Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Chú Stefano làm quản lí ở bưu điện, còn cô Bella làm việc trong một trung tâm chăm sóc khách hàng. Hai người lúc trước sống ở Argentina, nhưng vì muốn ở gần con, anh Maxi, người đang mở một nhà máy sản xuất cần cẩu gần Barcelona, nên họ đã chuyển đến sống ở đây, đã được gần mười năm. Hai chị em không đặc biệt thân thiết với gia đình họ, vì hai gia đình ở quá xa nhau, nhưng lúc còn bé, hai gia đình cũng đã từng rất thân thiết với nhau.

Khi chú Stefano đón các cô gái từ sân bay, chú đã rất vui mừng khi thấy họ. Chú dường như rất hợp tính với Victoria hơn ông anh họ nhiều. Trên đường về nhà ở Sants-Montjuïc, trong nền âm thanh Radio vang khắp xe, họ đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ và thoải mái.

"Mày có biết Sants-Montjuïc là nơi định cư của rất nhiều người dân Nam Mỹ không?" Vanessa hỏi.

"Chà, nói rõ hơn chút xem nào?" Victoria lẩm bẩm một cách mỉa mai, cô có chút khó chịu vì trên máy bay cô không thể ngủ và mệt mỏi vì khác múi giờ. Cô chỉ hướng con mắt ra bên ngoài cửa xe, ngắm nhìn những con đường mà chú Stefano đi qua.

Vanessa đảo con mắt và tiếp tục, "Nơi này từng là một vùng đất nghèo đói nhưng nó đã thật sự chuyển mình khi những người dân lao động người Nam Mỹ đến đây."

"Maxi nó sống ở đây, chúng ta thích sống gần nó," chú Stefano nói. "Cộng với chúng ta cũng thích nơi này, nhưng hai con đừng ra ngoài quá muộn, được chứ? Nơi này có thể sẽ nguy hiểm cho hai đứa con gái."

"Bọn con đến từ Argentina, tỉ lệ tội phạm ở Rosario cao hơn nhiều so với ở Barcelona," Vanessa nhận xét, mặc dù có chút lo lắng trong giọng nói của cô.

"Tỉ lệ tội phạm về ma túy rất cao," Vanessa tiếp lục. "Nếu bạn không phải là một tên buôn ma túy thì bạn an toàn. Nơi chúng ta đang sống ở Rosario cũng thật sự an toàn so với những nơi khác..."

"Ta không muốn hai đứa ra ngoài sau 9:30 được chứ? Chú Stefano hỏi, mặc dù nó dường như không thật sự là một câu hỏi.

Hai người gật đầu, mặc dù, với Victoria, quy tắc lại là một chuyện khác.

Nhà chú Stefano thật sự rất ấm cúng. Nhà không quá lớn nhưng đủ để cho mọi người cảm thấy thoải mái và ấm áp. Có hai căn phòng dành cho khách nhưng hai chị em chỉ chia sẻ với nhau một căn phòng, họ đã quen và thích với việc ở chung phòng với nah. Cô Bella hạnh phúc khi được nhìn thấy họ, thổ lộ với họ rằng hai cô gái đã lớn thế nào trong một thời gian dài họ không gặp lại.

Trong phòng, cuối cùng chỉ còn lại hai cô gái. Họ sẽ chia sẻ cùng nhau một chiếc giường. Đó là một chiếc giường lớn, đủ để hai đứa có thể thoải mái ngủ, mặc dù, khi Vanessa gặp ác mộng, cô thường khó chịu lật người qua lại trên giường.

"Họ dường như rất thân thiện và gần gũi," Victoria nói khẽ, cô lấy quần áo trong vali ra, bắt đầu xếp vào tủ.

"Cũng không quá nhiều quy tắc," Vanessa thêm vào. "Quá ít thử thách cho bạn có thể phá..."

Victoria khịt mũi, "Giữ căn nhà sạch sẽ, đừng chạm vào bất cứ thứ gì khi không cần thiết, ở nhà lúc 9:30. Không tệ."

"Bây giờ," Vanessa trêu trọc. "Vậy, mày đã cho Leo địa chỉ căn nhà chưa?"

"Yeah, tụi tao đã trao đổi số điện thoai với nhau." Đôi mắt của Victoria liếc nhìn chiếc hộp đựng đầy những lá thư mà họ viết cho nhau, chiếc hộp mà cô luôn muốn mang theo bên mình.

Vanessa cười, "Good."

-

Leo ở trên sân tập cả ngày, vì vậy cậu đã nhỡ cuộc goi từ cô. Sau khi tắm rửa xong, mẹ cậu nói với cậu rằng cậu có một tin nhắn thoại gửi tới cho cậu. Cậu liền lập tức chạy xuống lầu.

Cầm trên tay chiếc khăn tắm, cậu nhận cuộc gọi và nghe một giọng nói mà cậu chắc chắn sẽ nhận ra dù ở bất cứ nơi đâu.

"Chào Leo, nếu bạn muốn lấy Alfajor của cậu thì gọi lại cho tôi càng sớm càng tốt. nếu không, tôi đoán, tôi sẽ ăn hết tất cả chúng đấy. Vì vậy, nếu bạn muốn chúng, hãy gọi tôi, hãy gọi cho Vika."

Leo mỉm cười và sau đó nhấc máy lên. Ngón tay cậu thanh thoát bấm từng con số luôn in trong đầu cậu. Chuông đang reo, cậu thở một hơi thật sâu.

"Hello," đó là giọng của một người phụ nữ lớn tuổi, không phải Vika.

Leo căn thẳng. cậu ghét nói chuyện với người khác trên điện thoại, đặc biệt là với người lạ. Cậu ước cậu có thể quay lại bàn viết thư hoặc tìm ai đó để nói thay thay vì như tình huống bây giờ, nhưng đây là cách tốt nhất họ có thể nghĩ ra.

Nuốt nước miếng, sau đó nói một cách bình tĩnh nhất cậu có thể, "Chào, Con là Leo Messi, con đang gọi cho Victoria Rivero. Cô ấy có ở đó không ạ?"

"Có, cô ấy ở đây," người phụ nữ trả lời, "Giữ máy một chút nhé."

"Hello," Victoria chào cậu, âm thanh như một câu hỏi.

"Vika," Leo nói. "Đừng ăn!"

Vika bật cười, âm thanh có vẻ thật sự rất thoải mái, cậu không chịu nổi, bấc giác cậu cười lại. Đó là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau kể từ cái đêm đó, cái đêm của hơn một năm trước.

"Không ăn đâu, đừng lo!!" cô nói, miệng vẫn nhếch lên, đảo mắt. "Nhưng tôi có thể hiểu tại sao bạn lại thích chúng. Lúc tôi mua chúng vài ngày trước, tôi cũng mua thêm một hộp về. Chúng thật sự rất ngon."

"Lúc tôi còn ở Newell's Old Boy, huấn luyện viên đã dùng chúng để thúc đẩy tôi chơi hay hơn bằng cách hứa với tôi rằng nếu tôi sút được một goal, tôi sẽ được một cái bánh" Cậu giải thích.

Mẹ của Leo, bà Celia, đang dọn dẹp trong phòng khách, bà vẫn đang giữ một con mắt về phía cậu, những hành động kì lạ của cậu không thoát khỏi con mắt của bà. Cầm chiếc khăn tắm và đang nói chuyện điện thoại với ai đó, những thứ mà bà hiếm khi thấy cậu như vậy khi nghe điện thoại.

"Và sau đấy, bạn đã trở thành Top scorer (người ghi bàn nhiều nhất) đúng không?" Vika hỏi, miệng cười rộng hơn.

"Tôi thích nghĩ đó là do tôi giỏi chứ không phải do chúng," Cậu trả lời.

"Ok..."

Khoảnh khắc họ yên lặng. Đó là một sự yên lặng kì lạ. họ không biết làm gì hay nói gì.

"Vậy" Vika tiếp tục, "Bạn đã nói bạn sẽ dẫn tôi đi quanh thành phố. Tôi có thể nhận được lời hứa đó chứ?"

"Chắc chắn! Bạn biết cách đến bảo tàng Picasso không? Bạn có muốn gặp tôi ở đây chứ?"

"Yeah, ok. Ngày mai thế nào?"

"Việc đào tạo sẽ kết thúc lúc ba giờ. Chúng ta có thể gặp nhau lúc bốn giờ?"

"Okey," Vika mỉm cười. "Hẹn gặp lại bạn sớm Leo."

"Vậy đi! Vika, bye!"

Leo cúp máy và nhìn về phía mẹ mình, người vẫn đang dọn dẹp trong phòng khách.

"Nếu con muốn gặp cô ấy, thì đừng ăn mặc kiểu như thế." Mẹ cậu mỉm cười.

Leo cố giấu đi sự xấu hổ đang đỏ ửng trên má, cậu đi nhanh về phòng. Cậu chưa bao giờ bị ám ảnh bởi một thứ gì đó ngoài bóng đá, nhưng với Vika, cô luôn hiện diện trong đầu cậu, tâm trí cậu. Cậu thật sự rất rất nhớ cô, rất muốn gặp lại cô.

-

Trên lối vào bảo tàng...

Vika đang đứng dựa vào tường trên lối vào, nhìn chằm chằm với sự phấn khích những thứ mà ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng đã được nhìn thấy. Những người trên lối đi dường như không quá thú vị về 'những gì' họ đã may mắn mới có thể nhận được, có lẽ, họ đến thăm Picasso cũng bởi vì đây là nơi mà thường con người sẽ đến mỗi khi du lịch đến Barcelona.

Cô nghĩ, Leo thành thật. Cậu ấy chưa bao giờ thích đám đông, cậu ấy sống ở Barcelona trong một thời gian dài mà vẫn chưa một lần đến thăm bảo tàng. Leo hạnh phúc khi phải thừa nhận rằng đây không phải là điều cậu muốn cho đến khi gặp Vika.

Vừa nghĩ tới, cậu ấy đã xuất hiện. Lần này, trong bộ dạng của một chàng trai mười lăm tuổi, cậu ấy đang đứng ở lề đường bên kia, đôi mắt đang tìm kiếm một gương mặt quen thuộc nào đấy. Vika mỉm cười, cô nhìn về phía Leo, đợi đến khi đôi mắt cậu gặp cô.

Cuối cùng thời khắc ấy cũng đã đến. Cô thấy gương mặt cậu dường như đã nhận ra, rồi cậu vẫy tay với cô một cách kì lạ. Leo dường như không trông mong khoảng khắc như vậy từ Vika, cô đã chạy đến bên cậu và ôm cậu thật chặt.

"Hey," Tiếng hô hấp hết hơi của em. Cô đã từng ôm nhiều người bạn, ngày cả những cậu bạn của cô, nhưng lần này...

Leo dường như chưa bao giờ nhận được sự quan tâm, chú ý như vậy trước đó từ các cô gái mà không có quan hệ gì với cậu.

"Vậy bạn đã nghĩ gì về nơi này khi bạn lần đầu tiên đến thăm trước đó?" Vika hỏi.

"Tôi chỉ đến đây để chơi bóng, không có ý nghĩ gì nhiều," Leo trả lời. "Còn bạn, bạn cảm thấy ở đây thế nào?"

"Tôi chỉ muốn chuyển đến đây, nơi này thật tuyệt vời!"

"Tôi cũng thích nơi này, nhưng..."

"Bạn đang nhớ Argentina phải không?" Vika suy nghĩ hồi lâu.

Leo gật gật đầu, thay đổi đề tài, "Chúng ta nên đi vào trong thôi?"

Họ đã tốn, có lẽ là ba tiếng đồng hồ ở bảo tàng. Rõ ràng, hạnh phúc đang hoàn toàn tràn ngập trên gương mặt họ từ lúc ánh mắt họ gặp nhau trở lại. Nhưng với Vika cũng thật vui mừng vì cuối cùng cô cũng đã thấy được tận mắt những tác phẩm nghệ thuật mà cô yêu nhất cuộc đời cô.

Vika khám phá gần như mọi ngóc ngách ở đây. Cô giải thích cho Leo những gì cô biết về những thứ nơi đây, rằng chúng có ý nghĩa gì với cô.

"Tôi còn nhớ, chúng tôi đã có một bài học nói về Picasso, và tôi đã cố bắt chước những nét vẽ của ông ấy, nhưng gần như là không thể," Cô lắc đầu, vẻ mặt gần như thất vọng. "Ông ấy là một vĩ nhân. Ngay cả những bức ảnh chụp cũng không thể làm sống dậy đươc những thứ được chụp như cái cách ông ấy đã làm với những bức tranh ông vẽ."

"Ông ấy là một thiên tài," Leo nói nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn nhìn những bức tranh. "Tôi chắc là bạn có một phong cách riêng đúng không?"

Vika gật đầu, "Đương nhiên, nhưng... tôi không khỏi có chút ghen tị. Tôi sẽ dùng một ví dụ tương tự. Là một tiền đạo nhưng lại rất ngưỡng mộ một trung vệ có khả năng tắc bóng một cách rất chính xác. Việc tắc bóng không phải là "nghề" của bạn nhưng nếu như bạn có thể làm được thì hẳn sẽ rất tuyệt vời. Bạn hiểu ý tôi chứ?"

Leo mỉm cười nhẹ "Bạn có một sự hiểu biết thú vị về bóng đá rất tốt Vika."

"Bạn có ghen tị với hậu vệ không?"

"Không thật sự, nhưng tôi hiểu ý bạn."

"Thật tuyệt để biết," Vika cười toe toét.

Qua bảy bức tranh, Leo hỏi, "Từ khi đến đây, bạn có vẽ gì chưa?"

Vika suy tư một hồi lâu, chìm vào một bức tranh khác. "Không thật sự, nhưng tôi đã không phá bất cứ bức tường nào, mặc dù đã bị cám dỗ vài lần."

Leo bật cười, không chắc cô có đang nghiêm túc hay không, "Đó là một tin tốt."

Khi họ đã đi hết bảo tàng, Leo dẫn Vika đến La Ramblas. Họ đã cùng nhau đi bộ quanh thành phố và sau đó cô cũng đã được anh mời thưởng thức Tapas ở đây.

Leo không thể nhớ ra lần cuối cùng cậu có cảm giác này là khi nào. Cậu đã hỏi Vika về cuộc sống của cô ở Rosario, những điều mà cậu luôn hỏi mỗi lần viết thư cho cô, nhưng cảm giác này dường như rất khác khi nghe bằng chính đôi tai mình, từ chính giọng nói của cô.

Vika là một cô gái rất thú vị. em biết những gì em muốn làm , nơi em muốn đến. Em quá tò mò về thế giới bên ngoài, và anh luôn có thể nhìn thấy được nó sống trong đôi mắt tràn đầy sự hào hứng của em.

Ngược lại, cuộc sống dường như không thú vị gì với anh theo cái cách mà nó đã làm với em. Ánh sáng trong em dường như là một thứ gì đó rất dễ gây nghiện với anh và anh rất muốn được như vậy, Vika.

Cái cách đầy hào hứng mà Vika nói về những người bạn của ở quê nhà khiến Leo không thể không tự hỏi liệu rằng, với cô, cậu có thể là một người thú vị hơn những kẻ xung quanh cô hay không? Chắc chắn, em đã hỏi anh về cuộc sống của anh, chắc chắn em đã thú vị về cuộc sống của anh ở Barcelona, nhưng giờ nó vẫn còn chứ em nếu em lập được một nhóm bạn ở đây? Anh sẽ là một phần trong đó đúng không? Anh nghĩ rằng anh dường như quá khờ khạo để được em chú ý, được em hứng thú. Dường như, cô thích cậu và cậu luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên cô.

"Vậy, việc đá bóng thế nào? Vẫn còn đang phấn đấu để trở thành cầu thủ xuất nhất thế giới chứ?"

"Lúc tôi luyện tập, tôi không nghĩ tôi sẽ trở thành một cầu thủ như vậy, tôi muốn cố gắng cải thiện mọi thứ từng ngày."

"Nhưng bạn vẫn muốn là nhất đúng không?"

"Như chị bạn đã nói, có hàng ngàn những đứa trẻ khác, rất nhiều trong số họ đều giỏi hơn so với tôi bây giờ."

Vika gật gật đầu, "Nhưng bạn sẽ không từ bỏ chứ?"

"Không bao giờ" cậu kiên quyết.

Họ đi bộ trong yên lặng...

Leo nuốt cục nghẹn xuống cổ họng (sự sợ hãi, lo lắng). Cậu hỏi, "Barca sẽ chơi vào cuối tuần này với Athletic, bạn có hứng thú đi xem không?"

"Với bạn?" Vika hỏi.

Leo gật đầu, "Yeah."

Vika cười toét lên, "Okey."

"Gia đình tôi cũng ở đó, bạn cũng có thể mang chị bạn theo, tôi luôn có vé nếu như tôi muốn."

"Có đặc quyền gì đặc biệt hả Leo?"

"Tất cả cầu thủ La Masia đều được cho vé, số lượng tùy vào họ muốn. Chúng tôi đang cố gắng để được lên chơi ở đội một."

"Barcelona thật sự rất gây nghiện, ý tôi nói là đội bóng ấy. Khi bạn có một người bạn thích nó, đặc biệt là người mà bạn thích rất nhiều, chính bạn cũng sẽ tự thích nó rất nhiều."

Leo mất một chút thời gian để suy nghĩ về những gì cô nói, người bạn mà bạn thích rất nhiều...Là anh sao? Có thật em đang nói đến anh không? hay anh đang bị ám ảnh về điều này, về em thích anh?

-

Họ đã bắt một chuyến tàu điện ngầm đi đến bãi biển. Vika ngồi trên bờ, đối diện ngay trước mặt cô là đại dương mênh mông. Leo ngồi cạnh cô.

Cô đặt quyển sổ xuống dưới đùi, một hàng bút màu được xếp ngay ngắn ngay cạnh cô. Cô đã vẽ nước nhưng màu nước này lại thật lạ. Cô vẽ cát màu tím. Một dòng nước màu cam và một bầu trời có màu hồng đỏ.

Leo nhìn cô chăm chú, anh có thể nhìn thấy được suy nghĩ trong cô, đang lang thang đến một phương trời nào đấy. những trang giấy trắng vô hồn được lấp đầy bởi những suy nghĩ là một trong những khoảng khắc thật thú vị.

"Tại sao bạn lại tô màu trái ngược với thật tại của chúng thế?"

Đầu Vika nghiêng qua một bên và thở dài, "Tôi phóng đại màu sắc của chúng là bởi vì tôi muốn hiện thị thời gian trong ngày. Có một điều gì đó đặc biệt trong khoảng khắc mặt trời lặn đằng sau chúng ta và những gợn sóng màu đen đang đến gần. Ánh sáng và ánh nắng mặt trời đang dần thay đổi, từ một màu vàng, chúng đã chuyển thành một màu cam nhạt."

Leo quay lại, nhìn về phía sau và thấy những tia sáng cuối cùng yếu ớt đang cố gắng bao trùm cả bầu trời phía sau anh. Đó là lúc tám giờ trưa. Nửa tiếng nữa mẹ cậu sẽ đến đón cậu.

"Thật không may là mặt trời mọc từ đây và lặn phía sau chúng ta." Leo nói, cậu biết rằng khung cảnh sẽ lãng mạn hơn nữa nếu như mặt trời lặn dưới mặt nước.

"Không phải là không may," Vika lắc đầu, vẫn cúi xuống dưới cuốn sổ. "Không hề. Màu sắc trông đẹp hơn nhiều, với lại tôi có thể ngắm nhìn chúng mà không có ánh mặt trời chiếu xuống mặt tôi."

"Tôi có thể xem không?" Cậu nhìn xuống cuốn sổ của cô.

Vika đưa quyển sổ về phía cậu, cậu cầm lấy rồi lật vài trang, qua từng bức vẽ... đầu tiên là một cảnh trông có vẻ được nhìn qua cửa sổ máy bay. Một góc cảnh của hàng cối xay gió mập mờ dưới đám mây, phía dưới bầu trời.

"Chuyến bay chán sao?"

"Rõ ràng, không nhàm chán chút nào," Vika cười toe toét, cô nhìn phản ứng của cậu lúc nhìn những bức tranh của cô.

Leo mỉm cười lại, tiếp tục lật từng trang. Một hình ảnh rất ấn tượng, miêu tả một cái gì đó mà cậu có vẻ đã nhận ra, trông giống một con đường của Rosario, nhưng không phải từ khu phố nơi họ ở.

"Bạn đã đi đến khu ổ chuột sao?"

"Chúng không thật sự đẹp cho lắm." Vika thở dài.

"Thật ngạc nhiên khi bố mẹ bạn lại chấp nhận cho bạn đi đến đó."

"Họ đã không, tôi đi với Pablo và một vài người khác. Cậu ấy sống ở đó, bạn biết đấy!?"

"Cậu ấy là một người tốt phải không Vika?"

"Cậu ấy là một người tốt đến từ một nơi tệ," Vika có chút khó chịu. "Tại sao mọi người luôn nghĩ rằng chỉ vì người này đến từ một nơi nghèo đói thì họ sẽ trở thành côn đồ?"

"Đa số là thế."

Vika không giận dữ nhưng thất vọng rằng Leo cũng nghĩ giống họ. Cô nói bình tĩnh, "Cậu ấy cũng là người, một con người chỉ giống bạn, Leo."

Cô thật sự muốn lấy lại cuốn sổ, nhưng cô không.

"Ý tôi không phải vậy," Leo nói...

"Tôi biết," Vika gật đầu, nhìn vào bức tranh ấn tượng của những khu ổ chuột ở Rosario. Lúc đấy cũng trong buổi hoàng hôn, nhưng có phần trông giống với cái cách mà cô hay vẽ trong những bức tranh phong cảnh. "Chúng ta đang sống trong một thế giới không công bằng. Mặc dù, tôi thừa nhận rằng tôi thích sống trong đó. Nhưng thật sự có quá nhiều cuộc đời bất công ở đó. Những con người nghèo khổ, những người không còn hy vọng, không gia đình, không bạn bè..."

Leo gật đầu, lúc sau, cậu nói, "Um, nhưng nó không hẳn hoàn toàn xấu."

"Tôi biết, nó không hoàn hảo, nhưng đó là nhà," Vika mỉm cười.

Họ nhìn xa xăm về về phía trước, cho đến vài phút sau...

"Hãy nói về cái này," Vika lấy ra hộp Alfajor từ trong túi "Tôi đã hứa. đây là lời hứa của tôi."

Cô đưa chúng cho cậu, mắt cậu sáng lên hạnh phúc. Cậu mở hộp ra và một cái cho cô, một cái cho cậu. Chúng thật sự rất ngon.

"Trước khi tôi quên," Leo nói, khi miệng cậu đã chứa đầy Alfajor. Cậu lấy ra một hộp nhỏ từ trong túi và đưa nó cho Vika. Đó là một hộp quà.

"Là gì vậy?"

"Chúc mừng sinh nhật muộn!"

"Đó là tháng hai, bây giờ đã là tháng tư."

"Vậy mới gọi là sinh nhật muộn."

Vika bật cười. "Bạn thật sự không phải làm chuyện này," Cô mở hộp, miệng vẫn nói liên hồi "Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn!"

Leo cho cô một hộp màu nước và một hộp nhỏ phấn màu.

"Chúng thật tuyệt vời! Cảm ơn rất nhiều! Leo"

"Hãy dừng cảm ơn tôi! Bạn xứng đáng với chúng!" Cậu hạnh phúc khi nhìn thấy cô hạnh phúc.

Cô ngắm nhìn món quà, Vika nghiêng đầu tựa vào vai Leo. Cô có thể nghe thấy những tiếng đập thình thịch trong tim cậu.

Cô đặt món quà về một bên. Cô nhìn cậu đầy quan tâm, "Mọi thứ đều ổn chứ Leo? Em làm anh không được thoải mái đúng không?"

Em đang gọi anh sao Vika?

Leo nhìn cô, lắc đầu, "Không, Vika. Chỉ là... tôi không... thật sự quen với nó."

"Quen gì?"

Cậu xấu hổ, nhưng cậu nghĩ rằng cậu phải thành thật. Em đang quan tâm anh, em đang hiểu. Rõ ràng, em quan tâm anh. Nếu không thì tại sao em luôn giữ liên lạc với anh? Nếu không thì tại sao em lại tốn thời gian bên anh?

"Tôi không thường hấp dẫn được nhiều sự chú ý từ các cô gái Vika."

"Nó nghĩa là gì?"

Leo thở dài, "Nhìn tôi này, tôi nhỏ, nhút nhác, vụng về... còn em... em thật sự rất đẹp, em trông rất tuyệt vời mỗi khi nói chuyện với mọi người, và..."

Vika bật cười, nhưng giọng điệu nghiêm túc, "Đừng nói em như thế Leo. Thật không công bằng."

"Tôi biết em không hoàn hảo hay giống bất cứ thứ gì, nhưng tôi tự hỏi tại sao em lại tốn thời gian bên tôi."

"Bởi vì anh thành thật, Leo. Em thích chuyện đó. Em thích ngồi yên lạnh ở một mình cùng anh hơn là nói về những điều giả tạo xung quanh, em biết rằng em đã thật may mắn khi quen biết một người sẽ không bao giờ nói dối em." Vika gãi đầu, dựa tay xuống dưới. "Em đã thật sự ngạc nhiên khi anh muốn làm bạn với một người như em. Em là một tên phá hoại, đúng không? chúng ta đã gặp nhau trong cảnh tưởng em là một tên tội phạm. Cảm ơn Chúa vì lòng tốt của bố mẹ anh khi không để cho em bị bắt hay bị phạt."(Bởi cảnh sát)

"Đó là một sư ngu ngốc khi họ lại bắt em chỉ vì chuyện đó," Leo bật cười, sự căn thẳng dần biến mất.

Vika gật đầu, nhìn về phía trước, nước biển dần trở nên tối hơn.

"Vậy... em thích tôi đúng không?" Leo ngượng ngùng.

Cô thường rất thẳng thắng và cởi mở, nhưng lần này, cô im lặng. Cô chỉ gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía trước.

Leo mỉm cười, cậu nói, nhưng có phần nhút nhát, "Tôi cũng thích em."

Cậu chuyển sự chú ý về phía cuốn sổ, lật từng trang, cậu tò mò muốn xem những thứ được cô vẽ trong đó.

Một trang, hai trang... cậu cảm thấy một bàn tay đặt trên đầu gối cậu, Vika.

"Leo" Cô thì thầm.

Mắt cậu chuyển hướng nhìn vào đôi mắt cô, "Humm?"

Cô vòng tay ôm cậu và gần cậu hơn, cô biết những gì cô đang sắp sửa làm có thể sẽ làm mọi chuyện trở nên rắc rối, nhưng cô phải làm. Cô hôn cậu, dịu dàng, mềm mại, đôi môi cô nhẹ nhàng chạm vào đôi môi ngọt ngào của cậu....Cử chỉ cậu đã thay đổi, làm cô ngạc nhiên, cậu nới lỏng người, trước khi môi cậu ham muốn sở hữu cô, cậu hôn cô lại, bàn tay cậu nắm lấy tay cô, đặt nhẹ nhàng xuống dưới, cảm nhận sự ấm áp mà họ dành cho nhau.

...Cho đến khi, những hơi thở trở nên gấp gáp, gấp gáp hơn, đôi môi họ mới nỡ xa nhau. Họ ngồi yên lặng, đôi môi vẫn còn ham muốn thưởng thức vị ngọt còn đọng lại. giữa hai người họ giờ chỉ còn tiếng tim đập của hai con tim cùng nhịp.

Giống như chiếc đồng hồ vang lên lúc nữa đêm trong câu chuyện cổ tích công chúa lọ lem Cinderella, tiếp còi xe của mẹ Leo đã phá vỡ đi sự yên bình trong thế giới riêng của họ, mọi thứ lại trở nên ồn ào trở lại, nhưng sự ồn ào này đã khác..

Mẹ Leo đang đợi trong xe, nhìn về phía cậu. Mắt cậu mở to, cậu nhìn đồng hồ và nhận ra, nửa giờ cũng đã trôi qua.

"Em có muốn đến chào mẹ anh không?" Cậu hỏi Vika.

Cô mỉm cười rồi gật đầu, Cô đứng dậy và đặt quyển sổ vào trong túi.

Họ cùng nhau đi về phía chiếc xe đang đậu.

"Hi Leo, Con đã có một khoảng thời gian tuyệt vời đúng không?" Celia bước xuống xe.

"Vâng ạ, Cảm ơn mẹ," Vika cảm thấy lòng ngọt ngào khi cậu vẫn luôn giữ thói quen lịch sự với mẹ. Sự tôn trọng đó luôn là một điều hiếm hoi giữa những cậu con trai mười lăm với mẹ họ, ít nhất đó là những gì cô thấy.

"Xin chào cô Messi," Vika nói một cách lịch sự, bắt chước cách nói của Leo.

"Victoria Rivero," Celia chào cô, ánh mắt có chút không thiện cảm lắm so với những người bạn khác của con trai bà. "Thật ngạc nhiên khi con đến đây, tại Barcelona này."

"Con có họ hàng ở đây," Vika nói dịu dàng, "Bên cạnh đó, Leo luôn nói với con những điều tuyệt vời về nơi đây, khiến con không thể không đến đây một lần."

"Con cảm nhận thành phố này thế nào?"

"Rất tuyệt vời! Quá nhiều vẻ đẹp nơi đây..."

"Bạn ấy nói rằng bạn ấy muốn sống ở đây," Leo nhẹ nhàng nói với mẹ.

Celia mỉm cười, nhưng Vika không thể cảm nhận được sự ấm áp trong nụ cười đó, dường như nó làm cô không thoải mái.

"Con có muốn lên xe không Vika?"

Thành thật mà nói, cô ấy muốn nói 'có', nhưng thay vào đó cô đã nói 'không', "Con sẽ đi bằng tàu điện ngầm, tận dụng khoảng thời gian ấy để ngắm nhìn thành phố."

"Nếu con đã nói như vậy, con hãy về nhà an toàn!" Celia nói.

Vika gật đầu, "Dạ, đừng lo lắng về con." Cô nhìn Leo, "Gặp lại sau Leo."

"Tạm biệt Vika, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong trận đấu cuối tuần này!" Leo vui vẻ nói với cô.

Vika gật đầu, "Tạm biệt cô Messi, rất vui khi được gặp lại cô."

"Cô cũng vậy, Victoria."

Sau đó, Vika quay lại rồi bước đi, về phía ga tàu điện ngầm.

Leo và mẹ cậu cũng cùng lên xe, quay về nhà.

"Mẹ có thích Vika không Mẹ?"

Celia mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. "Cô ấy có vẻ là một người rất thú vị."

"Cô ấy là một người bạn tốt."

"Với tài năng về những rắc rối sao?"

"Chuyện đó đã qua lâu rồi mẹ."

"Phải không?" Celia đáp liền lại.

Leo nhún vai. "Cô ấy là một người tốt."

Cô không tiếp tục tranh cãi, không phải bây giờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top