Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Author: Xin lỗi, lần đầu tiên tôi viết không thành thạo lắm 😂😂]

​​1

Vào mùa hè, không có tiếng ve sầu.

Trong không gian nhỏ hẹp có sức chứa hơn 50 người, ngay cả không khí cũng có vẻ buồn chán, cuộc sống năm cuối cấp tẻ nhạt, không có gió thoảng lãng mạn và tiếng ve sầu, chỉ có vô số câu hỏi và vô số bài kiểm tra.

Tôi đặt bút sang một bên và nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Hân, người bên cạnh tôi, đưa cho tôi một viên kẹo có vị cam.

"Cho cậu ăn."

"Tớ không muốn ăn kẹo."

Tôi cầm lấy bút, đem lực chú ý thả lại trên đề toán học.

Trương Hân nhéo nhéo trong tay kẹo, đem tay thu trở về.

"Buổi tối tớ cho cậu làm bữa tối."

Câu này nghe không giống một câu hỏi, tôi quay đầu nhìn Trương Hân.

"Trương Hân."

"Ân?" Mái tóc ướt đẫm mồ hôi rũ xuống trên trán, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Cậu có phải hay không có nói cái gì muốn nói?"

"Ân, cái kia......" Trương hân hơi hơi cúi đầu, trốn tránh tôi ánh mắt

"Tớ nghe Quách Sảng nói lúc tớ không có ở tiết trước cậu khóc, không có việc gì đi?"

Tôi đảo mắt nhìn Quách Sảng đang giả vờ ngủ say, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên. "Tớ giống như người đang gặp rắc rối sao?" "Nga, như vậy a......" Trương Hân đầu lại rũ xuống, rất giống một cái chịu ủy khuất đại kim mao cẩu, "Kia... cậu thật sự không ăn kẹo sao?" Tôi bất đắc dĩ lấy viên kẹo quả quýt, lại nhìn Trương Hân, nàng lại ngây ngô cười, còn lộ ra hàm răng trắng, cái này đại kim mao cẩu khi nào có thể thông minh lên chút a. Tôi cắn kẹo lại nhìn phía ngoài cửa sổ, Bầu trời vô tận thật giống như là tôi một mảnh xa vời tiền đồ, bên cạnh cái này tiểu ngốc tử một ngày nào đó cũng sẽ giống bầu trời giống nhau rời xa tôi như vậy đi.

2

Thời gian luôn trôi đi nhanh chóng, lá bài đếm ngược cùng một ngày luôn khiến người ta phải hoảng hốt, cuộc đời không bao giờ buông tha cho ai, dường như chúng ta phải trải qua những điều đó thì mới có thể trở thành một người lớn thực sự.

"Hứa Dương, lão sư kêu ngươi đi tranh văn phòng."

Tôi lại đặt bút sang một bên, khoảng cách giữa lớp học và phòng làm việc hàng chục mét, nặng nề vô cùng.

Đứng trong văn phòng là bố mẹ tôi, họ nhỏ bé vô cùng giữa những người ra vào, tôi thoáng thấy kết quả kiểm tra hàng tháng hiển thị trên máy tính.

Dù biết hay không, tôi vẫn dễ dàng tìm thấy thứ thuộc về mình từ những đường kẻ đen dày đặc, cho dù đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.

Lão sư nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ cố gắng kìm lại những giọt nước mắt đang trào ra, nhưng dù đôi mắt tôi đã đẫm nước mắt, tôi vẫn có thể nhìn rõ cái tên "Trương Hân" ở dòng đầu tiên, tôi vẫn thấp thoáng thấy mái tóc hơi bạc của bố mẹ.

3

Mất ngủ thời điểm tôi luôn là thích xem ngôi sao, tựa như đêm nay giống nhau, may mắn đêm nay bầu trời đêm cũng đủ sáng sủa, tôi có thể ở trên bấu trời đầy sao bên trong tìm kiếm kia một cái thuộc về tôi, tôi có thể tùy ý để nước mắt nối đuôi nhau mà ra, ngắm nhìn bốn mươi ba lần hoàng hôn của tôi trong nước mắt..

"A Dương."

Trương Hân cái này xú tiểu hài tử, sao lại đến đây vào lúc này.

"Cậu như thế nào không ngủ được?" Tôi lau khô trên mặt nước mắt, quay đầu nhìn về phía nàng.

"Tớ lên đi WC." Trương hân xoa xoa đôi mắt, lại lộ ra nàng nụ cười ngây ngô.

"Nga, vậy cậu mau trở về ngủ đi."

"Nga không đúng không đúng, tớ là ngủ không được muốn tìm cậu tán gẫu tán gẫu."

"Không có gì để tán gẫu cả."

"Ai nha, vậy cậu bồi tớ đi ra ngoài xem ngôi sao đi."

"Đi ra ngoài? Như thế nào đi ra ngoài?"

"Ai nha, đi mau a." Trương Hân túm lấy tôi, chuồn ra phòng ngủ.

"Đi đâu a?"

"Xem ngôi sao đương nhiên muốn đi đến nơi cao a."

Tầng thượng đổ nát thực sự là một nơi cao

"Nha, cho cậu."

Trương Hân không biết đến nơi nào lấy ra tới một lon Cocktail

"Cậu nơi nào lấy ra tới?"

"Tớ rất vất vả, hắc hắc." Trương Hân nhếch miệng và cười, thật ngớ ngẩn.

"Uống ít chút."

Tôi mở lon ra, kìm lại khóe miệng muốn nhếch lên.

"Tớ không uống nhiều, hơn nữa, thứ này số độ cũng không cao." Trương Hân đôi mắt rũ xuống, như là chịu ủy khuất cẩu cẩu.

"Biết rồi."

Tô uống lon Cocktail, đếm từng ngôi sao trên bầu trời

"A Dương, kỳ thật cậu rất tuyệt."

Trương hân quay đầu nhìn ta, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Cậu ca hát như vậy dễ nghe, khiêu vũ như vậy đẹp, cười rộ lên còn như vậy đáng yêu."

Ta nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói tiếp.

"Đối người cũng đặc biệt ôn nhu, còn thực nỗ lực, mọi người đều thực thích cậu."

"Sau đó đâu?"

"Ân?"

"Ngươi đâu?"

"Tớ? Cái gì?"

"Cậu thích tớ sao?"

Không khí im lặng trong giây lát, và tôi vẫn đang đếm từng ngôi sao, từng ngôi sao một.

"Tớ cũng thích cậu nhất."

Tôi không đếm số ngôi sao nữa, quay đầu nhìn Trương Hân.

"Hơn nữa, tớ tớ...... Tớ nhất định sẽ giúp cậu, chúng ta muốn cùng nhau thi đậu đại học, về sau còn muốn ở cùng một chỗ, muốn làm rất nhiều rất nhiều việc......" "Tớ cũng thích cậu, Trương Hân, không phải là kiểu bằng hữu thích nhau."

Tôi nhìn Trương Hân sáng lấp lánh ánh mắt, nơi đó phản chiếu lại hình ảnh của tôi.

"Tớ sẽ nỗ lực, cùng cậu thi đậu cùng trường đại học, cùng cậu vẫn luôn ở bên nhau."

Bầu trời có rất nhiều ngôi sao, nhưng hiện tại tôi đã tìm được ngôi sao thuộc về riêng tôi.

4

"A Dương, A Dương! Tớ thu được thư thông báo trúng tuyển!"

"Tớ......"

"Cậu......?"

"Biết rồi, Trương Hân ngu ngốc!"

Cho dù là 43 làn hoàng hôn, cũng phải nhường thích người bồi ngươi cùng nhau xem a.

The End!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top