Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nghịch Thiên Cải Mệnh (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Tiểu Bảo ở lại Tứ Cố Môn cũng đã một tháng. Quả thật như lời của Lý Tương Di nói cậu ở đây làm người hầu chính là như vậy, ngày nào cũng phải bị sai tới sai lui làm hết cái này đến cái kia, mỗi lần như vậy Tiểu Bảo đều tự chấn an mình, tự nhẩm với bản thân vì đại cuộc, vì đại cuộc rồi gượng mỉm cười đi làm. Nhưng thật chất cậu dù gì cũng là đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, lúc trước theo Lý Liên Hoa nên mới biết làm được vài việc nhà. Vả lại Tiểu Bảo hiện tại cũng đang là một đứa nhóc đương nhiên sự nghịch ngợm không thể thiếu. Họ bảo cậu nấu cơm, cậu sẽ nấu nhưng cơm có ăn được không thì tiểu thiếu gia không đảm bảo, họ bảo cậu rửa bát, cậu vẫn rửa nhưng nó còn nguyên không thì tùy tâm trạng. Nhổ cỏ quét sân cũng vậy, Tiểu Bảo vui thì sân vườn sạch sẽ, Tiểu Bảo không vui thì đến cái lá trên cây cũng bị cậu bứt trụi hết.

Một tháng ở đây chính Tứ Cố Môn bị cậu phá cho có phần loạn lên, vì một phần cũng muốn điều tra một số chuyện mà lấy cớ do lạ chỗ mà đi lầm hết phòng này đến phòng khác, lục hết chỗ này tìm đến chỗ kia. Khiến ai cũng tức giận nhất là bốn người Phật bỉ bạch thạch đã muốn đá cậu ra khỏi Tứ Cố Môn nhưng điều bị Lý Tương Di phản đối. Cũng có lần cậu đột nhập phòng của Thiện Cô Đao tìm kiếm xem ông ta rốt cuộc có đang âm mưu gì không thì lại bị bắt tại trận. Lúc đó cũng nhờ Lý Tương Di giải vây cho cậu. Nói vậy chứ Tiểu Bảo cũng bị bắt chép phạt cả trăm lần nội quy Tứ Cố Môn, còn bị bắt quét sân, nhỏ cỏ đền tội nữa. Cơ mà lúc đó Tiểu Bảo rất cảm động vì Lý Tương Di liên tục thiên vị cậu, giúp cậu, nhưng nhanh chóng Tiểu Bảo chỉ muốn bóp bóp chết y, do biết tin y làm vậy vì muốn giữ bộ mặt cho Tứ Cố Môn không muốn bên ngoài bàn tán Tứ Cố Môn ức hiếp trẻ con và quan trọng hơn y trước giờ cũng không chấp nhất với một đứa trẻ,

Với Lý Tương Di nghĩ vốn dĩ đứa trẻ nào không nghịch phá. Y cũng từng muốn vậy nhưng do quá khứ của y quá khắc nghiệt, từ nhỏ lang bạt đầu đường xó chợ đến khi được sư phụ nhặt về thì lao đầu vào luyện võ, đến sự tinh nghịch vốn có của trẻ con cũng biến mất. Lý Tương Di là nhìn thấy được sự hồn nhiên trong tính cách của Tiểu Bảo nên mới có chút thiên vị cậu.

Còn với Phương Tiểu Bảo một tháng ở đây cậu ngày ngày lẻn đi khắp nơi, nghe lén mọi ngóc ngách, mới thấy được dáng vẻ của Lý Tương Di mà mọi người đồn đại. Hình tượng của y quả thật không khác gì so với sự tưởng tượng của cậu lúc trước. Quả thật xứng danh là thần kiếm, người mà Phương Tiểu Bảo muốn bái làm sư. Cơ mà cậu cũng lại phát hiện, quả thật do còn trẻ nên Lý Tương Di có phần tự đại, ngạo mạn đúng với từ mà Lý Liên Hoa đã từ nhận xét về chính mình. Tiểu Bảo bây giờ mới thấm được, nhưng cũng không trách y được, chỉ mới mười mấy tuổi đã gòng gánh cả Tứ Cố Môn trên vai, đến bây giờ y 20 cũng chưa thể chia sẽ gánh nặng với ai. Việc y có chút lạnh lùng, ngạo mạn cũng là võ bọc mạnh mẽ để y che mắt người ngoài.

Hôm nay cũng như thường lệ Phương Tiểu Bảo chạy đến thư phòng của Lý Tương Di bám người. Mỗi ngày y đều phải giải quyết công việc của Tứ Cố Môn, giải quyết ổn thoả trưa lại về thư phòng xem án Bách Xuyên Viện, mỗi ngày cứ bận rộn như vậy, chỉ có thời điểm này chính là thời điểm y có chút rảnh rỗi ở phòng nên Phương đại thiếu gia đem điểm tâm đến quấn lấy y, mặc dù lúc đầu y cũng rất khó chịu, nhưng dần cũng không còn để tâm, mặc cậu muốn làm gì thì làm. Chỉ là cảnh cáo cậu đừng có gây phiền phức gì nữa cho y.

Chuyện mà Tiểu Bảo là người đem điểm tâm đến cho y thật ra là do cậu giành dựt được từ tay Kiều Uyển Vãn, nàng mới chính là người trước giờ chăm lo cho y. Nhưng từ khi Tiểu Bảo xuất hiện, cậu đã giành mất việc này. Chỉ cần có thời gian Lý Tương Di rảnh rỗi hay ở trong phòng đều thấy thêm bóng dáng một bạn nhỏ lắc lư bên cạnh. Đương nhiên không phải khi không Tiểu Bảo làm như vậy, nhưng nghĩ đến hiện giờ Lý Tương Di là đang yêu đương với Kiều Uyển Vãn đi, nghĩ đến đó cậu lại không vui, dù biết hiện tại y là Lý Tương Di không phải người cậu yêu nhưng dù sao cũng là cùng một người. Đương nhiên không thể trơ mắt nhìn y ân ân ái ái bên người khác. Cứ mặc kệ, Tiểu Bảo cứ bám theo y như vậy xem ai còn có cơ hội dòm ngó.

"Lý Tương Di ta đem điểm tâm đến cho huynh đây" Tiểu Bảo từ ngoài mở cửa ngang nhiên bước vào, thậm chí còn không thèm gõ cửa. Vào đến nơi thì để đồ ăn xuống bàn, còn mình chạy lon ton đến bên Lý Tương Di nãy giờ vẫn còn cầm cuộn sách trên tay, y cũng quá quen với hành động của đứa trẻ này rồi. Có muốn tức giận cũng hết hơi, nên cứ mặc kệ cậu muốn làm gì làm

Phương Tiểu Bảo cũng rất biết điều, biết rằng y đang bận nên không làm ồn, chỉ là ngồi bên cạnh chống hai tay lên cầm nhìn y. Khoảng thời gian này y đã thay đổi màu sắc y phục rồi, không còn tối ảm đạm như một tháng trước, hiện tại đây chính là phong thái Lý Tương Di trong tưởng tượng của câu. Y phục màu đỏ thích mắt, tóc buột lên cao, khuôn mặt quả thật rất đẹp. Cậu nhìn đến mê người

"Cơ mà không đẹp bằng Lý Liên Hoa của ta" Tiểu Bảo vô thức nói ra miệng mà không phát hiện Lý Tương Di đã đen mặt

"Không đẹp cái gì?, ai đẹp?"

"A...haha không có, không có gì ta...ta nói nhăn nói cuội thôi huynh đừng để ý...tiếp tục tiếp tục đi" tiểu thiếu gia chột dạ lập tức xua tay cười hì hì.

"Ngươi không có việc gì làm sao?. Cứ canh lúc ta rảnh rỗi là đến phiền ta?"

"Đâu có, ta nhiều việc làm lắm đấy. Huynh nói xem khắp cái Tứ Cố Môn rộng lớn như vậy ta quét dọn, giặt dủ, nấu cơm, ta đã làm xong mọi thứ từ sớm để kịp đến đây bầu bạn với huynh. Huynh xem tối ngày huynh lao đầu vào công việc, ăn cũng có lúc quên ăn, đều là ta nhắc nhở, thế nào thấy ta có đáng tin cậy không, có xứng là bằng hữu tốt không?" Tiểu Bảo mười đầu ngón tay nhịp nhịp vào nhau, mỉm cười nhìn Lý Tương Di chớp mắt cầu khen ngợi

"Ai là bằng hữu của ngươi. Từ khi nào ta để ngươi vào đây làm người hầu giờ đã trở thành bằng hữu?"

Tiểu Bảo nghe vậy liền bĩu môi " đồ vô tâm, người ta có năng lực như vậy, tố chất như vậy bảo huynh nhận ta làm đồ đệ huynh không nhận, bắt đi giặc đồ rửa chén, giờ đây chê người ta không có tư cách làm bằng hữu của huynh, đúng là đáng ghét"

"Ta cho ngươi ăn, cho ngươi ở, trong vòng một tháng nay ngươi chỉ còn thiếu chút nữa leo lên đầu ta cưỡi thôi bây giờ ở đây làm bộ mặt bị ta ức hiếp?" Lý Tương Di quả thật buồn cười với đứa trẻ này, vào Tứ Cố Môn được vài ngày đầu thì giả vờ khép nép, lễ phép, xong từ đó đến giờ nhóc con này quậy muốn nát Tứ Cố Môn của y, bị mọi người xách cổ hỏi tội, điều do y đứng ra giải quyết, lúc trước còn gọi y một tiếng Lý môn chủ, hai tiếng Lý môn chủ, những ngày gần đây cứ ba chữ Lý Tương Di thẳng tiến?, y cũng không biết tại sao mình lại nhẫn nại như vậy, khoan dung như vậy, nếu mà là người khác đã bị y đá bay khỏi đây từ lâu rồi

"Ta...ta làm gì có, huynh cứ đổ oan cho ta. Không thèm nói chuyện với huynh ta đi làm việc tiếp đây, nhớ ăn điểm tâm đấy" Tiểu Bảo chính là chột dạ, xong rồi đứng lên chuồng đi mất.

Lý Tương Di nhìn bóng dáng nhỏ đi mất mới trầm tư "Lý Liên Hoa rốt cuộc là ai?"

********

Tiểu Bảo ra tới bên ngoài, lại lén lén đi làm gì đó. Cậu ở đây cũng đã nghe loáng thoáng mối quan hệ của Lý Tương Di và Địch Phi Thanh ở thời không này rồi, cậu không biết nó có giống như chỗ cậu không. Nhưng dường như mối quan hệ rất tốt, Địch Phi Thanh cũng hay thường đến tìm Lý Tương Di uống rượu. Chỉ có điều cứ mười bữa nửa tháng sẽ gửi chiến thư đến thách đánh cùng Lý Tương Di, cả thiên hạ ai mà không biết. Lần này cũng vậy hôm qua cũng vừa hay Địch minh chủ gửi đến một chiến thư cho Lý môn chủ. Và quan trọng hơn Tiểu Bảo chắc chắn lần này là lần đại chiến Đông Hải trong truyền , cũng chính là ngày y bị hạ độc, và hơn hết nửa vài ngày sau Thiện Cô sẽ lợi dụng lúc đại hội giang hồ mà giả chết, khiến y khổ tâm tìm kiếm ông ta.

"Ta nhất định không để chuyện này xảy ra. Các ngươi đợi đó, những kẻ muốn làm hại Lý Liên Hoa từng người từng người bổn thiếu gia sẽ đòi lại hết".

Tiểu Bảo lén đi theo dõi Vân Bỉ Khâu, hắn chính là kẻ ra tay hạ độc y, đường đường là một trong bốn Phật Bỉ Bạch Thạch vậy mà vì sự ích kỷ của hắn đã khiến Lý Tương Di vĩnh viễn biến trên đời này. Cậu tuyệt đối không thể tha thứ

Đi đến phòng của Vân Bỉ Khâu Tiểu Bảo đúng lúc nhìn thấy hắn đang định đi đâu đó, nên đã đi theo sau, đến tận ngoài rừng cậu thấy hắn là đang nói chuyện với một nữ nhân, nhìn thoáng cậu cũng nhận ra là Giác Lệ Tiếu, ả ta đưa cho Vân Bỉ Khâu dường như là một lọ thuốc. Rồi hai người nhanh chóng tách ra đi mất, lúc này Tiểu Bảo mới suy xét

"Được lắm, hay lắm Vân Bỉ Khâu, lần này ngươi chết chắc " Phương Tiểu Bảo nhếch miệng cười rồi cũng xoay người trở lại Tứ Cố Môn.

Đến tận chiều là lúc Lý Tương Di dùng bữa, nhưng người đem thức ăn đến lại không phải Tiểu Bảo mà là Kiều Uyển Vãn. Cậu cũng không muốn đâu, khó chịu, suy tư lắm mới để nàng đem đến đó. Tại Tiểu Bảo còn bận xử lý đại sự nên đành mặc kệ.

********

"Môn chủ đừng trách ta, lần này huynh nhất định không được thắng Địch minh chủ, yên tâm sao đó ta sẽ đưa huynh thuốc giải" Vân Bỉ Khâu ngồi trong phòng vân vê lọ thuốc độc vừa lấy từ tay Giác Lệ Tiếu lúc nãy. Hắn cũng không muốn dùng chiêu này,nhưng vì người hắn yêu, Lý Tương Di đành phải chịu thiệt. Vân Bỉ Khâu là đợi đến tối sẽ đem rượu đến cùng y uống một ít, xem như chúc cho ngày mai y sẽ đại thắng Đông Hải.

"Ể ngươi đang cầm lọ gì vậy nhìn đẹp mắt thật, cho ta xem với" Vân Bỉ Khâu giật mình giấu vội bình thuốc khi Tiểu Bảo từ đâu mở cửa xong vào

"Viên Kiện Khang ngươi càng ngày càng không biết phép tắc. To gan vào phòng của ta mà không có lệnh?" Hắn tức giận quát khi nhìn thấy cậu tự tiện đi vào, còn ngang nhiên ngồi xuống bàn

"Ngay cả phòng của Lý Tương Di ta còn không gõ cửa mà xong vào, thì ngươi nghĩ ngươi là ai?"

Hắn bực tức với sự ngông cuồng của cậu mà đập bàn nói "Ta thật sự không biết tại sao môn chủ lại luôn bảo vệ một kẻ không biết điều như ngươi. Mau cút ra ngoài bằng không ta giết chết ngươi"

"Giết ta?. Ha, dựa vào ngươi" Tiểu Bảo chính là không nói nhiều, ra tay với hắn, Vân Bỉ Khâu chưa kịp phòng bị đã bị Tiểu Bảo điểm một huyệt đạo đứng bất động, bây giờ đánh nhau với hắn thì được đấy, nhưng Tứ Cố Môn nhiều người nhất định sẽ kinh động

"Khốn khiếp, mau giải huyệt đạo cho ta, rốt cuộc tên nhóc ngươi là ai, trà trộn vào Tứ Cố Môn bọn ta có mục đích gì" Vân Bỉ Khâu bị làm cho bất ngờ, hắn không tin được cậu có thể nhanh nhẹn tới mức đó, điểm ngay huyệt đạo khiến hắn không kịp trở tay.

"Câm miệng đi, ồn ào quá, ta đây đến Tứ Cố Môn chính là thay trời hành đạo đấy. Ta đường đường chính chính đi vào, trà cái gì mà trộn. Ngậm miệng ngươi lại nghe bổn thiếu gia chửi, đừng có lên tiếng nhứt đầu lắm" Tiểu Bảo tìm miếng vải trong phòng hắn nhét vô miệng, không phải cậu không muốn điểm huyệt câm, tại do lười.

Phương Tiểu Bảo ở trên người hắn lục tìm được lọ thuốc, đi lại ghế ngồi xuống cầm trên tay xăm soi. Chỉ một lọ thuốc nhỏ như này, đã khiến Lý Liên Hoa phải chịu đau đớn ngần ấy năm, quả thật đáng hận.

"Nhìn cái gì, trừng cái gì, ta móc mắt ngươi luôn đấy tin không?" Tiểu Bảo đặt lọ thuốc trên bàn, tiến đến Vân Bỉ Khâu đang bất mãn nhìn cậu.

"Uổng công Lý Tương Di xem ngươi là huynh đệ, uổng công người là một trong những trụ cột của Tứ Cố Môn, uổng công huynh ấy tin tưởng ngươi,vậy mà chỉ vì một nữ nhân mà độc ác muốn hạ độc y. Ngươi có biết vì sự ích kỷ của ngươi đã khiến cho một Lý Tương Di ngão nghễ trở nên yếu đuối, đau khổ như thế nào không hả. Chỉ vì sự ích kỷ của ngươi khiến huynh ấy phải đau khổ mười mấy năm.Vì ngươi mà trên giang hồ hoàn toàn mất đi một thần kiếm Lý Tương Di. Ngươi có còn xứng đáng làm người không hả. Ngươi có thấy hổ thẹn với huynh ấy không hả. Ngươi rất đáng chết, ngươi chính là đáng chết " Tiểu Bảo có phần mất bình tĩnh mà nắm cổ áo hắn liên tục đánh vào mặt hắn, lớn tiếng chửi. Vân Bỉ Khâu ngạc nhiên tại sao cậu biết hắn định hạ độc y, còn những lời nói của cậu nữa hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng bây giờ hắn vô phương phản khán, chỉ có thể mặc cho Tiểu Bảo trút giận.

"Đánh ngươi, hừ bổn thiếu gia cảm thấy tay mình dơ rồi" Tiểu Bảo xoa xoa bàn tay, sau đó kéo hắn lên, rồi lại đạp một cái khiến hắn ngã nhào ra đất đau đớn. Cậu đến bàn lấy lọ thuốc, rồi từ từ đến bên cạnh hắn ngồi xuống

"Vân Bỉ Khâu, ngươi có biết đây là độc gì không?. Là đệ nhất kỳ độc Bích Trà .Ngươi nghĩ mình sẽ có thuốc giải sao?. Ngươi nghĩ Giác Lệ Tiếu đó sẽ đưa ngươi thuốc giải sao?. Haha nực cười, ngu xuẩn. Vì sự ngu xuẩn của ngươi mà khiến Lý Liên Hoa của ta hằng đêm phải đau đớn, cuối cùng mất hết nội lực mới phải chết dưới tay Thiện Cô Đao. Hôm nay thù mới nợ cũ ta trả hết cho ngươi. Ta cho ngươi nếm thử tư vị của Bích Trà độc thế nào?. Đảm bảo khiến ngươi sống không bằng chết" Tiểu Bảo mở bịt miệng hắn ra, chưa kịp để hắn nói gì đã đổ hết độc dược vào miệng, ép hắn nuốt xuống, xong lại giải huyệt đạo cho hắn. Cậu đứng dậy nhìn Vân Bỉ Khâu dưới đất đau đớn ho sặc sụa, cố gắng moi thuốc từ trong cổ họng ra nhưng vô ít. Bản thân rất thoả mãn

"Hahha, cảm giác thấy thế nào?. Có dễ chịu không?"

"Đồ khốn, mau đưa thuốc giải cho ta"

Tiểu Bảo khinh bỉ nói "Thuốc giải?. Ha, độc này không phải ngươi chuẩn bị sao?, ta thì làm gì có thuốc giải?. Cơ mà yên tâm đi, ngươi chưa chết được đâu, mặc dù nói là kỳ độc nhưng cũng phải khiến ngươi đau đớn vài ngày rồi mới tắt thở chứ đúng không.?"

"Ực... ngươi đừng...đắc ý...." hắn bị độc xâm nhập, thân thể đang cố chống chịu. Cố gắng dùng nội lực ép độc nhưng hoàn toàn không được.

Tiểu Bảo ngồi đó nhìn hắn mặt mày xanh xao, trán tầng tầng mồ hôi vận công. Cảm thấy nực cười, ngay cả Lý Tương Di còn không thể ép độc ra, tên võ công tầm thường như hắn có thể sao?. Cơ mà Lý Tương Di nhờ có Dương Châu Mạn mà khắc chế được độc, cố gượng sống đến hơn mười năm. Vân Bỉ Khâu thì khác, hắn võ công hiện tại không quá cao, làm sao chịu nổi độc tố, chỉ cùng lắm Bích Trà độc sẽ không khiến người chết liền, mà ăn sâu vào kinh mạch, lục phủ ngũ tạng nát hết mà chết. Phương Tiểu Bảo chính là muốn như vậy, muốn nhìn hắn từ từ đau đớn mà chết.

"Không cần tốn công nữa đâu. Ngoan ngoãn đợi chết đi, cũng đừng nghĩ ai sẽ cứu được ngươi. Vì không ai biết ta làm gì ngươi đâu. haha" Tiểu Bảo không để Vân Bỉ Khâu phản khán mà đánh ngất hắn. Lôi sọc một đường về phòng cậu, cậu ở đây đủ lâu nên biết gần tối sẽ ít người qua lại. Thậm chí phòng của Tiểu Bảo cũng khuất sâu, ngoài cậu ở thì không ai thèm đến.Nên đem hắn về trói lại nhét vào một ngóc khuất trong phòng, cẩn thận dù có người bước vào nhìn quanh cũng sẽ không bị phát hiện. Tiểu Bảo phủi phủi tay, đá đá hắn vài cái, sau đó xem như không có chuyện gì, tung tăng vui vẻ chạy ra ngoài đi tìm Lý Tương Di.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top