Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

" bàn ăn hai người "


Chiều ta dần buông, đầu phố xe cộ đã vắng đi nhiều rồi. Hôm nay Minh Khôi đi xe đạp, trùng hợp Nguyên Vũ cũng chẳng có xe để về. Vậy thì thật may quá, để em đưa anh về nha, về rồi em sẽ nấu cơm cho anh

Buồn cười thật đấy, Vũ ngồi đằng sau mà tưởng như mình đang trở lại năm ấy, năm mà hai bạn nhỏ vẫn chẳng muốn lớn. Lúc ấy vẫn còn xe xiên bẩn, cái xe mà Khôi hay gọi là omakase bình dân của mẹ hai ở trước cổng trường, vẫn còn hương bưởi thêm nức mũi trên đường hai bạn về nha. Cảnh tượng giờ đã khác rồi, nhưng mà chắc người thì không đâu đúng không?

" Anh Vũ này, em nhớ nhé, ở trước mặt là sân bóng nè, bên cạnh là quán nước của bà Thu nè. Ở kia là chỗ mấy thằng bọn em hay trốn học nè, tại vì sao anh biết không? "

" Vì bên cạnh là quán net đúng không? Chú ơi cho con 2 máy, thêm 1 sting 4 tẩy nha chú ơi "

" Ơ sao anh Vũ lại biết? "

" Khôi tưởng mình Khôi biết chơi net hả? Anh là game thủ một thời đó em. Thời đó anh với thằng Huân nhịn ăn sáng mấy ngày mới đủ tiền chơi 3 tiếng, trưa về ăn như hổ đói, mẹ hỏi thì nói là học hành vất vả. Thằng Vinh với thằng Huy hồi đó không có tiền, với chẳng biết chơi game, tụi nó đứng xem mà còn uống sting ông chủ net muốn giết chúng nó thật luôn á Khôi hihi "

Khôi thấy anh Vũ nói nhiều hơn, thấy anh cười khúc khích nữa. Cậu cũng vui lây, thì ra anh Vũ chẳng khô cứng gì cả, chỉ là mình chưa đủ quan tâm anh mà thôi

" Em có biết không Khôi? Ở bên cạnh quán net là tạp hoá Hường Bảy, mẹ Hường dễ thương hay cho tụi anh mua chịu lắm "

" Em biết nè anh Vũ. Em nhớ hồi đó nhà thằng Xuân Minh với anh Thắng có điều kiện nhất đám, nhà có con xe dream sĩ thì vô cùng luôn. Hôm đó hai cha khùng dám lái xe đến trường để lên mặt với mấy thằng đầu gấu, bị thấy giám thị phát hiện thì dúi xe vào nhà mẹ Hường. Em giúp thằng Minh bê cái xe vào trong phòng mẹ Hường đó anh "

" Tính ra Khôi cũng nghịch nhỉ "

" Anh Vũ cũng giống em đó, còn dám trốn học chơi net "

" Nhưng mà người ta vẫn đứng đầu cả ba năm đó nhé "

Ừ cần gì mấy điều phù phiếm, cứ thế này có phải tốt không? Tâm nhẹ nhàng, tim hạnh phúc, chẳng phải bận tâm thế gian nghĩ gì vì khoảng khắc này chỉ vỏn vẹn có hai người mà thôi

Vũ nhẹ nắm lấy áo Khôi, má anh hơi ửng hồng. Khôi cảm thấy anh mở lòng với mình thì thâm tâm nở chục đoá hoa. Rồi cậu cố tình chọn đường vòng để được chở anh lâu hơn chút xíu. Gió chiều mát thật, ngày thường thì nóng lắm đấy, nhưng nay có hai người nào đó hạnh phúc nên ông trời cũng vui vẻ theo

Căn nhà vẫn thế, vẫn như trong trí nhớ của Vũ. Sau chia tay anh chuyển đến căn hộ cách nhà Khôi hai con phố, nhưng cuối cùng vẫn là trở về nơi ta bắt đầu. Cánh cửa gỗ vẫn treo bông hoa hướng dương bằng gỗ, nhưng ô kìa dưới bậc thềm là hai chậu hoa hồng trắng. Có cái gì cứ lạo xạo trong lòng Vũ, em Khôi có lẽ đã thật sự về rồi nhỉ. Anh đã chẳng cần đợi lâu thêm nữa, cũng chẳng cần buông bỏ một lần nào nữa

" Sao anh Vũ vẫn đứng đấy, vào nhà đi anh. Em cất đồ xong hết rồi, mình chuẩn bị làm bữa tối nha anh. Em không định làm bít tết với canh kim chi đâu anh, em sẽ nấu cho anh một bún mọc siêu ngon luôn. Sau đó mình sẽ xem phim nha anh, em mới tìm được phim này hay với ý nghĩa lắm anh. Với cả...#+##=&"

Khôi chạy ra nắm lấy tay Vũ kéo vào nhà, miệng vẫn không ngừng liến thoắng mấy câu chuyện ở tận đẩu tận đâu. Tay Khôi to thật đấy, bọc được cả bàn tay xinh xinh của anh Vũ luôn. Còn ấm áp nữa, thật là..Cún chẳng chịu lớn gì cả, vẫn như đứa trẻ con ấy nhỉ. Nhung thật may vì cún giờ đã học được cách trân trọng rồi anh mèo ạ, anh đừng lo nữa nhé

Vũ cứ để em Khôi nắm tay kéo vào nhà, miệng xinh còn bận trả lời mấy câu chuyện của em. Rồi cứ để em ấn mình xuống ghế trong nhà bếp. Em bảo anh đừng làm
gì cả, cứ để Khôi nấu cho anh ăn

Mùi thơm của nước dùng bao trùm cả căn bếp nhỏ, tiếng nói cười hoà cùng nhịp lửa bập bùng trên bếp. Như này thích thật đấy, hạnh phúc chỉ cần giản đơn như này là được rồi. Chẳng cần gì cao sang, chẳng cần nến hay hoa mới là đẹp đẽ, cũng chẳng cần ở nhà hàng sang trọng mới là lãng mạn. Lãng mạn đơn giản chỉ là cùng người trong tim ăn một bữa cơm nhà, có tiếng nói cười thay ánh nến, có hương thơm lừng của gia vị truyền thống thay hương thơm của hoa cỏ và có ánh mắt chứa đựng cả bầu trời sao thay cho vạn lời ong bướm

" Khôi buồn cười thật đấy, sao em lại bóc tỏi như thế. Xem anh nè, một hai ba đập, như vậy là thành tỏi băm rồi nè. Tèn ten "

" Anh Vũ!! Giỏi thật nha, em còn chẳng nghĩ ra. Nice nice "

" Mọc em vo không tròn, để anh làm với "

" Thế thì một lát nữa anh phải ăn nhiều một chút nhé. Vì anh nặn mọc là mệt lắm luôn á"

" Gì chứ đồ dở nhà em "

Vũ nhìn Khôi khúc khích cười, Khôi nhẹ nhàng khắc ghi nụ cười trân thật đó vào tim

Yên bình và giản dị, chú chó nhỏ cũng thích anh Vũ lắm, cứ quấn lấy chân anh mà thôi. Mình cứ thế này thôi, cứ từ từ mà chạm đến nhau. Vội vàng như trước sẽ dễ lạc nhau lắm anh

" Tối nay anh ở lại đây nha Vũ, muộn anh về em lo "

" Ừ anh ở lại rửa bát với em "

" Vâng, ở lại nhà em "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top