Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Đài quan sát chòm sao ]

[Uriel]: Bộ phim họ xem được đánh giá chỉ có 2,1/5 sao.

[Tôn Ngộ Không]: Vậy là nó dở thật.

[Uriel]: Chưa chắc...

[Tôn Ngộ Không]: Hẳn phải kinh khủng lăm. Bây giờ tôi càng cảm thấy Jang Hayoung thật tội nghiệp.

[Bihyung]: Dù sao thì, quay lại với những gì hóa thân của chúng ta đang làm trong Ngôi nhà Tín hiệu Trái tim! Tất cả khách mời đã đưa ra dự đoán của mình, đã đến lúc công bố kết quả tối nay! Liệu những buổi hẹn hò hôm nay có làm thay đổi mối quan hệ giữa họ không?

Bốn người đàn ông đang ngồi thành hình bán nguyệt trong phòng khách ở tầng dưới. Yoo Joonhyuk và Kim Dokja ngồi trên hai chiếc ghế dài cách nhau càng xa nhau càng tốt, trong khi Lee Hyunsung ngồi ở giữa họ. Kim Namwoon đang nằm dài trên sàn trải thảm, chân gác lên bàn cà phê. Đó là một thử thách về mặt thể chất, chưa kể đến tư thế cực kỳ chuuni để ngồi, nhưng anh ấy đã thực hiện nó một cách khá dễ dàng.

Camera phóng to khuôn mặt của Lee Hyunsung khi điện thoại của anh rung lên. Trông anh có vẻ vui và thích thú với tin nhắn.

[Thời tiết hôm nay rất đẹp. [Hình ảnh bầu trời xanh]]

[Uriel]: Lee Seolhwa nhắn tin cho anh ấy ?!

[Yi Sunsin]: Đúng là một diễn biến đáng ngạc nhiên. Vậy mà tôi cứ nghĩ rằng tối nay Lee Seolhwa sẽ nhắn tin cho Yoo Joonhyuk bất kể buổi hẹn hò của cô ấy diễn ra như thế nào.

[Bihyung]: Chẳng việc gì mà cô ấy lại không khám phá thêm các lựa chọn khác cho bản thân cả, đặc biệt là khi họ rất hợp nhau. Tôi tự hỏi liệu điều này có nghĩa là Lee Hyunsung cũng sẽ gửi tin nhắn cho Lee Seolhwa hay không.

[Uriel]: Vậy hôm nay Yoo Junghyuk sẽ không nhận được tin nhắn à?

[Tôn Ngộ Không]: Anh có thể đưa bỏng ngô được không? Cảm ơn.

Máy quay chuyển sang cảnh Kim Dokja, người thứ hai có điện thoại rung lên với tin nhắn đến. Anh ấy trông có vẻ nhẹ nhõm hơn khi đọc nó.

[ "Tôi tự hỏi kiến làm gì vào những ngày mưa?" [Hình ảnh ánh nắng xuyên qua kẽ lá]]

[Uriel]: Đó là trích dẫn trong tác phẩm của Murakami Haruki phải không?

[Bihyung]: Chính xác. Cả Yoo Sangah và Kim Dokja đều khá văn chương nhỉ?

[Asmodeus]: Dự đoán của tôi đã đúng. Yoo Sangah nhắn tin cho Kim Dokja.

[Tôn Ngộ Không]: Đúng vậy, buổi hẹn hò của cô ấy với Kim Namwoon thực sự không có gì đáng nói, ít nhất là về phía cô ấy.

[Uriel]: Jang Hayoung cũng định nhắn tin cho anh ấy à?

[Bihyung]: Nếu tôi là cổ thì tôi sẽ không làm vậy. Đó là một buổi hẹn hò khá tai hại và tôi nghĩ điều đó chứng tỏ rằng họ không hợp nhau.

[Asmodeus]: Một vấn đề nan giải thú vị.

Máy quay lia qua khuôn mặt của mọi người trong phòng. Yoo Jonghyuk đã cất điện thoại vào túi và đang ngồi đó nhắm mắt thiền định.

Một âm thanh khác vang lên phá vỡ sự im lặng. Lee Hyunsung loay hoay với chiếc điện thoại khi tìm đến ứng dụng nhắn tin, rõ ràng anh rất ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn thứ hai.

[ Tôi ghét cá. [Hình ảnh món sushi]]

Lee Hyunsung gãi đầu với nụ cười bối rối.

[Bihyung]: Tôi nghĩ anh ấy tưởng tin nhắn trước đó là của Jung Heewon, nhưng thực ra tin nhắn này mới là của cô ấy.

[Tôn Ngộ Không]: Lee Hyunsung hôm nay thật đào hoa mà. Tình thế đã xoay chuyển-

[Yi Sunsin]: Tôi thắc mắc tại sao Yoo Jonghyuk lại nhận được nhiều tin nhắn nhất trong ngày đầu tiên, nhưng hôm nay anh vẫn chưa nhận được một tin nhắn nào.

[Asmodeus]: Vẫn còn có Jang Hayoung.

Máy quay dừng lại một cách đáng yêu trên đôi mắt đang nhắm nghiền của Yoo Jonghyuk một lúc trước khi chuyển sang Kim Namwoon, người trông có vẻ buồn chán và có chút thất vọng. Máy quay lia ra một lần nữa để ghi lại bốn người họ trong một cảnh quay tổng thể. Một dòng chữ màu hồng xuất hiện trên màn hình giải thích rằng tối nay Jang Hayoung không nhắn tin cho ai nên chỉ có 3 tin nhắn nhận được.

[Yi Sunsin]: Vậy là cuối cùng cô ấy không chọn ai cả. Tôi cho rằng hôm nay Kim Dokja đã thực sự làm cô ấy thất vọng.

[Tôn Ngộ Không]: Tôi tôn trọng điều đó. Nó không trái với quy tắc, phải không?

[Bihyung]: Ừm, tôi nghĩ vậy. Các hóa thân được phép bỏ qua cơ hội nhắn tin cho bất kỳ ai nếu họ muốn.

[Uriel]: Vậy là hôm nay cả Yoo Junghyuk và Kim Namwoon đều không nhận được tin nhắn nào cả! Ôi không.

[Tôn Ngộ Không]: Công bằng mà nói, đêm hôm trước Yoo Junghyuk đã công khai sẽ cắt hết các liên kết lãng mạn của mình với Jung Heewon bằng hành vi chống đối xã hội. Tôi cũng sẽ không nhắn tin cho anh ấy nếu tôi là Jang Hayoung.

[Uriel]: Đồng ý!

[Bihyung]: Tôi không biết tối nay các cô gái thế nào. Chúng ta cùng xem nhé?

Cảnh quay được chuyển sang phòng sinh hoạt chung của các cô gái, nơi Lee Seolhwa, Yoo Sangah, Jang Hayoung và Jung Heewon cũng đang chờ nhận tin nhắn qua đêm. Yoo Sangah liếc xuống điện thoại khi nó rung lên trong tay cô và mở khóa màn hình bằng một cú vuốt ngón tay cái. Cô mỉm cười hơi buồn với điều cô nhìn thấy trên màn hình.

[ "Chỉ cần chị nhớ em, người khác có quên cũng chẳng quan trọng." [Hình ảnh cá koi sơn màu trên cầu thang]]

[Bihyung]: Kim Namwoon hôm nay thực sự rất tiến bộ. Tôi tưởng cậu ấy chắc chắn sẽ nhắn tin cho Jang Hayoung nhưng có vẻ như cậu ấy đã chuyển mục tiêu rồi.

[Uriel]: Đó có phải là trích dẫn từ Kafka bên bờ biển không? Cậu ấy đã đọc nó à?

[Yi Sunsin]: Tôi gần như không thể chịu nổi khi xem cảnh này.

[Asmodeus]: Tại sao? Thực ra tôi thấy nó khá thú vị.

[Uriel]: Bởi vì anh là một kẻ tàn bạo.

Điện thoại của Lee Seolhwa reo hai lần liên tiếp. Tương tự như Lee Hyunsung, cô ấy cũng có vẻ ngạc nhiên trước sự nổi tiếng của mình tối nay.

[ [Hình ảnh con bọ rùa có 7 đốm đen] ]

[ Cảm ơn bạn, cô là một người tốt. [Hình ảnh hoàng hôn]]

[Bihyung]: Như thường lệ, Yoo Joonhyuk không viết gì đi kèm với tin nhắn của mình. Tuy nhiên, nó làm cho chúng dễ dàng bị xác định hơn.

[Tôn Ngộ Không]: Anh ta sẽ phải cố gắng hơn vào lần sau vì Lee Hyunsung đang cạnh tranh nghiêm túc đấy. Ai có thể đưa cho tôi túi hạt hướng dương được không?

[Yi Sunsin]: Tôi thắc mắc tại sao tối nay cô ấy lại chọn không nhắn tin cho Yoo Jonghyuk.

[Uriel]: Cổ không có nghĩa vụ phải làm vậy. Hơn nữa Lee Hyunsung và cô ấy đã rất vui trong buổi hẹn hò ngày hôm nay, và việc Lee Seolhwa cân nhắc cho anh ấy một cơ hội là điều đương nhiên. Anh ấy cũng là một đối tượng hoàn toàn khả thi.

[Tôn Ngộ Không]: Mmmm đúng là vậy.

[Asmodeus]: Nếu Lee Hyunsung và Lee Seolhwa đến với nhau, vậy thì Jung Heewon yêu dấu của cô sẽ về đâu? Lúc đó cô ấy sẽ một mình phải không?

[Uriel]: ...

[Tôn Ngộ Không]: Thuyền đang chìm à?

[Uriel]: Không!

Jang Hayoung đang ngồi một mình trên chiếc ghế xốp, cô ấy có vẻ cam chịu với số phận của mình, thậm chí còn không thèm lấy điện thoại ra. Ngược lại, Jung Heewon có vẻ khó chịu. Cô liên tục gõ chân lên thảm.

Đúng lúc đó, điện thoại của Yoo Sangah lại reo lên, báo hiệu cuộc nhắn tin đã kết thúc.

[Tôi rất vui vì hôm nay là cuối tuần. [Hình ảnh kệ sách]]

[Tôn Ngộ Không]: Có phải ý của Kim Dokja là anh ấy hạnh phúc vì họ có thể ở bên nhau nhiều hơn vì hôm nay Yoo Sangah không đi làm không? Chết tiệt, thả thính mượt quá.

[Uriel]: Tôi nghĩ anh ấy thực sự hạnh phúc chỉ vì hôm nay là cuối tuần.

[Asmodeus]: Dù sao thì anh ấy cũng ở nhà suốt. Có khác gì đâu?

[Uriel]: Cuối tuần vẫn đặc biệt ngay cả khi anh làm việc ở nhà!

[Bihyung]: Wow, một số lựa chọn tối nay thực sự đáng ngạc nhiên! Ngoài ra còn có rất nhiều người không nhận được tin nhắn như: Yoo Joohyuk, Kim Namwoon, Jung Heewon và Jang Hayoung đều bị treo cổ. Trong một diễn biến gây sốc, Jang Hayoung đã quyết định không gửi tin nhắn nào cả - liệu cô ấy có đang từ bỏ cơ hội tìm thấy tình yêu của mình không? Hãy theo dõi tập tiếp theo để tìm hiểu thêm!

***

[ "Hyung," Park Seungah nói. "Tại sao ]

Anh nhìn chằm chằm vào câu nói. Sau đó xóa nó.

[ "Kyubin-hyung," Park Seungah nói. "Sao anh lại ]

Anh nhấn backspace liên tục cho đến khi câu đó biến mất khỏi màn hình.

[ "Lee Kyubin," Park Seungah nói. "Tại sao cậu lại mất bình tĩnh vậy hả? Cậu mong nó sẽ làm được gì chú? Tên ngốc ngây thơ]

"Sao lại không được vậy trời," anh nói to với màn hình máy tính. "Cứ gọi anh ấy là anh (Hyung) đi. Tôi biết là cô muốn như vậy mà."

Nhưng Park Seungah, hay đúng hơn là hình ảnh Park Seungah trong đầu anh đã không chịu vâng lời. Anh gần như có thể hình dung ra cảnh cô ấy đang nhìn chằm chằm vào anh với cái cau mày đặc trưng của Yoo Jonghyuk trên khuôn mặt.

Chết tiệt, anh là tác giả. Anh sẽ bắt cô ấy gọi Hyung ngay cả khi điều đó không phù hợp với tính cách, đó chính là đặc quyền của tác giả.

[ "Hyung," Park Seungah nức nở. "Anh làm gì vậy hả?" ]

Do đã trì hoãn quá nhiều vào ngày hôm qua, Kim Dokja hiện đang bị chậm tiến độ viết và có rất nhiều việc phải làm. Tuy nhiên, câu chuyện của anh lại không diễn ra như anh mong muốn. Giống như anh đang chơi trò đập chuột với các nhân vật của mình, cố gắng ép họ vào những khuôn mẫu mà họ không phù hợp.

Vì hiện tại, độc giả beta của anh là Han Sooyoung quá bận rộn với chương trình nên anh đã quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của một người bạn trên mạng. Anh mở cửa sổ trò chuyện và gửi cho cô một tin nhắn riêng.

[Sự cứu rỗi]: Chào buổi tối.

[Sự cứu rỗi]: chap.docx

[Sự cứu rỗi]: Nếu không bận, cô có thể cho tôi biết cảm nghĩ của cô về chương này không? Tôi chỉ đang thắc mắc là đoạn miêu tả nhân vật có gây khó chịu hay không.

[Thẩm phán lửa]: !!!!!!

[Thẩm phán lửa]: Đây là bộ tiểu thuyết mới sao?

[Sự cứu rỗi]: Vâng.

[Thẩm phán lửa]: Tất nhiên là tôi có thể!

[Sự cứu rỗi]: Cảm ơn cô. ^^

Uriel là một trong những độc giả trung thành nhất của anh và họ đã trở thành bạn bè bình thường trong vài năm qua. Cô ấy là một nhà biên kịch nhưng chỉ làm việc bán thời gian, vì gia đình cô đủ giàu để cô có thể dành phần thời gian làm... những việc khác. (Cô ấy cũng là lý do khiến anh liên tục tìm thấy fanfic của Yoo Junghyuk trên Twitter. Anh không biết cô ấy thuộc bao nhiêu fandom và anh cũng không muốn biết. Có một số kiến thức có thể khiến người khác thay đổi đến mức không thể trở về như ban đầu được nữa.)

[Thẩm phán lửa]: Tôi vẫn đang đọc nhưng tôi có một thắc mắc nhỏ

[Thẩm phán lửa]: tại sao cô ấy lại gọi anh ấy là hyung?

[Thẩm phán lửa]: không phải là oppa sao? vì cô ấy là nữ?

[Thẩm phán lửa]: *nhãn dán thiên thần bé bối rối*

[Sự cứu rỗi]: À.

[Sự cứu rỗi]: Xin lỗi.

[Sự cứu rỗi]: Đó là lỗi đánh máy. Tôi sẽ sửa nó ngay lập tức.

[Sự cứu rỗi]: chap_version2.docx

[Thẩm phán lửa]: * giơ ngón tay cái lấp lánh*

[Sự cứu rỗi]: *giơ ngón tay cái ít lấp lánh hơn*

Thật không may, những sơ suất ngớ ngẩn không dừng lại ở đó.

[Thẩm phán lửa]: trang thứ ba, đoạn đầu tiên, dòng thứ hai

[Thẩm phán lửa]: phải là "cô ấy" chứ không phải "anh ấy" đúng không?

[Sự cứu rỗi]: Cảm ơn cô đã bắt lỗi đánh máy.

[Thẩm phán lửa]: đừng khách sáo~

[Thẩm phán lửa]: thiết lập ban đầu cô ấy là con trai hay gì à O.O

[Sự cứu rỗi]: ...

[Thẩm phán lửa]: Tôi hiểu rồi

Uriel đôi khi quá nhạy cảm. Đó là một trong những lý do khiến anh hỏi ý kiến cô ấy về chương này ngay từ đầu, nhưng nó cũng có phần khó xử ở mức độ cá nhân.

[Thẩm phán lửa]: Tại sao cảnh cuối cô ấy lại khóc?

[Sự cứu rỗi]: Cô ấy buồn vì anh ấy bị thương.

[Thẩm phán lửa]: Điều đó không giống với tính cách của cô ấy phải không?

[Thẩm phán lửa]: Không phải phản ứng của cô ấy nên kiểu "ngươi đúng là đồ ngốc khi rơi vào tình huống này ngay từ đầu" sao?

[Sự cứu rỗi]: À. Cô nói đúng.

[Thẩm phán lửa]: Tôi biết mình chưa biết nhiều về bối cảnh để đưa ra ý kiến nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ khóc, ngay cả khi cô ấy lo lắng

[Sự cứu rỗi]: Được rồi, tôi sẽ thay đổi phần đó sau.

[Thẩm phán lửa]: *nhãn dán thiên thần bé nhỏ đang nhảy múa*

[Thẩm phán lửa]: Tôi có thể hỏi mục đích của việc biến Seungah thành con gái là gì không? Nó chỉ nhằm phục vụ cho một câu chuyện tình cảm khác giới đúng không ?

[Sự cứu rỗi]: Ý cô là gì?

[Thẩm phán lửa]: Nhân vật này không những không có giọng kể chuyện nữ mà còn hành động và suy nghĩ theo cách mà hầu hết phụ nữ sẽ không làm, điều đó thật khó chịu.

[Thẩm phán lửa]: Ý tôi không phải là phụ nữ phải tuân theo một quy chuẩn nào đó, nhưng chỉ xét về tính cách thì tôi không thực sự tin rằng cô ấy là nữ chính.

[Thẩm phán lửa]: Về cơ bản, cô ấy cứ như phiên bản nữ bị lỗi của nam chính thứ hai trong câu chuyện của anh.

[Thẩm phán lửa]: Anh thậm chí còn chưa loại bỏ hết các đại từ nhân xưng nam.

[Thẩm phán lửa]: Tôi có thể cảm thấy rằng anh đang cố gắng tạo tiền đề cho sự phát triển lãng mạn, nhưng kỳ lạ thay, họ thậm chí còn có ít phản ứng hóa học hơn so với những gì các nhân vật chính trong quá khứ của anh đã làm với những người bạn nam thân nhất của họ

[Thẩm phán lửa]: Và tôi chỉ hơi thiên vị khi nói điều này thôi~

[Thẩm phán lửa]:Có phải ban đầu cô ấy là nhân vật nam và anh chỉ thay đổi đại từ của họ vì biên tập viên của anh yêu cầu như vậy đúng không?

[Sự cứu rỗi]: Không hẳn. Tôi chỉ đang thử một cái gì đó mới.

[Thẩm phán lửa]: Vậy thì đổi lại thành nam sẽ tốt hơn phải không?

[Sự cứu rỗi]: Đúng không...?

[Thẩm phán lửa]: Hãy viết những gì anh muốn, sự cứu rỗi-nim! Đừng để biên tập viên áp bức anh!

[Thẩm phán lửa]: Tôi thực sự mong chờ đến lúc chương đầu tiên được đăng!

[Thẩm phán lửa]: (tôi cũng sẽ rất vui nếu lần này có một cặp BL ><)

[Sự cứu rỗi]: Như thường lệ, cảm ơn sự giúp đỡ của cô, tôi sẽ thử làm lại chương này theo gợi ý mới.

[Sự cứu rỗi]: Và tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.

[Thẩm phán lửa]: !!!!! Thật sao???!!!

[Sự cứu rỗi]: Vâng. Tôi sẽ phản hồi cô sau?

[Thẩm phán lửa]: *nhãn dán thiên thần nhỏ vẫy cánh*

Kim Dokja đóng cửa sổ trò chuyện và mở lại tài liệu trống của mình. Trang giấy trắng nhìn lại anh đầy giễu cợt; trong suốt cuộc đời mình, anh chưa bao giờ cảm thấy chán nản đến thế. Anh có thể nghe thấy tiếng la hét và tiếng cười ở tầng dưới hòa lẫn với tiếng ồn ào của hệ thống thông gió. Những người khác hôm nay đang tổ chức một chương trình truyền hình marathon nào đó như một sự kiện gắn kết, nhưng anh đã từ chối tham gia vì anh cần tập trung vào việc viết lách. Tuy nhiên, cuối cùng anh thậm chí còn không viết được nhiều.

Quyết định nghỉ ngơi, anh tắt máy tính xách tay và đi xuống cầu thang, nơi phát ra âm thanh. Khi đến gần phòng khách, anh có thể hiểu chính xác những người khác đang nói về điều gì.

"-kết hôn sau khi nhân vật chính chết?!" Lee Jihye hét lên. "Tôi tưởng Schweichen thích nhân vật chính! Tôi không thể ủng hộ việc ship như thế này!"

Jang Hayoung nói: "Kết thúc ban đầu của webnovel cũng giống vậy và em nhớ rất nhiều người đã phát cuồng vì nó vào thời điểm đó. Nhưng em nghe nói sau đó tác giả đã xuất bản một đoạn kết mở để thay thế."

"Lẽ ra họ nên sử dụng đoạn kết thay thế cho bản chuyển thể!"

Yoo Sangah nói: "Tôi đồng ý, cảnh họ sinh con vào 5 năm sau và đặt tên nó theo tên nhân vật chính không phù hợp với tông màu của bộ phim chút nào".

"Đồng ý, tôi có thể hiểu nếu nhân vật chính kết thúc với Yuuri ngay cả khi tôi không ủng hộ điều đó, nhưng diễn biến tồi tệ này là gì vậy?!"

"Ừ. Tại sao cuối cùng mọi người luôn phải kết hôn vậy?" Jung Heewon hỏi: "Sống độc thân thì có gì sai?"

"Không phải bây giờ chúng ta đang tham gia một chương trình hẹn hò sao? Đó là dạng câu hỏi gì vậy?"

"Im đi, Kim Namwoon. Không ai hỏi ý kiến của cậu cả."

" Cô im đi, Lee Jihye."

"Theo những gì tôi nhớ, tác giả có vấn đề về hôn nhân và bắt đầu một gia đình," Jang Hayoung giải thích. "Hầu hết các nhân vật của anh ấy cuối cùng đều kết hôn."

"Đó là một lý do ngớ ngẩn. Họ không cần phải kết hôn để được hạnh phúc!"

Cả hai đều đã nghe những lời phàn nàn và nhìn thấy chúng bằng dòng chữ in đậm giận dữ trước đó, Kim Dokja hiểu khá rõ họ đang nói về điều gì. Nỗi sợ hãi của anh đã được xác nhận khi màn hình TV hiện lên: họ đang xem Niềm tin không thể phá vỡ. Chết tiệt.

Anh đã không nghĩ nhiều đến việc ghép đôi nhân vật chính với nữ chính sau cái chết của nhân vật chính khi anh ấy viết cuốn sách đầu tiên, và phản ứng dữ dội từ người hâm mộ của anh đã hoàn toàn khiến anh mất cảnh giác. Để kiểm soát thiệt hại, anh thậm chí còn đăng một tuyên bố chính thức giải thích rằng nhân vật chính thích cả hai người bạn của mình một cách thuần khiết (và ngược lại) và cái kết đã được lên kế hoạch từ chương đầu tiên. Cuối cùng, anh ấy đã nhượng bộ trước áp lực của bạn bè và thay đổi phần kết để xuất bản trên báo in, nhưng cho đến ngày nay Niềm tin không thể phá vỡ vẫn thường xuyên lọt vào Top 10 bảng xếp hạng cho phần kết thúc webnovel tệ nhất từ trước đến nay. Sau trải nghiệm khủng khiếp đó, anh đảm bảo luôn ghép đôi nhân vật chính với nữ chính; như vậy thì ít ra anh sẽ chỉ chọc giận các fan BL chứ không phải tất cả độc giả.

Uriel đã gắn bó với anh ấy trong suốt bộ phim mặc dù con tàu của cô ấy bị chìm, và để tỏ lòng biết ơn, anh ấy đã bắt đầu không xác định tình trạng mối quan hệ của các nhân vật phụ để cô ấy sử dụng một cách sáng tạo. Những mối quan hệ không rõ ràng, kết hợp với tình bạn bền chặt giữa các nhân vật chính mà anh ấy thích miêu tả trong câu chuyện của mình, đã giúp anh ấy có được danh tiếng nhất định trong lòng các fan nữ.Hắc hỏa vực long (người chỉ viết những truyện giả tưởng về sức mạnh chunni chung chung dành cho nam) không ngừng chế nhạo anh vì tỷ lệ độc giả nữ quá lớn, nhưng anh cho rằng anh ta chỉ đang .nghen tị thôi.

"Đã đến lúc anh tỏa sáng, Kim Dokja," một giọng nói vang lên từ phía sau anh.

Han Sooyoung đang cầm ly cocktail nhiều tầng trong một tay và nhấm nháp nó bằng ống hút hình trái tim trong khi dựa vào tường.

"Cô ngợi ý việc này cho họ đúng không?" Kim Dokja cau mày hỏi cô. Với việc cô liên tục phàn nàn về khối lượng công việc phải làm, anh cứ nghĩ hôm nay cô sẽ ở nhà ngủ bù.

Han Sooyoung mở to mắt tỏ vẻ ngây thơ vô cùng. "Trông tôi có giống người sẽ làm việc đó không?"

"Tất nhiên là cô-sao cô lại dùng ống hút đó? Không phải nó dành cho các cặp đôi sao? Tại sao cô lại uống cả hai đầu cùng một lúc?"

"Tại tôi tự ái."

Kim Dokja kín đáo liếc nhìn vào phòng khách, nhưng không thấy hai người quay phim đâu cả. Có người thậm chí còn ném một chiếc khăn lên máy ảnh trên tường để che ống kính khỏi tầm nhìn.

"Cô và Lee Jihye đang làm gì ở đây thế?" anh ấy tiếp tục. "Tôi tưởng tối nay chúng ta sẽ không quay phân cảnh đặc biệt."

Han Sooyoung nhún vai. "Chúng ta không được phép tham gia sự kiện gắn kết sao? Này mọi người!" cô gọi khi bước vào phòng khách. "Nhìn xem ai đã trở về từ cõi chết này!"

"Han Sooyoung," anh cảnh báo.

Mọi người đều nhìn lên khi có tiếng động. Jung Heewon, Yoo Sangah và Jang Hayoung đang ngồi trên một chiếc ghế dài, trong khi Yoo Joohyuk, Lee Seolhwa và Lee Hyunsung ngồi ở chiếc ghế kia. Lee Jihye và Kim Namwoon đang ngồi trên chiếc ghế dài cùng nhau và cãi nhau giận dữ về điều gì đó. Họ thậm chí có biết nhau không?

"Dokja-ssi," chào Yoo Sangah.

"Sangah-ssi."

Trên màn hình TV, phần credit của Niềm tin không tan vỡ đang vang lên khi nhạc nền kết thúc buồn vui lẫn lộn được phát trong nền.

"Này," Jung Heewon nói, giơ tay lên vẫy. "Anh đến muộn rồi, chúng tôi vừa mới coi xong."

Yoo Jonghyuk ngước lên từ điện thoại, nhận ra đó là anh và lại nhìn xuống.

"Chú ấy nên mừng vì đã không coi nó," Lee Jihye nói, siết chặt chiếc điều khiển TV trong tay đến mức lớp nhựa kêu cót két. Mặt cô tối sầm vì giận dữ. "Thật là lãng phí 12 giờ cuộc đời tôi."

Nụ cười nhếch mép của Han Sooyoung rộng hơn. Kim Dokja có một cảm giác đáng lo ngại về điều sắp thốt ra từ miệng mình. "Có phải em cũng ghét cái kết không, Jihye?"

"Nó không tệ đến thế đâu," Lee Hyunsung cố gắng. "Tôi nghĩ thật tuyệt khi cuối cùng hai người họ cũng tìm thấy tình yêu sau tất cả những gì họ đã trải qua."

Lee Jihye bực tức giơ tay lên trời. "Nhưng họ đã tìm thấy tình yêu với SAI người!"

"Chính xác." Jang Hayoung gật đầu. "Yuri đáng lẽ phải kết thúc với nhân vật chính."

Lee Jihye nhăn mặt trước câu nói đó. "Chà, cũng không phải vậy , nhưng đó không phải là vấn đề! Vấn đề là, việc ghép đôi này chẳng có ý nghĩa gì cả!"

"Em không thích việc tác giả gán ghép các nhân vật với nhau đúng không Lee Jihye?" Han Sooyoung vui vẻ hỏi.

"Sooyoung-ah ."

"Đúng!"

"May mắn thay, Jihye à, em có thể trực tiếp nói ra nỗi bất bình của mình với tác giả. Không có nhiều người có cơ hội như vậy đâu." Han Sooyoung vỗ vai Kim Dokja với vẻ thương hại. "Đúng không, Dokja-ssi? Hay tôi nên gọi anh là Sự cứu rỗi-nim?"

Kim Dokja lấy tay che mặt.

"..." Đôi mắt của Lee Jihye sáng lên khi cô nhận ra. "Ý của chị là chú ấy là tác giả của cuốn sách mà bộ phim chuyển thể?" cô há hốc mồm.

"Cái gì cơ?!" Kim Namwoon nhảy dựng lên bên cạnh cô và chỉ ngón tay buộc tội vào anh. "Này, anh đã nói anh không phải là Sự cứu rỗi khi chúng ta tiết lộ sự nghiệp lần trước mà!"

"Kim Dokja lúc đó quá xấu hổ để nói với mọi người", Han Sooyoung nói, xua tay xua đi nỗi lo lắng của mình. "Anh ấy khá bí mật về danh tính của mình, vì vậy đừng nói với người khác, được chứ?"

Lee Hyunsung gật đầu đồng ý, trông có vẻ ấn tượng. Yoo Sangah đang nhìn hai người họ với vẻ mặt đặc biệt.

Jang Hayoung trông có vẻ hơi choáng ngợp. "Anh là Sự cứu rỗi à? Thật sao? Em, ừm, tôi thực sự thích Kirin của Lamarck!"

"Cảm ơn em," Kim Dokja nói. Không có lý do gì để phủ nhận điều đó bây giờ, không ai tin anh ấy cả. "Tôi rất vinh dự khi em thích nó."

"Anh đã bán bản quyền của Niềm tin không tan vỡ với giá bao nhiêu-"

Lee Jihye đẩy Kim Namwoon ra trước khi anh ta kịp hỏi thêm những câu hỏi vô nghĩa. "Vậy, tác giả-nim, tại sao cuối cùng anh lại bắt hai người họ kết hôn?"

Anh ấy lại nhớ về năm 2014 và sự hâm mộ cuồng nhiệt về cái kết ban đầu. "Tôi đã cố gắng mang đến cho hai người họ một cái kết có hậu", anh cố giải thích.

Nhưng vô ích.

"Họ thậm chí còn chẳng quan tâm đến nhau!" Lee Jihye phản đối. "Tôi sẽ ổn nếu cô ấy kết hôn với nhân vật chính hay gì đó, nhưng tại sao lại là Schweichen? Họ không yêu nhau!"

Kim Namwoon nhún vai một bên. "Tôi không biết, tôi nghĩ chuyện tình cảm này ổn."

"Cậu không đủ tư cách để bình luận về chuyện tình cảm", Lee Jihye quát.

"Ủa, alo?!"

"Tôi chỉ nghĩ họ sẽ là những bậc cha mẹ tốt thôi", Kim Dokja yếu ớt nói.

Lee Jihye quay sang Han Sooyoung với vẻ quyết tâm. "Unnie, chị nói chị là bạn đại học với anh ấy, đúng không? Chị có ở đó khi anh ấy viết cuốn sách không? Tại sao chị không ngăn cản anh ấy?"

"Này, tôi cũng không muốn Yuri của mình bị ghép đôi với người mà anh ấy thầm thích trong vũ trụ đó," Han Sooyoung phản đối. "Nhưng anh chàng này không bao giờ nghe tôi khi cần thiết. Thành thật mà nói, các nhà sản xuất nên chọn một cuốn sách hay hơn để chuyển thể. Đó là cuốn sách đầu tiên anh ấy từng viết, và thành thật mà nói nó khá là rác rưởi."

Kim Dokja thở dài. "Cô có nhất thiết phải gọi anh ấy như thế không?"

"Anh đã dành hẳn 3 đoạn văn để mô tả về sức khỏe của anh ấy. Thật sự đấy."

"Cô đang nói gì thế? Tôi mô tả tất cả các nhân vật của mình một cách chi tiết."

"Khoan đã, đừng nói với tôi là nữ chính dựa trên Han Sooyoung nhé?" Jung Heewon hỏi, trông như thể thế giới quan của cô ấy đang vỡ vụn trước mắt. Cô ấy rõ ràng đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của Han Sooyoung. "Cái gì, cô ấy là bạn gái cũ của anh hay sao vậy?"

"Chúng tôi không-"

"Đéo. Anh ta chỉ tệ trong việc nghĩ ra nhân vật nên anh ta luôn dựa trên những người xung quanh mình", Han Sooyoung nói. "Tôi nghĩ một nửa lớp tốt nghiệp của chúng tôi đã từng xuất hiện trong Niềm tin không tan vỡ. Anh ta cũng giết gần hết bọn họ, thật là man rợn".

Thật là xấu hổ khi thói quen viết lách của ông được công bố với toàn thế giới.

"Đó là một cách thú vị để xây dựng nhân vật," Lee Seolhwa tử tế nói. "Tôi tự hỏi liệu chúng ta có xuất hiện trong sách của Dokja-ssi trong tương lai không?"

Kim Dokja không nhịn được liếc nhìn Yoo Joonghyuk. May mắn thay, anh ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với vẻ tập trung và có vẻ không chú ý. "À, ai mà biết được?"

"Trong tác phẩm tiếp theo của chú, chú có thể dựa trên tôi để tạo nên một nhân vật không?" Lee Jihye háo hức hỏi. "Hãy biến cô ấy thành một người tuyệt vời, không phải là một nhân vật phản diện chỉ xuất hiện một lần!"

"Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó."

"Vậy anh có thích kiểu phụ nữ như Han Sooyoung không?" Jung Heewon nhướn mày nhìn anh. "Nói thật đi. Không có sự tính toán nào cho sở thích, tôi sẽ không phán xét anh đâu."

Han Sooyoung đảo mắt và lẩm bẩm điều gì đó đầy xúc phạm.

"Chúng ta không thể không bàn về chuyện này sao?" Kim Dokja hỏi trần nhà.

"Chúng ta đang tham gia một chương trình hẹn hò. Rõ ràng là mọi người sẽ tò mò xem mẫu người của anh là gì, ngay cả khi đó là người phụ nữ đó."

"Ôi, chắc ổng muốn hẹn hò với tôi lắm luôn" Han Sooyoung khịt mũi, kiểm tra lớp biểu bì của mình với vẻ mặt chán nản. "Nhưng tiếc cho ổng, tôi không phải là đối tượng của anh ấy."

"Cô vẫn còn nợ tôi 40.000 won từ lần cuối chúng ta đi uống rượu và cô đã ngất đi trước khi kịp trả tiền hóa đơn", anh nhắc nhở cô trước khi cái tôi của cô trở nên quá lớn.

"Tôi đã nói lần sau sẽ đãi amh mà!"

Nụ cười của Yoo Sangah trông có vẻ hơi gượng gạo khi cô ngồi lặng lẽ trên ghế, quan sát cuộc trao đổi qua lại diễn ra trước mặt mình. Jang Hayoung vỗ nhẹ vào đầu gối cô một cách thông cảm.

"Dokja-ssi, anh có biết Thẩm phán lửa ngoài đời không?" Jang Hayoung hỏi. "Có đúng là cô ấy là em gái anh không? Cô ấy không thể là vợ anh nếu anh tham gia chương trình này, đúng không?"

Kim Dokja bối rối; họ đang lan truyền tin đồn gì về anh ấy trên mạng vậy? "Không. Chúng tôi chưa từng gặp nhau ngoài đời, và chúng tôi chỉ là bạn bè."

Jung Heewon cười khẩy. "Giống như cậu và Han Sooyoung chỉ là bạn bè thôi sao?"

"Cái gì?"

"Được rồi, Jung Heewon." Han Sooyoung xắn tay áo lên và bắt đầu tiến về phía cô một cách đáng ngại. "Một trong hai chúng ta sẽ chết hôm nay, và đó sẽ không phải là tôi."

"Dùng hết sức mạnh của cô đi. Tôi sẽ chém cô."

Lee Hyunsung nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đứng trước mặt Jung Heewon, che khuất tầm nhìn của cô. "Hai người đừng đánh nhau nữa."

Lee Jihye bị giằng xé giữa việc giúp Jung Heewon và giúp Han Sooyoung. "Tôi không biết nên cổ vũ cho unnie nào..."

"Em đã chuyển sang phe đen tối rồi sao, Jihye?"

"Cô gọi ai là bóng tối vậy? Jihye, tôi sẽ cho cô 500 won nếu cô lấy trộm được thanh kiếm của cô ấy trong phòng ngủ."

"Đừng có mà nghe lời cô ta, Jihye."

"500 won á? Em thậm chí còn không mua nổi một lon nước ngọt với 500 won nữa, chị Sooyoung ạ."

"Hả?! Con bé phản bội này-"

Trong khi mọi người còn đang bị phân tâm bởi cuộc chiến đẫm máu sắp xảy ra, Kim Dokja đã lẻn ra khỏi phòng và đi lên lầu trước khi họ nhận ra anh ta ở đó.

***

Lee Hyunsung là một người bạn cùng phòng tuyệt vời. Anh ấy không phô trương, và anh ấy đi ngủ lúc 11 giờ tối và ngủ như chết. Kim Dokja chưa bao giờ có bạn cùng phòng trước đây (ngoại trừ một vài lần Han Sooyoung ngủ nhờ ở nhà anh ấy), và anh chắc chắn sẽ nhớ anh ấy khi ba mươi ngày trôi qua. Thật tuyệt khi không phải ở một mình trong một khoảng thời gian.

Anh đánh răng xong và lau khô tay bằng chiếc khăn vẫn còn ướt từ lần tắm trước. Mở cửa, anh bước ra khỏi phòng tắm và gọi, "Hyunsung-ssi, đến lượt anh-" Lời nói của anh nghẹn lại trong cổ họng khi ánh mắt anh dừng lại ở kẻ đột nhập.

Yoo Joonghyuk đang ngồi trên giường của Lee Hyunsung, lưng dựa vào tường. Có một chiếc vali màu đen mở nằm trên sàn cạnh chân anh. Anh đang gõ gì đó trên máy tính xách tay, và anh ngước lên khi nghe thấy giọng nói của Kim Dokja.

"Lee Hyunsung đâu rồi? Chúng ta có tiệc ngủ à?" Kim Dokja hỏi, nhìn quanh phòng tìm Lee Hyunsung. "Tôi có cần phải bắt đầu tết tóc cho anh không?"

"Tôi đã đổi phòng với Lee Hyunsung," Yoo Joonghyuk nói. Anh ấy có vẻ không ấn tượng với nỗ lực gây cười đó.

"Hử. Làm sao anh làm được thế?"

"Tôi đã hỏi trực tiếp anh ấy."

"Ý tôi là, làm sao anh thuyết phục được Kim Namwoon để anh đi?" Kim Dokja tò mò hỏi.

Yoo Joonghyuk cau mày. "Tôi không cần sự cho phép của cậu ta để đổi phòng."

"Anh sẽ làm tan vỡ trái tim non nớt của cậu ấy mất, khi hành động như thế này." Kim Dokja lắc đầu giả vờ kinh ngạc. "Lỡ cậu ấy nghĩ rằng anh bỏ đi vì cậu ấy thì sao?"

"Tôi đã nói với cậu ta là tôi có chuyện riêng muốn thảo luận với anh," Yoo Joonghyuk nói một cách cáu kỉnh. "Và Kim Namwoon không quan tâm."

"Tại cậu ta đang cố tỏ ra cứng rắn trước mặt anh thôi. Hơn nữa, tôi chưa từng nghe về chuyện này. Sao không có ai hỏi ý tôi về việc đổi phòng?"

"Cậu cũng đâu hỏi ý kiến ​​tôi khi phân phòng cho mọi người."

"Cũng đúng thôi." Đó là sự báo ứng của nghiệp chướng.

Nhìn lại, thật kỳ lạ khi Yoo Joonghyuk không đổi phòng với Lee Hyunsung ngay từ đầu, nhưng Kim Dokja chỉ nghĩ rằng anh ta cảm thấy thà ở chung phòng với Kim Namwoon còn hơn là ở với anh. Hơn nữa, sao anh ta lại cần đổi phòng khi đã sống sót qua một tuần với Kim Namwoon? Trừ khi anh ta quá thông minh để không mắc phải ngụy biện chi phí chìm.

* Ngụy biện chi phí chìm là trạng thái tâm lý luôn khiến chúng ta cảm thấy tiếc nuối, mỗi khi quyết định vứt bỏ một sự việc mà ta đã dành nhiều thời gian và công sức. Nó thôi thúc ta cứ đi theo quyết định ban đầu cho tới cùng, mặc dù trong thân tâm bạn hiểu rõ mọi việc sẽ chẳng đi tới đâu, sẽ chỉ khiến mọi việc càng thêm tệ hại.

Họ nhìn nhau trong im lặng một lúc. Thật kỳ lạ khi thấy Yoo Joonghyuk mặc đồ ngủ, ngay cả khi chúng đen và u ám như anh mong đợi. Sự tận tụy của anh với phong cách emo rõ ràng sâu sắc hơn bất kỳ ai dự đoán.

Kim Dokja là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng giữa họ. "Anh không có chuyện với tôi sao?"

"Nói gì."

"Kiểu 'đừng động vào đồ của tôi nếu không tôi sẽ giết anh, đừng làm nước nhỏ giọt khắp thảm nếu không tôi sẽ đâm anh khi anh đang ngủ, đừng dùng xà phòng của tôi nếu không tôi sẽ moi ruột anh ra và siết cổ anh bằng chúng'. Cuộc thảo luận thông thường giữa những người bạn cùng phòng."

"Tôi nghĩ là anh đã biết điều gì không nên làm rồi."

"Nhưng nếu anh không nêu rõ ranh giới của mình thì làm sao tôi biết được khu vực mìn nào cần tránh?" Kim Dokja hỏi một cách hờ hững.

"Vậy thì đừng ngáy," Yoo Joonghyuk nói thêm, gần như là một suy nghĩ chợt nảy ra.

"Tôi không thể kiểm soát được thứ như thế, anh đang yêu cầu điều không thể đấy."

Yoo Joonghyuk hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Rõ ràng là anh đang cố gắng kìm nén mọi khuynh hướng giết người; camera trên trần nhà vẫn đang ghi hình.

Kim Dokja trèo lên giường và cầm điện thoại từ chiếc bàn cạnh giường nơi Magikarp đang nằm ngửa như một con cá chết. Anh không biết nên đặt con thú nhồi bông ở đâu (anh thoáng nghĩ đến bồn tắm để tạo cảm giác siêu thực, nhưng như thế thì giống như Yoo Joonghyuk đang nhìn anh tắm quá), nên anh cứ để nó ở đó.

Anh ấy duyệt qua các bảng xếp hạng của nền tảng webnovel theo thói quen, nhưng không có bảng xếp hạng nào hay để đọc. Anh ấy nhận được một email khác mang tính thụ động-hung hăng từ biên tập viên nhắc nhở anh ấy ngừng nghỉ phép và đăng bài ngay, nhưng Kim Dokja cũng không đọc. Anh ấy đặt điện thoại xuống trong sự thất vọng và tắt đèn ở bên cạnh. Anh ấy đảm bảo nằm nghiêng, quay mặt ra xa bạn cùng phòng mới của mình.

Một lúc sau, Yoo Joonghyuk cất máy tính xách tay đi và tắt đèn. Căn phòng chìm trong bóng tối mượt mà, và những ngón tay nhợt nhạt của mặt trăng lướt dọc theo tấm thảm về phía mép giường của Kim Dokja. Anh có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của người đàn ông kia ở phía bên kia căn phòng. Thứ đáng lẽ sẽ không an ủi anh, nhưng nó có.

"Cậu lớn lên ở Seoul à?" Yoo Joonghyuk đột nhiên hỏi.

Phản ứng bản năng của Kim Dokja là đáp lại bằng câu 'không liên quan đến anh' chỉ để cho anh ta nếm mùi thuốc của chính mình, nhưng giờ họ đã là bạn cùng phòng, có lẽ anh nên cố gắng hơn để hòa hợp với anh ta. Yoo Joonghyuk chắc chắn có thể giết anh trong lúc ngủ nếu anh ta muốn. Không phải là anh ta sẽ làm vậy. Có lẽ vậy.

"Vâng," anh trả lời. Sau đó, vì lịch sự, anh ta hỏi, "Anh thì sao?"

Yoo Joonghyuk lờ anh đi. "Anh học trường nào?"

Gì vậy trời, một cuộc điều tra dân số quốc gia à? Có lẽ Yoo Joonghyuk thực sự là một thuật toán AI tiên tiến do chính phủ thiết kế. "Có nhiều lắm."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi thường xuyên chuyển trường khi còn nhỏ."

"Tại sao anh lại chuyển trường?"

Đã muộn rồi, và anh cũng quá mệt để nói chuyện thẳng thắn với Yoo Joonghyuk về những bí mật của anh. "Sao anh lại hỏi thế?"

"Trả lời câu hỏi."

"Có giải thưởng nào nếu tôi trả lời đúng không?" Kim Dokja đáp trả, vẻ khó chịu.

"Kim Dokja." Giọng nói của Yoo Joonghyuk trầm ấm, vang vọng trong căn phòng tối như sấm. "Đừng khó khăn thế."

"Vậy thì hãy nói cho tôi biết, tại sao anh lại muốn biết về tuổi thơ của tôi? Đó không phải việc của anh."

Yoo Joonghyuk không trả lời.

Kim Dokja thở dài; tất nhiên là không có cách nào để anh có được câu trả lời thẳng thắn từ anh ta, người đàn ông đó còn kín tiếng hơn cả anh. Một người hợp lý sẽ thừa nhận câu hỏi và giải thích hoặc đáp lại bằng câu chuyện của riêng họ, nhưng Yoo Joonghyuk luôn tiến về phía trước mà không ngoảnh lại nhìn và mong đợi mọi người khác cũng theo kịp tốc độ của anh ta. Tâm trí anh ta thực sự hoạt động theo những cách bí ẩn mà người bình thường không thể hiểu được.

Có lẽ anh ta đang cố lấy thông tin của anh ta để có thể thực hiện hành vi gian lận danh tính và giam giữ anh để đảm bảo chiến thắng lãng mạn của anh ta với Lee Seolhwa, Kim Dokja đưa ra giả thuyết. Nhưng họ thậm chí còn không phải là đối thủ lãng mạn; sẽ hợp lý hơn nếu loại bỏ Lee Hyunsung trước? Hoặc có thể anh ta sẽ có phương pháp loại bỏ họ từng người một. Tuy nhiên, mức độ đe dọa của Kim Namwoon cao hơn-

"Đi ngủ đi," Yoo Joonghyuk nói, khiến anh giật mình lần thứ hai trong đêm đó.

"Làm sao anh biết tôi đang tỉnh?"

"Tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của cậu."

Ừ thì, dù sao thì trong đầu anh ta cũng đang nói xấu tên Yoo Joonghyuk. Chẳng trách người đàn ông kia lại để ý. "Anh đi ngủ trước đi. Anh không phải chăm sóc da để quay quảng cáo sao?"

"Chúc ngủ ngon."

Lời nói của anh rõ ràng là có ý xua đuổi, nhưng trái tim Kim Dokja vẫn mềm lòng đôi chút. Đây là lần đầu tiên có người nói với anh như vậy sau nhiều năm. Khi chứng mất ngủ của anh lên đến đỉnh điểm vào thời niên thiếu, anh thường nằm thao thức trên giường hàng giờ liền, ước gì có ai đó gõ cửa và bảo anh đi ngủ. Không ai từng làm thế, và cuối cùng anh đã tự mình vượt qua.

"Chúc ngủ ngon."

Thật kỳ lạ khi anh ấy luôn tìm thấy những thứ mình muốn tìm ở những nơi không ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top