Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đến bên người - Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Mùa đông ở phía nam thường không lạnh lắm, có điều trước khi chuyển mùa sẽ lạnh một trận ra trò rồi mới ấm dần, hiện giờ đã là đầu tháng 11 nhưng thời tiết đã nóng đến mức mặc áo cộc tay cũng không thành vấn đề.

Hoàng Nhân Tuấn đã bỏ qua lời cằn nhằn lúc sáng của mẹ là phải mặc áo khoác trước khi ra ngoài, cậu treo cái áo lủng lẳng trên cánh tay, phía dưới lớp áo đã rịn ra một lớp mồ hôi, một tay Hoàng Nhân Tuấn cầm que kem, tay kia lấy chìa khóa, vặn vẹo một hồi trước cánh cửa mới mở được khóa, cậu vừa cắn một miếng kem vừa nói lớn: "Mẹ ơi con về rồi.'', âm thanh không quá rõ ràng, lẹt xẹt đôi giày đi đến cửa lớn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đứng giữa phòng khách.

Rất cao, có khi còn cao hơn Hoàng Nhân Tuấn một cái đầu. Đẹp trai, Hoàng Nhân Tuấn có cảm giác cậu ta giống như pho tượng điêu khắc Hy Lạp cậu hay xem trong sách.

Nhưng mà, ai đây?

Lương Hồng bê bát canh rong biển trứng thịt viên từ trong bếp đi ra, lau hai tay vào tạp dề rồi nói: "Đây là Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ, con trai dì Dương ấy, con không nhớ à, hồi trước thằng bé hay đến chơi nhà mình lắm mà."

Hoàng Nhân Tuấn đúng là không nhớ thật, mình với thằng nhóc này hồi trước chơi với nhau á? Nhưng mà dì Dương thì cậu vẫn còn nhớ, dì ấy là bạn thân của mẹ, năm đó hai người mang thai cùng một thời điểm, hai đứa nhỏ trong bụng cũng được định hôn ước luôn, cuối cùng lại sinh ra hai thằng nhóc, việc kia cứ thế bị bỏ qua, về sau dì Dương theo chồng lên thành phố làm ăn, hai người càng ngày càng ít gặp. Nono phải không nhỉ? Hoàng Nhân Tuấn không nhớ lắm, suy nghĩ mãi mới nhớ ra hồi trước đúng là có một thằng nhóc suốt ngày bám đít mình đi khắp nơi, muốn lấy khối lego trong tay cậu nên phải cắn răng gọi anh Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn ra vẻ người lớn đi qua vỗ lưng Lý Đế Nỗ, ý bảo đã lâu không gặp, cuối cùng thấy cậu ta vẫn đứng thẳng băng trong phòng khách nên đành vừa cắn kem vừa bảo: "Đừng khách sáo, ngồi xuống đi, nhà anh cũng là nhà em mà."

Hoàng Nhân Tuấn vừa ăn kem vừa nghe mẹ mình nói chuyện, đến đoạn quan trọng thì miếng kem cuối cùng rơi bộp một cái lên bàn ăn, tan ra thành một bãi nước dinh dính.

Đại khái ý của Lương Hồng chính là bố mẹ Lý Đế Nỗ phải sang nước ngoài công tác một thời gian nhưng vẫn muốn Lý Đế Nỗ học trung học ở trong nước, do vậy bố mẹ cậu ta cố gắng chuyển cậu ta đến trường tốt nhất nơi này, khổ cái trường không có kí túc xá cho học sinh, lúc đầu Lý Đế Nỗ thuê nhà bên ngoài, còn thuê cả người giúp việc nữa nhưng không hiểu Lý Đế Nỗ làm thế nào mà người nào người nấy đều gọi điện xin thôi việc. Không còn cách nào nữa nên dì Dương phải tìm đến mẹ cậu, mà Lương Hồng vốn rộng lượng, chưa kể đến quan hệ chị em của cả hai, dì Dương chưa nói được mấy câu mẹ cậu đã nhận lời, cuối cùng nhân lúc Hoàng Nhân Tuấn còn học hành bù đầu thì người đã dọn đến đây xong xuôi.

Thật ra dì Dương cũng hiểu rõ thằng bé Lý Đế Nỗ này là đứa ngoài lạnh trong nóng, gây sức ép cho hai người họ cũng vì khó chịu trong lòng, hai vợ chồng họ bận rộn chuyện kiếm tiền không thể đưa thằng bé đi theo, có áy náy nhưng không thể làm gì khác, để thằng bé ở lại nhà người quen thân, môi trường thân thiện có khi sẽ khiến Lý Đế Nỗ bớt khó chịu. Kì lạ nhất là nhắc tới chuyện ở nhờ nhà họ Hoàng Lý Đế Nỗ lại không phản đối gì, đồng ý ngay lập tức.

Hoàng Nhân Tuấn không ăn cơm, ngồi xổm trước cửa phòng mình vò đầu bứt tóc. Cậu biết mẹ mình cảm thấy có lỗi nên mới làm hẳn một bàn ăn toàn món cậu thích, cốt chỉ để lấy lòng mà thôi.

Phòng Hoàng Nhân Tuấn không nhỏ, thậm chí còn có một khoảng trống lớn trước cửa sổ sát đất trong phòng, cậu từ nhỏ đã thích vẽ, khoảng trống đấy là nơi để giá vẽ và tranh của cậu. Lúc này thì giá vẽ, bảng vẽ thuốc màu, tất cả bảo bối của cậu đều bị chuyển sát vào cửa sổ, trong phòng có thêm một cái giường nhỏ, bên cạnh giường đang để vali con con của Lý Đế Nỗ.

Không phải là không giận đâu nhé, không giận sao được, từ nhỏ Hoàng Nhân Tuấn đã (tự xưng) là một thằng nhóc tốt bụng, nhưng điều đó không có nghĩa là bị xâm phạm không gian riêng tư sẽ không để ý, cậu có cảm giác lãnh thổ của riêng mình đang bị chiếm đóng, Hoàng Nhân Tuấn ngồi xổm ở đó vò đầu bứt tai một hồi lâu, xác định cơm vẫn phải ăn, vừa đứng dậy quay đầu thì đập mặt vào cái gì đó cưng cứng, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra thứ cứng rắn đấy là cơ ngực của Lý Đế Nỗ...

Lý Đế Nỗ lúc không nói gì trông rất giống đại ca xã hội đen đi đòi nợ thuê, nhưng lúc cậu ta nhìn Hoàng Nhân Tuấn bị đau nhe răng xoa trán thì lại cười cực tươi. Lý Đế Nỗ cười trông rất đáng yêu, ngay cả nốt ruồi lệ vốn lạnh lùng kia cũng biến thành cái gì đó rất dễ thương, cậu ta giơ tay ra, ý muốn hoàn thành việc vốn nên làm từ lúc còn ở phòng khách: "Anh Nhân Tuấn, chào anh. Em là Lý Đế Nỗ."

2.

Thật ra Hoàng Nhân Tuấn cũng rất dễ tính, Lý Đế Nỗ là đứa bé đáng thương, hiện giờ bố mẹ không ở cạnh, nếu không đến nhà cậu thì không biết nên ở đâu, nhưng mà nhìn lại Lý Đế Nỗ mà xem, ngoại hình giống hệt bức tượng điêu khác, chưa nói dáng người cũng rất chuẩn, vấn đề chính là quá ít nói. Nói một câu cậu ta đáp một câu, cậu không nói gì thì cậu ta cũng không tìm chuyện để nói, cứ lẳng lặng làm việc của riêng mình, cảm giác tồn tại gần như bằng không.

Hoàng Nhân Tuấn cảm giác Lý Đế Nỗ chính là một cái xô đựng nước bằng thép, cậu gõ một cái sẽ nghe thấy âm thanh vang vọng, cái thứ âm thanh không biết nông sâu, chạm vào một cái thì người sẽ bị văng đầy nước.

Nhưng ở chung lâu rồi Hoàng Nhân Tuấn mới phát hiện không phải như cậu đã nghĩ.

Trong phòng cậu có một cái nhà tắm, hồi trước cậu dùng một mình, giờ thì hai người dùng chung. Hoàng Nhân Tuấn phát hiện ra Lý Đế Nỗ sống có quy củ lắm, khăn khô khăn ướt để riêng, đồ dùng cũng phải xếp gọn gàng. Hoàng Nhân Tuấn tắm gội xong đi ra thì thấy Lý Đế Nỗ mặc phông trắng quần lửng tựa lưng vào thành giường đọc sách, ngăn nắp sạch sẽ, không cần nhiều lời, Lý Đế Nỗ vẫn là Lý Đế Nỗ mà thôi.

Lý Đế Nỗ lật trang sách mới, ngẩng đầu nhìn Hoàng Nhân Tuấn nói: ''Anh lau khô tóc rồi hẵng mặc quần áo.''

Đây chính là một thói quen xấu của Hoàng Nhân Tuấn, mới ngày đầu ở cùng nhau đã bị Lý Đế Nỗ phát hiện - Hoàng Nhân Tuấn không thích lau tóc, mỗi lần gội đầu xong đều để nguyên tóc ướt mặc quần áo, nước rơi vào cổ áo ướt cả một mảng nhưng Hoàng Nhân Tuấn không để ý lắm, tí nữa sấy tóc sấy qua là được, vì vậy Hoàng Nhân Tuấn chỉ ờ một tiếng rồi mặc kệ Lý Đế Nỗ, tiếp tục ngồi trên giường nghịch điện thoại, Lý Đế Nỗ đột nhiên đi sang giường Hoàng Nhân Tuấn, mắt cậu ta lóe lên chút giảo hoạt Hoàng Nhân Tuấn chưa từng thấy qua, nói: "Dì Lương bảo em phải để ý anh."

Ngón trỏ của Hoàng Nhân Tuấn dí vào trán Lý Đế Nỗ một cái, cụp mắt hỏi : "Gì đây, mẹ anh đưa em về đây để làm bảo mẫu của anh hả?"

"Vâng." Lý Đế Nỗ giống như không hiểu Hoàng Nhân Tuấn đang nói giễu, thành thật gật đầu sau đó lấy cái khăn trong tay Hoàng Nhân Tuấn. Giây tiếp theo Hoàng Nhân Tuấn cảm nhận bóng đêm ập xuống, sau đó lại có ánh sáng, cả phòng ngủ đều là ánh đèn vàng ấm áp, Lý Đế Nỗ cầm khăn nhẹ nhàng xoa tóc trên đầu Hoàng Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn hơi ngẩng lên, qua lớp tóc mỏng nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của Lý Đế Nỗ.

Không giống, so với thằng nhóc lạnh lùng sáng nay không giống.

Hoàng Nhân Tuấn không giãy dụa nữa, mặc kệ Lý Đế Nỗ lau đầu cho mình --- dù sao thì có người hầu hạ cũng tốt, thoải mái mà. Đúng lúc Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy bản thân sắp lăn ra ngủ, đang định ngã ra giường thì Lý Đế Nỗ cầm máy sấy tóc đến: "Tự sấy đi."

Trong tiếng gió vù vù của máy sấy tóc Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy những lời dạy bảo vốn chỉ có ở mẹ từ phía Lý Đế Nỗ: "Tóc ướt....đau đầu....không tốt cho sức khỏe.... Lần sau......."

Hoàng Nhân Tuấn cảm giác mình gặp phải một cục đá cứng rồi.

Lúc sau Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu nhìn xuống sàn, thấy được Lý Đế Nỗ đang dẫm lên tấm thảm, mấy ngón chân đáng yêu có vẻ căng thẳng, quặp vào thảm trải sàn.

Căng thẳng cái gì vậy?

Cậu tắt máy sấy, không khí bỗng nhiên yên tĩnh khiến âm thanh của Lý Đế Nỗ dường như phóng đại gấp vài lần: ''Cảm ơn anh đã đón nhận em, hy vọng từ nay về sau hai chúng ta có thể chung sống vui vẻ.''

Lý Đế Nỗ hơi giật mình, hình như cậu ta không nghĩ đến việc Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên cắt đứt tạp âm, thứ đã cho cậu có dũng khí nói ra câu này, đôi mắt trong trẻo của Lý Đế Nỗ yên lặng nhìn Hoàng Nhân Tuấn. Lý Đế Nỗ ngượng ngùng gãi đầu.

Hoàng Nhân Tuấn nở nụ cười, lộ cả răng nanh nhỏ: "Lý Đế Nỗ, em đáng yêu thật đấy."

3.

Chuyện Lý Đế Nỗ giống y một chú samoyed không ai biết, chỉ có mình Hoàng Nhân Tuấn biết. Có lẽ là do có mỗi Hoàng Nhân Tuấn là đã nhìn thấy Lý Đế Nỗ cười. Chuyện này cũng không hẳn là chuyện gì đáng để khoe, mỗi ngày cửa lớp Lý Đế Nỗ và cậu đều bị đám con gái chen chúc đứng xem "Học sinh chuyển trường đẹp trai học giỏi trong truyền thuyết", Hoàng Nhân Tuấn thò cổ ra ngoài hành lang nhìn một cái, liên tục chép miệng, thằng nhóc kia nói đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật, nhưng mà bề ngoài lạnh lùng muốn chết, chả nhẽ giờ con gái đều thích kiểu người như thế à?

Lý Khải Xán cũng thò đầu ra hóng hớt, học Hoàng Nhân Tuấn chép miệng, còn vỗ vai Hoàng Nhân Tuấn mấy cái: "Ghen tị hở? Hồi trước mấy đứa con gái toàn bám vào cửa nhìn Nhân Tuấn của chúng ta, giờ thì chạy không còn một mống, đi sau mông Lý Đế Nỗ hết rồi."

Hoàng Nhân Tuấn không nói gì đi đến kẹp cổ nó, Lý Khải Xán đang bị xử lý mồm kêu không ngớt, đúng đến lúc Lý Đế Nỗ chen người đi vào lớp, không hiểu sao Hoàng Nhân Tuấn lại tự nhiên thả Lý Khải Xán ra, phủi mấy nếp nhăn trên quần áo làm bộ như không có chuyện gì đang ngồi ngắm cảnh.

"Ăn socola không?" Lý Đế Nỗ đi đến chỗ Hoàng Nhân Tuấn thật, tay cầm một thanh socola quơ quơ trước mặt Hoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn không thèm đáp lại, thầm nghĩ socola này chắc là do bạn gái nào đấy dùng hết can đảm mạnh dạn nhét vào tay Lý Đế Nỗ chứ gì, Hoàng Nhân Tuấn tự nhiên có cảm giác bài xích, tuy rằng đây là một trong những lần hiếm hoi Lý Đế Nỗ chủ động nói chuyện ở ngoài nhưng Hoàng Nhân Tuấn không hiểu sao không muốn trả lời cậu ta, phẩy tay quay về chỗ ngồi, ý nói đừng có đi theo anh.

Lý Đế Nỗ chớp mắt mấy cái, lông mi thật dài, nhìn trông hơi ngốc, cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế cầm thanh socola nhìn theo Hoàng Nhân Tuấn rồi lại nhìn Lý Khải Xán, thật giống một con cún ngốc bị chủ nhân bỏ rơi.

Lý Khải Xán che miệng nhỏ giọng nói: "Ghen đấy!" rồi cầm luôn thanh socola trong tay Lý Đế Nỗ: "Cảm ơn người anh em! Về sau có chuyện gì không giải quyết được thì cứ đến tìm tui nha!"

Lý Đế Nỗ vẫn giữ nguyên tư thế cầm thanh socola không tồn tại, nhỏ giọng lặp lại lời của Lý Khải Xán: "Ghen sao?"

Tất nhiên không ngoài dự đoán, Hoàng Nhân Tuấn lại ngất xỉu trong giờ thể chất. Nói về nguyên nhân thì chắc là do thiếu máu di truyền, nhưng Hoàng Nhân Tuấn không nói với ai, cậu cảm thấy một thằng con trai mà ngất xỉu liên tục trong giờ thể dục quá xấu mặt, quá yếu đuối, nhưng chuyện ngất hay không cậu không kiểm soát được, lúc trước mắt tối sầm chuẩn bị ngã ra đất cậu chỉ có thể thầm chửi một câu đờ mờ ở trong lòng.

Sau khi tỉnh lại Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy đầu tiên là Lý Đế Nỗ, cậu ta đang chống cằm méo miệng ngồi bên cạnh, rất giống hồi bé lúc bị Hoàng Nhân Tuấn bắt gọi là anh. Trước đây không nghĩ ra, giờ nhìn bộ dạng này của Lý Đế Nỗ cậu mới nhớ lại một chút lúc thơ ấu.

Hoàng Nhân Tuấn đang muốn nói chuyện nhưng cổ họng khát khô, không phát ra được tiếng nào, Lý Đế Nỗ hiểu ý lấy cho cậu một cốc nước, Hoàng Nhân Tuấn cầm lấy uống hết.

"Em ngồi chờ anh tỉnh à?" Hoàng Nhân Tuấn trả lại cái cốc, bên mép có dính chút nước, Lý Đế Nỗ rất tự nhiên dùng tay lau đi.

"Vâng.''

''Lý Khải Xán không nói à, anh hay bị ngất lắm, tỉnh rồi tự về cũng được, không sao đâu.''

"Giáo viên cho em ở lại đây rồi." Lý Đế Nỗ giống như đang trả lời câu hỏi.

Hoàng Nhân Tuấn vặn người xoay cổ, bàn tay lạnh lẽo của Lý Đế Nỗ bỗng nhiên áp vào gáy Hoàng Nhân Tuấn nhẹ nhàng xoa bóp. Hóa ra Lý Đế Nỗ còn biết mát xa, lần nào cũng ấn đúng huyệt vị trên gáy Hoàng Nhân Tuấn, nhẹ nhàng đến mức Hoàng Nhân Tuấn chuẩn bị đi ngủ lần thứ hai. Trong lúc cậu đang mơ màng thì âm thanh rầu rĩ của Lý Đế Nỗ vang lên: "Sao anh không ăn socola em đưa? Nếu anh ăn thì đã không bị ngất rồi."

Hoàng Nhân Tuấn mở to mắt hứng thú nhìn Lý Đế Nỗ: "Mẹ anh nói với em bệnh của anh à?"

Lý Đế Nỗ gật đầu.

Trong lòng Hoàng Nhân Tuấn trộm trách Lương Hồng một câu, chắc cậu ta không nói cho ai đâu nhỉ, trong đám bạn của cậu chỉ có Lý Khải Xán là biết chuyện, giờ Lý Đế Nỗ cũng biết, không biết cậu ta nghĩ gì về mình nữa, chỉ cần không coi mình là Lâm Đại Ngọc là được.

"Socola em mang từ nhà đi, không phải của người khác đưa." Lý Đế Nỗ lại giải thích.

Hoàng Nhân Tuấn nghiêng đầu nhìn Lý Đế Nỗ, cậu ta cúi đầu xuống, giống như đang làm sai chuyện gì, lông mi như phiến quạt khẽ lay động, môi mỏng mím chặt.

"Được rồi, cảm ơn em." Hoàng Nhân Tuấn ngồi trên giường bệnh nên cao hơn Lý Đế Nỗ một cái đầu, tranh thủ giơ tay xoa đầu Lý Đế Nỗ.

Thằng nhóc này nhìn có vẻ không quan tâm xung quanh, chẳng qua chỉ là giả vờ lạnh lùng thôi nhỉ? Thật ra lại chính là một tên nhóc đáng yêu, cậu mới là người không ăn socola Đế Nỗ đưa mà, cái bộ dạng "Mình hại Nhân Tuấn ngất xỉu'' với "Nếu mình thuyết phục được Nhân Tuấn ăn socola thì đã không sao rồi" như bây giờ là sao? Không biết cậu ta đang tự trách bản thân hay trách Hoàng Nhân Tuấn cậu nữa nhưng lúc Hoàng Nhân Tuấn nhẹ nhàng xoa đầu Lý Đế Nỗ thì cậu ta lại cười tươi, hai mắt cong cong.

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy người đang ngồi bên giường cậu không phải là người mà là một chú cún samoyed biến hình, chủ nhân làm gì nó cũng sẽ vẫy đuôi vui vẻ không bận tâm. Không phải chứ, cậu phát hiện ra bí mật của Lý Đế Nỗ rồi sao, chẳng lẽ trên đầu cậu ta có một cái nút biến hình.

Không biết cảm giác vui vẻ này từ đâu mà đến, Hoàng Nhân Tuấn cũng ngốc nghếch cười với Lý Đế Nỗ. Bên ngoài trời sắp về chiều, ánh sáng màu đỏ cam xuyên qua tấm rèm trong phòng y tế, lặng lẽ chiếu lên một bên mặt của Hoàng Nhân Tuấn, Lý Đế Nỗ ngồi đó còn nhìn rõ cả lông tơ mỏng trên mặt cậu, dưới ánh mặt trời trông càng thêm mềm mại. Giống như cả hai đã trao nhau bí mật của bản thân, vì có bí mật nên trở nên ăn ý, sự ăn ý không thể giải thích bằng lời này cùng ánh sáng của trời chiều lan tỏa vào không gian của hai người.

4.

Ngày qua ngày, cuộc sống của Hoàng Nhân Tuấn xuất hiện thêm một Lý Đế Nỗ trông thì có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại là một chú chó ngốc trung thành, người này đối với người ngoài dựng lên một bức tường ngăn cách lớn nhưng khi trở về sắc mặt thay đổi rất nhanh, nhanh đến mức tự Hoàng Nhân Tuấn cũng tập thành thói quen. Còn nữa, ở trường, trong mắt người khác Lý Đế Nỗ là một học sinh tiêu biểu không thích nói chuyện, thật ra ở nhà cũng chỉ là một nam sinh tuổi mới lớn mặc quần lửng áo phông đeo kính mà thôi, nhiều lúc cậu ấy vì muốn cái gì đấy cũng không ngại làm nũng với Hoàng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn biết được một điều: Lý Đế Nỗ thích đồ ngọt, đầu giường luôn để một đống kẹo dẻo, mà chú chó này cực kỳ bảo vệ đồ ăn, hai người từng vì đống kẹp dẻo mà đánh nhau không ít lần; Lý Đế Nỗ chơi game cũng nhiều, có thể nói là cực kỳ mê game, nếu ngày hôm sau không chịu dậy, hai mắt thâm quầng thì chắc chắn là do thức khuya chơi game chứ không phải là do học bài; Lý Đế Nỗ cũng rất tỉ mỉ, mỗi lần Hoàng Nhân Tuấn không chịu lau tóc ướt ngồi nghịch điện thoại thì Lý Đế Nỗ sẽ yên lặng cầm khăn nhẹ nhàng lau đầu cho cậu, cậu ấy còn biết Hoàng Nhân Tuấn không thích đi dép, lần nào tắm xong đi ra Hoàng Nhân Tuấn cũng thấy đôi dép lê của mình được xếp gọn gàng trên thảm, mỗi sáng cặp sách lẫn sách vở của cậu cũng là do Lý Đế Nỗ soạn cho, đương nhiên nếu lần nào cậu cố tình để quên bài tập để trêu Lý Đế Nỗ thì chắc chắc lúc đi học sẽ thấy vở bài tập đang nằm cạnh sách giáo khoa; Lý Đế Nỗ cũng có vài thói quen kì lạ nhưng không phiền, ví dụ như lúc tức giận sẽ đi dọn nhà, lần nào không nghĩ ra cách giải bài tập sẽ bật hết đèn trong nhà lên, theo như lời Lý Đế Nỗ nói thì dọn nhà có thể giải tỏa áp lực; Lý Đế Nỗ cũng...

Hoàng Nhân Tuấn mơ màng mở mắt, tỉnh táo lại mới để ý đến khuôn mặt đẹp trai tinh tế của Lý Đế Nỗ đang cách mặt cậu không đến 2cm, Hoàng Nhân Tuấn hừ một tiếng xoay người tắt đồng hồ báo thức, nằm nhớ lại chuyện tối qua.

Hôm qua là cuối tuần, hai đứa đều muốn xem phim, ma xui quỷ khiến Hoàng Nhân Tuấn lại cố tình chọn thể loại kinh dị mà cậu sợ nhất, toàn bộ quá trình xem phim đều là Hoàng Nhân Tuấn vừa gào vừa thét, cả cánh tay Lý Đế Nỗ bị cậu cấu véo, suốt buổi chỉ có thể ngồi cắn khoai tây chiên, mắt dại ra lẩm bẩm: "Á đau đau đau đau..."

Cuối cùng lúc hai giờ sáng hai thằng bị Lương Hồng cầm roi đuổi về phòng, Lý Đế Nỗ lại cầm điện thoại chơi game, một lúc sau ngẩng lên thấy Hoàng Nhân Tuấn vẫn ngồi ở mép giường, hai mắt ngập nước nhìn Lý Đế Nỗ.

"Làm gì vậy?"

"Anh sợ..." Hoàng Nhân Tuấn rụt cổ vào áo "Anh thấy cái ga giường màu xanh này giống cái giường trong phim quá... Kiểu như nhỡ đang ngủ có bàn tay nào đó vươn ra thì sao hả Đế Nỗ!!!!" Hoàng Nhân Tuấn bị chính suy nghĩ của bản thân dọa cho sợ muốn chết, thôi thì..., Hoàng Nhân Tuấn nhảy một phát lên giường của Lý Đế Nỗ, nhanh nhẹn chui hẳn vào trong chăn, trùm kín đầu.

Lý Đế Nỗ bỏ kính xuống nhìn cái bọc chăn to đùng trên giường mình, cười một cách vô cùng mãn nguyện, giơ tay xoa đầu Hoàng Nhân Tuấn qua lớp chăn rồi nằm xuống bên cạnh.

Cái bọc chăn to kia vẫn run run, Lý Đế Nỗ bất đắc dĩ nói: "Trước khi cái tay kia tóm được thì anh đã chết ngạt rồi."

Giọng của Hoàng Nhân Tuấn vừa buồn vừa sợ: "Im đi Lý Đế Nỗ, nói nữa là ăn đánh."

Giây tiếp theo Hoàng Nhân Tuấn cảm nhận được tay Lý Đế Nỗ kéo eo ôm cậu vào lòng, chăn đang trùm kín đầu cũng bị hé ra, lưng cậu dựa sát vào lồng ngực Lý Đế Nỗ. Đầu Lý Đế Nỗ tựa vào vai Hoàng Nhân Tuấn: "Không phải sợ, em ở đây rồi, ngủ đi."

Trừ việc hai người ôm nhau ngủ hơi nóng, tim đập cũng hơi nhanh, hình như còn mơ một giấc mơ gì đó cậu không nhớ rõ thì nói chung là ngủ cũng khá ngon.

Hoàng Nhân Tuấn vốn dính giường, không chỉ dính giường mà còn thích ngủ nướng, trước đây đều do mama Lương Hồng chuẩn bị đi làm thì sẽ vào kéo chăn bắt cậu dậy, giờ có Lý Đế Nỗ là bạn cùng phòng, hiển nhiên chuyện này giao lại cho Lý Đế Nỗ.

Nhưng tối qua xem phim quá muộn, Lý Đế Nỗ không dậy được đúng giờ, chuông báo thức đã kêu đến mười phút rồi mới ngồi dậy được, dậy được một lát lại ụp mặt xuống gối. Hoàng Nhân Tuấn tỉnh giấc, thầm nghĩ nhất định phải đổi chuông báo, ở trường mỗi lần nghe được bài tiếng Anh này cậu với Lý Đế Nỗ đều rùng mình một cái, trong mắt hiện rõ sự chán ghét.

Hoàng Nhân Tuấn dụi mắt nhìn Lý Đế Nỗ đang cuốn chăn nằm cạnh, thói quen đáng sợ thật, vậy mà cậu đã quen với sự tồn tại của Lý Đế Nỗ rồi. Hoàng Nhân Tuấn không phải là người dễ dàng thích ứng với thay đổi, nhưng cảm giác quen thuộc đối với Lý Đế Nỗ đến nhanh đến mức đáng sợ, mới có nửa tháng cậu đã quen với việc có thêm một người nằm ở bên trái mình, quen với cảm giác có thêm một người đồng hành trong cuộc sống. Cứ như đã được định sẵn vậy.

Hoàng Nhân Tuấn xuống giường, thời gian không còn sớm mà Lý Đế Nỗ vẫn cong người ôm gối y như con tôm, đầu xù thành một đống rơm. Hoàng Nhân Tuấn vội vàng vỗ mông Lý Đế Nỗ, không nghĩ đến việc bản thân kêu không nổi, cả người cậu giống như mất hết sức lực, ghé cả người sát lưng Lý Đế Nỗ, giọng khàn khàn gọi: "Dậy đi". Cảm thấy người bị đè nên mới tỉnh lại, Lý Đế Nỗ bị ép càu nhàu một chút, ngẩng đầu lên từ đống chăn, quay đầu lại thì thấy tóc của Hoàng Nhân Tuấn đang xõa ra trên vai.

"Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn" Lý Đế Nỗ gọi vài câu không thấy trả lời, quyết định giữ nguyên tư thế đỡ lấy hai chân Hoàng Nhân Tuấn, cứ thế cõng Hoàng Nhân Tuấn lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, Lý Đế Nỗ đứng trước gương nhìn cái đầu xù của mình, lay người Hoàng Nhân Tuấn: "Dậy đánh răng đi."

Người này ăn cái gì mà lớn vậy? Nhẹ quá!

Hoàng Nhân Tuấn ở sau lưng Lý Đế Nỗ mơ hồ ngẩng lên nhìn, trong ánh nắng buổi sớm chiếu vào nói với Lý Đế Nỗ một câu: "Chào buổi sáng."

Trên đường đi học vẫn kịp mua đồ ăn sáng, trước đây Hoàng Nhân Tuấn hay dậy muộn nên ít khi ăn sáng, nhưng Lý Đế Nỗ thì nhất quyết phải ăn sáng đầy đủ, cho nên dù là có vội hay không thì vẫn phải chạy vào cửa hàng mua đồ ăn, nếu không Lý Đế Nỗ sẽ bê một tập A4 cực dày nói về tác hại của việc bỏ bữa sáng đặt trước mặt Hoàng Nhân Tuấn, dùng biểu cảm của một đại ca xã hội đen nhìn Hoàng Nhân Tuấn chằm chằm bắt đọc, đọc xong còn phải kiểm tra. Cậu ấy làm thế thật cho nên Hoàng Nhân Tuấn cũng sợ thật.

Mua xong bữa sáng chạy vào chỗ thì chỉ còn hai phút trước khi chuông kêu, tốc độ không tệ, Hoàng Nhân Tuấn thở phì phò tự cảm thán về tốc độ của bản thân, xong nhìn Lý Đế Nỗ kéo ghế của Lý Khải Xán ngồi xuống, mà chỗ đó là chỗ ngay trước bàn học của Hoàng Nhân Tuấn.

"Uống đi." Nghe như đang ra lệnh ý, Lý Đế Nỗ xé ống hút cắm vào hộp sữa đặt trước mặt Hoàng Nhân Tuấn.

Bởi vì vụ ngất xỉu lần trước, theo lời dặn của Lương Hồng, Lý Đế Nỗ đã thực sự trở thành chuyên gia dinh dưỡng của mình Hoàng Nhân Tuấn, tuy rằng cậu ấy không nói gì, nhưng mỗi khi tới tiết thể dục sẽ lấy ra một viên socola, thi thoảng sẽ đổi sang cái gì đó nhiều đường đưa cho Hoàng Nhân Tuấn. Nhưng đây lại là sữa, từ nhỏ Hoàng Nhân Tuấn đã không thích uống sữa, Lý Đế Nỗ lại nói trong sữa có chất gì đó có lợi cho sức khỏe của cậu, mỗi ngày phải uống một hộp. Hoàng Nhân Tuấn không mua thì Lý Đế Nỗ sẽ mua cho cậu, lần nào đi vào cửa hàng cũng tự giác lấy hai hộp, đưa một hộp cho Hoàng Nhân Tuấn.

Fine, giờ còn một chút thời gian thì đến giám sát cậu uống luôn cơ à. Hoàng Nhân Tuấn thừa nhận có mấy lần cậu đưa sữa cho Lý Khải Xán uống hộ. Chẳng nhẽ thằng kia...

"Không cần nghĩ nữa, em đoán được thủ đoạn của anh rồi, tiểu hồ ly." Lý Đế Nỗ nói.

Hoàng Nhân Tuấn không dám cãi, cầm hộp sữa lên miễn cưỡng uống một ngụm. Cậu không nuốt vội, từ từ kéo thời gian chờ đến lúc chuông reo là Lý Đế Nỗ sẽ phải về chỗ.

Lý Đế Nỗ nhìn mà chán, lẩm bẩm: "Khó uống thế cơ à?" Nói xong lấy hộp sữa từ tay Hoàng Nhân Tuấn, đầu ống hút còn dấu răng của Hoàng Nhân Tuấn, ngậm ống hút một hơi.

Hoàng Nhân Tuấn vẫn giữ nguyên tư thế bị cướp đồ, tiếng chuông cậu vẫn đợi đã vang lên, Lý Đế Nỗ lại để hộp sữa trước mặt Hoàng Nhân Tuấn: "Ngon mà, uống hết đi."

Hoàng Nhân Tuấn đơ người ngồi cho đến khi thấy được năm ngón tay của Lý Khải Xán quơ trước mặt, giọng Lý Khải Xán vô cùng ghét bỏ: "Hoàng Nhân Tuấn ơi? Hồn bay mất rồi à?"

Hoàng Nhân Tuấn tỉnh lại, nhìn chằm chằm hộp sữa trước mặt rồi lại nhìn sang chỗ Lý Đế Nỗ ngồi, người kia đang cúi người tìm sách tiếng Anh trong ngăn bàn, đầu tiên lấy ra một hộp socola, sau đó là một bức thư, tiếp sau lại là một bức thư, cuối cùng mới là quyển sách.

"Hoàng Nhân Tuấn." Lý Khải Xán ngồi đối diện Hoàng Nhân Tuấn, nghiêm túc hỏi: "Ban ngày ban mặt còn mơ mộng, mày thích ai rồi?"

"Gì?"

"Mày tự lấy gương ra mà soi, đỏ như đít khỉ rồi kìa." Ánh mắt Lý Khải Xán hóng hớt: "Nói coi! Nói đi rồi đại ca giúp mày."

"Thần kinh vừa thôi, giáo viên vào rồi." Hoàng Nhân Tuấn dọa nó, cậu biết nhược điểm của Lý Khải Xán, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ giáo viên, quả nhiên nó quay đi thật, giáo viên tuy là chưa vào đến lớp nhưng cũng đã bước đến hành lang.

Cán sự môn tiếng Anh của lớp đang đứng trên bục giảng nói về cách đạt điểm cao trong bài đọc còn Hoàng Nhân Tuấn thì ngồi rối rắm ở dưới, vừa băn khoăn vừa tự hỏi, cậu hơi hoảng, cuối cùng nhìn sang chỗ của Lý Đế Nỗ. Lý Đế Nỗ ngồi bên trái trước cậu ba người, mắt chăm chú nhìn bạn học đang đứng trên bục giảng, sườn mặt hoàn mỹ đến mức không tìm ra điểm có thể dùng để chê bai.

Đờ mờ...

Hoàng Nhân Tuấn hờn dỗi viết "Em dựa vào cái gì mà đòi quản lý anh!" vào đầu trang sách tiếng Anh, nhân lúc giáo viên không để xé ra vứt một phát vào thẳng bàn học của Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ không thèm quay lại nhìn, mở tờ giấy ra đọc, hình như còn cười một cái, viết câu trả lời rồi quay đầu nhìn ánh mắt uất hận của Hoàng Nhân Tuấn, ném về một cách chuẩn xác.

"Tuân theo ý chỉ của mẫu hậu."

Gì cơ? Mẹ của tôi cơ mà có phải của cậu quái đâu, tôi đã nghe mẹ tôi nói cả cậu lẫn tôi đều là con bà đâu? Lạ lùng.

Hoàng Nhân Tuấn vứt tờ giấy nhàu nát vào ngăn bàn, nhìn sang ngăn bàn Lý Đế Nỗ nào là thư tình đồ ăn lẫn đồ dùng cá nhân, nhìn xong mắt đau mà lòng thì bứt rứt, Lý Đế Nỗ còn quay đầu lại ám chỉ mình không thể mất tập trung nữa rồi quay đi. "Hoàng Nhân Tuấn, tập trung nghe giảng đi" - đây chính là ý của Lý Đế Nỗ.

Mày đang làm cái gì vậy hả Hoàng Nhân Tuấn.

5.

Ở chung với Lý Đế Nỗ đã lâu nên Hoàng Nhân Tuấn cũng dần dần phát hiện ra tính cách của Lý Đế Nỗ, cậu ấy thực sự lương thiện, cũng vô cùng ấm áp, tuy là nhìn vẻ ngoài có vẻ là một người lạnh lùng khó nói chuyện nhưng nếu đã quen rồi suy nghĩ đầu tiên sẽ không còn. Quan trọng nhất là.... Lý Đế Nỗ rất đáng yêu. Nhưng chuyện này chỉ có mình Hoàng Nhân Tuấn biết, người khác thì còn lâu.

Hoàng Nhân Tuấn cũng phát hiện ra nhược điểm của Lý Đế Nỗ --- chính là cực kì giống cún, được xoa đầu sẽ cười tươi nhìn Hoàng Nhân Tuấn, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình bán nguyệt.

Nhưng người này cũng hay giận dỗi lắm, có chuyện gì cũng không kể, chỉ lẳng lặng ngồi một góc, bộ dạng đáng thương y như một chú cún bị bỏ rơi, lần nào Hoàng Nhân Tuấn cũng phải mở miệng hỏi làm sao mới nói chuyện, kể cả cậu ấy có làm sai gì thì ai nhìn thấy bộ dạng đấy cũng sẽ mủi lòng tha thứ.

Hoàng Nhân Tuấn thường xuyên nói Lý Đế Nỗ đáng yêu giống y hệt một chú cún lớn, nhìn thấy Lý Đế Nỗ là nghĩ đến việc phải nuôi một chú cún, nói nhiều đến mức Lý Đế Nỗ cũng phải chấp nhận sự thật, có lần hai người đang đi đường thì gặp một chú samoyed, Hoàng Nhân Tuấn như nhìn thấy bảo bối ngàn năm, lao đến ôm hôn thắm thiết còn hơn cả chủ thật, lúc chia tay còn đứng lại vẫy tay một hồi với bóng dáng một người một chó đã đi xa, ánh mắt cực kì luyến tiếc.

Vì vậy nên Lý Đế Nỗ giận.

Đường về nhà không thèm nói với Hoàng Nhân Tuấn một câu nào, Hoàng Nhân Tuấn biết rõ tính cách của Lý Đế Nỗ, biết rõ lúc nào cậu ấy lạnh nhạt thật lúc nào không, giờ này Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy bản thân đang đứng ở Bắc Cực luôn rồi, tâm trạng vui vẻ lúc tới quầy bán hàng mua kem ăn cũng bay theo gió lạnh, đành bất đắc dĩ đứng lại hỏi Lý Đế Nỗ: "Sao lại không vui rồi?"

Lý Đế Nỗ cắn một miếng kem vị vani Hoàng Nhân Tuấn đưa cho: "Em không thích vị này."

Hoàng Nhân Tuấn thở dài đổi kem của mình với Lý Đế Nỗ. Hoàng Nhân Tuấn thích ăn kem thích lúc kem còn cứng, nhưng may mà bọn cậu mới bóc ra không lâu, không đến mức bị chảy, Lý Đế Nỗ nhận kem của Hoàng Nhân Tuấn nếm thử, vẻ mặt vui hơn chút chút, cắn một miếng kem đúng chỗ vừa nãy Hoàng Nhân Tuấn ăn: "Vị dưa vàng ngon thật.''

Hoàng Nhân Tuấn nghiêng đầu nhìn, ánh trời chạng vạng tối hiện ra trong đôi mắt nâu xinh đẹp của Hoàng Nhân Tuấn, Lý Đế Nỗ nhìn ánh mắt trong trẻo như bông tuyết đầu mùa của Hoàng Nhân Tuấn, không nhịn được tiến lại gần chạm vào lông mi của cậu. Hoàng Nhân Tuấn theo phản xạ nhắm mắt lại, hỏi: "Em làm gì thế?'', mở mắt ra rồi chỉ thấy khuôn mặt của Lý Đế Nỗ gần sát, chóp mũi gần nhưu dính vào nhau.

Lông mi Hoàng Nhân Tuấn run rẩy kịch liệt, môi Lý Đế Nỗ hơi di chuyển, thổi một hơi vào mắt Hoàng Nhân Tuấn.

Vừa lạnh, vừa mềm.

"Lông mi bị rụng." Lý Đế Nỗ lùi lại, làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn kem.

Hoàng Nhân Tuấn đi theo sau Lý Đế Nỗ như cái đuôi nhỏ, suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra, bước nhanh ba bước đến trước Lý Đế Nỗ, cười nói: "Em ghen với bé chó vừa nãy hả?!"

"Em không." Mặt Lý Đế Nỗ không đổi sắc.

"Em có."

"Không."

Hoàng Nhân Tuấn cười càng to, răng nanh nhỏ ẩn hiện, vươn tay sờ đầu Lý Đế Nỗ, nói một câu cực kỳ cảm động: "Em không giống nó đâu, em là chú chó duy nhất của anh mà."

Lý Đế Nỗ dừng bước nở nụ cười với Hoàng Nhân Tuấn, ánh nắng chiều tháng mười một ấm áp mông lung.

5-1

"Hoàng Nhân Tuấn, anh và nước rất giống nhau" Lý Đế Nỗ nói.

Hoàng Nhân Tuấn nghiêng đầu, nước sông ánh lên những vệt nhỏ trên khuôn mặt cậu, Hoàng Nhân Tuấn hơi híp mắt nhìn Lý Đế Nỗ, nhỏ giọng ừ một tiếng nghi hoặc.

"Anh giống như nước vậy" Lý Đế Nỗ hơi nâng cằm nhìn về phía xa, có lẽ là nhìn về bên kia sông, nhìn tòa nhà cao tận chân mây kia, hoặc là nhìn về phía chân trời.

Nước sông lặng lẽ, ánh mặt trời lúc chiều tà trải rộng trên mặt sông, tựa như một cái bàn thiếc khổng lồ loang lổ ánh kim, gió nhẹ thổi lay động mặt nước. Giống như tâm tình của Lý Đế Nỗ lúc này.

Hoàng Nhân Tuấn hít sâu một hơi, tựa như ngửi được mùi hương thanh nhẹ của cỏ cây, cậu lờ đi sự so sánh ngốc nghếch của Lý Đế Nỗ, Hoàng Nhân Tuấn bước lên bờ tường cạnh sông, nhắm mắt lại, hai tay khum lại hít một hơi thật sâu.

"Cuối tuần phải thi hát rồi, thân là hát chính của cả lớp anh cũng không thể ở ngoài cuộc được. Gần đây ba anh nói phải hít nhiều không khí trong lành thì giọng mới tốt được, em cũng làm theo đi Đế Nỗ! Một, hai!" Bàn tay xinh đẹp của Hoàng Nhân Tuấn quơ trước mắt Lý Đế Nỗ, che đi ánh mặt trời.

Lý Đế Nỗ lùi lại một bước, nhìn sợi tóc mềm mại của Hoàng Nhân Tuấn phất phơ trong gió, vài sợi nhẹ nhàng cọ vào cần cổ, lại nhìn đến hàng mi dài cong cong cùng sống mũi thẳng tắp, nhìn đôi môi nhỏ của Hoàng Nhân Tuấn.

Ngay khi Hoàng Nhân Tuấn cảm giác toàn bộ lỗ chân lông đang mở ra đón nhận lễ rửa tội của thiên nhiên thì phía sau đột nhiên ấm áp, tay Lý Đế Nỗ đã đặt lên thắt lưng cậu.

Hoàng Nhân Tuấn theo phản xạ quay đầu lại nhìn, một tay nắm lấy bàn tay đang đặt bên eo mình của Lý Đế Nỗ, không ngờ vừa quay đầu lại thì môi nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Lý Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ gác cằm lên vai Hoàng Nhân Tuấn, hàng mi dày như phiến quạt khẽ chớp, mắt nhắm lại như một con thú nhỏ nhưng tay không để yên, thừa dịp Hoàng Nhân Tuấn đang lay tay mình Lý Đế Nỗ đã bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Hoàng Nhân Tuấn, nắm chặt.

"Ba em nói hít thở thật sâu rồi đi ngủ thì sẽ sống rất lâu."

"... Ba em, ba em còn nói gì nữa không?" Hoàng Nhân Tuấn không biết mình phải tin vào lời này tưởng như vô căn cứ này như thế nào, mặc dù cậu cũng đã thốt ra một câu "Thật à?"

"... Em nhớ ba, Nhân Tuấn."

Hoàng Nhân Tuấn không dám cử động, khi Lý Đế Nỗ nói ra câu nhớ nhung kia thì hai mắt hơi mở, con ngươi xinh đẹp tràn ngập bi thương. Nhưng nơi như ở đây không nên nhớ đến chuyện buồn mà, trong lòng Hoàng Nhân Tuấn hơi chùng xuống, tại sao tự nhiên lại buồn theo? Vì những thứ xinh đẹp đều ẩn chứa sự đau buồn sao, phải không? Cậu không để ý đến việc khóe miệng Lý Đế Nỗ hơi cong lên một chút khi cảm thấy cậu thả lòng người, sợi tóc mềm mại của Lý Đế Nỗ cọ vào mặt Hoàng Nhân Tuấn, Lý Đế Nỗ vẫn ôm chặt lấy Hoàng Nhân Tuấn không buông, bên tai hai người là tiếng gió, chóp mũi quẩn quanh mùi dầu gội giống hệt nhau.

Hoàng Nhân Tuấn chưa ngốc đến mức há mồm đón gió, gió ở bờ sông khá to, nhờ có cái ôm này nên ấm áp được đôi phần, cậu không có ý định lùi ra nữa, hai tay bám vào lan can híp mắt nhìn mặt trời.

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ Lý Đế Nỗ đã ngủ gật, bởi vì từ lúc ánh mặt trời còn đỏ hồng cho đến khi xám xịt bên tai cậu chỉ có tiếng hít thở đều đều của Lý Đế Nỗ.

"Nào, buông anh ra, về nhà thôi Đế Nỗ." Hoàng Nhân Tuấn vỗ cánh tay đang ôm lấy thắt lưng mình, không ngờ Lý Đế Nỗ buông ra rất nhanh, Hoàng Nhân Tuấn bỗng nhiên cảm thấy sau lưng thật lạnh lẽo.

"Vâng, chúng ta về nhà thôi." Lý Đế Nỗ nhìn Hoàng Nhân Tuấn, hai mắt cong như mảnh trăng lưỡi liềm.

Vì giáo viên dạy thể dục có việc nên hai cậu mới được nghỉ học, hơn bốn giờ một chút đã được về, hai người vốn định đi ra bờ sông cạnh bến xe buýt để giết thời gian một chút, nói là một chút nhưng thật ra thời gian trôi qua rất nhanh, nghĩ lại cũng chưa làm được cái gì.... à, có bị Lý Đế Nỗ ôm ngủ một lúc.

Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu, ép bản thân nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe buýt chỉ còn một chỗ trống, Lý Đế Nỗ ấn Hoàng Nhân Tuấn ngồi xuống còn chính mình bám vào tay vịn đứng trước mặt Hoàng Nhân Tuấn.

Vài giây sau Hoàng Nhân Tuấn đã không nhịn được quay lại nhìn.

Chùm sáng màu vàng nhạt còn sót lại xuyên qua cửa kính trong suốt, thỉnh thoảng sẽ bị cành cây che khuất, thỉnh thoảng sẽ không chiếu đến ghế ngồi, cuối cùng toàn bộ ánh sáng đó chiếu lên đồng phục của Lý Đế Nỗ, xe buýt vẫn chầm chậm di chuyển.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy con sông chạy dọc tuyến đường về nhà cậu, nước sông hòa cùng ánh nắng còn sót lại của chiều tà, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của Lý Đế Nỗ phản chiếu lại cửa sổ.

Lý Đế Nỗ nhìn nước sông nhẹ nhàng chảy trôi hòa lẫn tia nắng nhàn nhạt, âm thầm nhìn khuôn mặt Hoàng Nhân Tuấn in trên cửa sổ.

Một thoáng lơ đãng, ánh mắt cả hai cùng hướng về một nơi, rồi nhẹ nhàng gặp nhau.

Lại giống như không thấy được ánh mắt đối phương, giống như chiếc lá rơi nhẹ nhàng chạm vào gò má, cả hai lại quay đi, hướng tầm mắt ra cảnh vật bên ngoài.

Giống như cái lạnh đã len lỏi vào không khí xung quanh, hai thằng nhóc bọn cậu đều không giấu nổi nụ cười nơi khóe môi, nhưng đều nhẹ nhàng bỏ qua, đợi cho tới thời điểm hoa nở mới mang ra ôn lại.

6.

Thật ra Lý Đế Nỗ cũng có hơi lố, dựa vào "ý chỉ của mẫu hậu" nên muốn quản hết mọi việc của Hoàng Nhân Tuấn, nhưng kì lạ là, theo lời Lý Khải Xán thì Hoàng Nhân Tuấn từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, người thì gầy teo mà hổ báo hết sức, không dễ nghe lời ai bao giờ, ví dụ như giai đoạn vào cấp ba quan trọng lại chọn theo ngành hội họa, đơn giản chỉ vì bản thân thích vẽ. Vậy mà Hoàng Nhân Tuấn lại nghe lời Lý Đế Nỗ.

Lương Hồng cũng phát hiện ra Lý Đế Nỗ rất nghe lời Hoàng Nhân Tuấn, mỗi lần Hoàng Nhân Tuấn lười không muốn vận động lại kêu gọi Nono, chỉ cần có thế là Lý Đế Nỗ sẽ làm theo lời Hoàng Nhân Tuấn sai.

Lý Đế Nỗ cũng dần dần tìm được vị trí của mình tại ngôi nhà nhỏ này. Có được một sự công nhận, về tình cảm hay sinh hoạt đều cảm thấy thoải mái hơn.

Sắp tới thi vào đại học là một chuyện vô cùng quan trọng nhưng đối với hai người vốn đang theo đuổi nghệ thuật, hơn nữa còn đang làm rất tốt thì chuyện này không quá áp lực. Cả lớp tổ chức đi du lịch, nói là đây là dấu chấm hết hoàn mỹ cho học kỳ cuối cùng này, mọi người cùng chơi hết mình lần này, tạm biệt một đoạn thời gian mệt nhọc khó khăn, bước chân vào một cánh cổng hoàn toàn mới.

Không ngờ lúc Lý Đế Nỗ và Hoàng Nhân Tuấn đeo cặp đứng ở phòng khách rồi mới phát hiện ra nhà không có ai, ba đi công tác, mẹ cùng với mấy người bạn thì đi du lịch, tính ra phải mất đến nửa tháng, để mặc hai thằng nhóc bọn cậu tự lực cánh sinh.

Địa điểm của chuyến du lịch đông này là một công viên, chỗ ở cũng ở ngay bên trong công viên, thuê ba ngày hai đêm. Tháng mười hai sắp đến, thời tiết chuẩn bị chuyển mùa nên vẫn mang chút hương vị mùa thu, có điều đã khá lạnh, lúc ngồi trên xe ôtô Hoàng Nhân Tuấn nửa tỉnh nửa mơ, xoa xoa cánh tay hơi nổi da gà vì lạnh, sau đó cảm thấy bản thân được đắp thêm một cái gì đó ấm áp, đầu dựa gà gật trên ghế cũng được một bàn tay ấm nóng kéo về tựa vào vai. Trong hơi thở kìm nén của Lý Đế Nỗ, Hoàng Nhân Tuấn yên ổn ngủ cả đoạn đường.

Hoàng Nhân Tuấn bị đánh thức gắt ngủ cực nặng, nhưng lúc xuống xe nhìn thấy nhiều trò chơi trước mắt thì lập tức tỉnh táo, một giây trước còn giống như một con mèo đang làm nũng, kì kèo mặc hay không mặc áo của Lý Đế Nỗ, giây tiếp theo đã lao tới phía dưới tàu lượn siêu tốc nhìn đường ray uốn lượn cảm thán liên hồi.

So với Hoàng Nhân Tuấn thì Lý Đế Nỗ có vẻ không rành mấy trò chơi này lắm, mỗi lần chơi đều ngơ ngác không thốt ra một lời, hai mắt nhìn thẳng, lúc này với lúc Lý Đế Nỗ chơi game trên điện thoại cực kỳ khác nhau, Hoàng Nhân Tuấn tìm ra được một điểm yếu của Lý Đế Nỗ, cả ngày trêu chọc không buông.

Nhưng nghiệp đến cũng rất nhanh.

Hoàng Nhân Tuấn đứng ở trước nhà ma ôm ghì cột đèn nhất quyết không chịu vào. Lý Đế Nỗ cầm áo khoác Hoàng Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn chơi vui đến mức quên cả áo khoác, Lý Đế Nỗ quay đi quay lại không thấy người chỉ còn cái áo, vải còn vương lại chút hơi ấm của Hoàng Nhân Tuấn.

Lý Khải Xán đứng ở cuối đoàn người của lớp cười vào mặt Hoàng Nhân Tuấn, từ bé tới giờ nó chưa từng thấy bộ dạng sợ hãi như vậy của Hoàng Nhân Tuấn, thậm chí còn rút điện thoại ra chụp lại vài kiểu làm kỉ niệm. Hoàng Nhân Tuấn bị Lý Khải Xán khiêu khích thì nổi điên, không nắm lấy tay áo Lý Đế Nỗ nữa, mạnh mẽ đi vào.

Rồi hối hận.

Cổng của nhà ma thiết kế theo kiểu miệng quỷ, bên trong toàn khí lạnh, sàn nhà cũng không cứng như bình thường mà tạo cảm giác như đi trên một cái lưỡi, dập dềnh cực kỳ kinh khủng. Mới đầu Hoàng Nhân Tuấn còn bám lấy tay áo Lý Đế Nỗ đi trước nhắm mắt bước đại, Lý Đế Nỗ quay đầu nhìn cậu cười, bàn tay to lớn bao bọc bàn tay bé nhỏ của Hoàng Nhân Tuấn.

Sau đó không biết là do lạnh hay do sợ, Hoàng Nhân Tuấn vừa đi vừa đụng vào Lý Đế Nỗ, mỗi lần hét thì đi gần Lý Đế Nỗ thêm một chút, đi được nửa đường thì chui luôn vào lòng Lý Đế Nỗ. Lý Đế Nỗ dùng áo khoác bao Hoàng Nhân Tuấn lại, ôm chặt vào lòng đưa Hoàng Nhân Tuấn đi tiếp.

Rốt cuộc Lý Đế Nỗ cũng hiểu được câu nói "Nhân Tuấn hát không tệ, hồi trước còn có người đề nghị nó học thanh nhạc" của Lương Hồng là như thế nào, mỗi lần hét lên âm thanh cực kỳ trong trẻo, âm thanh đó dừng lại bên tai Lý Đế Nỗ không biết tại sao lại giống như tiếng chim sơn ca, vô cùng dễ nghe, dù đây chỉ là tiếng hét lên vì sợ cũng dễ nghe.

Ai bảo bộ dạng của Hoàng Nhân Tuấn làm người ta nhìn là muốn bắt nạt chứ.

Đi được tầm sáu bảy phút thì đến cuối nhà ma, ở đấy có một cái tủ quần áo cũ, người ta cố tình cho một nhân viên đứng ở trong đóng giả ma nữ lưỡi dài thò đầu ra, dọa Hoàng Nhân Tuấn trợn mắt nhe răng. Hoàng Nhân Tuấn bịt tai nhắm mắt xoay người lao thẳng vào trong lòng Lý Đế Nỗ, mồm hét ầm trời, hai tay nắm chặt lưng áo Lý Đế Nỗ, cầu xin: "Hu hu hu em ôm anh đi ra ngoài đi chân anh nhũn ra rồi đi không nổi hu hu hu..."

Ma nữ kia hoàn thành nhiệm vụ, nhận được kết quả cực kỳ thỏa mãn thì lùi về tủ quần áo đợi nạn nhân tiếp theo, nháy mắt tất cả yên lặng, cả trước lẫn sau đều không có người, Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy trên đầu có tiếng cười khẽ của Lý Đế Nỗ, bàn tay cậu vuốt gáy của Hoàng Nhân Tuấn trấn an, tay kia ôm chặt thắt lưng Hoàng Nhân Tuấn.

Không gian tối om, thị giác tạm thời mất đi khiến thính giác cùng xúc giác được dịp thể hiện, hai người nghe rõ mồn một tiếng tim đập và hơi thở của đối phương, cảm nhận được cả độ ấm của cơ thể.

Cuối cùng Lý Đế Nỗ không ôm cậu ra ngoài, tuy là Lý Đế Nỗ không ngại nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn muốn giữ chút thể diện, lúc hoảng quá lời nói không thể kiểm soát được, run chân thì là thật nhưng đã bám được vào vai Lý Đế Nỗ, tạm thời có thể ra vẻ vẫn ổn, mặt có hơi mất sắc nhưng lúc sợ hãi được ôm khiến Hoàng Nhân Tuấn hơi hoàn hồn, trái tim nhảy loạn lên không biết là do sợ hay là do điều gì khác, Hoàng Nhân Tuấn không biết là vì sao nhưng mặt vẫn cứ đỏ lên. Đi ra khỏi nhà ma mặt trời đã lên cao, Lý Khải Xán đứng chờ sẵn ở ngoài nhìn bộ dạng Hoàng Nhân Tuấn thì thất vọng: ''Sao mặt mày đỏ thế? Lẽ ra phải trắng hơn cả con ma ở trong kia mới đúng chứ?''

Lúc Lý Khải Xán bị người khác kéo đi vẫn đánh giá Hoàng Nhân Tuấn mấy lượt từ đầu đến chân, không ngừng lẩm bẩm: "Mày rất không bình thường nhé Hoàng Nhân Tuấn, rất không bình thường..."

"Điên à, mày mới không bình thường ấy." Hoàng Nhân Tuấn gào lên cãi lại, điệu bộ cực kỳ tự tin nhưng thật ra trong lòng lại chột dạ.

Mà Lý Đế Nỗ còn cười suốt với cậu, bộ dạng y hệt một con cún ngoan, tay còn bám lấy vai cậu, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy buồn bực vô cớ, gạt tay Lý Đế Nỗ ra: "Em tự đi đi, anh không muốn đi cùng em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#jenren