Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Cô nhi viện Thủy Vu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhi viện Thuỷ Vu trước đây có tên là Tử Uy, từng thuộc sở hữu của Âu Dương gia. Nghe nói người đứng đầu dòng họ Âu Dương đã đầu tư một khoản tiền lớn để xây dựng nên nơi này. Còn có lời đồn người này muốn đem biệt thự Tử Uy tặng cho vị hôn thê của mình. Nhưng ngay lúc toà thành vừa được xây dựng xong, chuẩn bị đón chủ nhân của nó, thì vị hôn thê kia đã mất tích, từ đó Tử Uy bảo bị bỏ hoang.

Thầy Khương - Viện trưởng hiện tại của cô nhi viện - trong một lần đi khảo sát đã tình cờ phát hiện ra toà thành này, cảm thấy rất lí tưởng để xây dựng một thiên đường cho những đứa trẻ. Ông lập tức liên lạc với người nhà Âu Dương, đưa ra một khoản tiền gần như là cả gia tài của ông, chỉ để hi vọng được nhượng quyền sở hữu toà thành. Âu Dương gia không những không nhận tiền mà còn thực hiện mong muốn của ông, điều này làm nhiều người rất bất ngờ nhưng cũng không dám thắc mắc.

Sau đó từ một nơi hoang vu, không có sự sống của con người đã trở thành một nơi náo nhiệt, là một chốn yên vui dành cho những đứa trẻ mồ côi, đó là cô nhi viện Thuỷ Vu.

Sơ Chloe dắt tay Bạch Ngân, vừa đi dạo trong vườn hoa vừa kể cho cô bé nghe về cô nhi viện Thuỷ Vu, thỉnh thoảng còn nói về những người đã từng lớn lên ở đây hiện tại ra sao.

Bạch Ngân chậm rãi quét mắt quan sát kiến trúc của cô nhi viện. Biển mây lập lờ, bao vây lấy đỉnh mái màu trắng, cột trụ và mái đều thiết kế theo dáng vòm, mái vòm cao thấp đan xen nhau, mỗi phòng đều có cửa sổ, phía trước là một khu vườn nhỏ để trồng cây cảnh, nhìn phía chính diện mỗi tầng đều có một ban công lớn, điển hình theo phong cách kiến trúc cổ của Châu Âu.

"Sơ ơi! Tại sao cô nhi viện lại có tên là Thuỷ Vu?" Bạch Ngân mắt vẫn nhìn vào toà nhà trước mặt, khẽ cất tiếng hỏi.

Sơ Chloe mỉm cười, dắt cô bé đi về một phía vườn hoa, thần bí hỏi Bạch Ngân "Con có biết loài hoa này tên gì không?"

Trước mặt Bạch Ngân là một biển hoa màu trắng, cô bé nhẹ nhàng nâng cánh hoa lên quan sát. Cô bé nhướn mày nhìn sơ Chloe, ánh mắt tỏ vẻ không hiểu, trước kia cô cứ nghĩ hoa là sẽ luôn có năm cánh. Nhưng loại hoa này thật quá kì lạ đi, màu trắng, chỉ có một cánh hoa và nó cuộn tròn lại. Trông khá giống với hoa loa kèn nhưng thật ra đây không phải nó.

"Đây là hoa Thuỷ Vu." Sơ Chloe cười, vuốt nhẹ đầu Bạch Ngân. Sau đó sơ ngồi xuống, kéo Bạch Ngân ngồi vào trong lòng.

"Hoa Thuỷ Vu thường được biết đến là loài hoa tượng trưng cho sự xinh đẹp, lộng lẫy của người phụ nữ." Sơ Chloe từ tốn nói, còn nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Ngân.

"Ngoài ra còn nói đến tình cảm gia đình. Ý nghĩa của hoa Thuỷ Vu là "Sự trở về của hạnh phúc". Thầy Khương hi vọng mỗi đứa trẻ đến cô nhi viện Thuỷ Vu đều có cảm giác như đang ở với gia đình, mỗi đứa đều có hoàn cảnh khác nhau, nhưng đều có điểm chung là mất người thân. Thầy Khương và mọi người sống ở đây đều mong muốn các con một ngày nào đó có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, mà ý ta nói ở đây là "hạnh phúc gia đình"." Sơ Chloe tiếp tục giải thích, nhìn xuống cô gái bé nhỏ đang ngồi trong lòng, sơ hi vọng Bạch Ngân sẽ dần tìm lại được cảm giác hạnh phúc khi ở trong gia đình. Mà gia đình của cô, chính là ở đây.

Bạch Ngân ngoan ngoãn ngồi trong lòng nghe sơ Chloe nói, đôi mắt mang theo suy nghĩ sâu xa. Mà sơ Chloe cũng không để ý đến việc cô bé đang nghĩ gì.

"Tiểu Bạch Tiểu Bạch a..." Giọng của một cô bé từ xa vang đến, còn nhìn thấy đó là một bé gái xinh xắn, buộc tóc hai bên, đang lon ton chạy lại gần hướng của sơ Chloe và Bạch Ngân.

"Ồn quá... Nhược Ly!" Bạch Ngân nhăn nhó, trề cái miệng nhỏ ra. Rõ ràng cô vừa mới thiu thiu ngủ liền bị quấy rầy rồi. Mà cái người dám la oai oái tên cô thế kia thì còn ai khác ngoài Nhược Ly, hảo bằng hữu đáng kính của cô đây.

"Quần áo mới của cậu được chuyển đến rồi. Còn có cả tập sách mới nữa, ngày mai là được đi học đấy. Hào hứng không Bạch Ngân ca ca... Riêng Tiểu Ly ta thì cực mong đợi nha." Nhược Ly hét vào tai Bạch Ngân, không thể nói là cô bé đã cực mong tới ngày được đi học. Bạch Ngân đến cô nhi viện Thuỷ Vu cũng được ba tháng rồi, suốt ngày nếu không có việc làm hay tới phiên hai đứa trực là cô cứ đi dạo trong vườn suốt với sơ Chloe, làm Nhược Ly giận không thôi. Ai mà chẳng biết sơ Chloe là người cứ có cơ hội là luôn giảng thuyết mớ đạo lí làm người, bọn trẻ nơi này cứ thấy sơ là trốn đi mất, vậy mà người nào đó lại cứ bám dính lấy sơ.

"Không hứng thú." Bạch Ngân nhéo cái má hồng hồng của Nhược Ly, cô nhìn cái miệng nhỏ đang líu ríu không ngừng kia, thật muốn dùng kim chỉ may lại. Ấn tượng đầu khi nhìn thấy Nhược Ly, Bạch Ngân chắc chắn đây là một người nói nhiều, kết quả lại còn hơn cả tưởng tượng.

Bạch Ngân nghĩ đến lời nói của Nhược Ly, trầm tư suy nghĩ, theo lời Nhược Ly nói là cả hai sẽ học ở một ngôi trường trong thành phố, nhiều đứa trẻ ở cô nhi viện cũng học ở đây. Cô cảm thấy không hứng thú, một phần là không được học ở trường cũ nữa, lúc sơ Chloe nói cô mới biết là mình sẽ phải chuyển trường. Nguyên nhân Bạch Ngân do dự là vì cô vẫn còn nhớ ông bà, nhớ ngày đầu đi học, ông bà cũng là người hào hứng nhất.

"Tiểu Bạch đó nha... Cứ như vậy hoài là không được đâu. Ở đây đã có Nhược Ly, sơ Chloe, Viện trường, Tiểu Kỳ, Hoàng Lân,... ai cũng quan tâm, yêu thương Tiểu Bạch hết. Ông bà Tiểu Bạch trên trời cũng sẽ không vui nếu thấy Tiểu Bạch buồn đâu." Nhược Ly trông thấy nét mặt của Bạch Ngân liền biết cô đang suy nghĩ linh tinh. Cô bé đang ngồi bên cạnh sơ Chloe đã đứng thẳng lên, hờn dỗi búng trán Bạch Ngân.

"Nhược Ly nói đúng đấy. Ở đây ai cũng thương yêu con, đừng buồn nữa nhé." Sơ Chloe nhíu mày, giọng điệu trách móc Bạch Ngân nhưng đôi mắt vẫn mang ý cười. Sau đó sơ mỉm cười mãn nguyện ôm cả hai vào lòng.

"Con xin lỗi..." Bạch Ngân nói nhỏ với sơ.

"Thật không ngờ... Một tên đại ngốc như cậu mà cũng nói được mấy lời này a..." Bạch Ngân cố nén nước mắt, đây đúng là lỗi của cô đã để cho mọi người lo lắng rồi. Nhưng để Nhược Ly được dịp thuyết giáo cô có phải quá buồn cười không. Không để mình bị rơi vào thế bí, Bạch Ngân buông lời trêu Nhược Ly mà bản thân cũng đã chuẩn bị tư thế chuồn đi.

"Tất nhiên! Ta mà haha...Khoan! Cậu bảo ai đại ngốc hả?" Nhược Ly theo đà cứ thế mà vênh, nhưng nhận ra có gì đó không ổn. Quay đầu lại thì đã thấy Bạch Ngân đã chạy ở phía xa.

"Đứng lại cho mình. Phải trị tội cậu mới được. Tiểu Bạch! Đứng lại!!!" Nhược Ly xắn tay, vội chạy thật nhanh theo bóng lưng của tên tội đồ. Để lại sơ Chloe đang cười khúc khích phái sau.

"Haha...Thách cậu bắt được mình đấy." Bạch Ngân từ xa nói vọng lại. Còn mang theo tiếng cười. Mái tóc đen dài xoã ra cứ thế tung bay trong gió, như một tiểu tinh linh đang hoà mình vào thiên nhiên.

Xung quanh toà thành vốn yên tĩnh vào buổi sáng, nay đã náo động lên vì hai đứa nhóc con. Mọi người nhìn theo bóng dáng hai đứa trẻ mà không khỏi lắc đầu cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top