Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Vừa yêu vừa hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Hạ trân mắt nhìn Dương Triều Thần. Nói thật, đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ này của Dương Triều Thần, không đáng sợ lắm, ngược lại lại có chút buồn cười.

Và như dự tính, Nhật Hạ không kiềm được đã "lỡ" bật cười.

"Em cười cái gì?" Dương Triều Thần đen mặt.

Nhật Hạ vội xua tay: "Đâu có đâu có."

Dương Triều Thần hừ một tiếng rồi quay sang Thiên Bảo: "Vậy anh đi với Hạ sau nhé, bốn người tụi em đến đó trước đây, anh biết chỗ mà đúng không? Lần trước...aa"

Anh chưa kịp nói hết Châu Tiên đã đá anh một cái rồi lườm anh. Nhật Hạ cũng đã sắp mở miệng ngăn lại nhưng may là có Châu Tiên. Chuyện lần trước chắc chị Nhi và anh Sơn chưa biết, giấu được thì nên giấu.

Thiên Bảo gật đầu tỏ ý đã biết. Do Thiên Bảo đi bằng xe hơi nên đi lấy xe có lâu hơn mọi người một chút. Khi xe ra, đậu trước mặt Nhật Hạ cô vẫn chần chừ. Đây là ông trời đang thử thách sự chịu đựng của cô à? Nếu được cô không muốn phải nhìn thấy vẻ mặt của anh chút nào, để rồi lại từng chút từng chút in sâu trong lòng cô.

"Lên xe!" thấy cô cứ đứng mãi Thiên Bảo mất kiên nhẫn lên tiếng. Nhật Hạ giật mình rồi cũng nhanh chóng mở cửa lên xe.

Nhật Hạ cùng Thiên Bảo đi đến phòng mà Dương Triều Thần gửi trong tin nhắn cho Thiên Bảo. Lúc anh vừa mở cửa đẩy vào liền nghe được một khúc ca cực kì quen thuộc"

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday happy birthday

Happy birthday to you."

Nếu nói Thiên Bảo không bất ngờ thì là nói dối. Dù gì cũng đã lâu rồi anh không nghe người khác hát tặng mình bài hát này, có chút cảm động.

Hai người tiến đến ngồi xuống, một chiếc bánh kem được cắm nến xung quanh, ở giữa là hai cây nến số 2 và số 7 được cắm cạnh nhau.

"Anh Bảo, anh ước nhanh đi không thôi nến chảy hết bây giờ."

Thiên Bảo nghe vậy cũng chỉ thổi nến đơn giản, không ước gì cả.

"Mọi người chuẩn bị bao giờ thế?"

"Cũng mới đây thôi, sinh nhật cậu mà không có bánh kem thì thiếu sót  quá rồi." anh Sơn trả lời.

Dương Triều Thần đưa cho Thiên Bảo một con dao nhựa để anh làm "nghi lễ" cắt bánh, sau đó cùng nhau nâng ly cho đúng thủ tục. Nói chuyện qua lại một lúc, Dương Triều Thần đưa ra đề nghị: "Hay chúng ta chơi trò sự thật hay thử thách đi, em sẽ quay cái chai này, nó chỉ ai thì người đó sẽ chọn sự thật hay thử thách. Nhưng khi chọn rồi mà lại không chịu thực hiện thì sẽ phạt uống một ly rượu đầy nha."

Mọi người thấy cũng vui, không có gì quá đang nên đều đồng ý chơi. Dương Triều Thần là người quay chai đầu tiên, còn người phải chịu trận đầu tiên là anh Sơn.

"Rồi, ngay anh Sơn nhé, anh chọn sự thật hay thử thách?"

"Sự thật đi"

"Người mà anh đang thầm thương trộm nhớ chênh lệch tuổi của anh như thế nào?" Châu Tiên hỏi.

"Ừm...hơn anh 2 tuổi." anh Sơn trả lời thật.

Mọi người đều ồ lên một tiếng, vô thức nhìn sang chị Nhi, anh Sơn thấy vậy chỉ khẽ cười.

Cái chai một lần nữa được xoay tròn, lần này là chỉ Nhật Hạ. Dương Triều Thần thấy thế liền thích thú. Nhật Hạ chọn sự thật thì anh liền giành quyền hỏi: "Cho đến bây giờ, người mà em yêu nhất là ai?"

Nhật Hạ khẽ khựng lại, thấy cô không trả lời, Dương Triều Thần liền lên tiếng: "Nè, lớn rồi, không nói thì chịu phạt, không được điêu đâu."

Cô cười miễn cưỡng, cắn môi rồi chủ động lấy rượu rót đầy ly chân cao, nhắm mắt mà uống sạch. Mọi người nhìn đều há hốc mồm: "Lớn rồi còn sợ bị ghẹo hả? Thà uống một ly đầy cũng không chịu nói."

Nhật Hạ ho vài cái rồi cười: "Đô em mạnh mà."

Lần tiếp theo là Châu Tiên dính đạn, cô hắng giọng: "Nãy giờ ai cũng chọn sự thật rồi, vậy em chọn thử thách."

"Vậy thì em hãy đánh thật mạnh người mà em ghét nhất trong số mọi người ở đây đi."

Chị Nhi vừa mới đưa ra thử thách xong, Dương Triều Thần như phản xạ không điều kiện, biết nguy hiểm đang đến gần liền ôm lấy hai vai. Châu Tiên thấy vậy liền cười gian xảo, nhắm mặt anh mà đành tới. Lúc sắp bị ăn tán, Dương Triều Thần liền dời tay lên che mặt thì vai lại đau điếng khiến anh rít lên một tiếng.

Châu Tiên đánh rất mạnh, tiếng thậm chí còn vọng lại trong phòng. Nhật Hạ thấy mà đau dùm.

"Bà có phải con gái không vậy hả?"

Châu Tiên nhướng mày thích thú nhìn anh: "Đoán xem."

Dương Triều Thần "hừ" một tiếng, vừa cầm lấy cái chai đã bị Thiên Bảo giành lấy: "Để tôi."

Thiên Bảo xoay mạnh một cái, cái chai xoay vòng tròn, giảm dần tốc độ rồi dừng lại, chỉ thằn vào anh. Dương Triều Thần vui như được mùa hỏi anh chọn cái gì.

"Sự thật đi!"

"Ưm..." Dương Triều Thần suy nghĩ: "Vậy anh đã từng yêu ai sâu đậm đến nỗi nhớ mãi không quên chưa?"

Nụ cười trên môi Thiên Bảo thoáng dừng lại, anh vô thức đánh mắt qua Nhật Hạ rồi trả lời: "Có!"

Câu trả lời này, dù biết trước nhưng khi nghe, Nhật Hạ vẫn là đau, vết thương như bị vạch ra rồi xát muối vào.

Dương Triều Thần thì lại hí hửng thích thú, nhìn sang Nhật Hạ cười gian xảo: "Ghê nha ghê nha."

"Dạ?" Nhật Hạ không hiểu nhìn anh.

"Thôi, không có gì, chơi tiếp đi."

Dương Triều Thần hình như thích thú với trò này lắm, chơi mãi mà không biết chán. Lần này, cái chai được anh quay một lần nữa chỉ vào Nhật Hạ.

"Lại là em nữa rồi kìa."

Nhật Hạ làm bộ thở dài: "Em chọn sự thật."

"Vậy thì câu hỏi của anh là, người em hận nhất là ai?"

"Cái thằng này, tự nhiên hỏi câu gì kì cục vậy hả?" chị Nhi trách Dương Triều Thần.

"Có gì đâu, chơi vui thôi mà."

Ừ, chỉ là chơi vui thôi mà, nhưng cô vẫn không thể nói được nên một lần nữa cô chọn phạt rượu. Hai li rượu đầy ắp này, cô đều uống để che dấu câu trả lời. Người cô yêu nhất là anh, người cô hận nhất cũng là anh. Vừa yêu vừa hận, không mới lạ nhưng lại lại rất lạ.

Rượu này không mạnh, nhưng hai ly đầy cộng thêm một chút trước khi chơi khiến Nhật Hạ không dễ chịu chút nào. Khi uống xong li thứ hai cô đã bắt đầu chóng váng nhíu mày.

Khi ra về mọi người đều còn rất tỉnh, chỉ có Nhật Hạ uống nhiều nhất nên đã bắt đầu mơ màng.

"Em có sao không đó?" Dương Triều Thần hỏi cô.

"Em á, không sao, em ổn mà." cô phất tay vừa nói vừa cười.

"Rủ người ta chơi cho đã rồi bày đặt hỏi." Châu Tiên "khịa" anh.

"Vậy Bảo, cậu đưa cô ấy về đi." anh Sơn lên tiếng nói với Thiên Bảo.

"Em biết rồi, mọi người về đi, em đưa cô ấy về."

Mọi người chào tạm biệt nhau rồi lần lượt ai về nhà nấy. Thiên Bảo tự tay mở cửa rồi giúp cô vào ghế lại nhưng cô gạt tay anh ra: "Tôi tự vào được."

Thiên Bảo cũng không ép cô, đợi cô xong xuôi mới trở vào ghế lái. Suốt cả đoạn đường, cô hình như khó chịu, cứ chỉnh tư thế ngồi suốt, còn hạ luôn cả kính xe để gió lùa vào.

Về đến chung cư, Nhật Hạ loay hoay xuống xe, Thiên Bảo cũng xuống, bước nhanh sang cầm cổ tay cô: "Để tôi đưa em lên."

Men rượu có vẻ đã ngấm rồi, Nhật Hạ nhìn anh mà ánh mắt mơ màng, hai má hây hây, cười nhìn anh nói: "Anh tưởng tôi say à? Tôi đâu có say, có mấy li mà say cái gì? Tôi tự lên được."

Vừa mới xoay người, cô đột nhiên xoay trở lại, chỉ tay vào mặt anh: "Anh, lo mà đi tìm Ngọc Như Ngọc nhéo gì đó của anh đi."

Nói rồi cô bước đi vào trong. Vào thang máy đầu cô nặng trịch, may mà trong ví có một chai dầu gió nhỏ, cô lấy ra hít một hơi liền tỉnh táo không ít.

Đến trước cửa căn hộ của mình, Nhật Hạ lấy chìa khóa từ trong ví ra, một tay bóp bóp thái dương, một tay tra chìa vào ổ. Cửa vừa mở ra, cô mới đẩy nhẹ vào liền có một luồn sức mạnh từ phía sau ôm lấy cô, đẩy cô vào thẳng bên trong rồi cửa liền lập tức được đóng lại.

Luồn sức mạnh đó ôm cô đến tận sofa, cứ thế cùng cô ập xuống sofa. Mặt Nhật Hạ úp xuống ghế khó chịu, cô giãy giụa liền được xoay người nằm sấp trở lại. Cô còn chưa kịp bật đèn cộng thêm đầu vẫn còn đang choáng váng nên không nhìn rõ được đối phương là ai, chỉ cảm thấy ở chỗ cổ đang bị đối phương tấn công.

"Buông ra!" Nhật Hạ cố gắng đẩy người đó ra. Bất ngờ là người đó cũng rất phối hợp mà rời khỏi cổ cô.

Nương theo một chút ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, cô thấy được mặt của người này đang nhìn cô cười một cách gian xảo: "Trần Thiên Bảo, rốt cuộc anh muốn cái gì hả?"

"Cả họ và tên tôi được phát ra từ miệng em không ngờ cũng dễ nghe đó chứ!"

Dứt lời anh cúi xuống hôn môi cô, là hôn sâu, là quấn quýt, là chiếm đoạt lấy hơi thở của cô, ngang ngược mà càng quấy khoang miệng của cô.

Hôn một hồi anh mới buông ra: "Hạ ơi là Hạ, lần trước còn chưa làm gì mà sao tôi đã nhớ mùi hương của em như thế này."

Tay anh mơn trớn gò má cô: "Còn cả làn da này nữa."

Nhật Hạ gạt mạnh tay anh ra: "Cái đồ xấu xa này, anh biến đi cho tôi."

"Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu. Em chưa nghe câu này à?"

"Câu này là người phụ nữ kia của anh nói cho anh nghe hả? Nên anh mới thay đổi vì câu này? Đáng tiếc, cô ta cũng đã bỏ anh rồi."

Thiên Bảo không tức giận, dửng dưng mà nhìn cô nhướng mày: "Tùy em, muốn nghĩ sao cũng được. Chỉ là, tôi rất muốn khám phá em rồi."

Tay anh nhanh chóng luồn vào trong áo phía sau lưng cô khiến Nhật Hạ như bùng nổ. Cô cảm nhận được tay anh lần mò đến khóa áo ngực liền dùng chút tỉnh táo còn lại của mày giữ tay anh lại: "Bây giờ trước mặt anh đang là Nguyễn Cao Nhật Hạ, xin anh nhớ kĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top