Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm ấy là bữa tiệc mừng đám cưới của tôi. Nhưng tôi có cảm giác nó giống bữa tiệc mừng của Taylor hơn là tôi, bởi tất cả mọi việc từ A đến Z đều do hai mẹ con cậu ấy chuẩn bị. Đến cả cái thiệp mời mà hai mẹ con cậu ấy gửi đi cũng đẹp hơn tỉ lần cái thiệp cưới thật của tôi.
Lúc tôi đến nơi bên ngoài nhà đã có kha khá xe đậu sẵn.
Tôi nhận ra chiếc Audi bạc của Marcy Yoo bạn tôi và chiếc Honda màu xanh của cô Mindy, dì của Taylor. Trên thùng thư nhà Taylor còn treo cả bóng bay trắng, làm tôi nhớ tới những lần sinh nhật của Taylor. Cậu ấy năm nào cũng treo bóng bay màu hồng. Sinh nhật năm nào cũng vậy.
Tôi mặc cái váy hở vai màu trắng và đi dép sandal. Tôi cũng không quên chuốt một chút mascara, thoa một chút phấn và son màu hồng. Lúc tôi rời Cousins, anh Conrad bảo trông tôi rất xinh. Đấy cũng là lần đầu tiên hai đứa nói chuyện với nhau kể từ sau hôm dừng lại mua đào. Anh ấy bảo: Trông em rất xinh và tôi cảm ơn lại. Hoàn toàn bình thường.
Tôi nhấn chuông cửa, điều mà tôi chả bao giờ làm khi đến nhà Taylor. Nhưng hôm nay là tiệc nên tôi nghĩ đó là việc nên làm.
Taylor ra mở cửa. Cậu ấy mặc một chiếc váy màu hồng, viền váy in hinh chú cá nhỏ màu xanh, và tóc được bới lên lưng chừng. Taylor trông còn ra dáng cô dâu hơn là tôi.
"Cậu trông xinh lắm ý." - cậu ấy ôm chầm lấy tôi, tấm tấc khen.
"Cậu cũng thế" - Tôi nói rồi bước vào nhà.
"Mọi người đến gần đủ cả rồi." - Cậu ấy dẫn tôi vào phòng khách.
"Mình đi vệ sinh cái đã."
"Nhanh lên đấy, cậu là khách danh dự mà. "
Tôi vào nhà vệ sinh rất nhanh, chỉ rửa mỗi tay và dùng tay cào cào mấy cái lên tóc. Tôi thoa thêm một ít son dưỡng môi. Chẳng biết vì sao nhưng tôi cứ thấy hơi căng thẳng.
Taylor đã treo rất nhiều chuông mừng đám cưới làm bằng giấy kếp trên trần nhà. Cả căn phòng đang rộn ràng tiếng nhạc của ca khúc "Going to the Chapel" .
Tôi nhận ra ba cô bạn thân Marcy, Blair và Katie, cô Mindy - dì của Taylor, cô Evans - hàng xóm nhà tôi và cô Lucinda -mẹ của Taylor. Và ngồi ké bên cô, trên chiếc ghế danh dự, trong bộ đồ màu xanh nhạt, chính là mẹ tôi.
Mắt tôi trố ra như muốn nhảy khỏi con ngươi, ngay khi nhìn thấy mẹ.
Chúng tôi không nhào tới ôm chầm lấy nhau, cũng chẳng khóc lóc sụt sùi. Tôi đi quanh phòng ôm từng người một và cuối cùng đến lượt mẹ, chúng tôi đã ôm nhau rất lâu, rất chặt. Hai mẹ con không cần phải nói thêm điều gì bởi cả hai đều quá hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Bên bàn tiệc buffet, Taylor kéo tay tôi thì thầm hoi: "Cậu có vui không?"
"Vui lắm." Tôi thì thào lại, tiện tay cầm một chiếc đĩa lên. Tôi cảm thấy nhẹ hết cả người. Vậy là mọi chuyện đã ổn thoả. Tôi đã có mẹ trở lại. Đây là thực chứ không phải mơ.
    "Tốt. " - Taylor nói.
    "Sao cậu giỏi thế? Mẹ cậu đã nói chuyện với mẹ mình à?"
    "Ừm. Mẹ mình bảo thậm chí đã không phải mời mẹ cậu câu thứ hai."- nói rồi cô nàng hôn gió tôi một cái.
    Cô Lucinda đã sắp món bánh dừa nổi tiếng của cô ở trung tâm bàn tiệc. Ngoài ra còn có nước chanh có ga, thịt nguội cuộn xúc xích, cà rốt bao tử, hành nhúng - toàn món khoái khẩu của tôi. Mẹ tôi còn mang cả món bánh mứt chanh sở trường của mẹ đến.
    Tôi lấy đầy đĩa thức ăn rồi đến ngồi với mọi người. Vừa cho một miếng thịt nguội cuộn xúc xích vào mồm tôi vừa nói: "Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã có mặt!"
    "Mình không thể tin nổi là cậu sắp kết hôn." - Marcy lắc đầu kinh ngạc.
    "Mình nữa." - Blair hùa theo.
    "Đến mình đây còn ngạc nhiên nữa là các cậu." -Tôi nói.
    Tiết mục mở quà là sướng nhất. Tôi cảm giác cứ như là sinh nhật mình vậy. Marcy mua tặng tôi mấy cái khay làm bánh cupcake, Blair tặng một bộ cốc, dì Mindy tặng khăn lau tay, cô Lucinda tặng sách dạy nấu ăn, Taylor tặng bình nước còn mẹ tặng một bộ ga trái giường.
    Taylor ngồi kế bên tôi ghi chép lại xem ai tặng gì và tập hợp đống ruy băng lại. Cậu ấy chọc một lỗ trên đĩa giấy và luồn ruy băng qua.
    "Cái đấy để làm gì?" - Tôi hỏi cậu ấy.
    "Để làm hoa cho cháu cầm hôm tổng duyệt chứ sao, ngốc ạ. " - Cô Lucinda vừa nói vừa nháy mắt với tôi. Sáng hôm đấy chắc cô đã kịp đi phơi nắng, vì tôi thấy quanh mắt cô vẫn còn nguyên vết kính mát.
     "Ôi bọn cháu không định làm bữa tổng duyệt đâu ạ. " - Tôi vội vàng bảo cô bởi vì nói thật, có gì đâu mà phải duyệt hả giời? Chúng tôi sẽ cưới trên bãi biển cơ mà. Sẽ cực kì đơn giản, không hề phức tạp. Đúng như ý muốn của Jere và tôi.
Taylor đưa tôi cho cái đĩa vừa luồn ruy băng và bảo: "Thế thì cậu lấy làm mũ đội vậy. "
Cô Lucinda đứng dậy và buộc cái đĩa lên đầu tôi. Tất cả chúng tôi cười ồ lên lúc Marcy chụp ảnh.
Taylor đứng lên, tay cầm cuốn sổ ghi chép và nói: "Mọi người chuẩn bị nghe xem Belly sẽ nói gi trong đêm tân hôn đây. "
Tôi vội kéo sụp cái mũ giấy xuống che mặt. Tôi
đã nghe qua về trò này. Phù dâu sẽ viết lại tất cả những câu cô dâu tương lai nói trong lúc mở quà.
"Ôi, đẹp quá!" - Taylor cảm thán một câu làm cả phòng cười khúc khích.
Tôi cố giật lại cuốn sổ tay nhưng câu ấy càng giơ cao hơn và đọc to: "Jeremiah sẽ thích lắm đây!"
Sau cuộc thi thiết kế váy cưới bằng giấy toilet, mọi người bắt dầu đứng dậy dọn dẹp. Sau khi mọi người về hết tôi mới đưa mẹ ra xe.
Tôi ngượng ngùng nói với mẹ: "Con cám ơn mẹ vì đã đến đây hôm nay. Điều này có ý nghĩa rất lớn đối vói con. "
Mẹ vén tóc tôi sang một bên cho khỏi che mắt rồi âu yếm nói: "Con là con gái mẹ mà. "
Tôi vòng tay ôm chầm lấy mẹ: "Con yêu mẹ rất, rất nhiều."
Tôi gọi điện cho Jeremiah ngay khi vừa lên xe và hét vào trong điện thoại: "Được rồi anh ơiiiii!" Thật ra chưa lúc nào là chúng tôi không được cả. Chúng tôi cũng vẫn lên kế hoạch tổ chức đám cưới như thường dù tôi có bỏ nhà đi và cãi nhau to với mẹ, nhưng có lẽ chính vì thế mà tôi thấy vô cùng hoang mang. Nhưng giờ có mẹ ở bên cạnh như thế này, cuối cùng tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Mọi lo lắng của tôi không còn nữa. Cuối cùng tôi cũng có cảm giác trọn vẹn. Tôi nghĩ mình có thể làm được chuyện này.
Tối hôm ấy tôi ngủ lại ở nhà. Anh Steven, mẹ và tôi cùng ngồi xem kênh hình sự, trong đấy có một phần dựng lại các vụ án thật. Cả ba me con gào rú ầm ĩ mỗi khi tới đoạn cao trào và ngồi ăn bim bim Fritos với chỗ bánh mứt chanh còn lại của mẹ. Cảm giác khi ấy thật thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top