Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Trùng hợp thật, anh cũng thích em!.

#Từ giờ đổi cách xưng hô thành anh - em cho thân mật nha!.
------------
Lúc tôi còn đang hoang mang không biết là ai, thì từ phía cửa sân bay một thân hình cao lớn với bộ đồ màu đen từ đầu đến chân hiên ngang bước đi và trong tay không cầm theo hành lí gì chỉ vỏn vẹn một chiếc điện thoại.

Là Hải Nam...

Ở sân bay hôm nay rất đông, tiếng nói ồn ào của người lớn và cả tiếng khóc thét lên của bọn trẻ, nhưng hình như tôi vẫn nghe được rõ từng nhịp tim đập nhanh bất chấp nhịp điệu của mình.

Không biết từ lúc nào hốc mắt tôi đã hoen đỏ chắc là vì vui sướng khi Hải Nam ra tiễn mình hay là từ đáy lòng cảm nhận sự mất mát gì đó.

Nhìn thấy tôi anh bước nhanh lại tay còn cởi cả mũ và khẩu trang ra, dang rộng vòng tay, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Tôi đẩy vali cho Thiên Hạo gấp gáp chạy đến vòng tay ấy mà ôm chầm lấy, giây phút ấy tôi như cảm nhận được nhịp tim của đối phương, nước mắt đã phá bỏ lớp phòng bị mà rơi xuống.

Hải Nam thấy vậy bật cười thành tiếng - "Bạn nhỏ này sao lại khóc rồi, xin lỗi nha tại lúc đến đây thì tắc đường nên anh mới đến muộn!."

Tôi im lặng tận hưởng sự ấm áp vẫn là một mùi quế quen thuộc - "Tưởng bị lạc ở đâu rồi."

Hải Nam vẫn đứng im ôm lấy tôi một lúc sau tôi nghe thấy tiếng cười từ phía sau mới nhận ra chỗ này không chỉ có hai chúng tôi mà còn có chị Thanh và Thiên Hạo nữa.

Lấy tay lau nước mắt cảm thấy tâm trạng ổn định rồi tôi mới từ từ thoát khỏi vòng tay Hải Nam - "Nhìn em ổn chưa?."

Thiên Hạo mà thấy tôi khóc chắc chắn sẽ cười nhạo tôi mất.

Đôi bàn tay trắng trẻo thon dài thản nhiên xoa lấy đầu tôi - "Ra dáng công chúa rồi đấy!."

Mọi người bắt đầu di chuyển lên máy bay, tôi vội quay lại lấy hành lí đeo chiếc khẩu trang chị Thanh vừa đưa cho. Không hiểu sao dây phút này tôi lại tham lam muốn ngắm chàng thiếu niên ấy thật lâu, khẽ thở dài vẫy tay tạm biệt chị Thanh và Thiên Hạo.

- Em về đây, chị Thanh nhớ phải về thăm em đấy nhá!.

Tôi lại vỗ vai Thiên Hạo khẽ thì thầm vào tai nó - "Cố mà tán đổ cái Nhi, bà là bà kết Nhi rồi đấy!."

- Cháu đã bảo là không thích rồi mà!.

Sau cùng tôi mới dũng cảm nhìn Hải Nam đang trầm ngâm, mái tóc đen xõa xuống mắt - "Em về đây, năm sau gặp lại!"

Tôi dứt khoát kéo vali đi, tay vô thức mà nắm chặt, tôi sợ đứng một lúc nữa lại không lỡ đi mất. Dòng người nô nức bước theo hướng tôi, họ đều đi cùng gia đình, người yêu cười nói vui vẻ. Khi đang đứng đợi cất hành lí thì đâu ra 1 đứa trẻ là người ngoại quốc chạy đến kéo tay tôi - "Chị ơi có 1 anh đang tìm chị!"

Mắt đảo ra hướng cô bé vừa chỉ vẫn là bóng hình quen thuộc nhưng sao Hải Nam lại vào được đây, may cũng đến lượt tôi gửi vali.

- Sao anh vào đây được vậy?.

Hải Nam chỉ bật cười ôm lấy vai tôi kéo về hướng máy bay - "Nhớ món phở quá nên theo em về ăn!."

Ủa rồi sao đi người không vậy, chưa kịp hiểu chuyện gì tôi đã bị kéo lên máy bay, ghế tôi ngồi và Hải Nam lại gần ngay sát nhau chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà là có sự sắp đặt.

Máy bay rất nhanh đã cất cánh, tôi lần này nhìn thấy mây cao lại là lúc trở về, lơ đãng đưa mắt sang người bên cạnh đang lúi húi cởi chiếc áo khoác ra. Tôi tưởng do Hải Nam nóng nhưng ngay sau đó chiếc áo đã yên vị trên đùi tôi.

Đang ngỡ ngàng nhìn chiếc áo thì bên cạnh vang lên câu càu nhàu - "Em bình thường hay mặc quần dài mà sao tự nhiên hôm nay lại mặc váy, nó lại còn rất ngắn.."

Hình như hơi ngắn thật...

- "Ý là anh chê em mặc váy không đẹp??" Tôi cố ý trêu Hải Nam tưởng anh sẽ bối rối trước câu hỏi mà không đáp.

Bên cạnh lại vang lên tiếng nói lí nhí như sợ ai nghe thấy - "Mặc vậy nó hở...em chỉ được mặc cho một mình anh xem thôi!."

Trước câu trả lời thẳng thừng ấy khiến tôi đơ ra mất mấy giây sau đó mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Để giảm bớt không khí có phần ngượng ngịu này tôi đề nghị chụp một tấm ảnh, nói nghe vô lý nhưng dù chơi với nhau từ bé đến tận lúc yêu đương chúng tôi cũng không có tấm ảnh chung nào, mà nếu có cũng dính thêm bản mặt Thế Anh vào.

-Nhân tiện đây, mình chụp một tấm hình chung đi?.

- Hả?.

Chưa đợi Hải Nam load kịp tôi đã cầm máy ảnh đầu nghiêng qua chỗ anh cười thật tươi "Tách" một cái, vì chưa kịp hiểu chuyện gì nên khi vào ảnh nhìn mặt Hải Nam có phần lo lắng mà nhìn xuống mặt tôi.

Chụp xong tôi để ý thấy hình như mặt anh có vẻ đỏ, mắt cố tránh đi hướng khác - "Anh đã kịp chuẩn bị gì đâu!."

Chắc là sợ mình vô ảnh không đẹp trai....

- Anh không phải lo, nhìn anh vẫn đẹp trai lắm!.

Hải Nam vừa đỏ mặt thì phải, không đợi tôi kịp nhìn anh đã chuyển đề tài.

- "Khánh Ly, em có thích hoa không?." Anh hơi ngập ngừng nhưng vẫn dứt khoát hỏi.

Tôi bình thản lắc đầu nhìn anh mà nói - "Không, em chỉ thích em thôi!."

Một cái cơ nghe có vẻ hơi vô tri nhưng điều tôi bất ngờ là Hải Nam nắm lấy tay tôi ngây ngốc cười - "Trùng hợp thật, anh cũng thích em."

Tôi có cảm giác mình vừa bị lừa vào cái bẫy tình yêu thì phải.

Vì chuyến bay kéo dài rất lâu nên tôi chơi một lúc đã rất buồn ngủ - "Hải Nam, anh buồn ngủ chưa?."

Anh đang nghịch tóc tôi nghe vậy mới ngẩng đầu lên, bộ mặt phờ phạc vì buồn ngủ của tôi khiến anh bật cười thành tiếng - "Anh vẫn chưa, em buồn ngủ thì cứ ngủ đi!."

Một lần nữa mở mắt ra đã trôi qua tận 7 tiếng, không biết sao đầu tôi lại dựa vào vai Hải Nam từ lúc nào.

Tôi ngồi dậy thì thấy anh cũng đang ngủ, một gương mặt với ngũ quan tuấn tú mắt đang khép hờ lại, lông mi dài với chiếc mũi cao khiến tôi không nhịn được mà đưa tay lên sờ thử.

Đang mân mê ngắm nhìn thì tay tôi đột ngột bị giữ lại, Hải Nam cũng mở mắt ngồi ngay ngắn dậy, giọng hơi uể oải chưa tỉnh ngủ - "Em định nhân lúc anh ngủ làm chuyện gì đấy?."

Tôi còn chưa hoàn hồn, nghe câu trêu chọc kia mà không tự chủ rụt tay lại đấm Hải Nam một cái - "Ngắm người yêu mình thì có gì sai...hứ, không cho thì thôi!."

Mặt tôi đã đỏ bừng quay ra phía cửa sổ để không bị anh nhìn thấy.

- "Ơ cho mà....nào bé Rùa ngắm đi này." Giọng điệu pha chút ý cười, đôi tay thon dài thuận tiện kéo đầu tôi quay ra.

Cái tên Rùa lâu lắm không được nghe từ miệng Hải Nam vẫn rất ấm áp như vậy!.

_____

Chiếc máy cuối cùng cũng đã dừng tại sân bay Hà Nội, tôi tay trong tay với Hải Nam bước xuống, anh phụ trách kéo vali cho tôi.

Bây giờ là 5 giờ 30 sáng theo giờ Việt Nam, do mới quá sớm hay sao mà sảnh sân bay lúc tôi đi ra khá vắng, lâu lâu mới thấy một vài bóng người đang làm thủ tục check in.

Dù trên máy bay vừa mới ăn xong nhưng giờ tôi lại đói rồi.

Vừa bước ra vài bước thì một bóng dáng Thế Anh cùng Hải Anh đi tới, một lớn một nhỏ bước lại.

Nói không điêu đâu, Thế Anh hơn Hải Anh gần 2 cái đầu, nhiều lúc tôi còn nhầm thành bố con ấy chứ.

- "Có quà không đấy, không có thì không anh em gì nữa...." Thế Anh vừa thấy tôi là mồm lại bắt đầu hoạt động hết công suất như kiểu lâu lắm rồi chưa được nói vậy.

- "Anh em gì vật chất vậy, Hải Anh mày nom lại đi, chia tay luôn đi tao kiếm cho mày mối khác." Nhìn cái vẻ mặt rất ngứa đòn ấy nhưng không làm gì được chỉ có thể đi méc tội với ny nó.

Tôi rời khỏi cánh tay Hải Nam ôm chầm lấy Hải Anh - "Cục cưng nhớ anh không nè!."

Hải Anh bá lấy vai tôi vẻ nghiền ngẫm - "Nhớ chứ, à đúng rồi tao mới tìm được cái quán ở Hà Nội ngon lắm nhưng không ai đi cùng giờ mày đi với tao!."

- Ơ sao em không rủ anh!.

Tôi và Hải Anh đang vừa đi vừa nói chuyện phiếm, bỗng tay bị ai đó kéo lại.

Hải Nam đưa tay ra đằng sau để lấy đồ Thế Anh đưa, nhanh như cắt đẩy vào tay tôi - "Tặng em bó hoa...."

Chưa kịp nói tên hoa thì đập ngay vào mắt tôi và anh là bó cúc trắng tươi thắm, nhưng vấn đề là sao lại là cúc trắng.

Tôi ôm một đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Thế Anh.

- "Có gì sai sai...cmn Thế Anh tao bảo mày mua hoa baby trắng cơ mà??" Hải Nam ngơ ngác rút bó hoa lại ném về tay ông anh tôi mà gằn từng chữ.

Trái với sự tức giận của đối phương Thế Anh lại tỏ ra vẻ vô tội khẽ nhún vai - "Ây ây..tại mày nha, ai mượn nhắn tên hoa còn bày đặt nhắn tiếng anh."

Nó lại nói tiếp - "Sáng vừa mở mắt thì mày nhắn tao bảo gấp lắm rồi nên ông đây chỉ kịp nhìn được mỗi chữ White. Trùng hợp là mẹ tao nhờ đi mua bó hoa cúc trắng về thắp hương, tiện tay mua luôn cho mày một bó." Nói xong còn nhởn nhơ mà khua bó hoa trước mặt tôi - "Hoa nào mà chả là hoa..."

Tôi cạn lời trước vẻ mặt hiện rõ lên hai chữ "Cố ý", Hải Anh mãi mới load xong sự việc tiện tay véo tai Thế Anh mà mắng - "Thế Anh có khi nào sau này hoa em nhận cũng là bó này không?."

- A..đau đau, em nhẹ tay thôi. Không đâu, cái này anh chỉ tính trêu cái Ly..

Hải Nam đứng một bên vẻ như tội nhân nhìn tôi - "Nghe nói hoa baby tượng trưng cho tình yêu nên anh mới nhờ nó mua hộ....ai ngờ nó lại mua hoa cúc.."

Tôi nói thật thì cũng chẳng thích hoa nhưng nếu là do Hải Nam tặng lại rất ý nghĩa, Thế Anh ở một bên bị Hải Anh giáo huấn cho một trận cũng bày đặt xin lỗi tôi hứa mua cho tôi bó hoa khác.

Cãi nhau một hồi khá tốn calo, bọn tôi quyết định vào quán phở nổi tiếng ở Hà Nội.

Bước vào quán mọi chuyện vẫn rất bình thường cho đến khi cái Hải Anh kêu phục vụ thì thật bất ngờ không ai khác là con bé Hoàng Thì Trâm Anh người yêu cũ của Thế Anh.

Con bé ít hơn bọn tôi 2 tuổi, theo đuổi Thế Anh suốt 1 năm nó mới đồng ý, ai dè vừa đồng ý được 1 tháng thì thằng Thế Anh phát hiện mình mọc 1 cặp sừng mấy mét.

Hải Anh thì chả thấy ngạc nhiên thản nhiên mở menu ra - "Này nhìn đi, chúng mày ăn gì?."

Thế Anh hơi sượng mãi mới lên tiếng - "Em ăn gì thì anh ăn cái đấy." Nó cố tình nói giọng nũng nịu, một phô trương tình cảm không che giấu.

- "Tao ăn phở bò tái.." tôi nói xong quay qua đẩy tay Hải Nam, anh đang bận xem điện thoại nhìn qua hình như là đặt vé máy bay, tôi đang định hỏi thì anh đã cắt ngang suy nghĩ - "Chỉ cần là phở là được."

- "Còn nước nữa.." Hải Anh chỉ vào menu nước hỏi bọn tôi.

- " 1 cốc nước xoài hạt chia nhưng phải bỏ hết cái màu đen trong hạt chia ra vì tôi bị dị ứng với màu đen." Nghe vậy con bé tức giận lắm nhưng khách hàng là thượng đế mà.

Trâm Anh vẫn nhỏ giọng - "Quán còn rất nhiều nước uống không có màu đen, hay anh chọn cốc khác đi.."

Thế Anh vẫn không có vẻ chịu bỏ qua - "Tôi không thích, cái quán to thế này mà yêu cầu nhỏ nhoi thế mà không làm được à!."

Không khí như ngưng đọng Hải Anh cố ném cười - "Anh đừng làm khó người ta, cứ lấy cho anh ý cốc nước ép xoài là được rồi!."

Bình thường Thế Anh đáng ghét thật nhưng tôi cũng nên trả thù hộ anh mình chứ nhỉ - "Hải Anh tao cũng uống nước ép...nhưng mà là ép thanh long đỏ, nước khi ép ra phải là màu trắng."

Nghe tôi nói vậy, con bé Trâm Anh liếc xéo tôi mấy cái, ai cũng nhịn cười nhưng Thế Anh lại chẳng kiêng dè mà bật cười thành tiếng - "Đúng em anh có khác!."

Nói xong Thế Anh còn không quên nháy mắt với tôi.

Hải Nam từ nãy giờ chỉ nhìn chứ không góp vui, thấy vậy tay xoa đầu tôi làm tóc rối lên - "Em lại học tính xấu của thằng Thế Anh đấy, đừng làm khó nhân viên nữa."

-------------
Tui đang bị flop thì phải, mọi người nhớ vote nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top