Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tiết học thực hành

Môn học này tên Giải phẫu (là môn học chuyên của một số ngành sẽ không đi chi tiết sâu về phân môn) là môn học Táo đỏ rất thích, không phải vì nó giỏi môn đó mà vì nó thương thầy giáo nên ráng chăn chỉ. Nó thương thầy vì thầy tận tâm với lớp như người cha người chú trong nhà thôi :)))

Sáng nay là tiết thực hành của phân môn này. Nó lên lớp sớm hơn vì phải di chuyển một đoạn mới xuống đến phòng thực hành ở phía sau sâu trong trường chứ không gần như những lớp học lý thuyết. Nó đang ngồi trước cửa lớp ngay ghế đá, đợi thầy mở cửa ấy mà, ai bảo lên sớm quá làm chi. Chưa 7h đã ngồi đợi rồi. Một vài đứa bạn tụ tập, đã đông hơn rồi, nó đang thơ thẩn thì thầy ở đâu chạy xe thẳng vào, áo sơ mi xanh, đeo kính đen, nhìn thôi muốn xĩu rồi. Haiz chỉ có nó muốn xĩu thôi chứ thầy đã hơn ba mươi mấy rồi. Tại nó mến thầy ấy mà :)))

[...] lượt cả nùi chi tiết giảng bài và một khối các yêu cầu kiểm tra của thầy.

Đến lúc thực hành, mỗi nhóm được phát cho 15 tiêu bản. Nhóm của nó có 4 người, trong lúc soi kính hiển vi để nhận biết từng tiêu bản cho kỹ càng, vì thầy khá khó, ai cũng sợ lúc lên kiểm tra thầy làm cho run rẩy không nói nên lời thì lại khổ.

[...] Lượt một tỉ tỉ điều cãi nhau, câu thắc mắc, chụp hình tiêu bản, coi sách giáo khoa, xem tài liệu, xem mô hình pla pla của lũ tiểu quỷ lớp nó.
~.~.~

Hết 60 phút thời gian cho phép. Thầy bước vào lớp bắt đầu kiểm tra. Thầy lấy ra một chiếc hộp gỗ chứa sẵn các tiêu bản tương tự của cả lớp nó lúc nảy nhưng tên tiêu bản đã được che đi không để chúng nó nhìn ra. Nhóm nó lại là nhóm 1, là nhóm lên đầu tiên. Trên bàn chuẩn bị sẵn 4 kính hiển vi, mỗi đứa một kính. Lúc này thầy ung dung ngồi trước mặt nó, hỏi tên ghi danh sách từng đứa trong nhóm, sau đó thoải mái cầm lên các tiêu bản trong tay xáo trộn, phát ngẫu nhiên cho mỗi đứa 1 cái khác nhau. Chúng nó ai cũng hồi hộp, lo sợ không biết có nhìn ra không, có khó nhận diện không, không biết thầy sẽ hỏi những câu nào, có biết để trả lời thầy hay không, pla pla đang miên man suy nghĩ thì thầy nhắc:

- " lo xem đi, không được xem dùm bạn, không được nhắc bạn, tôi mà biết là trừ điểm nghe chưa, có 2 phút, bắt đầu đi."

~~~ 2 phút trôi qua~~~

Thầy lướt qua, lướt lại lên giọng:

-" xong hết chưa, sao lâu vậy, ai xong rồi đưa thầy coi, nhanh lên hết giờ rồi."

Thầy lần lượt hỏi 3 bạn trong nhóm trước, nó đang rất lo lắng vì tiêu bản của nó, không biết tại nó xui thế nào mà xem trúng một tiêu bản hoàn toàn không có trong 15 cái thầy đã phát ra. Haiz nó thê thảm rồi. Với lại phần này là phần nó tệ nhất trong các phần của môn học, là thầy của nó chắc chắn thầy hiểu rõ. Nó đã đứng trân ra nép qua một bên chờ thầy tới, vì có xem thêm nữa nó cũng không nhìn ra haiz các bạn của nó làm tốt cả rồi. Thầy nhìn nó lúng túng cũng bắt đầu thấy lạ, chắc con bé không nhìn ra haiz. Rồi cũng theo quy tắc mà bước qua ghé mắt vào kính, rồi hỏi nó:

-" Đâu, sao rồi, xem ra gì rồi, nói thầy nghe."

Nó mạnh dạn lấy hết can đảm aaaa haiz vậy mà rốt cuộc cũng lí nhí nói:

-" Thầy, sao cái thầy đưa em không giống cái nào lúc nảy hết hà thầy hichic."

Và sự thật lúc thầy ghé mắt vào xem thầy đã biết là tiêu bản này là cái thừa, đúng là không có trong 15 cái ban đầu, nhưng thầy đã dạy qua một lần trên lớp lý thuyết, haiz nhưng nếu đứa nào giỏi thì còn nhớ chứ như nó chắc nó quên khoáy đi rồi, thầy cũng thầm thở dài cho nó, nhưng không thể cho nó bóc lại tiêu bản khác để xem được, thầy đặt cược vào nó vậy. Vì thầy biết, trong số 15 tiêu bản ban đầu có 1 cái tên là Biểu mô lát tầng sừng hóa, còn cái này tên là Biểu mô Lát tầng không sừng hóa hay gọi tắt là Biểu mô lát tầng cũng đúng cả. Hai cái loại Biểu mô này không giống nhau, cái sừng hóa có màu hồng đậm hơn ở mặt hóa sừng và dày hơn gồn tậng 5 lớp, cái còn lại hồng nhạt hơn, không có bờ bị sừng hóa dày lên gì cả và chỉ có 3 lớp thôi. Nhưng nó có biết mấy chuyện này đâu cơ chứ ~.~ nó giờ chỉ thấy một màu hồng dưới kính mà thôi. Nắm được mạch suy nghĩ của nó.

Thầy đứng phắc dậy quay qua nhìn nó, hỏi:

- "Nói coi, em quan sát thấy nó giống cái nào nhất trong 15 cái em xem lúc đầu."

-" Dạ... dạ giống Biểu mô lát tầng Aaaaaa ây da."

Nó đang nói bỗng hét toáng lên, nhảy tưng tưng. Ai cũng lo lắng xoay quanh hỏi thăm nó:

-" Ê, ê ủa ủa m bị gì z? Có sao không?"

-" Hong, hong sao hong sao."

Thầy chợt lên tiếng:
-" Đúng rồi, Biểu mô lát tầng, thôi về chỗ đi, lâu quá, mất thời gian quá, nhóm 2 lên."

Ban nảy đang nói bị thầy đạp cho 1 phát vô chân đau đến phát hờn, nó còn định dùng cả sức bình sinh mà hét lên hỏi sao thầy đạp em đau thế.

Giờ nó đi cà nhắc nép qua bên góc tường mà dùng ánh mắt cảm kích khôn nguôi ngắm nhìn thầy.

Thầy biết nó không phải tệ, biếu nó cố gắng vì môn của thầy nhiều lắm, tuy chưa bằng các bạn nhưng thầy không muốn làm nó thất vọng, thầy kéo chút niềm tin cho nó, thầy biết rằng nó không hiểu lắm về các hình ảnh hiện ra dưới kính hiển vi nhưng nó thuộc rất nhanh, nhìn mẫu và nhớ tên là nghề của nó.

Cũng bởi vì mẫu lúc nảy nó chưa được nhìn qua nên không trả lời được, thầy cũng là thông cảm cho nó đi, nhưng chắc gì cả lớp cảm thông cho nó haiz nên thầy đành đánh liều đặt cược nó sẽ nói đúng hai chữ "Lát tầng" mấu chốt kia, vậy là đủ rồi, sau đó thầy sẽ dùng cách gì đó hợp lí nhất để ngăn nó không nói tiếp được. Và kết quả... thật viên mãn nha hihihaha

Nó giờ đã hiểu rõ nếu lúc nảy thầy không nhanh chân dẫm cho nó một cái chắc nó sẽ nói luôn cả cụm phía sau, vậy coi như đời nó out :D

Nó thầm cảm ơn thầy, thầy đã giúp nó tuy có đau một chút ahihi mà nó nghĩ thầy cũng thật đa mưu túc trí, lại thấu hiểu học sinh tới vậy. Nó nghĩ không lẽ đứa học trò nào thầy cũng thấu hiểu hết tâm tính của chúng trong lòng bàn tay như vậy thì coi như tụi nó đi học, làm gì thầy cũng đều biết cả haiz đáng sợ thật mà :)))

~~~.~~~ tan học Táo đỏ còn ngồi ở ghế đá chưa kịp đi về ~~~~~.~~~~~~

-" Này, chân còn đau không nhóc?" Thầy ở đâu bước ra làm nó giật cả mình.

-" Hơ hơ dạ dạ em không sao thầy, em cảm ơn thầy nhiều ạ." Nó đứng vội dậy chào thầy động vết thương rên ư ử

-" Cô khỏi cảm ơn, lo mà học hành cho đàng hoàng, còn lơ tơ mơ nữa thì tui trừ điểm thẳng tay nghe hong." Thầy ngó chân nó rồi lơ đi dọn dẹp đồ vào cặp.

-" Dạ, tuân lệnh thầy. Mà Thầy à." Nó đang xoa xoa chân thì ngước nhìn thầy

-"Chuyện gì?" Thầy vẫn bơ nó thấy rõ, cặm cụi làm việc k nhìn nó lấy 1 cái

-" Thầy hết cách rồi hay sao mà hạ thủ không lưu tình gì cả hichic thầy muốn phế cả cái chân em sao chứ?" Nó than thở trách móc pha chút hời dỗi ng mới vừa cứu vớt mạng nhỏ của nó haiz to gan thật mà.

-"Cô còn dám nói à, muốn bị trừ điểm ngược lại không, chuyện này dễ lắm, tôi làm được liền hà chứ không tốn sức bày mưu như hồi sáng để giờ có người trách tôi cơ đấy." Giờ thầy mới liếc nó mà lên tiếng.

-"Dạ thôi thầy hì hì em chỉ lỡ lời thôi nào dám trách thầy ạ." Nó gãy đầu biện bạch sợ thầy giận mà làm thật thì khổ thân nó.

-"Ừ, vậy cho đáng, để cô lời quá đâu còn biết sợ ai, phải đánh đổi như vậy thì mới công bình ha." Thầy trêu nó.

-"Thầy chọc em hoài đi. Em đau thật chứ có đùa đâu ạ hichic." Nó ậm ừ rên rỉ

-"Thì thầy dẫm thật chứ có đùa em đâu nào. Thôi không ghẹo em nữa, có đi được không hôm nay tôi chở cho về ké một bữa, chịu không?" Thầy có ý cười. Trêu học sinh là thú vui tao nhã của thầy chăng?

-"Hihi dạ chịu thầy hihi chở em đi chứ đi hết nổi rồi, khổ quá này cái số chịu đấm ăn xôi huhu." Nó làm quá lên chứ thầy đây dạy giải phẫu cũng biết lượng sức kiếm chỗ ít gây thương tổn mà tác động chứ hại nó làm gì haiz

-"Đứng lên tôi đỡ cho ra xe, còn kêu ca tôi bỏ lại đây à nghen. Lần sau không ráng mà học hành đi coi tôi còn giúp cô nữa hay không." Thầy cũng nương theo mà đỡ nó dù biết chẳng có thương tích gì nặng cả, chỉ là thầy thấy nó chịu thiệt vậy cũng đủ nhớ đời rồi, đền bù cho nó một chút, chứ giờ này ra xe bus đông quá không chừg thiếu chỗ ngồi, lại bị đứng, bị chen lấn không chừng phế chân nó thật.

(- Con Au tà lanh:"Đấy em bảo mà, thầy cũng lo nghĩ cho họn sinh của mình thôi hà."
- Thầy:" HS của tôi, tôi không lo chẳng lẽ cô lo à. Hừ")

-" Môn thầy khó quá, em đã cố gắng rồi đấy chứ, nếu có lần sau thầy nhất định giúp em hihi." Nó lại rề rà rên rỉ với thầy

-" Ừm mơ đi rồi thấy nhé. Ỷ lại đi tôi trừ thẳng tay cho nhớ." Thầy tiếp tục hâm dọa nó các kiểu

-"Thôi mà thầy, em nói vui với thầy mà. Em sẽ ráng học. Bị lần này em nhớ rồi. Không cần lần sau đâu ạ. Không dám để thầy hiến kế. Huhu chỉ toàn khổ nhục kế thôi huhu." Trúng rồi á Táo đỏ, 36 kế Khổ nhục kế thầy giỏi nhất

-" Biết vậy là tốt. Lên xe." (Còn cô Au im đi nghe hong, đừg tưởng tôi không xử trí được cô. Tôi xem cô như học trò tôi vậy đấy. Liệu hồn nhe hơm.)

-"Tuân mệnh đại ca." (Thầy dữ quá ạ huhu la cả con Au)

-"Mới nói gì đấy. Ăn nói cho đàng hoàng. Lạng quạng tôi bỏ xuống xe." Thầy đỡ nó chật vật trèo lên ngồi ngay ngắn rồi mới bồi cho một câu.

-"Dạ em biết rồi thầy. Hihi."

Em cảm ơn thầy :)))

Nó thật sư không muốn làm thầy thất vọng, nó biết nó cố gắng vậy chưa đủ, nó sẽ cố hơn nữa để không phụ lòng thầy kỳ vọng ở nó, chí ít là thầy còn tin tưởng nó. Nó thương thầy!
______________________________________
~kIwI~ nick name của con Au
_Đại ma đầu_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top