bình đạm đạm trôi qua như vậy thì, thật tốt!

"Ai nha, tiểu thư, em nói cho người nghe cái này hay lắm....."

Tiếng bước chân vội vã cùng tiếng kêu to của Thanh Nhi phá vỡ bầu không khí trang tĩnh, làm cho Liễu Vân giật mình, đầu đầy hắc tuyến.

"Thanh Nhi, cái nha đầu đáng đánh này, không thấy tiểu thư nhà ngươi đang nghỉ ngơi sao!"

Từ ma ma, khuôn mặt hiền lành phúc hậu, là vị quản sự Liễu Vân mới lấy sang, đang ngồi cạnh Liễu Vân thêu thùa, thấy tiếng kêu của Thanh Nhi liền bỏ xuống đồ thêu, bước tới, gõ nhẹ vào đầu nàng một cái. Song từ trong ánh mắt, không khó để nhận ra vẻ cưng chiều cùng sủng nịnh của bà đối với Thanh Nhi.

"Ây nha, Từ ma ma, người tha cho con đi! Con chẳng phải chỉ là hưng phấn một chút thôi sao!"

Thanh Nhi ôm lấy đầu, chạy về phía Liễu Vân đang nằm phơi nắng, lè lưỡi nói với Từ ma ma. Mà Từ ma ma nhìn thấy, cũng thật bất đắc dĩ lắc lắc đầu:

"Ngươi đó, càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi!"

Nhìn hai người trước mặt, Liễu Vân khẽ bật cười một tiếng. Đây mới là cuộc sống mà nàng mong muốn, mỗi ngày trôi qua bình đạm, có Thanh Nhi líu ríu bên người cũng đủ rồi.

Tiếng cười của Liễu Vân truyền đến tai Thanh Nhi, lập tức hấp dẫn được sự chú ý của nha hoàn lắm điều kia. Vừa nhìn về phía Liễu Vân, nàng liền bắt đầu lải nhải:

"Tiểu thư, người vừa mới bệnh chưa khỏi, lại ra đây hứng nắng! Nhỡ lại bệnh lần nữa thì sao? Chao ôi, vẫn là người nên vào phòng đi! Đi đi, em đỡ người vào có được không...."

Thấy cái miệng nhỏ nhắn của Thanh Nhi không ngớt đóng vào lại mở ra, Liễu Vân liền cảm thấy da đầu mình bắt đầu tê dại rồi, lập tức cắt lời nàng:

"Thanh Nhi, tiểu thư em ở trong phòng muốn mốc cả người lên rồi, cũng nên ra ngoài một chút!"

Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn Liễu Vân đang giả bộ đáng thương, lòng cũng mềm nhũn ra:

"Thôi được rồi, nhưng mà chỉ một chút thôi đó. Người bệnh em sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"

"Hảo hảo Thanh Nhi, em nói nhiều nữa liền giống một lão nhân."

Thanh Nhi lập tức ngậm chặt miệng, hai mắt to tròn mở thật lớn, nhìn chằm chằm Liễu Vân, một bộ dáng " người khi dễ em"

Chính là bộ dáng này làm cho nàng càng không có biện pháp đối Thanh Nhi! Liễu Vân dở khóc dở cười, nói sang chủ đề khác, bằng không ánh mắt ủy khuất này của Thanh Nhi sẽ ám theo nàng cả ngày mất!

"Thanh Nhi, vừa rồi em có gì muốn kể với ta sao?!"

Quả nhiên, Thanh Nhi vẻ mặt lập tức hưng phấn, hai mắt sáng bừng lên, song vừa nói được một tiếng "em..." liền lập tức đưa tay lên bịt miệng mình lại, khiến cho mọi người thật khó hiểu

"Thanh Nhi, làm sao vậy?"

Từ ma ma lo lắng tiến lên hỏi, nhưng Thanh Nhi cũng không đáp, một tay che miệng, tay còn lại liền chỉ chỉ về phía Liễu Vân

"Ta?"

"......" đầu không ngừng gật

"Sao em không nói? Em không nói sao ta biết em muốn nói gì?"

"Ư.....ư....."

Nhìn vẻ mặt Thanh Nhi khổ sở, Từ ma ma nghĩ nghĩ một chút, rồi như nghĩ ra điều gì, cố nén cười đến thầm thì với Liễu Vân

Liễu Vân nghe xong, ý cười đã đến tận đáy mắt, khẽ phất tay với Thanh Nhi:

"Thanh Nhi, em nói thử ta nghe một chút xem nào?"

Thanh Nhi hai tay vẫn che miệng, khóc không ra nước mắt nói ra:

"Nhưng mà chính tiểu thư vừa nói, em nói nhiều sẽ giống lão nhân! Ô ô ô, em mới sáu tuổi, em không muốn thành lão nhân nhăn nheo!"

A, thực sự là cái vấn đề này! Liễu Vân càng nghĩ càng thấy buồn cười, cái nha đầu kia cũng thật là quá đáng yêu đi! Thế nhưng bề ngoài nàng vẫn giả bộ nghiêm nghị

"Vậy bây giờ, ta hỏi cái gì em đáp cái đó, như vậy sẽ không coi là nói nhiều, được không?"

"Hảo, tiểu thư"

Nhìn Thanh Nhi đánh một cái thở dài, giống như vừa trút được một gánh nặng, Liễu Vân càng muốn cười to!

"Thanh Nhi, ngươi nói có chuyện gì hay?"

Từ ma ma trong mắt đều là từ ái cùng vui vẻ, hỏi Thanh Nhi. Cái nha đầu này ngày thường đi hóng chuyện khắp nơi, mấy cái chuyện nữ nhân giành nhau đấu đá, nha hoàn này kia bị đánh.... đã vốn nhàm chán, chẳng còn gì mới mẻ với nàng. Vậy mà bây giờ lại có chuyện khơi được hứng thú của Thanh Nhi, lại còn khiến hài tử này hớt hải chạy về hô to như vậy, quả là đáng nghe!

Thanh Nhi làm ra vẻ thần thần bí bí, mà Liễu Vân cũng một bộ dáng hứng thú dạt dào

"Vừa rồi á, em nghe Hồng Tú và Hồng Đào bên Ngọc Uyển Các nói chuyện, nói là hôm nay Nhị phu nhân đã ban cho Đại tiểu thư một nha hoàn"

Từ ma ma thực khó hiểu:

"Chuyện này vốn cũng thực bình thường?"

Thanh Nhi bất mãn chẹp chẹp cái miệng:

"Từ ma ma, con còn chưa nói hết! Tiểu thư, người đoán thử xem nha hoàn kia có gì kì lạ?"

Liễu Vân phóng cho Thanh Nhi một cái mị nhãn:

"Thanh Nhi, em lại nói nhiều"

Thanh Nhi da đầu run lên, khóc không ra nước mắt. Ô ô, tiểu thư người thật phúc hắc, em chỉ muốn đố người một chút thôi mà!

"Tiểu thư, nha hoàn kia dung mạo cực kỳ giống với người đó!"

Liễu Vân nghe vậy, trong lòng hơi trầm xuống, Hồng Nhi rời đi, chuyện Nhị phu nhân cho Liễu Nhu nha hoàn thiếp thân mới là cực kỳ bình thường hợp lý. Chẳng qua nha hoàn kia có gì kì quái, có thể khiến cho Thanh Nhi kinh ngạc đến vậy!

Thế nhưng, Liễu Vân trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ rằng, câu trả lời của Thanh Nhi lại là, nha hoàn kia có dung mạo giống nàng!

"Thanh Nhi, cơm có thể ăn loạn, cũng không thể nói loạn!"

Từ ma ma sắc mặt đã trầm xuống, giọng nói cũng thêm mấy phần nặng nề.

"Không có a! Lúc đầu con cũng không tin, liền núp ngoài viện của đại tiểu thư, thấy được nha hoàn kia. Thực sự là rất giống đó, con chút nữa đã kêu lên Nhị tiểu thư!"

Thấy vẻ nghi ngờ của Từ ma ma, Thanh Nhi bất mãn bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn, khẽ kêu lên thanh minh.

Liễu Vân hai hàng lông mày thanh tú đã nhíu lại với nhau, tâm lại không khỏi như đeo thêm một tảng đá lớn. Thanh Nhi mới có sáu tuổi, tâm tư hết sức đơn thuần, thấy gì nói đó, chắc chắn không hề nói dối. Vậy Nhị phu nhân đưa cho vị Đại tỷ "ôn nhược" kia của nàng một nha hoàn dung mạo giống nàng, quả thực là có ý tứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top