Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn hộ chúng tôi đi xem có trải thảm màu xanh nước biển kín cả phòng, và mặc dù đang đi dép tông nhưng tôi vẫn cảm thấy ẩm ẩm. Phòng bếp chắc chỉ to cỡ cái toa-lét trên máy bay còn phòng tắm thì không có cửa sổ. Điều duy nhất tôi thấy ưng ở cái nhà này là trần nhà cao, chấm hết.
    Jeremiah và tôi đã đi tìm thuê nhà gần trường suốt cả một ngày. Tới giờ mới xem được ba chỗ và đây là căn xấu nhất trong ba căn.
"Anh thích cái thảm. Sáng ngủ dậy mà được đặt chân xuống thảm đầu tiên kể ra cũng thích. " - Jeremiah thích thú nói.
Tôi liếc ra phía cửa mở nơi chủ nhà đang chờ hai đứa. Trông ông trạc tuổi bố tôi. Tóc ông cột lại thành cái đuôi ngựa dài màu trắng, trên cánh tay xăm hình nàng tiên cá ngực trần. Ông bắt gặp tôi đang nhìn hình xăm của mình liền nhe răng cười với tôi. Vì phép lịch sự, tôi cũng đành gượng gạo cười đáp lễ.
Tôi đi vào nhà tắm và ra hiệu cho Jeremiah đi theo. "Em ngửi như có mùi thuốc lá ý. Kiểu bị ám mùi vào thảm ý. "
"Dùng nước khử mùi Fereeze xịt là hết thôi em yêu. "
"Anh tự đi mà dùng Fereeze. Một mình anh. Em sẽ không sống ở đây đâu. "
"Có vấn đề gì nào? Chỗ này siêu gần trường ý, chẳng khác gì như đang ở trong trường luôn. Với khoảng sân rộng như thế này, chúng mình hoàn toàn có thể ra đây nướng thịt hoặc đãi tiệc mời bạn bè. Kìa, Belly. "
"Chả kia kìa gì hết. Mình quay lại căn đầu tiên đi anh. Ở đấy còn có hệ thống điều hoà trung tâm nữa. " Tôi ngước mắt nhìn lên trần nhà. Tôi có cảm giác như nó đang rung bần bật vì tiếng guitar bass của chủ nhân căn hộ phía trên.
    Jeremiah đút tay vào túi quần xịu mặt nói: "Chỗ đấy chỉ hợp với người già hoặc các gia đình đông người thôi. Chỗ này mới hợp với tuổi bọn mình hơn. Những đứa nhóc còn đang học đại học như anh và em. "
    Tôi quay lại nhìn ông chủ nhà. Ông ta đang nhìn chăm chú vào điện thoại, vờ như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai chúng tôi.
    Tôi hạ giọng nói với Jere: "Cái nhà này chẳng khác gì cái nhà của Hội nam sinh các anh. Nếu em muốn sống ở một nơi như thế thì em thà chui vào ở ké cùng bọn anh luôn cho rồi. "
    Anh đảo tròn hai mắt, sau đó dõng dạc nói rất to: "Xem ra chúng ta không thuê căn nhà này được rồi. " Rồi quay sang phía ông chủ nhà, anh ấy nhún vai kiểu như muốn nói "biết làm sao được, cô ấy đã quyết rồi. "
    Tôi nói: "Cảm ơn bác đã giới thiệu nhà cho chúng cháu. "
    "Không thành vấn đề. " - vừa nói ông ta vừa châm điếu thuốc.
    Sau khi ra khỏi căn hộ tôi quay sang lườm cho Jeremiah một cái. Anh ấy tỏ ra ngạc nhiên hỏi: Anh đã làm gì chứ? Tôi chỉ lắc đầu, không nói gì.
    "Muộn rồi. Chọn đại một căn đi em. Anh muốn chọn luôn hôm nay cho xong đi. " - Jeremiah giục tôi.
Tôi vừa bật điều hoà lên vừa bảo: "OK. Thế thì em chọn chỗ đầu tiên. "
"Được. "
"Quyết định như thế nhé. " - tôi nhắc lại.
Chúng tôi quay lại căn hộ đầu tiên để làm thủ tục giấy tờ. Hai đứa đi thẳng đến phòng quản lý. Người quản lý toà nhà tên là Carolyn. Cô ấy cao, tóc đỏ và mặc một chiếc váy hoa bó sát. Cô ấy lại còn dùng nước hoa có mùi rất giống mùi cô Susannah thích nữa chứ. Tôi đoán đây chính là một tín hiệu tốt.
"Thế là bố mẹ các cháu sẽ không trả tiền nhà cho à?" - cô Carolyn hỏi - "Thường thì sinh viên sẽ có bố mẹ tới ký hợp đồng cho. "
Tôi toan trả lời thì Jeremiah đã kịp nhanh miệng hơn.
"Không, bọn cháu tự trả. Bọn cháu đã đính hôn rồi. "
Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt cô Carolyn và tôi thấy cô ấy liếc nhanh xuống bụng tôi. "Ồ. Thế thì chúc mừng nhé!"
"Cảm ơn cô. " - Jeremiah nói.
Tôi chẳng nói gì hết. Trong lòng tôi chỉ thấy ấm ức vì ai cũng nghĩ ngay là tôi có bầu nên hai đứa mới phải làm đám cưới ngay.
"Trước tiên bên cô sẽ kiểm tra tín dụng, sau đấy cô sẽ tiến hành làm hợp đồng thuê nhà. Đợi hai bên ký đóng dấu xong, căn hộ sẽ thuộc về hai cháu. "
"Nếu như cháu từng chậm thanh toán hoá đơn thẻ tín dụng mấy lần thì có ảnh hưởng đến khả năng tín dụng của chủ thẻ không ạ?" - Jeremiah nhoài người ra phía trước hỏi.
Tôi tròn mắt nhìn anh. "Anh đang nói cái gì thế?" - tôi thì thào hỏi - "Bố anh đã tiền thẻ cơ mà. "
"Ừ, nhưng hồi mới vào đại học anh còn tự đăng ký thêm một thẻ khác. Anh muốn có thẻ riêng của mình. " - anh nhe răng cười với cô Carolyn.
"Cô tin chắc không có vấn đề gì đâu. " - cô ấy nói thế nhưng tôi thấy nụ cười của cô đã nhạt hẳn đi - "Isabel, thế còn khả năng tín dụng của cháu thế nào?"
"Chắc là ổn ạ. Bố cháu cũng cho cháu làm thẻ phụ của bố nhưng cháu chưa dùng bao giờ. "
"Ừm, được rồi. Thế còn các loại thẻ mua bán ở các trung tâm mua sắm?"
Tôi lắc đầu.
"Bọn cháu đảm bảo sẽ trả tiền tháng đầu và tháng cuối. Và sẽ đặt cọc thêm một khoản nữa. Thế là được chứ gì ạ. " - Jeremiah đặt vấn đề luôn.
"Vậy là tốt rồi. " - cô Carolyn đứng dậy khỏi ghế - "Cô sẽ đi chuẩn bị hồ sơ trong hôm nay luôn và thông báo lại cho hai cháu trong mấy ngày tới. "
"Hy vọng là mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ ạ. " - tôi cố tỏ ra vui vẻ nhất có thể.

Jeremiah và tôi ra khỏi toà nhà và đi về phía bãi đỗ xe. Tôi nói với anh: "Em thực sự mong sẽ thuê được căn này. "
"Nếu không thì vẫn còn mấy căn kia mà. Anh nghĩ chú Gary chắc sẽ không yêu cầu kiểm tra khả năng tín dụng của bọn mình đâu. "
"Chú Gary nào?"
Jeremiah đi vòng sang phía bên cửa ghế lái và mở khoá xe. "Cái chú chủ nhà ở căn cuối cùng nãy mình xem ý. "
Tôi bĩu môi. "Em đảm bảo chú Gary của anh cũng sẽ đòi kiểm tra tín dụng như ai thôi. "
"Chưa chắc. Chú Gary tính hơi bị dễ chịu luôn. "
"Nhà chú Gary của anh có khi có cả một phòng chế thuốc methadone ở dưới tầng hầm ý chứ. " - tôi nói, giọng rất mát mẻ. Giờ đến lượt Jeremiah bĩu môi với tôi.
Tôi tiếp tục. "Nếu chúng mình ở cái nhà đấy, không biết chừng có ngày nửa đêm tỉnh dậy thấy đang nằm trong bồn tắm, xung quanh chất đầy đá tủ lạnh còn mấy quả thận thì chẳng thấy đâu. "
"Belly, chú ý toàn cho sinh viên thuê nhà mà. Một anh trong đội bóng đá của anh đã sống ở đấy cả năm rồi mà có sao đâu. Vẫn cò nguyên hai quả thận và đầy đủ các nội tạng khác. "
Chúng tôi, mỗi đứa đứng một bên xe, hằm hè nhìn nhau. Jere nói: "Tại sao chúng ta vẫn cứ tiếp tục mãi cái chủ đề này thế? Chẳng phải là đã theo ý em rồi sao?"
Anh ấy đã không nói hết cái câu anh đang nghĩ trong đầu. Tôi thừa hiểu anh ấy rất muốn nói: Chẳng phải là đã theo ý em rồi sao, lần nào chẳng thế.
"Chúng ta vẫn chưa biết chắc được điều đó. "
Tôi cũng đã không nói nốt cái câu tôi đang nghĩ trong đầu - Chúng ta vẫn chưa biết chắc được điều đó, ai bảo khả năng tín dụng của anh quá tệ.
Tôi giật cửa ghế bên ra và chui vào trong xe.

Cuối tuần đấy tôi nhận được điện thoại. Chúng tôi đã không lấy được căn hộ kia. Tôi không biết là do khả năng tín dụng quá kém của Jere hay là do tôi chẳng có tý tín dụng nào, nhưng giờ ai thèm quan tâm nữa cơ chứ. Vấn đề là, chúng tôi đã không thuê được nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top