Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Bài kiểm tra gì cơ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là gì ạ?" Cô bé nhìn chằm chằm vào vật nằm trong tay mình.

"Anh sắp phải đi xa. Xem như đây là vật kỉ niệm, sau này sẽ tặng em món đẹp hơn." Một cậu bé không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy nụ cười của cậu, động tác đang xoa đầu cô bé.

-------------------------

Những tia nắng ban mai chầm chậm, từ từ hiện lên phía chân trời, không gian biến màu dần trong bước chuyển huyền ảo của rạng đông. Tầng tầng, lớp lớp bụi hồng ánh sáng lan toả khắp không gian như thoa phấn lên những mái vòm của toà thành, khiến chúng trở nên nguy nga, diễm lệ. Màn đêm mờ ảo đang lắng dần rồi chìm vào đất.

Mặt trời đang mọc, những tia sáng hình rẻ quạt chiếu rọi xuyên qua từng lớp mây bồng bềnh. Cảnh vật dần hiện rõ, chim chóc hót líu lo, cây xanh tắm mình trong nắng sớm, những bông hoa khẽ lay động.

Nhìn lên tầng hai, cửa sổ của một căn phòng đang mở, rèm cửa màu trắng lung lay nhẹ theo gió. Trên giường, một bé gái với hơi thở đều đặn, hiện vẫn đang say giấc nồng. Chiếc gối ôm đã che đi một phần gương mặt, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ đẹp của cô bé. Đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dài rung động, đôi môi hồng như trái anh đào khép hờ, mái tóc đen dài phủ tuỳ hứng trên giường. Trông cô bé như một tiểu công chúa, nhẹ nhàng và xinh đẹp.

"Tiểu Bạch! Đến giờ đi học rồi." Tiếng gọi thánh thót của Nhược Ly từ trong vườn vọng lên, cô bé đang đứng ngay dưới ban công phòng.

"Ưm..." Bạch Ngân lăn người, chân mày khẽ nhíu lại, mi mắt hơi rung động. Đôi mắt trong suốt như đá mặt trăng dần mở ra, lười biếng ngồi dậy, sắp xếp chăn gối gọn gàng rồi mới đi thẳng vào phòng tắm.

Bạch Ngân mặc chiếc quần yếm jean dài đến đầu gối, kết hợp với chiếc áo trắng sọc đen. Trường học mới của Bạch Ngân không yêu cầu học sinh phải mặc đồng phục đến trường, ngoại trừ những dịp đặc biệt. Đưa mắt nhìn tủ giày, cô bé quyết định lấy đôi giày thể thao mà sơ Chloe đã tặng. Trông cô bé dường như đã trở về với tuổi thật của mình, nét mặt cũng mang theo chút tinh nghịch.

"Chắc chưa cần đến tập sách đâu nhỉ?" Bạch Ngân nhìn chiếc giỏ đựng tập sách trên ghế, thầm nghĩ.

Cô bé lấy vội chiếc đồng hồ rồi đeo lên tay, phi thẳng xuống nhà ăn.

Ở nhà ăn vẫn đang rất nhộn nhịp, lũ trẻ đang xếp hàng ngay ngắn, Bạch Ngân và Nhược Ly cũng không ngoại lệ.

Sau khi nhận được phần ăn của mình, cả hai đi về phía chiếc bàn còn hai ghế trống, một cô bé ngồi cạnh đang vẫy tay, đối diện là tấm lưng của một cậu bé đang xoay đầu nhìn Bạch Ngân và Nhược Ly.

Cô bé đeo kính, tóc xoăn phủ ngang vai, ánh mắt lộ lên một tia vui vẻ khi nhìn thấy hai người bạn, nở một nụ cười tươi trên môi. Cậu bé tóc đen anh tuấn, đôi mắt màu đỏ rượu, ngũ quan tinh xảo, nở một nụ cười nhạt.

"Thật cảm ơn Tiểu Kỳ nha. Cứ tưởng là sẽ phải ra vườn ngồi ăn rồi." Nhược Ly đẩy ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cậu trai, tỏ thái độ cảm kích.

"Không cần khách sáo. Nhưng các cậu có để ý là hôm nay đông hơn mọi ngày không?" Tiểu Kỳ tươi cười nói. Mọi người ổn định xong, cô bé đảo mắt quanh nhà ăn một lượt, đưa ra nghi vấn của mình.

"Hôm này là ngày khai giảng, đông là phải. Đồ ngốc." Cậu bé nhíu mày, giải đáp thắc mắc của Tiểu Kỳ, không quên kèm theo nụ cười chế giễu.

Tiểu Kỳ tức giận, hai má phúng phính đỏ cả lên. Trong lòng thật muốn đá cho tên kia một phát, nhưng sau đó cô bé đã kìm lại, chỉ trầm giọng bảo: "Tha cho cậu lần này."

Bạch Ngân vẫn từ tốn thưởng thức món cơm cuộn trứng của mình, hôm nay nhà bếp làm thật ngon, trứng không chín quá, cơm vẫn giữ được độ sệt, nước sốt làm cũng thật quá hoàn hảo đi.

Bên ngoài thưởng thức món ăn là vậy, nhưng bên trong cô bé mang trong mình một suy nghĩ khác. Bạch Ngân nghĩ về giấc mộng kia, một cậu bé. Cô chỉ lẩm bẩm một từ: "Thần..."

Đang chìm vào thế giới riêng, một câu nói đã cắt đứt mạch suy nghĩ, đồng thời cũng làm cho Bạch Ngân rơi vào trạng thái hoang mang tột đột: "Các cậu đã ôn tập cho bài kiểm tra chưa đấy?"

"Keng" Tiếng va chạm của chiếc muỗng với nền đất, Bạch Ngân lúc này gương mặt đang tối sầm lại, ngón tay cầm muỗng vẫn còn đang ở trên không trung. Cô bé chầm chậm xoay mặt nhìn về cậu bé kia, miệng run run hỏi: "Hoàng Lân! Cậu nói bài kiểm tra... gì cơ?"

"Vào mỗi năm học đều sẽ có bài kiểm tra chất lượng, nhà trường sẽ lấy điểm đó để xếp lớp. Nếu cậu muốn vào lớp A thì phải ôn tập. Nhược Ly không thông báo với cậu à?" Hoàng Lân mở to mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Ngân. Cậu nghe nói trước khi ở trường cũ cô có kết quả học tập rất tốt, không ngờ là Bạch Ngân không hay biết gì về đợt kiểm tra này.

"Không! Tớ không hề biết gì hết... Nhược Ly!" Bạch Ngân khổ sở lắc đầu, chợt Hoàng Lân nhắc đến tên người bạn cùng phòng, cô bé trừng mắt, phẫn nộ nhìn người đối diện.

"Haha... Xin lỗi nhé! Quả thật mình thấy bài kiểm tra ấy không có gì quan trọng nên không nói với cậu." Nhược Ly dừng ăn, biết là bản thân đã làm sai nên vội vàng xin lỗi, động tác hai tay thành khẩn chắp lại. Quả thật cô không hề thích cách xếp lớp của trường chút nào, như thế là phân biệt đối xử với học sinh rồi.

"Trường cũ cậu không có cách xếp lớp này hả?" Tiểu Kỳ nói với Bạch Ngân, tay đang đưa cho cô li sữa.

"Không..." Bạch Ngân thở dài, bài kiểm tra lần này cô chết chắc. Bây giờ nhớ lại, thảo nào suốt kì nghỉ hè đều thấy những người bằng tuổi cô cắm đầu vào học, kể cả Hoàng Lân và Tiểu Kỳ. Nhược Ly thì rong chơi suốt ngày nên cô cũng không nghi ngờ, cứ nghĩ là mọi người muốn học thêm. Lẽ ra cô nên nhận ra ngay từ đầu, mà nghĩ lại lỗi cũng do mình bỗng cảm thấy chột dạ, không phải do ham muốn ở bên cạnh sơ Chloe sao.

"Mình chết chắc rồi..." Bạch Ngân than, đồng thời gục đầu xuống bàn.

Tiểu Kỳ bên cạnh cảm thấy thương xót cho cô, đành tặng vỗ lưng cô vài cái khích lệ, Hoàng Lân lắc đầu tỏ vẻ bất lực, còn Nhược Ly mếu máo, muốn cười cũng không xong.

Cho đến lúc lên xe đưa đón Bạch Ngân vẫn như một người mất hồn, thỉnh thoảng liếc nhìn Nhược Ly một cách ai oán. Mà Tiểu Ly cũng chỉ biết né tránh, cố tình nói nhiều chuyện với Tiểu Kỳ.

Hiện tại đã đang ở trường rồi, tâm trạng của Bạch Ngân cũng không khá hơn bao nhiêu, bộ dáng thất tha thất thểu, cố gắng lê từng bước chân nặng nhọc, cô bé thở dài. Chào tạm biệt ba người bạn, cô bé căng thẳng tiến vào phòng thi. Số cô đại nạn rồi, không thi chung với ai hết.

Cứ thế tiếng chuông vang lên, tiếp đó tiếng bút va chạm với mặt giấy, cả trường học rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng chim hót và tiếng lá cây xào xạc.

Sau khi thi xong, học sinh được trở về nhà hoặc ở lại trường tham quan đều được. Hai ngày sau sẽ có kết quả, cũng như việc mình thuộc lớp nào. Trong sân trường, có bốn đứa trẻ đang dạo bước, hai cô bé đi trước có chút ồn ào.

"Tiểu Bạch a... Thành thật xin lỗi mà." Nhược Ly nũng nịu kéo cánh tay của Bạch Ngân. Cô bé chịu hết nổi rồi, từ sáng đến giờ, ai kia cứ nhìn cô bằng ánh mắt u ám, không thì cũng chỉ là thở dài ngao ngán, làm cho cô sợ muốn chết.

Bạch Ngân xoay người, đối mặt với Nhược Ly, nở một nụ cười vui vẻ: "Không sao không sao. Chuyện qua rồi." Còn vỗ đầu Tiểu Ly một cách thoải mái, sau đó nắm tay cô bé đi về phía xe buýt.

Nhược Ly mở to mắt, khỏi nói cũng biết cô bé đang ngạc nhiên đến mức nào. Bạch Ngân khác hẳn lúc nãy, bộ dáng vui vẻ như này là sao đây, không phải là làm bài tốt đấy chứ.

-------------------------

Ngày có kết quả...

Bạch Ngân hồi hộp, đứng trước bảng thông báo, bước chân cứ tiến rồi thu lại. Lúc nãy vẫn còn thưa người, bây giờ là một đám đông ồn ào đang chen chúc nhau. Cô bé đã đứng đây cả buổi rồi.

"Bạch Ngân! Cậu lớp nào?" Nhược Ly hí hửng chạy đến bá cổ cô bé. Theo sau là Hoàng Lân đang vẫy tay chào, Tiểu Kỳ hai tay cầm giỏ xách. Còn có cả sơ Chloe.

"Mình chưa xem..." Bạch Ngân lí nhí, lần trước không ngờ đề thi hầu hết là những kiến thức mà cô còn nhớ. Người ta gọi đây là "trúng tủ" phải không, nhưng trong thâm tâm cô bé vẫn tồn tại cảm giác thấp thỏm, lo sợ.

"Giỡn hả... Cậu đến trường sớm nhất đó." Nhược Ly cả kinh nhìn chằm chằm Bạch Ngân. Trong lòng trách móc, không hiểu cái cậu này đã làm gì nãy giờ.

"Để mình đi xem." Hoàng Lân lên tiếng.

Một lúc sau, len lỏi từ trong đám người kia, Hoàng Lân thở hì hục, ánh mắt không che lấp được niềm vui. Nhào đến ôm chầm lấy Tiểu Kỳ, cười to.

"Thành công rồi! Cả bốn đứa chúng ta, đều vào lớp A!"

Ba đứa trẻ đứng như tượng một lúc, từ từ mới định thần lại, vui sướng hét to. Bạch Ngân nhào vào lòng sơ Chloe, không khỏi mừng rỡ, cô bé quả thật mừng đến phát khóc, mà sơ cũng vui mừng lây với bọn nhỏ. Nhược Ly thở phào, như trút được gánh nặng, chạy đến ôm ké Tiểu Kỳ với Hoàng Lân.

"Khoan đã... Chẳng phải Nhược Ly không học gì hết sao? Sao lại đỗ vào lớp A được?" Như chợt nhớ ra điều gì, Bạch Ngân nhìn chằm chằm Tiểu Ly, đôi mắt chứa đầy vẻ nghi ngờ.

"Này này, chẳng phải Tiểu Bạch cũng vậy sao?" Nhược Ly oan ức, lắc đầu không đồng tình với ý kiến của Bạch Ngân.

Hoàng Lân và Tiểu Kỳ nhìn nhau, cười khì. Sơ Chloe cũng cảm thấy buồn cười, cúi thấp người xuống nói với Bạch Ngân.

"Bạch Ngân à, Nhược Ly đây là người có số điểm cao nhất vào năm ngoái đó."

Cô bé trợn tròn mắt nhìn Tiểu Ly, vừa muốn tin vừa không muốn tin, bộ não gần như không muốn tiếp nhận thông tin vừa rồi.

"Con nhỏ này... Trông ngáo ngơ thế mà..." Tiểu Bạch nghĩ trong bụng, gương mặt trắng hồng dần dần toát lên sự phẫn nộ.

Nhược Ly lại bộ dạng ngáo ngơ, nhìn dáng vẻ của Bạch Ngân, sao cô có cảm giác như sắp bị ăn tươi nuốt sống, khẽ rùng mình. Tiểu Kỳ, Hoàng Lân được một trận cười đã bụng, sơ Chloe che miệng cười khúc khích.

Trên bảng tin, có thể thấy được số học sinh đỗ vào lớp A năm nay, xếp theo người có điểm số từ cao nhất đến thấp nhất, vừa vặn đủ ba mươi em.

"1. Doãn Nhược Ly

2. ....

3. Tiêu Vân Kỳ

4. ....

...

10. Vương Từ Hoàng Lân

...

30. Bạch Ngân"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top