Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đi đâu về đấy?" - tôi hỏi anh Conrad lúc thấy anh mở cửa đi vào nhà. Anh ấy đã đi đâu cả buổi sáng.
Anh không trả lời tôi ngay. Nói đúng hơn là anh ấy còn chả buồn nhìn mặt tôi. Anh chỉ trả lời cụt lủn một câu: "Anh đi làm mấy việc lặt vặt thôi. "
Tôi nhíu mày nhìn anh khó hiểu nhưng anh không nói gì thêm. Thấy vậy tôi liền hỏi: "Anh muốn đi cùng em tới tiệm hoa ở Dyerstown không? Em phải chọn hoa cho đám cưới. "
"Hôm nay Jere không đến à? Sao em không đi với nó?" - giọng anh có vẻ khó chịu.
Phản ứng vừa rồi của anh khiến tôi hơi bất ngờ, và cả một chút tự ái nữa. Thế mà tôi cứ tưởng mấy tuần qua anh và tôi đã gắn bó hơn rồi đấy. "Anh ấy chắc phải tối mới tới đc. " - nói xong tôi còn đùa thêm một câu - "Với cả anh mới là chuyên gia trang trí hoa, chứ không phải Jere, anh quên rồi à? "
Ở trong bếp, anh Conrad đứng quay lưng về phía tôi. Anh mở vòi lấy đầy cốc nước. "Anh không muốn chọc tức nó. "
Nghe giọng của anh có vẻ hơi bị tổn thương. Sự tổn thương và một cái gì đó khác nữa. Sự sợ hãi.
    "Sao thế ạ? Sáng nay có chuyện gì à anh?" - tự dưng tôi thấy lo lo. Khi anh Conrad không trả lời, tôi bước tới sau lưng anh và định đặt tay lên vai anh. Nhưng đột nhiên anh quay người lại làm tôi lập tức thu vội tay về. Anh nói: "Không có gì cả. Đi thôi. Để anh lái xe cho. "
Lúc ở cửa hàng hoa anh hầu như không mở miệng nói câu gì. Trước đó Taylor và tôi đã tính chọn hoa ly, nhưng sau khi xem xong các mẫu hoa, tôi quyết định chọn hoa mẫu đơn. Tôi giơ lên cho anh Conrad xem, và anh đã nói: "Đây là loài hoa yêu thích của mẹ anh. "
"Em nhớ chứ. " - tôi đặt năm bát hoa, mỗi bàn một bộ theo như cô Denise Coletti dặn.
    "Thế còn bó hoa cưới thì sao?" - chị bán hoa hỏi tôi.
    "Cũng dùng luôn hoa mẫu đơn được không hả chị?" - tôi dè dặt hỏi lại.
    "Được chứ. Tôi sẽ bó thật đẹp cho cô. " - sau đó chị ấy quay sang hỏi anh Conrad - "Anh và các phù rể có cần hoa cài áo vest luôn không?"
    Mặt anh ấy đỏ ửng lên. "Tôi không phải là chú rể. "
    "Anh ấy là anh trai của chú rể. " - tôi chìa thẻ tín dụng của chú Fisher ra để thanh toán.
    Sau đó, chúng tôi về nhà.

Trên đường về chúng tôi đi qua một sạp bán hoa quả bên đường. Tôi muốn dừng lại nhưng lại ngại không nói. Hình như anh Conrad cũng đoán được ý tôi vì thấy anh hỏi: "Em muốn quay lại không?"
    "Thôi thôi không sao đâu ạ. Đằng nào cũng đi qua rồi mà. "
    Không nói không rằng, anh ấy cua một vòng hình chữ U để quay đầu luôn trên con phố một chiều.
    Sạp bán hoa quả thực ra cũng chỉ có mấy thùng gỗ toàn là đào, với một tấm biển đề: 'Xin hãy bỏ tiền vào trong thùng'. Tôi bỏ vào đó một tờ 1 đô-la vì chẳng có tiền lẻ.
    "Anh có ăn một quả không?" - tôi vừa hỏi vừa lấy áo lau đào.
    "Không, anh bị dị ứng với đào. "
    "Từ bao giờ thế?" - tôi giật mình hỏi lại - "Rõ ràng hồi trước em từng thấy anh ăn đào rồi mà. Hay ít nhất cũng là bánh mứt đào. "
    Anh nhún vai trả lời: "Lúc nào chẳng thế. Đúng là trước đây anh có từng ăn thật nhưng cứ ăn xong là miệng phồng rộp lên. "
    Trước khi ăn, tôi còn nhắm mắt lại và đưa lên mũi hít hà. "Anh không ăn được đào đúng là phí cả đời. "
    Chưa bao giờ tôi được ăn quả đào nào ngon như thế. Vừa chín tới luôn. Chỉ cần bóp nhẹ một cái là đã tách đôi ra rồi. Tôi ăn ngấu nghiến, làm nước đào rớt cả xuống cằm, ướt nhẹp hai tay. Vừa ngọt vừa giòn. Đây chẳng khác nào một quả đào tiên, từ hương vị đến hình thức, đều hoàn hảo.
    "Đây đúng là một quả đào hoàn hảo! Nó hoàn hảo đến mức em chẳng muốn ăn thêm quả thứ hai bởi vì chắc chắn nó sẽ không thể nào ngon bằng quả đầu tiên. "
    "Thử xem nhé. " - anh Conrad quay lại mua cho tôi thêm một quả nữa. Tôi chỉ cắn bốn phát đã hết bay quả đào.
    "Sao, có ngon bằng không?" - anh hỏi.
    "Có ạ. Vẫn ngon bằng. "
    Anh Conrad chìa tay lau cằm cho tôi, bằng áo của anh. Chưa từng có ai chu đáo với tôi như thế.
    Bất giác tôi thấy người lâng lâng, hai chân gần như không đứng vững được nữa.
    Tất cả hiện rõ qua cái cách anh nhìn tôi khi đó, dù chỉ là trong giây lát. Rồi mắt anh tránh mắt tôi, như thể Mặt Trời phía sau lưng tôi đang chiếu quá chói.
    Tôi né sang một bên và nói với anh: "Em đi mua thêm một ít nữa, cho anh Jere. "
    "Được đấy. Anh sẽ chờ em trong xe. "
    Lúc xếp chỗ đào vào túi, toàn thân tôi chưa hết run rẩy. Chỉ một ánh mắt, một cái chạm tay của anh, cũng đã khiến cho tôi run rẩy như thế này. Đúng là điên mất thôi. Tôi sắp lấy em trai của anh mà.
    Sau khi quay trở lại xe, tôi không nói gì cả. Có muốn tôi cũng không thể. Tôi chẳng tìm ra lời nào để nói hết. Trong không gian tĩnh lặng của cái xe đang bật điều hoà, sự im lặng giữa anh và tôi chỉ càng khiến cho bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt hơn, khó thở hơn. Vậy nên tôi đã hạ cửa kính xuống và dồn hết sự tập trung của mình vào những vật đang chuyển động bên đường.
    Khi chúng tôi về đến nơi đã thấy xe của Jeremiah đậu ngoài sân. Vừa vào tới nhà là đã không thấy bóng dáng anh Conrad đâu. Tôi thấy Jere đang nằm ngủ ngon lành trên ghế, kính vẫn còn cài trên đầu. Tôi cúi xuống hôn đánh thức anh dậy.
    Mắt anh mở ra ngay. "Chào em. "
    "Anh muốn ăn một quả đào không?" - tôi đung đưa túi quả trước mặt anh. Tự dưng tôi thấy lòng bồn chồn khôn tả.
    Jere kéo tôi vào lòng và nói: "Anh thích quả đào này cơ. "
    "Anh có biết anh Conrad bị dị ứng với đào không? "
    "Tất nhiên biết chứ. Em nhớ cái lần mấy đứa ăn kem đào xong mồm anh ấy sưng vều lên không?"
    Tôi đi vào trong bếp để rửa đào. Tôi tự nói với bản thân rằng không có gì phải thấy tội lỗi hết, chẳng có gì xảy ra cả. Tôi chẳng làm gì sai cả.
    Tôi ngâm đào trong cái rổ nhựa màu đỏ và xối nước liên tục giống cách cô Susanah vẫn làm trước đây. Lúc nước vẫn còn đang chảy, Jeremiah đã bước tới sau lưng tôi và thò tay lấy một quả. "Anh nghĩ sạch rồi đấy. "
    Anh đu lên kệ bếp ngồi và gặm quả đào một cách ngon lành.
    "Ngon đúng không anh?" - tôi hỏi anh, rồi cũng lấy một quả đưa lên mũi hít hà một lúc, cố gắng để đầu không nghĩ về mấy thứ điên rồ nữa.
    Jeremiah gật đầu. Anh ấy đã ăn xong và ném hột vào bồn rửa. "Siêu ngon. Em có mua dâu tây không? Giờ cho anh cả hộp dâu tây chắc anh cũng sẽ ăn hết được mất. "
    "Không, có mỗi đào thôi. "
    Tôi xếp đào vào cái đĩa đựng hoa quả bằng bạc, cố gắng sao cho chúng trông đẹp nhất có thể. Hai tay tôi vẫn chưa hết run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top