Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng muộn hôm sau, Taylor và Anika đi xuống phố để lấy nốt mấy thứ. Tôi ở nhà dọn rửa nhà tắm vì tới chiều tối bố mẹ chúng tôi sẽ đến. Hội con trai thì vẫn ngủ say tít, nhưng thế đâm ra lại hay. Tôi chẳng biết nên nói gì hay không nói gì với Jeremiah nữa. Sự lo lắng như đang giết dần giết mòn tôi bên trong. Liệu việc tôi không nói ra sự thật với anh ấy sẽ là ích kỉ hay là tốt hơn cho cả hai đây?

Lúc đi ra khỏi phòng tắm, tôi chạm mặt anh Conrad và lần này tôi thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt anh. Ngay sau đấy tôi nghe thấy tiếng xe của anh rời khỏi nhà. Tôi cũng không biết anh đi đâu, nhưng tôi hi vọng anh đi càng xa càng tốt. Thậm chí tôi còn ước gì một trong hai chúng tôi không có mặt ở đây. Nhưng tôi thì không thể đi đâu - vì đám cưới của tôi sắp đến - thế nên tôi ước gì anh không ở đây. Như vậy mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tôi biết, đó là một suy nghĩ vô cùng ích kỉ. Dù gì một nửa ngôi nhà này cũng là của anh Conrad.

Sau khi đã dọn dẹp giường chiếu và dọn rửa phòng tắm cho khách, tôi xuống bếp làm bánh sandwich ăn. Tôi cứ đinh ninh là mình đã an toàn vì anh Conrad vẫn còn ở ngoài chưa về. Nhưng không, anh ấy cũng đang ngồi trong bếp và ăn bánh sandwich một mình.

Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, anh Conrad đặt chiếc bánh của mình xuống. Trông có vẻ như bánh sandwich bò. "Anh nói chuyện với em một lát được không?"

"Em đang định đi xuống phố làm mấy việc." - tôi cố tránh không nhìn về phía anh - "Chuẩn bị cho đám cưới."

Tôi quay người bỏ đi nhưng anh đuổi theo tôi ra đến ngoài hiên cửa.

"Nghe này, anh xin lỗi vì chuyện tối qua."

Tôi im lặng, không nói gì.

"Em có thể giúp anh một việc được không? Em quên hết những gì anh đã nói được không?" - anh nở một nụ cười nhẹ, khiến tôi chỉ muốn đập cho anh một phát cho khỏi cười - "Tối qua anh say quá nên bị lú lẫn mất rồi. Việc quay trở lại đây sau một thời gian dài khiến anh nhớ lại quá nhiều chuyện lúc trước. Nhưng tất cả đã là quá khứ. Anh hiểu điều đó. Thú thực anh cũng chẳng nhớ tối qua đã nói những gì nữa, nhưng anh biết dù anh đã nói gì đi nữa thì cũng hơi quá giới hạn. Anh thực sự rất xin lỗi."

Tôi giận tới nỗi cứng cả họng không còn nói được một lời nào. Tôi cảm thấy khó thở kinh khủng. Tôi có cảm giác mình giống như một con cá vàng mồm cứ hết há ra rồi lại ngậm vào để đớp không khí. Cả đêm qua tôi không tài nào ngủ được, tôi đã ngồi ngẫm nghĩ lại từng câu từng chữ anh nói với tôi. Nghĩ lại mới thấy mình ngu xuấn thât, khi trong một tích tắc tôi đã động lòng. Tôi đã tưởng tượng thậm chí đã vẽ ra viễn cảnh sẽ như thế nào nếu người tôi kết hôn là anh ấy chứ không phải Jeremiah. Tôi ghét anh vì điều ấy.

"Anh không hề say." - tôi nói.

"Không, anh say thật mà." - lần này anh nở một nụ cười tạ tội với tôi.

Tôi lờ như không thấy. "Anh nói những câu đó ngay trước đám cưới của em rồi giờ lại bảo em cứ "quên hết đi" là sao? Anh đúng là bệnh rồi. Anh vẫn không hiểu là ở đời không thể đem tình cảm người khác ra mà đùa cợt như thế à?"

Nụ cười trên môi anh Conrad vụt tắt. "Khoan đã, Belly..."

"Anh đừng có gọi tên em." - tôi lùi lại một bước - "Đừng nghĩ đến chuyện gọi tên em. Không, đừng bao giờ nói chuyện với em nữa."

Với nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai quen thuộc, anh nói: "Cái đấy sợ hơi khó vì em sắp kết hôn với em trai anh. Thôi nào, Belly."

Tôi không nghĩ là mình có thể tức giận hơn nữa, nhưng giờ thì đúng là thế. Tôi gần như đã phát điên khi nói với anh: "Em muốn anh đi khỏi đây. Anh muốn bịa ra lý do gì thì bịa rồi rời khỏi đây đi. Anh về Boston thì về hoặc về California. Em không quan tâm. Em chỉ cần anh đi khỏi đây. "

Hai mắt anh nhíu lại. "Anh sẽ không đi đâu hết."

"Anh đi đi." - Tôi vừa nói vừa đẩy anh thật mạnh - "Đi luôn và ngay cũng được."

Tới lúc này thì vẻ mặt anh mới thực sự biến sắc.

Giọng anh run run khi anh nói: "Thế em hi vọng là anh nói gì với em đây hả Belly?"

Tôi gào ầm lên: "Đừng có gọi tên em nữa!"

"Thế em muốn anh nói cái gì nào?" - anh cũng hét lại - "Tối qua anh đã nói với em tất cả ruột gan của mình rồi còn gì! Anh đã mang tất cả lòng mình ra với em nhưng em đã đóng sập lại. Em làm như vậy là đúng. Anh hiểu đáng ra mình không nên nói những điều đó với em. Nhưng giờ anh đang mang nốt một chút lòng tự trọng cuối cùng ra để tìm cách hóa giải mọi chuyện với em, để chúng ta còn có thể nhìn mặt nhau về sau. Vậy mà đến điều đó em cũng chẳng cho anh. Tối qua em đã làm tan nát trái tim anh, được chưa nào? Có phải đấy là điều em muốn nghe không?"

Một lần nữa tôi lại không biết nói câu gì. Mãi sau tôi mới thốt lên được một câu: "Anh đúng là đồ không có tim."

"Anh nghĩ em mới là người không có tim." - anh nói.

Nói rồi anh quay ngay lưng bỏ đi trước khi tôi kịp nói thêm lời nào. "Anh nói thế là ý gì đấy?" - tôi vội bước theo sau anh và kéo giật tay anh lại. Lúc này, anh và tôi đang đối diện nhau, mặt đối mặt - "Nói cho em nghe, anh nói thế là có ý gì?"

"Là gì em tự hiểu đi." - anh Conrad giằng tay khỏi tay tôi - "Anh vẫn còn yêu em. Anh chưa bao giờ hết yêu em. Anh nghĩ là em biết điều đó. Anh nghĩ em vẫn luôn biết điều đó."

Tôi mím chặt hai môi lại và lắc đầu. "Không đúng."

Tôi lại lắc đầu.

"Thôi tuỳ em. Nhưng anh sẽ không tiếp tục giả vờ vì em thêm nữa đâu." Nói rồi anh bước xuống cầu thang và đi ra xe.

Tôi ngồi khuỵu xuống hiên nhà. Lúc này tim tôi đang đập như thể hàng triệu, hàng tỉ lần một phút. Chưa lúc nào tôi cảm thấy tràn trề sức sống như lúc này. Tức giận, buồn rầu, và cả hạnh phúc. Anh đã mang lại cho tôi tất cả những cảm xúc đó. Ngoài anh ra, xưa nay chưa từng có ai lại có sức ảnh hưởng tới tâm tư và cảm xúc của tôi nhiều đến như vậy. Không một ai.

Bỗng nhiên tôi có một cảm giác, một sự chắc chắn tuyệt đối, rằng tôi sẽ không bao giờ có thể để anh đi. Chuyện đó vừa dễ lại vừa khó. Bao nhiêu năm qua tôi đã đeo bám lấy anh và giờ lại không thể buông tay. Tất cả là lỗi của tôi, khi một mặt vẫn không thể quên được anh Conrad nhưng mặt khác lại không nỡ rời xa Jeremiah.

Rốt cuộc tôi phải làm thế nào đây?

Ngày mai đã là đám cưới của tôi.

Nếu như tôi chọn anh Conrad, tôi sẽ không có đường quay trở lại. Tôi sẽ không bao giờ còn được ôm cổ Jere, tay trong tay trò chuyện với anh. Jere sẽ không bao giờ nhìn tôi với ánh mắt như bây giờ nữa. Từ trước tới nay anh vẫn nhìn tôi như thể tôi là cô gái chỉ thuộc về mình anh. Và đúng là như vậy, trước giờ vẫn luôn là như vậy. Tất cả những điều đó sẽ không còn nữa. Mọi thứ sẽ chấm dứt, tôi sẽ không bao giờ lấy lại được. Làm sao tôi đành lòng nói lời tạm biệt vì những kỷ niệm ngọt ngào ấy? Tôi không thể. Còn gia đình của chúng tôi nữa? Chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến mẹ tôi, đến bố anh ấy? Nếu tôi quyết định như vậy, tôi sẽ phá hỏng hết mọi thứ, và làm tổn thương tất cả mọi người. Tôi không thể làm được. Nhất là khi - nhất là khi mọi thứ vốn đã rất mong manh, dễ vỡ kể từ sau khi cô Susannah ra đi. Tới giờ chúng tôi vẫn còn đang chật vật tìm cách gắn kết mọi người lại với nhau mà không có cô, làm sao để chúng tôi vẫn luôn là một gia đình mỗi mùa Hè đến.

Tôi không thể tự bỏ mọi thứ chỉ vì anh Conrad, người vừa nói với tôi rằng anh yêu tôi. Cuối cùng, anh đã chịu nói ra ba từ đó.

Khi Conrad Fisher nói với một cô gái rằng anh yêu cô ấy, thì chắc chắn là thật lòng. Cô gái ấy hoàn toàn có thể tin vào câu nói đó của anh. Cô gái ấy thậm chí có thể đánh cược cả cuộc đời mình vào câu nói đó của anh.

Và đấy cũng chính là điều tôi sẵn sàng làm. Tôi nguyện đánh cược cả cuộc đời mình vào anh. 

Nhưng tôi đã không thể làm như thế. Và tôi sẽ không làm như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top