Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một con rồng khi mất đi Long Tâm sẽ còn lại gì?

“Đừng… Không muốn…”

Còn lại một cơ thể bị lùi về thời thiếu niên xinh đẹp, chẳng hề có sức phản kháng?

“Đau–! Đau!”

Hay còn lại một tâm trí trống rỗng, thứ lưu lại duy nhất chỉ còn một cái tên?

“Ngoan ngoãn một chút. Ngươi ốm rồi, ngươi phải uống thứ này mới khỏe lại. Ngươi phải tin chúng ta, chúng ta là… chúng ta là…”

“Người nhà! Chúng ta là người nhà của ngươi! Nên ngươi phải nghe theo chúng ta, chúng ta sẽ không hại ngươi.”

Năm Tiên Chu thứ bảy trăm mười một, Long Tôn Diệu Thanh biến mất sau trận đại chiến với Ma Tộc.

Tướng quân đương nhiệm khi đó đã cho một đội quân đi tìm kiếm ngài, nhưng tung tích về ngài vẫn là con số không. Đáng tiếc bản thân tướng quân cũng mang trọng thương, vì vậy sau những nỗ lực không có kết quả, Long Tôn được xác nhận đã hi sinh trong trận chiến, tuy nhiên vì chẳng để lại bất kì hậu duệ nào, em trai của ngài đã được bổ nhiệm trở thành Long Tôn tiếp theo, tiếp nhận di sản và trở thành người đứng đầu Long Tộc tại Diệu Thanh.

Tướng quân đương nhiệm sau khi đón nhận kết quả mất đi chiến hữu thân thiết, cộng thêm tình hình thương tích trở nên nghiêm trọng, cũng đã lặng lẽ rời đi vào một đêm tuyết rơi.

Để bày tỏ lòng tiếc thương và tri ân huynh trưởng quá cố cùng tướng quân, một lễ tang long trọng đã được tổ chức, tiễn đưa hồn thiên hai vị và những chiến sĩ xấu số trở về cát bụi.

Thế nhưng ít ai biết rằng, vị Long Tôn họ tiếc thương bằng tất cả sự kính trọng thế mà bị giam lỏng trong một căn phòng chỉ cách Diệu Thanh một dãy núi. Nhiều năm qua đi, nơi này ngày nào cũng ngập tràn huân hương nghẹt mũi, hắn bị nhốt ở đây, bị hết nhân loại này tới nhân loại kia xâm phạm, chỉ vì phát hiện hắn là một con rồng.

Cơ thể rồng tràn đầy linh lực thuần túy từ đất trời, chỉ cần song tu một đêm đã bằng chục năm tu luyện. Chỉ vì Long Tộc vốn là tồn tại cao cao tại thượng, nào có ai dám mơ mộng đến việc sở hửu một Long Tộc làm lô đỉnh, linh lực mạnh dẫu quan trọng nhưng còn mạng để sống vẫn quan trọng hơn.

Vận may thế nào mới nhặt được một Long Tộc tâm trí hư hại lạc lối ở phàm trần? E rằng cơ duyên phi thăng cũng phải xếp sau một bậc.

Một vận may đủ để một môn phái nho nhỏ bật lên hàng ngũ thế gia ở nhân loại.

Dù rất tích cực tận hưởng những lợi ích, bọn chúng vẫn không quên những rủi ro khi giam lỏng một chủng tộc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Thế nên những thứ thuốc ấy, những lời ngon ngọt ấy, sinh ra cũng chỉ vì khai thác thứ sức mạnh vốn không dành cho nhân loại này thôi.

“Tiểu Trạch, nuốt xuống.”

“Ngoan lắm. Chưởng môn sắp đến thăm ngươi rồi, ngươi ngoan ngoãn thì ngài sẽ thưởng cho ngươi.”

Cậu thiếu niên tên Mạch Trạch ngây ngốc hướng đôi mắt tím tròn xoe nhìn nhân loại trước mặt, theo thông lệ gật nhẹ đầu. Họ là người nhà của cậu, cậu phải ngoan ngoãn nghe lời. Phải ngoan ngoãn mới được ăn ngon, phải ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn tuân theo chỉ dẫn của Chưởng Môn mới khỏi bệnh. Khỏi bệnh rồi sẽ không phải đau đớn nữa, không phải buồn nôn vì các loại mùi kinh tởm này nữa, cũng không gặp ác mộng nữa.

Hi vọng là vậy, thế nhưng nghĩ đến phải tiếp nhận loại trị liệu kia từ Chưởng Môn, cậu vẫn không cách nào bỏ được cảm giác khó chịu sinh sôi trong lòng mình, vô thức ước rằng chuyện gì đó sẽ xảy ra khiến Chưởng Môn không đến được, nhưng ngay lập tức cảm thấy xấu hổ vì mình đã không ngoan ngoãn.

Mạch Trạch cảm thấy hổ thẹn, liền kéo chăn cuộn lại che đi bản thân. Theo lý thì khoảng một canh giờ nữa Chưởng Môn sẽ đến thăm cậu, thường thì y sẽ thăm cậu khi thuốc ngấm. Cậu chỉ nhớ thuốc ngấm mình sẽ đau lắm, đau đến tay chân bủn rủn không cử động nổi, nhưng Chưởng Môn đã nói thuốc đắng dã tật, chịu khổ bây giờ đổi lại cậu sẽ khỏi bệnh nhanh hơn, nên cậu đành nghe theo.

Thế nhưng lần này chẳng kịp đợi thuốc ngấm, mùi khói lửa cháy khét chợt xông vào cái mũi nhạy bén của cậu. Mạch Trạch giật mình bật khỏi giường, nương theo ánh sáng từ vài ngọn nến nho nhỏ hướng về cửa lớn.  Âm thanh vũ khí va chạm cách một bức tường vẫn có thể nghe được rõ ràng, mỗi lần không nghe tiếng va chạm thì Mạch Trạch lại ngửi thấy mùi máu nồng bốc lên, cùng một âm thanh vật nặng rơi bịch xuống sàn.

Có tiếng người hét lên: “Chưởng Môn! Mẹ kiếp lão mau ném con rồng kia cho bọn chúng đi!”

Một giọng nói khá quen thuộc với Mạch Trạch đáp lại, Mạch Trạch có thể nhận ra đây hẳn là vị sư huynh thường đem thuốc đến cho cậu: “Tuyệt đối không thể!”

“Ngươi im miệng! Lo môn phái mình còn không xong còn lo người khác?!”

“Bọn khốn này sẽ không giữ lời! Có đưa y ra chúng vẫn sẽ giết chúng ta!”

“Nhưng–!”

“Tiểu Mộc nói đúng!” - Đúng lúc này có một giọng nói uy nghiêm vang lên. “Có đưa chúng ta cũng chết! Chi bằng hủy đi!”

“!!”

Mạch Trạch nghe ầm ĩ mà cái hiểu cái không. Rồng gì? Đưa ai ra? Rồi ai hủy? Hủy cái gì?

Chẳng đợi Mạch Trạch nghĩ nhiều, cửa gỗ ngay tức thì bị đá văng đánh một tiếng bang, mùi hương tanh ngọt từ máu và thịt ngổn ngang xông thẳng vào khoang mũi. Thiếu niên khẽ nhíu mày, phải một lúc mới nhận ra bóng người đang phi nhanh đến chỗ mình.

Là Chưởng Môn đại nhân.

Nhưng tại sao, ánh mắt ông nhìn cậu lại trở nên xa lạ như thế?

Lưỡi kiếm sắc lạnh vung lên ngay trước mắt, mang theo sát ý ngập tràn chém về phía cậu. Mạch Trạch không hiểu tình huống này nghĩa là gì, nhưng bản năng cầu sinh đã lập tức khiến cơ thể cậu phản ứng. Đầu cậu nghiêng sang một bên kịp thời né ngay nhát kiếm chí mạng, một vài lọn tóc bạch kim bị đứt lìa chậm rãi rơi trước mắt, bóng hình “người nhà” cậu hết mực tin tưởng như biến thành ác quỷ trong ác mộng, nhe hàm răng sắc nhọn và vuốt sắc tiếp tục xông đến hòng lấy mạng cậu.

Cậu luôn nghe lời người nhà, nhưng lần này người nhà hình như muốn giết cậu. Cậu… cậu không muốn chết.

Mạch Trạch ngay lập tức bỏ chạy về phía cửa sổ, dùng hết sức đánh tan vách tường giam giữ mình ngần ấy năm. Dục vọng cầu sinh dâng lên như vũ bão, Mạch Trạch chẳng hề hay biết bản thân vô tình phóng ra một đợt linh lực mạnh mẽ ngay khi quay lưng bỏ chạy, đánh thẳng vào người đang truy sát cậu. Linh lực mạnh mẽ lập tức làm vỡ đan điền trong người, lão Chưởng Môn nôn ra một ngụm máu lớn, đau đớn cảm nhận sức mạnh mình hằng mong theo bóng hình kia chậm rãi biến mất.

“Kh-không!”

“Chưởng Môn! Chưởng môn!”

Dư chấn từ cơn sóng linh lực đủ sức làm những kẻ tham chiến chịu cơn đau thấu trời đánh thẳng vào đan điền, nhưng chỉ có lão Chưởng Môn là người hứng trọn trực tiếp. Đan điền vỡ nát, toàn bộ tu vi cuốn theo chiều gió, và cả sinh mệnh cũng không phải ngoại lệ. Lão từ từ hóa thành cát bụi trước mắt mọi người, và cái chết của lão, cũng đặt dấu chấm hết cho môn phái nhân loại này.

“Còn đứng nhìn cái gì?! Mau đuổi theo tiểu tử kia nhanh lên!”

“Đại nhân, con rồng đó chạy về phía địa phận Diệu Thanh!”

“Vậy thì không phải lo, xung quanh Diệu Thanh có kết giới.” - Gã đầu sỏ ôm ngực thở phào, ráng nén cơn đau khi đan điền run rẩy. “Kết giới Diệu Thanh chỉ mở cho người Diệu Thanh, mà con rồng đó không thể nào là Long tộc Diệu Thanh được. Diệu Thanh làm gì có con rồng nào ngu ngốc đến mức bị con người giam lỏng như…”

“Đại nhân! Y chạy xuyên qua kết giới rồi!”

Tên đầu sỏ: “...”

Diệu Thanh thật sự có con rồng ngu si như vậy?!!

“Vậy phải làm sao đây?” - Một ma tu lên tiếng. “Hiện tại với tình hình này chúng ta khó mà lẻn vào được, thuộc hạ nghe nói Tướng quân đương nhiệm rất hung hãn. Thực lực chúng ta hiện tại vẫn nên tránh đi thì hơn.”

“Vậy thì bỏ đi, trở về.” - Tên đầu sỏ thở dài. “Tưởng có mồi ngon dâng cho chủ thượng bồi bổ, tình hình này phải làm theo cách cũ rồi. Nhưng không sao, đống con tin chúng ta bắt ở đây chắc cũng tạm, có còn hơn không. Mau mau dọn dẹp sạch sẽ đi.”

Theo lời tên đầu sỏ, những người còn sống sót đã bị đội quân ma tu đưa đi. Một ngọn lửa phừng lên, thiêu cháy từng gian nhà, nhấn chìm toàn môn phái nhân loại vào biển lửa. Và sau ngày hôm nay, e là chẳng còn một ai biết đến sự tồn tại của một môn phái nhân loại nhỏ nhoi nằm trên ngọn núi nhỏ này nữa. Những người may mắn còn sống, có lẽ cũng chẳng còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng ngày mai.

Gió thu cuốn theo tro bụi xuyên thẳng qua cánh rừng, lẫn vào trong lá khô, vô tình đáp lên đầu mũi một nam nhân đội mũ rơm đang leo dọc sườn núi.

“Hửm? Mùi khét? Tro? Có cháy sao?”

Đôi mắt híp thành một đường thẳng, ngón tay mảnh khảnh bóp nhẹ đốm tro nho nhỏ bám lên lá khô. Tai hồ ly yên tĩnh tập trung nghe ngóng, đột nhiên giật lên một cái, y khẽ nghiêng mặt về hướng phát ra âm thanh, bước chân không kiềm được mà có phần nhanh hơn.

Âm thanh kia thật sự rất nhỏ, nếu không phải y là hồ ly, e rằng chẳng thể nghe thấy nổi.

May mà y là hồ ly, nên y mới nhận ra ngoài tiếng sột soạt nhè nhẹ, lẫn trong đó có tiếng rên rỉ vì đau đớn.

Có người bị thương.

Càng đến gần, đôi mày y càng nhíu lại. Không phải vì âm thanh rên rỉ ngày càng rõ ràng, mà vì y đã ngửi thấy vài mùi hôi từ bùn, máu, mồ hôi, và cả… một vài mùi hương không bắt nguồn từ nơi tốt lành.

Đến khi thấy rõ người nằm co ro trên đất đá, đôi mắt hổ phách lập tức mở to.

Người này… mới chỉ là thiếu niên.

Chuyện gì đã xảy ra với cậu ta vậy?

Như bản năng của một người thầy thuốc, y lập tức lao đến kiểm tra tình trạng. Dù tính mạng không có gì nguy hiểm, nhưng loại độc cậu ta trúng phải khiến cậu vô cùng đau đớn. Đôi mày nhíu lại, tóc bạch kim bết bát đất và bùn, mồ hôi lạnh ướt đẫm gương mặt non nớt của thiếu niên chỉ chừng 17 tuổi khiến người nhìn thấy không nhịn được mà đau lòng. Hồ ly thở nhẹ một hơi, dường như cố tình điều chỉnh lại cảm xúc một chút, rồi cẩn thận kéo thiếu niên để cậu tựa vào vai mình, từng chút cõng cậu rời khỏi nơi này.

Lần tiếp theo Mạch Trạch tỉnh lại, trong phòng đã chẳng còn mùi huân hương gay mũi. Thay vào đó, trong không khí len lỏi chút hương thơm đặc trưng từ thảo dược. Thật xa lạ, nhưng dễ chịu biết bao.

Khi đó Mạch Trạch chẳng bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày mùi hương này khiến cậu mê mẩn đến mức chẳng thể rời xa.
___

Năm Tiên Chu thứ bảy trăm mười một, trận đại chiến nổ ra đã cướp đi gần 3 vạn sinh mạng, trong đó có nhân loại, Long tộc, lẫn Hồ tộc. Diệu Thanh cũng là nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.

Sinh ra trong một gia đình nổi tiếng về kinh doanh, nhưng Tiêu Khâu lại chọn cho mình một lối đi riêng. Hồ ly này đã chọn học tập và hành nghề y, mang theo những đức tính tốt đẹp nhất của một thầy thuốc bước vào đời. Y chủ động gia nhập quân doanh, đứng vào hàng ngũ một trong những quân y đứng đầu, cũng là người được ghi chép lại đã cứu sống nhiều chiến sĩ ở bờ vực sinh tử nhất. Đối với mọi người, y là niềm tự hào của quân y Diệu Thanh, nhưng y lại không nghĩ vậy.

Vì khi y bận ra ngoài cứu chữa cho những quân nhân, nhà của y đã bị chiến trường không có mắt bao lấy. Một thị trấn đông vui tiếng cười, một phủ đệ đầy rẫy những người quen thuộc, cứ thế chả còn một ai.

Một cụ bà từng cảm ơn y rối rít khi nhận được gói thuốc của y, bị đá đè chết.

Một đứa trẻ của cặp vợ chồng sinh khó được y cứu sống, mỗi ngày thấy y đều ríu rít đòi kẹo. Cả nhà đều bị chất độc sinh học làm cho chết dần chết mòn.

Và nhà của y, cha, mẹ, tất thảy những gia đinh thân cận, đều chẳng phải ngoại lệ.

Một thầy thuốc giỏi sao? Giỏi thế nào? Giỏi thế nào mà lại chẳng thể ở bên cạnh những người thân nhất của mình vào cái thời khắc họ cần nhất? Giỏi thế nào mà chẳng kịp nắm lấy bàn tay lạnh dần của họ, chỉ có thể nhìn họ biến thành lũ ma vật vô tri vô giác?

Trận chiến kết thúc với thắng lợi của Diệu Thanh, nhưng cái giá phải trả, quá đắt.

Tiêu Khâu không trả nổi.

Y không thấy bản thân xứng hành nghề y nữa.

Đã vài năm qua, y cứ tưởng mình và chữ thầy thuốc đã cách xa một đời, ấy mà khi nhìn thấy một người bị thương, bản năng chết tiệt ấy lại khiến y một lần nữa giang tay cứu người.

Một đứa nhóc chưa đến tuổi cập quan, trong người là một lượng lớn Tiêu Linh Tán chưa tan, trên da thịt lại có đủ loại dấu vết không nói được bằng lời, khỏi phải đoán cũng biết đứa nhỏ này đã sống chẳng hề dễ dàng. Có ai nhìn thấy mà không nổi lòng trắc ẩn được chứ?

Vốn chỉ tính nhặt thêm chút dược liệu… đương nhiên chỉ dùng để nấu ăn, thế mà cuối cùng lại nhặt thêm một đứa nhóc.

Thôi, xem như là có duyên, Tiêu Khâu nghĩ, chờ nó khỏe thêm chút rồi hẳn đá đi, lúc nó còn ở đây sẵn tiện nhờ nó lấy thân (thử vài món) báo đáp cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top