Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

mùa cỏ may nở, anh hứa về bên em

ngày ấy,

xô bồ lẫn đau thương khắp lối, thu về ôm cả một cỗi mộng mơ.

cạnh làng nhỏ kề sông nước là một cuộc sống an yên bình dị. tôi sống những tháng ngày cũng chẳng gọi khấm khá là bao; một căn nhà mái lá, vài ba thứ lặt vặt cùng mớ đồ ăn chất chứa, đơn giản chỉ là tồn tại, cũng chẳng phải là sống.

chiến tranh xảy ra gây nên bao thương tích từ đời này sang đời khác. cái nghiệt ngã đó, đay nghiến giai nhân nghèo ngặt như tôi, kể sao cho xiết muôn vàn thương đau.

cái nghèo cứ ăn dần ăn mòn làng, nơi tôi sống. từ ngôi làng an yên bình dị thuở nào, giờ bỗng xác xơ không bóng người. lòng nghẹn cứng, kỉ niệm của tôi, thân thương của tôi, giờ chẳng còn gì, chỉ là một mớ cằn cỗi, hoang vu.

tôi hận cái tàn tích, hận tận xương tủy cả chiến tranh tàn khốc.

anh của tôi, người tôi thương, chiến tranh chia cắt mỗi đứa mỗi bề, tan hoang cả rồi, tan luôn cả ái ân tôi ân cần mà nâng niu.

" thái hanh này, em thương anh "

" vậy thì đóng dấu nhé, từ giờ mình bên nhau "

" hoa cỏ may đẹp quá, nhưng thái hanh đẹp gấp vạn lần "

" giỏi nịnh "

" nhưng thương anh "

tôi khựng lại, kỉ niệm giữa tôi và anh, mãi chìm vào mớ kí ức sâu thẳm, giờ đây nó cũng như tro tàn mà chiến tranh để lại, một màu hiu quạnh hoang sơ.

lối mòn khuất sau làng, là nơi gặp anh lần đầu.

anh của khi đó, mặc chiếc áo bạc màu sờn cũ, đôi dép mòn bám bụi nhưng ánh mắt ấy, là thứ khiến tôi say đắm cả một đời; tựa sao mà sáng, tựa nước mà trong.

nhớ cái lần đầu, anh cất giọng gọi tôi

" đi hái cỏ may cùng nhé, được không "

bùm, trái tim tôi như phát ra tiếng nổ, nó chẳng tan nát mà là đê mê. lối mòn cạnh làng, rải dọc ven hàng cỏ may hàng lá liễu e thẹn đung đưa theo gió, xào xạc nhưng chan hòa. anh nắm đôi bàn tay tôi, miết nhẹ má hồng, cài tóc bông hoa

" người thương của thái hanh anh, thật đẹp "

chiến tranh nổ ra, ba mẹ anh dắt anh đi trốn, để lại tôi cùng căn nhà mái lá, đem lòng mỏi chờ anh quay về.

" sau chiến tranh, anh hứa sẽ về bên em "

đó là lời gửi cuối cùng tôi gặp anh khi bom rơi đan nổ như trút, khói mịt mù bụi đất. ngày biết anh sẽ rời chốn theo ba mẹ đi trốn, lòng tôi đau như cắt, tim gan cứ ra sức dằn xéo.

" em theo anh đi trốn nhé, được không "

mối tình đầu của tôi, phải làm sao đây anh ơi.. xin thêm vài ba hôm, tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh. ba mẹ tôi, họ không theo đà như gia đình anh rời chốn mà ở lại đến khi chiến tranh qua đi. cuối cùng, tôi chọn ở lại, vì ở đây có ba mẹ, tôi không thể bỏ họ theo anh đi.

" sẽ ở lại đợi anh về, nhất định mùa cỏ may nở, anh phải đến đón em "

nhìn chiếc xe cũ kĩ chạy xa dần rồi khuất nhẹn tầm mắt, tôi biết nó mang tình yêu của tôi đi đến nơi yên bình rồi, còn mang cả trái tim tôi theo. thực lòng, tôi không khóc đâu, chỉ là nước mắt cứ đua nhau mà tuôn rơi.

khốc liệt và tàn ác, tôi quật cường mà chiến đấu vì trái tim tôi giờ nó không vì tôi mà tồn tại, chính là vì anh mà sống. rằng bởi vì người thương đang một nơi nào đó, nên tôi phải mạnh mẽ tiếp bước đi tìm.

qua đi cái ác nghiệt là mớ hỗn độn; không bóng người, thưa thớt cỏ cây, từng góc hay trong xó xỉnh đâu đó, đôi ba bông cỏ may vẫn quật cường sống qua sự tàn khốc của bom đạn.

biết rằng nơi đây dần sẽ bị san bằng, sau dần trở thành đồi hoang vì không người sinh sống. nhưng vì ở đó, chỉ là đống tro tàn cũng là miền kí ức giữa tôi và anh. vậy nên tôi khóc lóc, quỳ lạy mà cầu xin người ta giữ lại mảnh đồi này, không san bằng nó.

thậm chí, tôi còn cố gắng dè xẻn từng đồng bạc lẻ, làm lá đơn thêm con dấu chỉ để giữ lại kỉ niệm, nơi có anh.

ngày ngày, tôi đợi anh, mỏi rằng mùa cỏ may nở, anh sẽ về. một mảnh đất, một con người, một trái tim khô khốc nhưng tiềm tàng đầy tình thương anh.

" anh ơi, bao giờ anh quay về "

ba mẹ tôi cũng theo đà dân làng mà đi làm ăn nơi phố xá tấp nập. khuyên nhủ đủ điều, khuyên rằng theo họ, nơi đây cũng chẳng còn ai. tôi ứa lệ, như có ngàn dao khứa từng vết vào tim; khóc lóc, van xin, quỳ lạy để được ở lại; khóc đến tím ngắt cả người, vì thương con, ba mẹ để tôi lại, mỗi tháng sẽ lên thăm tôi một lần.

" ngày ấy khi đôi mươi, tôi đem lòng thương nhớ ai  *
ngày ấy người ta nói sẽ quay về
ngày ấy bão trong tim, nhưng tôi chỉ biết đứng yên
ngày ấy có cơn đau quên đặt tên ... "

năm dài đằng đẵng, vẫn mà vì một lần tương tư, cả đời nguyện đợi một người. anh của tôi, bây giờ thế nào rồi nhỉ; liệu anh có khỏe mạnh, đã có mình một người cùng đi đến cuối đời hay chưa.

mỗi tháng một lần, ba mẹ lại lên thăm tôi, năm nào cũng vậy,

" hôm kia, ba có gặp thái hanh. nom nó sống vẫn ổn, vô cùng điển trai "

mắt tôi bỗng sáng bừng, tai dỏng lên nghe từng lời thao thao ba nói

" nó hỏi ba dạo này con sống thế nào, có tốt không "

" ba cũng chỉ trả lời, vì đợi nó nên con quyết giữ lại nơi này, nhất định không rời nửa bước vì chờ nó quay về. nghe xong, thái hanh nhi cũng chỉ cúi mặt, nhưng ba lại thấy hình như khóe mắt nó đỏ lên "

nghe ba nói mà lòng tôi xao xuyến nhộn nhạo vô cùng, phải chăng anh sẽ quay về mà tìm tôi.

ngày ba mẹ về, tôi tiễn họ một đoạn rồi lại về căn nhà mái lá đơn côi

" thái hanh này, em chờ anh ba năm rồi, ngần ấy mà anh vẫn chưa về "

" thái hành ơi, dù như thế nào, em vẫn sẽ chờ anh quay về. năm năm, mười năm, hai mươi năm, chỉ cần là chờ thái hanh, em sẽ chờ mà không tiếc nuối "

cũng là hơn hai tuần từ ngày gặp ba mẹ, cỏ may cũng bay dần theo chiều gió; thu lại về rồi.

tầm sớm vài hôm, bỗng có người gọi tên tôi. giữa đồi sơ vắng lặng, lại một thân một mình, tôi chẳng dám thưa cũng chẳng dám thốt vì tôi sợ, sợ lắm. người ngoài cửa lại gọi

" người thương, anh về rồi, thái hanh của em về rồi "

tôi lặng đi một lúc lâu, rồi ra mở cửa; nhìn thấy anh liền nhào đến, được anh ôm vào lòng, tôi bật khóc tức tưởi

" em làm được rồi, thái hanh ơi, em đợi được anh rồi "

" ngoan không khóc, anh về với em, bằng da bằng thịt, anh quay về với em "

tôi ôm mộng mị, kể cả trong giấc mơ cũng muốn được gặp anh. òa khóc giữa đêm vì một nỗi nhớ đeo bám dai dẳng hơn ba năm trời. thiếp đi vì khóc đến lả hơi, nhưng cũng chẳng sâu giấc.

sớm, lên đồi tìm vài bông cỏ may rồi thổi phù trong gió, thả cả tâm tư tôi gửi anh từng thuở từng lời.

xa xa phía dưới chân đồi, tôi nheo mắt bỗng thấy thấp thoáng bóng dáng một đàn ông nom lạ mắt nhưng cảm giác thân quen cứ ùa về.

thấy tôi ngơ ngác liền vẫn tay chào

" anh về rồi, là kim thái hanh đây "

sợ mình lại chìm trong giấc mơ, lại vì nhớ anh mà hoang tưởng, tôi nhéo mạnh vào má, thấy vậy anh chạy đến kề bên, vứt luôn cả giỏ cỏ may anh hái

" sao lại nhéo má, ửng đỏ hết rồi, anh xót "

tôi vẫn đứng im như trời trồng, anh hôn nhẹ vào má hồng xinh xinh

" giữ đúng lời hứa, anh về với em, người thương muôn thuở.. "


* trích lời bài hát " Quên đặt tên ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taehyung