Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

R8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình đã trở về đến Wheatown, và đang chờ để gặp người giao ủy thác, lằng nhằng thật, nếu thành công thì mọi thứ đơn giản hơn nhiều

Nơi mình được chỉ định chờ là một căn phòng bên trong nhà hội, mình được cô kia hướng dẫn vào, không khí trong này khác biệt hẳn so với bên ngoài từ bố trí nội thất đến ánh sáng, theo kiểu kiến trúc Á Đông, hẳn là chủ nhân của nó là một người rất có gu nghệ thuật, chắc là mình không nên cảm thấy kì lạ khi một khu phố kiểu Châu Âu cổ có một căn phòng thế này đâu nhỉ?

Tiếng bước chân, mở cửa bước vào, một người phụ nữ xinh đẹp với trang phục, hể, đó là, kimono à, dù hơi khác đi, nhưng nó vẫn giữ lại nhiều nét của kimono, như kiểu cách tân vậy

[Xin chào, Houtaru nhỉ]

Chị ta cất tiếng hỏi, mình khẽ gật đầu

[Tôi mong được gặp cậu lắm đấy, nhưng công việc giấy tờ phiền phức quá, cô ấy không cho tôi đi khi mà chưa làm xong, xin lỗi nhé]

Vừa nói chị ấy vừa liếc nhìn sang người bên cạnh, là người hướng dẫn cho mình các thủ tục lúc mới vào đây mà, cô hướng dẫn cúi đầu lui đi

[Xin tự giới thiệu, tôi là Himeko, thân chủ của cậu]

Ngồi xuống đối diện trước mặt tôi, nhẹ nhàng nâng tách trà

[Đồng thời cũng là hội trưởng Công Hội Tự Do]

Nhân tiện thì mình mới biết được tên của cái hội đấy có thể được viết là Freelanding, mình đọc được nó trong mấy quyển sách trên kệ trong khoảng thời gian chờ dai dẳng tẻ nhạt cùng với vài quyển khác

Khoan đã, chị ta nói gì cơ, [Hội Trưởng á?]

[Đúng là vậy đó, sao hả, bất ngờ chứ?]

Cái gì làm chị ta hí hửng thế, mình trông buồn cười lắm à?

[Wheatown là một thị trấn có nguồn thu nhập chính nhờ việc xuất khẩu nông sản vào kinh đô Midgard

Nhưng con đường độc đạo đến đó lại khá khó khăn, dẫn đến việc làng này gần giống như bị cô lập

Chính vì thế việc vận chuyển rất-quan-trọng]

Và chị giao công việc đầy khó khăn đó cho tôi, một người mới ấy hả? nếu không phải do chạm dây thì chắc hẳn cũng có âm mưu gì rồi, mất hàng mà chị vẫn tươi như hoa thế à?

[Không cần lo lắng đâu, tôi chỉ giao cho cậu một phần nhỏ số hàng trong kho thôi, dạo này đoạn đường đấy có nhiều tin đồn không hay mà, tin-đồn-xấu]

À, hẳn rồi, mình không phải vận chuyển mà là do thám

[Nhưng không có nghĩa là cậu không cần bồi thường tổn thất, bồi-thường-đấy]

Tôi biết là tôi phải bồi thường nhưng chị dẹp cái kiểu đó đi được không, ớn lạnh quá

[Không có tiền]

[Tôi biết chứ, thế nên cậu mới gia nhập vào đây, nhưng từ giờ thì phải cống hiến hết mình không được từ chối ủy thác nào đâu nhé, tôi sẽ lấy lại một phần của thù lao trong từng uỷ thác đến khi nào đủ thì thôi

Nào chúng ta bàn bạc về ủy thác tiếp theo của tôi ngay nhé, không nhanh lên "thư ký-chan" sẽ đáng sợ lắm

Cậu biết lão Gengai rồi chứ]

Mình gật đầu

[Đừng kiệm lời thế, không cần ngại đâu, thoải mái đi nào

Ông ấy hiện đang sống ở trấn với tư cách là một thợ máy, nhưng ông ta cũng đang bị Chính Quyền và Giáo Hội truy nã đấy, đừng lo lắng, không phải người xấu đâu

Vậy ủy thác của cậu là điều tra, giám sát và bảo vệ ông ta nhé, bảo-vệ-nhé]

Đúng như mình nghĩ, thứ chị ta yêu cầu quá rắc rối, hơn nữa mình đã dính vào mớ này ngay từ đầu, bây giờ lại không có đường lui

[Đừng tỏ vẻ bất bình thế, tôi sẽ hỗ trợ cho cậu chỗ ở, cái ăn, cái mặc với tư cách thân chủ, được rồi nhé~]

[Được]

[Trước tiên là chuyện ăn mặc, thứ cậu đang mặc kém thẩm mỹ thật]

Nè cho dù có xấu thì cũng đâu cần nặng lời thế, tôi chỉ mượn nó thôi đấy

[Tôi sẽ thiết kế cho cậu cái mới sau, còn đây là tiền ăn, khi nào hết cứ đến gặp tôi lấy thêm, nếu không gặp được thì "thư ký-chan" sẽ lo phần đó]

Tuyệt vời, phải vậy chứ, ký xác nhận ngay nào

[Còn một chuyện nữa, cậu ... nghe được "tiếng đó" đúng chứ?]

Giật mình một chút, mình gật nhẹ đầu

[Vậy là có]

[Chị cũng nghe thấy? Đó là gì?]

[Hì] Cười nhẹ một tiếng, chị ta đứng dậy bước đến bên kệ sách, quay lưng về phía mình

[Tôi cũng đã từng thắc mắc như cậu, và đã dành một phần cuộc đời mình, rời xa quê hương, lang bạc khắp nơi để tìm hiểu về nó, thứ đó được người ta gọi là "tiếng nói của thế giới"]

[Tiếng nói của thế giới?]

[Chỉ là cái tên hoành tráng thôi, bản chất của nó không đến từ thế giới mà chỉ là một cơ chế thông báo đến kẻ luôn theo dõi cậu]

Đặt lại quyển sách vào kệ

[Theo truyền thuyết, các vị thần tồn tại ở thế giới khác được gọi là Asgard, để hạ phàm, họ phải đi qua cây cầu nói liền hai thế giới, cầu Bifrost

Thực tế lại khác, mỗi "vị Thần" sẽ chọn cho bản thân một cá thể để trở thành thân xác nơi hạ giới của họ, trở thành cánh cổng của họ, "tiếng nói của thế giới" là để thông báo cho "vị Thần" đó biết cơ thể đã phát triển đạt yêu cầu chưa]

Hể

[Chúng ta chính là cây cầu Bifrost của vị Thần nào đó

Họ có thể can thiệp, chỉnh sửa lại cơ thể của chúng ta theo ý họ, hỗ trợ nó phát triển nhanh hơn để rồi đến một lúc nào đó mà ta không biết, thân xác của ta bị cướp mất, linh hồn bị chiếm chỗ

Chúng ta chỉ là món đồ chơi trong tay họ, không biết bản thân sẽ biến mất vào lúc nào]

Phũ phàng thật, giờ mình đã có thể hiểu được vài vấn đề đau đầu, nghĩ lại thì mình giống như một nhân vật game được nhào nặn theo ý của người chơi là vị Thần kia vậy

[Thế nên đừng ngại ngùng hay ủ rũ gì nữa, hãy sống thật vui vẻ đến lúc chết nào, đừng-lo-sợ]

Sau khi nói ra điều khủng khiếp đó giờ lại đổi sang cái thái độ dễ thương ớn lạnh kia, tôi đang bắt đầu sợ chị hơn mấy thứ khác đó

[Hội Trưởng, hết giờ nghỉ rồi ạ, đến lúc phải làm việc rồi]

[Thứ ký-chan, đây cũng là làm việc mà]

[Không tính]

[Xì, khó tính]

Chị ấy đáp lời cô gái kia sau cánh cửa đóng

[Từ tên của cậu tôi nghĩ chúng ta là đồng hương, lại có cùng hoàn cảnh nữa nên là hãy thoải mái với tôi đi, có chuyện gì cứ đến nhờ tôi nhé, giờ thì tôi phải quay lại mớ việc nhàm chán đây, không nhanh chân thư ký-chan sẽ nổi giận mất, tạm-biệt-nhé]

Giờ thì mình có nên biết ơn chị ta vì đã giúp đỡ mình hay ghét vì lôi mình vào mớ này đây, nhưng quan trọng nhất mình hứa rằng sẽ không thất bại trong ủy thác nào nữa, mình ghét hậu quả kèm theo như thế này

Lần sau mình sẽ nói là "chị không dễ thương chút nào đâu, dừng lại đi", chắc vậy là đủ rồi





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top