Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Nhớ em...

Lúc ăn xong Thế Anh có gọi taxi để bốn đứa về nhưng lúc lên xe Hải Nam lại đợi mọi người vào trong rồi đóng cửa xe lại không hề có ý định lên.

- "Hải Nam anh sao vậy, lên xe đi." Trời Hà Nội không biết từ lúc nào đã bắt đầu có dấu hiệu mưa, tiếng nói của tôi ngây ngô đưa tay mở cửa xe định bước ra.

Cửa xe một lần nữa bị chắn lại, anh không nhanh không chậm mặt ủ rũ ánh mắt như chứa nhiều điều muốn nói, mãi khi tôi ngồi ngay ngắn lại vào ghế thì anh nở nụ cười miễn cưỡng - "Anh không về cùng em được, vé máy bay đặt rồi giờ anh phải qua Mỹ luôn, xin lỗi vì không nói cho em biết."

Một lượng thông tin ít ỏi kia thế mà đầu tôi cứ ong ong không load được.

Còn chưa đợi tôi lên tiếng Hải Nam nhìn tôi - "Ăn xong phở rồi, anh phải...."
Chữ "Về luôn." Chưa kịp nói ra tôi đã vội vã chen lời vào.

- "Không cần xin lỗi đâu mà anh bận như vậy sao còn về cùng em, không thấy mệt sao?." Âm thanh ngày một nhỏ giọng điệu như đang chất vấn tội nhân.

Thế Anh đang nói chuyện cùng Hải Anh, quay qua nói giọng trêu chọc - "Mày còn phải hỏi à em!, bảo ngốc thì cãi. Bạn Hải Nam đây là sợ mày về một mình buồn nên đã đi cùng về đấy đúng rảnh quá sinh nông nổi mà!." Nói xong còn thở dài khiến tôi muốn vả cho phát nhưng làm gì còn hứng thú nữa.

Tôi nhìn lên con người cao lớn đang đứng trước cửa xe đôi mắt thâm sâu, anh yên lặng nhìn tôi bầu không khí khó xử ấy được cắt ngang bởi giọng khàn khàn do đã cao tuổi của bác lái xe - "Hai cháu còn chuyện gì thì nói nhanh lên nha, đây là lòng đường không tiện dừng lâu!."

Hải Anh nghe vậy liền nói giúp - "Xin lỗi bác ạ, bác đợi bạn cháu nói chuyện một tí nữa thôi ạ!."

- "Em đang định dẫn anh về thưởng thức đồ mẹ em nấu nhưng xem ra không được rồi, vậy thì lần sau đi ha. Anh cần em tiễn anh ra sâm bay không?." Tôi cố ép cho giọng mình tự nhiên nhất mỉm cười mà nói.

Thật không biết lần sau sẽ là bao lâu..1 năm..hay 2 năm...có thể là lâu hơn tôi chẳng rõ nữa.

Ngoài trời đã bắt đầu gió lớn thổi bay tà áo cùng máy tóc của người con trai kia sang một bên. Anh nhìn tôi mỉm cười đôi tay trắng dài kia nhấc lên xoa rối tóc tôi - "Không cần đâu, em về đi trời sắp mưa rồi anh tự ra cũng được. Còn về đồ ăn mẹ vợ làm thì để dịp khác đi."

Vốn còn đang buồn rầu nghe Hải Nam nói đôi mắt phượng khẽ cong lên tôi nhìn anh mà bật cười thành tiếng - "Gọi linh tinh gì đấy!." Tai đã hơi đỏ do ngượng ngùng.

Tiếng nói cà lơ phất phơ lại vang lên bên cạnh - "Kinh đấy mẹ vợ gọi rồi thì tiếp theo gọi luôn anh vợ chứ nhỉ?."

Hải Nam mặt lạnh lẽo khẽ liếc Thế Anh buông lời khinh bỉ - "Mơ đẹp đấy."

Nghe vậy môi hơi cong nhẹ tôi muốn cười nhưng cũng không sao mà cười nổi.

Tay mở điện thoại lên xem đã quá 6 rưỡi rồi, giọng khẩn trương nói với anh vô cùng nhẹ nhàng như tiếng gió thổi - "Sắp muộn rồi, anh ra sân bay đi đến nơi nhớ nhắn em biết nhé!."

Hải Nam lấy chiếc khẩu trang trong túi đeo lên khuôn mặt bị che kín chỉ lộ ra đôi mắt phượng khẽ cong nhẹ - "Anh biết mà, em cũng vậy nhé về nhà an toàn, nghỉ hè nếu có thời gian anh về với em."

Thế Anh với Hải Anh đồng thanh cất giọng - "Đi nhé, tạm biệt."

- "Ừm." Tôi không biết sao mắt lại cay vậy chắc là do bụi bay vào, tôi vẫy tay tạm biệt với anh đến tận khi nhìn thấu bóng lưng cao lớn kia sắp khuất chưa kịp nghĩ tôi liền đẩy cửa xe ra một lần nữa không tự chủ giọng hét lớn - "Nguyễn Trần Hải Nam tạm biệt, anh qua đó phải luôn nhớ em đấy."

Rồi đóng "Sầm" của xe lại, từ màn kính mờ do bụi nhìn thấy bóng dáng ấy quay lại mỉm cười gật đầu dứt khoát do quá xa tôi không nghe thấy Hải Nam nói nhưng nhìn khẩu hình miệng có thể thấy - "Được, nhớ em từng giây từng phút, vẫn câu nói đó yêu em đến khi chuyện cổ tích rùa thắng được thỏ, đợi anh!."

Những làn gió kêu rít lên thành tiếng bỗng dưng giây phút này như ngưng lại, một sự ngọt ngào lan tỏa ôm lấy trái tim đang thổn thức của tôi nhẹ nhàng vỗ về như rót mật ngọt.

Tôi yên vị trong xe miệng không tự chủ mà cong thành vầng trăng khuyết, còn chưa kịp hoàn hồn một tiếng cười châm chọc vang lên phá vỡ sự ngọt ngào ấy - "Mỗi hét vậy thôi à!, tao tưởng sẽ là một màn chia tay đẫm nước mắt như mấy phim ngôn tình cẩu huyết chứ..chẹp chẹp tính ra em tôi không yêu bạn tôi như tưởng tượng?."

Nghe thằng anh mình nói đầu tôi như nổ "Bùm" một cái nhưng tôi chả thèm cãi lại làm gì mà chỉ im lặng trừng mắt nhìn nó rồi kêu bác tài hạ kính xe xuống quay mặt ra ngoài hóng gió.

- "Anh có phải là anh nó không vậy, đã buồn rồi còn bị anh chọc tức chết...hừ, im miệng lại đi!." Đúng là chỉ có Hải Anh mới trị được cái mồm mép tép nhảy của Thế Anh thôi.

Chiếc xe băng băng trên đường, hóng gió đến lúc tỉnh hẳn có vài giọt mưa tôi mới thu đầu lại kéo kính xe lên.

Muốn lấy điện thoại ra nhắn cho anh nhưng sợ đã lên máy bay rồi đành kìm nén lòng mà hạ xuống.

Cặp đôi chim di bên cạnh không ngừng tình tứ những câu sến - "Gần đây anh cảm thấy mình như bị bệnh rồi, sao dọa này em không qua nhà anh chơi vậy anh nhớ em mất ăn mất ngủ rồi!."

Mắt giật giật vài cái tôi không nhịn nổi mà nói bóng gió - "Nói dối không chớp mắt, đứa nào mới hôm qua gọi cho tao ngồi ăn một bàn đồ ăn một mình, ăn sạch bát khéo còn sạch hơn cả khi rửa."

- "Con kia mày ngứa mồm à!, tưởng đang buồn vậy mà còn tâm trạng xỉa xói tao à."

- "Ô! ai nói mày vậy Thế Anh, tự mày nhận mà, rõ là tự nhột."

Chỗ bên cạnh bỗng tôi là Thế Anh bỗng bị kéo ra một thân hình mảnh khảnh mái tóc búi cao ngồi xuống ôm lấy tay tôi giọng cợt nhả - "Cô em xinh tươi tối đi chơi với anh không?."

Mặt người nào đó cực kì cực kì không muốn nhưng đành chịu thôi.

Chơi với nhau từ lúc còn khóc nhè tới giờ nên tôi tự tin hiểu cái Hải Anh hơn thằng anh tôi nhiều nên biết chắc chắn nó thấy tôi buồn nên muốn dẫn đi chơi nhưng một ngày không ngủ rất mệt - "Thôi hôm khác đi, tối nay tao muốn ngủ bù, mày rủ thằng Thế Anh ý!."

- "Đúng vậy, em còn có anh mà lúc nào anh cũng rảnh!." Nó nhiệt tình nghiêng người đến trước mắt Hải Anh.

Từ lúc xe khởi hành ngoài tiếng của bọn tôi thì chỉ còn lại dư âm làn gió rít lại vang lên giọng khàn đặc đầy ý trêu chọc - "Bạn trai vừa nãy không đi cùng bọn cháu hả?."

Không hẹn 3 đứa cùng cất giọng - "Vâng ạ, cậu ấy đến sân bay không về cùng bọn cháu."

Bác lái xe suy ngẫm gì đó - "Bác có thể tiện hỏi xem có phải cậu trai kia với cháu gái ngoài cùng là người yêu phải không?."

Bị hỏi hơi đột ngột tôi ngơ ra một lúc lâu mới ngại ngùng gật đầu.

- "Mấy đứa còn là học sinh đúng không?, trải qua yêu xa không dễ dàng gì nhìn cháu bác lại nhớ đến mối tình hồi học sinh của bác...hầy tình yêu tuổi học trò luôn ngây ngô như vậy."

Nghe Bác tài xe thẳng thắn kể cho chúng tôi nghe Thế Anh hơi đảo mắt qua Hải Anh thuận tay nắm lấy tay nó ý cười trên mặt - "Cầu vòng sẽ xuất hiện khi có mưa, em nhớ đấy một khi mưa luôn đi trước trải sẵn bầu trời đẹp đẽ cho cầu vòng xuất hiện!."

Cầu vòng là biệt danh hồi nhỏ tôi đặt cho Hải Anh vì mỗi lần tôi gặp nó là lại thấy bầu trời có cầu vòng, còn mưa chắc là Thế Anh tự nhận mình.

Không hiểu sao lần này nhìn chúng nó tình tứ tôi không thấy sến mà thấy có chút dư vị thanh xuân.

Rất nhanh xe đã đến thành phố Nam Định cách nhà chỉ vài con đường lớn nữa, long háo hức muốn nhìn mẹ xem chiếc bụng bầu đã lớn chưa?.

Đến nơi đập ngay vào mắt là bố và bà đang dìu mẹ vào nhà, dù không phải đi mấy tháng nhưng tôi nhớ họ chết đi được, nhớ cảm giác ghé tai nghe tiếng đạp của em trai, ngớ gipngj nói đôn hậu của bà luôn nhắc nhở tôi từ việc lặt vặt nhất.

Nói thế nào nhỉ do tính chất công việc của bố nên về nhà 1 tuần là rất hiếm.

Mỗi khi bạn bè hỏi bố mày chắc phải làm gì cao quý lắm nhỉ ví như cong chức chẳng hẳn nhưng tôi lại cười mà vứt lại một câu - "Tao chỉ muốn công việc bố tao nhàn rỗi vì mỗi khi bố bận là chẳng người dân nào vui nổi!."

----------

Sau khi sắp xếp vali trên phòng xong liền cầm mấy túi quà to nhỏ chạy xuống dưới nhà - "Xếp hàng nào xếp hàng nào, ông già noel đến phát quà đây!."

Tôi hí hửng đến nỗi bước cầu thang bị hụt tí thì ngã.

- "Nào Ly nhìn đường đi, ngã bây giờ." Bố đang ngồi xem tivi thấy vậy hơi cau mày giọng nghiêm nghị nói.

Những lúc như vậy chỉ cần một nụ cười tự tin, cầm túi quà to nhất chạy lại chỗ bố tôi - "Con gái yêu tặng bố nè, biết bố làm việc mệt mỏi nên con liền mua cho bố rất nhiều thực phẩm chức năng nè!."

Bố tôi cầm lấy cái hộp nhưng không mở ra lại nhấc bàn tay xoa đầu tôi giọng chứa sự hạnh phúc - "Con gái đi chơi về còn mua quà cho bố nữa, bố cảm ơn nha."

Tiếng nói tôi đang chuẩn bị cất lên thì bị cản lại Thế Anh từ ngoài cửa chạy đến bá vai tôi nặng khiến nó như sắp gãy - "Ông già noel ơi, cháu cũng muốn quà?."

- "A...đau bỏ tay ra, mày làm gì có phần tao chỉ mua cho bố, bà và mẹ à còn của cả cái Hải Anh, mày không có phần đâu tránh ra." Dứt lời tôi liền chạy đến đưa quà cho mẹ và bà.

Lúc đi siêu thị bên Mỹ cùng Hải Nam vô tình đi ngang qua quần áo trẻ em tôi còn mua vài bộ chp em trai nữa.

Đưa xong cho người lớn tôi tìm quanh nhà vẫn không thấy bóng dáng con bạn mình đâu - "Thế Anh mày giấu bạn yêu tao đi đâu rồi?."

- "Người yêu...à nhầm bạn mày tự nhiên đi hỏi tao!." Chắc do không có quà nên anh trai rất cọc, nói với tôi một câu thôi đã cau mày tỏ ý mất kiên nhẫn.

- "...."

Tôi lấy điện thoại gọi xem bạn mình đang ở đâu thì biết nó đã về lại còn do chính Thế Anh đưa về, thế mà lúc tôi hỏi lại bảo không biết.

- "Này." Một bọc quà lớn được đưa đến trước mắt Thế Anh.

Nó đang nhìn điện thoại còn chẳng thèm ngẩng lên vô thức đáp lại cho có lệ - "Cái gì?."

- "Đồ em gái thân yêu mua cho, có lấy không đây."

Tức khắc nó bật phắt dậy vứt điện thoại ra ghế may mà ghế có đệm không thì chắc vỡ mất - "Ui cảm ơn, tao biết ngay mà em gái làm sao mà nhẫn tâm như động vật vậy..."

CMN! Tôi đang cảm động luôn ý, chán không buồn nói lần sao tôi còn mua cho nó cái gì nguyện làm chó luôn.

Tôi biết Thế Anh rất hay xem tìm tòi nghiên cứu xem hãng chocolate nào ngon nhất nên phục vụ cho công cuộc lớn lao ấy tôi đã dùng gần phân nửa tiền mà trước khi đi qua Mỹ tôi vào phòng Thế Anh vô tình nhặt được để đem đi mua cho nó.

À không nói thật thì là ốp điện thoại có hình các hãng chocolate tôi mua được khi đi mua ốp cùng Hải Nam.

- "Mở ra xem thì đừng cảm động đến phát khóc nhá, tao biết là tao tốt rồi!." Hộp quà được mở trong sự vui vẻ mà hiếm khi Thế Anh dành cho đứa em gái này, bố tôi cũng tò mò mà ngó vào xem.

Trái ngược với ảo tưởng của tôi thì không khí im lặng đến phát sợ, mặt Thế Anh khi nhìn quà còn đen hơn cả than môi không tự chủ giật giật.

- "Vui quá không nói lên lời à." Tôi vẫn háo hức nhận lời cảm ơn từ Thế Anh mà không hề hay biết giông tố đang ập đến.

- "Mày nhìn mặt tao giống vui không?, chocolate thì méo thấy mày mua nhiều ốp vậy tính cho tao làm gối ôm luôn hay gì. Mà tao dùng samsung mày mua toàn ốp iphone!." Một sự bất lực khiến anh trai thân yêu của tôi gằn từng chữ một hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi ngay tại chỗ.

Sống lưng lạnh toát vai không tự chủ mà run nhẹ.

Bố tôi miệng cười không ngớt dù đúng sai vẫn bênh vực con gái rượu, tay vỗ nhẹ vào vai Thế Anh - "Quà nào mà chả là quà, em nó mua cho là tốt lắm rồi còn đòi hỏi?."

Tôi định gật đầu nhưng lại va phải ánh mắt chết chóc của ai đó đành im lặng, biết đề tài này sẽ giết tôi lúc nào không hay đành lảng sang chuyện khác - "Thôi hoan hỉ đi, à đúng rồi đây là quà của em yêu tao mày nhớ mang sang cho nó nhá."

- "Ừ." Thế Anh đồng ý không mấy vui vẻ, vùng vằng hộp quà của mình đi lên tầng.

Mua nhầm ốp không phải cố tình đâu, ai bảo nó đổi điện thoại không báo trước cho tôi gì cả.

________________

Nhớ vote nhé các bạn yêu ơi, tiếp động lực cho tác giả nào!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top