Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1: Khổ tâm hết sức.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống trên cuộc đời này.

Tao hối hận về rất nhiều điều.

Điều thứ nhất.

Tao quá quý tộc.

Điều thứ hai.

Tao quá giàu.

Điều thứ ba.

Tao quá đẹp trai.

Và điều thứ tư.

Tao ngắt câu xuống dòng hơi quá đà.

   "Thấy bảo ngày mai trường con tổ chức ngoại khóa vui chơi mà nhỉ?"

Mẹ nói làm tao mới nhớ ra vụ gian hàng quần què gì đó mà lão hiệu trưởng rảnh háng nghĩ ra.

   "Lớp con chuẩn bị gì đấy? Có cần mẹ giúp không?"

   "Hmmm. Con không nhớ."

Cả bầu trời quý tộc này không cho phép tao chất chứa mấy thứ nhỏ nhặt như thế.

Thật vậy, đôi vai mảnh mai thanh cao này đang phải gánh trọng trách cao cả của một học sinh lớp bảy quý tộc ưu tú. Nên, tao cần phải nhớ lại xem bà giáo viên đã dặn lại cái gì.

Bả dặn cái gì nhỉ?

Oh my, oh my sự quý tộc!!! Bộ não đáng yêu nhỏ nhắn này đâu thể nhớ lại những thứ tầm thường như thế?

Chắc hẳn chỉ có bộ não tầm thường dơ bẩn của thằng chó Trang mới nhớ được thôi!
Và thế là tao đến nhà chó Trang.

Một buổi chiều nóng nực, trước cửa nhà gỗ tầm thường kia chợt sáng chói lên chiếc siêu xe mạ vàng 24k.

Tao bước xuống xe, tay cầm ô lụa, đôi giày da sáng bóng bước từng bước lên thảm đỏ.

   "NHANH MẸ MÀY LÊN!! NÓNG BỎ MẸ!!" - Chó Trang gắt gỏng gào lên với tao.

Ngước đôi mắt tinh anh lên nhìn thằng Trang vừa mới bước chân ra khỏi cửa mà trán đã đẫm mồ hôi. Xem xem cái điệu bộ bần hàn đáng thương chưa kìa.

Tao chợt nhận ra nhà chó Trang không lắp điều hòa. Không lắp điều hòa. Không lắp điều hòa. Không lắp điều hòa.
Lòng thương cảm của tao lại trỗi dậy mạnh mẽ.

Ôi, sự nghèo khổ đáng thương.

   "Thôi tao về, bye bye."

   "Đậu mẹ mày đến đây làm cứt chó gì thế!!"

Vừa ngồi vào trong xe, tao chợt nhớ ra mục đích mình đến đây.

   "À, bà ý dặn mỗi đứa phải mang bánh kẹo từ nhà đến rồi gom lại thành gian hàng."

   "Oh my god."

   "Ô con kẹc, nhà tao đéo có cái gì đâu. Mai mày mang luôn cả phần của tao nhá?"

Thằng Trang là đại diện tiêu biểu cho kiểu bạn chó. Lạ thay, nó chơi chó với tao thì được chứ tao không bao giờ chơi chó với nó.

Khụ, thật ra có vài lần chơi chó nhưng ít nhất là chơi chó không bằng nó.

Ôi tình đồng chó ღゝ◡╹)ノ♡ .

Cầm khăn lụa trắng thêu họa tiết tai thỏ bằng chỉ vàng, tao vẫy tay chào chó Trang.

   "Thế con phải chuẩn bị bánh kẹo à?"

   "Vâng."

   "Ừ, vậy chút ra siêu thị mua đi. Anh Tuấn mới ăn hết sạch rồi."

Nhà tao có nuôi một anh Tuấn, anh Tuấn tên đầy đủ là Hồ Vũ Tuấn. Anh Tuấn được bố mẹ nuôi trước tao ba năm. Ổng học hành không đâu vào đâu, chỉ có tinh thần thượng võ đập bạn rồi rọ mõm chó là giỏi.

Đôi khi tao vẫn đặt ra nghi vấn rằng anh Tuấn có chung dòng máu đào với mình hay không? Khi mà dòng máu quý tộc đang sôi sục trong tâm can tao lại không thể truyền cảm hứng cho kẻ kém sang ấy?

   "Con nghĩ lại rồi, bán bánh kẹo tầm thường quá. Con bán quần áo."

   "Quần áo của con toàn hàng triệu, ai mua được chứ?"

   "Ừ nhỉ."

Cái nghèo thật đáng sợ.

Vấn đề thật nan giải, tao quyết định nhờ bố.

Bố tao tên Cảnh, bố tao cũng bình thường thôi, chỉ là chủ tiệm vàng lớn nhất tỉnh. Sánh đôi với mẹ tao - Giám đốc ngân hàng đứng top cả nước chắc không xứng lắm.

Poor bố.

   "Vậy con bán vàng cho các bạn có được không bố?"

   "Con biết giá vàng ròng hiện nay là bao nhiêu không?"

Tao lắc đầu không biết, đến giá bim bim kẹo mút tao còn không biết nói chi là giá vàng.

Thứ duy nhất tao biết là kĩ thuật quẹt thẻ bạch kim không cần nhìn giá để thanh toán - Một kĩ năng vô cùng cần thiết trong cuộc sống của RIÊNG TAO.

Haiz. Lộn bàn (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ .

Tại sao giáo viên lại hành học sinh ghê thế nhể!!! Làm tao gian nan đủ đường! Tiền nhiều nhưng không biết bán gì!

Bán cái gì các bạn cũng không mua nổi! Các bạn nghèo nó vừa thôi nhá! Nghèo quá ai chơi!

Damn it!

Số phận quý tộc của Mr. Ngọc Fabulous bị cái xã hội nghèo khổ dồn đến bước đường cùng, buộc cậu ta phải tìm đến anh trai kém sang.

   "Hay là em bán răng đi? Anh mới thu thập đủ lọ răng nè?"

Tao nhìn cái lọ đầy răng mà buồn nôn.

   "Anh lấy đây ra đấy?"

   "Đấm nhau, đấm cho nó rơi răng ra thì thôi."

Nhíu mày nhếch môi, tao tính đi về thì chợt nghĩ ra một sáng kiến hết sức táo bạo.

   "Em sẽ bán chó Trang!"

   "Liên quan?"

Nhưng chó Trang rẻ tiền quá. Ai thèm mua chứ.

À, có thằng Quân mua đấy!

Thôi dẹp mẹ đi. Nghĩ nhiều đau đầu.

Nghĩ hộ tao phát, tao nên bán cái gì bây giờ?

Hay tao đi mua bánh kẹo bán cho lành. Ừ. Hợp lý.

Đơn giản thế thôi tại sao các mày đéo gợi ý giúp tao? Lũ người vô tâm kia?

   "Bánh này các bạn con có mua nổi không? Bánh ngọt dát vàng 24k do đầu bếp nhà hàng năm sao làm?"

Oh shit. ( ͡° ͜ʖ ͡°) 👌 Tao ổn.

Đến cái bánh mà các bạn cũng không mua nổi thì các bạn sống làm gì nữa?

Thôi, mai tao nghỉ học. Đéo buôn bán cái gì nữa!

Khổ tâm hết sức.

_______________________

21/4/2019

Sơ: Sơ viết chơi về cuộc đời màu tiền của Ngọc thui :v đừng hi vọng nhìu 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top