Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tìm kiếm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên nằm trên giường đôi mắt to tròn chớp chớp, hai tay níu chăn che ngang khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn, hơi thở có phần loạn lên. Suy nghĩ gì đó một lát lại bật người ngồi dậy ngơ ngẩn.

"Nằm mơ, là mơ sao?" Tiểu Bảo trong lòng nghi hoặc, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Sáng sớm cậu đã chạy khắp trước sau Liên Hoa lâu tìm kiếm, hoàn toàn không có bóng dáng ai khác ngoài cậu, Tiểu Bảo lúc đó hoảng sợ chạy nhanh lại giường cầm chăn chùm kín người, cố gắng rút thật sâu người lại, muốn biến bản thân nhỏ tới mức người khác đều không phát hiện sự tồn tại của cậu. Từ sau Lý Liên Hoa rời đi đứa trẻ sợ hãi mọi thứ xung quanh, cậu sợ mọi người sẽ bắt cậu rời khỏi chỗ này, sợ những kẻ có giả tâm khác đến cướp Liên Hoa lâu mà y để lại. Mỗi đêm đều mơ thấy Lý Liên Hoa có khi sẽ ôn nhu cưng chiều cậu, có khi lại tức giận chất vấn tại sao không giữ được nhà cho y, nói cậu vô dụng, nói cậu không xứng cùng y bên nhau. Tiểu Bảo lúc đó chỉ có thể cố gắng đau khổ vùng vẫy, cuối cùng mở mắt ra vẫn là không gian tối tâm trong căn lầu, cậu chỉ biết trốn trong chăn mới cảm giác an toàn.

Không phải tự nhiên tinh thần Tiểu thiếu gia trở nên bất ổn như vậy. Sau khi Lý Liên Hoa rời đi, tại bãi biển hôm đó cậu mong muốn mọi người giúp mình tìm kiếm y, chỉ là trong số đó có những kẻ vui sướng vì y hoàn toàn biến mất, có kẻ tiếc nuối nhưng toàn dối trá, những người thật lòng muốn tìm y chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ngay cả người trong Tứ Cố Môn, Bách Xuyên Viện thậm chí là Kiều cô nương chỉ nổ lực tìm kiếm y vài tháng đầu rồi hoàn toàn từ bỏ. Thiên Cơ Đường Hà đường chủ cũng không muốn nhúng tay vào còn dự định bắt cậu về nhà, nhưng Tiểu Bảo van xin họ đến đáng thương cuối cùng vẫn mềm lòng thuận theo cậu tìm kiếm y được gần một năm, đến sau cùng chỉ còn lại ma đầu Địch Phi Thanh kiên nhẫn cùng cậu tìm kiếm Lý Liên Hoa. Tiểu Bảo lúc đó chỉ biết bất lực cũng không thể trách họ, cũng do Lý Liên Hoa trốn quá kỹ căn bản đi khắp thế gian cũng không tìm được y.

Nhưng nếu chỉ như vậy cũng chưa đủ để một thiếu niên dương quang vô lo vô nghĩ như cậu trở nên bấn loạn, chỉ là trong một năm đầu những kẻ ganh ghét Lý Tương Di và có giả tâm với y, biết được y còn sống thậm chí trúng độc sắp vong mạng, bây giờ còn từ bỏ mọi thứ mà đi chỉ để lại bên người một toà lầu tinh xảo, những kẻ đó tuy hả dạ, dù không tận tay giết được y, không tận mắt nhìn thấy y chật vật thế nào, nhưng vẫn muốn phá hủy thứ y thuộc về y, mà không ngần ngại tìm đến Liên Hoa lâu gây rối động thủ. Phương Tiểu Bảo lúc đầu còn đối phó được với họ, chỉ dần dần một bên phải giữ gìn Liên Hoa lâu một bên phải tìm kiếm Lý Liên Hoa, cơ thể cậu đã sớm không chịu được, do vậy bệnh tim cũng từ đó tái phát trở lại. Thậm chí những kẻ đó không những có dã tâm hủy hoại đi thứ cuối cùng Lý Liên Hoa để lại cho cậu mà còn có ý đồ bất chính với cậu. Thiếu trang chủ Thiên Cơ Đường ai ai cũng biết thiếu niên lớn lên mài rậm, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, đặc biệt cặp mắt to tròn khiến người ngoài nhìn vào liền động tâm. Mặc dù thiếu gia cao quý những kẻ đó cũng không muốn động vào nhưng một mỹ nhân giữa rừng sâu như vậy ai lại không mê mẫn. Có một lần Tiểu Bảo vì quá mệt mỏi lại có người đến gây rối, thiếu chút nữa tiểu thiếu gia đã không chống cự lại được cũng may lúc đó đại ma đầu xuất hiện kịp thời tiễn hai tên đê tiện chán sống kia, vứt xác khỏi Liên Hoa lâu cứu cậu. Chỉ là khi hắn nhanh chân quay lại vào trong, nhìn thấy tiểu thiếu gia hai mắt vô hồn, đầu tóc rối tung, y phục có phần không chỉnh tề, bất lực ôm đầu gối tuy viền mắt đã ửng đỏ nhưng tuyệt đối không rơi lệ. Địch Phi Thanh trong lòng dâng lên cổ khó chịu chua xót, đến bên cạnh khoác y phục lên người đứa trẻ. Từ đó về sao hắn thường xuyên ở lại Liên Hoa lâu chiếu cố bạn nhỏ, cũng không còn kẻ nào dám đến quấy rầy cậu nữa, nhưng có lẽ từ ngày đó tinh thần Tiểu Bảo nhiều lúc trở nên bất ổn, cũng có lẽ những điều xảy ra quá mức chịu đựng của một đứa trẻ, khiến cậu tự tạo cho mình một lớp phòng vệ, đem một số ký ức không muốn nhớ tới chôn sâu vào một góc nhưng lại vô tình đem theo tên gọi hình dạng của Lý Liên Hoa lãng quên.

"Tiểu Bảo sao lại khóc, mơ thấy ác mộng sao, ngoan đừng khóc, nói ta biết là ai làm Tiểu Bảo uất ức?"

Đang mãi mê ngẩn ngơ đứa trẻ bị âm thanh nhẹ nhàng kéo về thực tại, cậu ngơ ngác nhìn người trước mặt, như không tin vào mắt mình,hai mắt to tròn liền nhắm lại rồi mở ra cứ như vậy liên tục nhiều lần làm Lý Liên Hoa lại càng lo lắng hơn

"Tiểu Bảo đau ở đâu sao?. Nói ta biết, Tiểu Bảo khó chịu lắm sao" Lý Liên Hoa có chút gấp gáp lại vô cùng nhẹ nhàng lật người cậu qua lại xem xét. Lúc nãy vì Tiểu Bảo ngủ say y tranh thủ ra chợ mua ít đồ rồi nhanh chân dùng Bà Sa Bộ về nhà, vừa vào lại thấy đứa trẻ trên giường hai mắt ửng đỏ, trên mặt còn đọng lại nước khiến y hốt hoảng đến lay cậu.

"Lý Liên Hoa hức là mơ sao...hức huynh...huynh...làm..ơn..mơ cũng được...hức huynh đừng đi nữa có được không...có cũng mang ta theo...đừng bỏ ta...ta..sợ lắm..huynh trốn thật kỹ..ta không tìm được huynh...ta sợ" Tiểu Bảo càng khóc lợi hại hơn ôm chầm lấy y, dù là mơ cậu cũng muốn vĩnh viễn ở lại. Chỉ có trong mơ Lý Liên Hoa mới trở về gặp cậu, dù y ôn nhu cũng được, tức giận cũng được, dù y có nói lời cay độc mắng cậu cũng được chỉ cần là Lý Liên Hoa thì Phương Tiểu Bảo đều cam tâm tình nguyện, cậu chỉ muốn y giữ lại cậu đừng đẩy cậu ra ngoài, bên ngoài toàn kẻ xấu Tiểu Bảo thuần khiết ngây thơ căn bản đấu không lại họ.

"Tiểu Bảo ngoan, không phải mơ là thật, ta trở về rồi, Lý Liên Hoa ta không đi nữa, ở đây, mãi bên cạnh Tiểu Bảo có được không, đừng sợ, đừng sợ" Lý Liên Hoa vỗ vỗ lưng trấn an cậu, trong lòng lại có chút khó hiểu, chỉ mới ngủ qua một đêm tâm lý đứa trẻ này lại loạn lên rồi. Chỉ là Lý Liên Hoa nhớ đến gì đó trong lòng có tia vui mừng, mong đợi, nhẹ nhàng gỡ cậu ra khỏi người

"Tiểu Bảo nhận thức ta?"

Cậu không để tâm đến câu hỏi của y chỉ nghe y nói là thật, y đã trở về, cậu không phải mơ, Tiểu Bảo lại lần nữa ngốc lăng nhìn y mà hỏi "Trở về?"

"Phải ta đã trở về, không tin Tiểu Bảo sờ ta thử xem...ây đau..sao lại nhéo ta". Lý Liên Hoa cười khổ nhìn cậu chỉ thấy tiểu thiếu gia chưa để y nói hết cậu liền run rẩy tay đưa lên mặt y nhéo một cái mạnh, khiến y giật mình không kịp chuẩn bị

"Đau?, vậy là thật, Lý Liên Hoa thật sự trở về" Tiểu Bảo vui mừng réo lên lại lần nữa ôm chầm lấy y, rồi ủy khuất mắng người " Lý Liên Hoa đáng ghét, hứa hẹn với ta rồi lại bỏ ta đi, lại gạt ta...huynh có biết ba năm qua ta tìm huynh cực khổ thế nào không..huynh không đi luôn đi về làm gì... đáng ghét xú Liên Hoa...ai cũng bắt ta từ bỏ , ai cũng nói huynh chết rồi...ta đều không tin vẫn luôn đi tìm huynh...nhưng họ cứ bên tai ta nói huynh không còn nữa, huynh có biết ta...ta.. có lần suýt tin không hả...hức nhưng ta không ngốc như vậy. Không bị họ ảnh hưởng vẫn đi khắp nơi tìm tung tích của huynh....hứcc.. huynh còn biết vì giữ Liên Hoa lâu của huynh mà ta...ta..." Nói đến đây Tiểu Bảo không muốn nói tiếp, ôm càng chặt Lý Liên Hoa nức nổ.Còn Y đau lòng siết chặt lấy cậu an ủi, quả thật Lý Liên Hoa y làm tổn thương đứa trẻ này quá nhiều rồi, nếu biết trước đã không sớm từ bỏ thậm chí...thậm chí từ sớm không nên cùng cậu hứa hẹn.

"Xin lỗi tất cả là ta sai, Tiểu Bảo ta nói lời xin lỗi đã rất nhiều rồi. Ta hiểu dù nói cả trăm cả vạn lần cũng không hết lỗi lầm của ta, nhưng Tiểu Bảo Lý Liên Hoa ta đây dùng nửa đời còn lại bù đắp cho ngươi có được không?. Lần này không gạt ngươi nữa thật sự sẽ không tách khỏi Tiểu Bảo, ai cũng đừng hòng đưa ta rời khỏi ngươi. Tin ta được không" Lý Liên Hoa biết dù có nói xin lỗi, dùng lời dỗ dành âu yếm thế nào cũng không thể xoa dịu được ba năm đau khổ của Tiểu Bảo, chỉ là từ nay y muốn dùng hành động, chỉ hành động thiết thực mới khiến bóng ma trong lòng Tiểu Bảo biến mất, bù đắp lại những tháng ngày cậu vì y chịu đựng cô đơn.

"Lão hồ ly huynh rõ biết còn hỏi...dù huynh lừa ta bao lần không phải ta đêù tin huynh sao?. Ta nguyện ý tin huynh nhưng Lý Liên Hoa chỉ là lần này nếu huynh lại gạt ta nữa, Phương Tiểu Bảo ta chỉ sợ bản thân sẽ không còn chịu nổi nữa, tim ta đau đủ rồi"

"Không gạt, là thật, ta đã trở về, ta thương tiếc Tiểu Bảo, sẽ không làm ngươi phải đau nữa"

Cậu càng vùi sâu vào lòng y chấp thuận "Ưm"

"Chỉ là ta có chút tiếc nuối" y đột nhiên thở dài, tay vẫn không ngừng vỗ về trẻ nhỏ. Khiến Tiểu Bảo trong lòng y khó hiểu đẩy y ra nghi hoặc hỏi

"Huynh tiếc nuối gì a"

Lý lão hồ ly lại nghiêm trọng nhìn cậu "Tiểu Bảo nhớ ra ta rồi"

"*Gật* ưm, nhớ, ta nhận thức được huynh...xin lỗi vì đã quên huynh" cậu nhìn mặt y không vui, có lẽ giận cậu đã quên mất dáng vẻ của y, cậu vốn dĩ không muốn vậy, chỉ là tự tạo cho mình khoảng không an toàn lại vô tình khoá lại hình dáng của y. Tiểu Bảo không dám ngẩng mặt nhìn y chỉ biết cúi gầm mặt hai tay xoa xoa vạt áo nhìn như đứa trẻ bị bắt tội trong vừa đáng thương vừa đáng yêu. Lý Liên Hoa đã sớm không nhịn được cười nhưng vẫn giữ khuôn mặt có phần lạnh mà chọc bạn nhỏ

Y giả vờ ôm ngực đau khổ "Tiểu Bảo không nhớ ta, thật sự ta rất đau lòng a"

"Xin lỗi" tiểu thiếu gia nghe vậy càng cuối thấp đầu, môi bị y tự gặm muốn cho bật cả máu.

"Ây da mặc dù ta có điểm đau lòng nhưng ta lại tiếc nuối hơn bây giờ Tiểu Bảo nhớ ra ta lại quay về gọi ta Lý Liên Hoa, không còn nghe được Tiểu Bảo gọi ta là Hoa Hoa, cảm thấy thật tiếc nuối a" Lý Liên Hoa cười cười quan sát đứa trẻ, lúc cậu chưa nhận thức y luôn miệng gọi y là Hoa Hoa, lời gọi mang theo giọng điệu làm nũng nghe rất êm tai. Mặc dù gọi y là Lý Liên Hoa đã êm tai lắm rồi nhưng khi gọi y là Hoa Hoa giọng Tiểu Bảo càng mềm mại mang theo tí trẻ con càng khiến tâm Lý Liên Hoa vui sướng.

"Hả?...huynh...hừ" Tiểu Bảo hiểu ra được là y đang chọc mình liền có chút nổi giận ngẩng đầu lên trừng y.

Lý Liên Hoa lại cưng chiều ôm lấy cậu không quen nói thêm"Ây gọi ta thêm tiếng Hoa Hoa có được không?"

"Không thèm, ai...ai muốn gọi huynh như vậy...lão hồ ly" Tiểu Bảo tuy ngoài miệng mắng người nhưng trong lòng đã ấm lên rất nhiều, tuy vẫn chưa hết bàng hoàng nhưng cậu có thể chắc chắn được Lý Liên Hoa thật sự trở về...y thật sự trở về bên cạnh cậu. Chỉ là chưa kịp đáp ứng gọi y một tiếng liền bị hành động của t làm sợ hãi.

Tiểu Bảo hoảng hốt khi y đặt cậu xuống giường, cả người y thì chồng phía trên cậu, tay vuốt ve cánh môi lúc nãy bị cậu tự cắn có phần sưng lên " ưm...Lý Liên Hoa huynh...huynh định làm gì?"

"Tiểu Bảo lại không ngoan, sau này không được tự làm mình bị thương " y đau lòng xoa nhẹ môi cậu, từ nay y tuyệt đối không để kẻ nào tổn thương đến cậu, ngay cả y cũng không thể.

"Ân..ta..ta biết rồi.. huynh huynh mau đứng dậy...ta..ta" Tiểu Bảo có chút hoảng loạn muốn đẩy y ra nhưng Lý Liên Hoa sức lực thế nào?. Độc đã giải nội lực hoàn toàn khôi phục, đối với Lý Tương Di mười ba năm trước càng mạnh hơn, bây giờ Tiểu Bảo yếu ớt căn bản không xê dịch được y.

Lý Liên Hoa vẫn cứ nghĩ cậu đang ngượng ngùng nên vẫn trêu chọc "Sao vậy, ba năm mới gặp lại Tiểu Bảo không nhớ phu quân sao?" Vừa nói tay y lại cởi y phục của cậu. Lần này khiến Tiểu Bảo càng hoảng loạn hơn giãy dụa la hét cố đẩy y ra

"ĐỪNG MÀ...BUÔNG RA ĐỪNG CHẠM VÀO TA MÀ...HỨC LÀM ƠN...BỎ RA..BỎ RA" tiểu thiếu gia đấm đá tay chân loạn xạ muốn thoát khỏi, nước mắt không ngy rơi ướt khuôn mặt làm Lý Liên Hoa ngây người sợ hãi dừng lại

"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo không chạm ta không làm, xin lỗi, xin lỗi bảo bối bình tĩnh...bình tĩnh" Y cố găng kìm chế đứa trẻ,y không biết trò đùa của mình khiến cậu hiện giờ trong đầu hiện lại đoạn ký ức không muốn nhớ tới, thân thể theo bản năng liền càng dãy dụa kịch liệt, không phân biệt được người trước mặt là Lý Liên Hoa mà liên tục la khóc muốn trốn thoát.

"LÀM ƠN THA...HỨC LÝ LIÊN H..OA CỨU...HỨC TIỂU BẢO SỢ...BỎ TA RA...HỨC...ĐỪNG MÀ KHÔNG MUỐN"

"Tiểu Bảo ta là Lý Liên Hoa, nhìn ta , Tiểu Bảo bình tĩnh, ngoan... Tiểu Bảo" Lý Liên Hoa càng nói, càng cố giữ cơ thể cậu không giãy dụa nhưng hoàn toàn vô ít, tiểu thiếu gia ngày càng hét lớn hoảng loạn đẩy y ra, không nhận biết được người trước mặt là ai, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đụng chạm vây giữ. Lý Liên Hoa không còn cách nào khác đành đánh ngất cậu, sao đó đau lòng ôm lấy người siết chặt trong vòng tay

"Tiểu Bảo"

Y đặt đứa trẻ yên ắng trên giường, vuốt nhẹ mặt cậu " Tiểu Bảo còn có chuyện trong ba năm nay ngươi trải qua ta chưa biết sao?"

Y cẩn thận đắp chăn cho cậu rồi quay người ra ngoài. Lúc sáng y có gửi tín hiệu đến Kim Uyên Minh lúc này Địch Phi Thanh cũng đã ở trước cửa đợi y

"A Phi kể ta nghe ba năm nay của Tiểu Bảo có được không?. Ta đã bỏ lỡ nhiều điều, ta không muốn khiến Tiểu Bảo đau thêm lần nào nữa"

"Nổi đau tiểu tử đó trải qua không phải đều xuất phát từ ngươi sao?" Địch Phi Thanh nhàn nhạt ngồi xuống hướng bên trong nhìn lướt qua đứa trẻ, im lặng một lát rồi quyết định nói mọi chuyện.

Sau thời gian hắn nói hết sự tình Lý Liên Hoa hoàn toàn không nói gì chỉ yên lặng lắng nghe,nhưng đại ma đầu có thể nhìn thấy được biểu cảm của y, có lúc là đau lòng, có lúc hạnh phúc ấm áp,có lúc tự trách, có lúc hai mắt đỏ ngầu tức giận thậm chí cốc trà cũng bị y dùng nội lực khiến thành khói bụi. Chỉ là hiện tại hắn biết lần này Lý Liên Hoa trở lại sẽ không rời đi nữa, đứa trẻ kia cũng không cần hắn chiếu cố mà có thể hưởng được hạnh phúc yêu chiều, khiến hắn an tâm. Cuộc đời của Địch Phi Thanh lớn lên trong hoàn cảnh đao kiếm chém giết nhau mà tồn tại, đối với hắn bằng hữu là phù du,chỉ khi hai này xuất hiện hắn mới hiểu cảm giác có người quan tâm lo lắng là thế nào. Hắn đời này có hai chấp niệm ngoài võ thuật ra thì còn lại chính là hai con người này. Hắn không muốn nhìn thấy một trong hai đau khổ. Hắn của mười ba năm trước đuổi theo Lý Tương Di so bì kiếm thuật, hắn của ba năm trước chạy theo Phương Đa Bệnh chiếu cố bảo vệ cậu. Còn Địch Phi Thanh của hiện tại và tương lai chỉ muốn thống khoái cùng họ bình an sống đến cuối đời.

"Lý Liên Hoa con đường lúc trước ngươi chọn là đúng hay sai thì trong lòng ngươi hiểu rõ nhất. Chỉ là đứa trẻ đó ngươi phải chịu trách nhiệm cả đời, đừng bỏ xuống nó nữa"

"Đa tạ Địch minh chủ thời gian qua chiếu cố nhà ta Tiểu Bảo. Lần sau sẽ cùng ngươi luận võ" Lý Liên Hoa lấy lại tinh thần hướng Địch Phi Thanh đang tiêu soái bước đi mà hành lễ. Lý Tương Di kiêu ngạo, Lý Liên Hoa cũng thế ngoài sư phụ,sư nương muốn y hành đại lễ với người khác thì không thể nhưng riêng người trước mặt y đã nợ hắn rất nhiều. Sau khi tiễn Địch Phi Thanh rời đi, Lý Liên Hoa lại vào trong đến bên giường nhìn đứa trẻ

"Tiểu Bảo chịu khổ nhiều rồi. Bảo bối có ta ở đây rồi sẽ không kẻ nào có thể làm tổn thương ngươi, ta đã nói rồi ngay cả ta cũng không thể"

Mặt trời lại lần nữa lên cao, trong Liên Hoa lâu hai thân ảnh vẫn còn say giấc trên giường, chỉ qua một lát thiếu niên đang trong lòng nam nhân cọ quậy muốn tỉnh. Tiểu Bảo thức dậy đã thấy mình đang nằm trong vòng tay một người,chưa kịp hoảng đã ngửi thấy mùi sen quen thuộc nên mới an tâm ngẩn đầu nhìn y. Tiểu Bảo nhìn Lý Liên Hoa say đắm, đầu ngón tay hết chạm vào mắt lại đến mũi cuối cùng môi vuốt nhẹ lại bị bàn tay bắt lấy

"Nghịch ngợm" Lý Liên Hoa nhẹ nhàng mắng yêu cậu

"Hoa Hoa thật đẹp, ta chạm vào phu quân của mình có gì mà nghịch ngợm" Bàn tay này bị Lý Liên Hoa nắm lấy, cậu lại dùng bàn tay còn lại sờ mặt y.

"Tiểu Bảo gọi ta là gì?" Lý Liên Hoa liền mở mắt nhấc Tiểu Bảo để cậu nằm trên người y.

Tiểu Bảo thích thú nhìn y cười , tư thế càng dễ cho cậu nhìn ngắm y "Hoa Hoa a~, không phải hôm qua huynh muốn ta gọi sao Hoa Hoa"

"Ừm sau này cứ gọi như vậy. Được rồi không nghịch nữa, thức dậy thôi, ta nấu đồ ăn sáng cho ngươi" Lý Liên Hoa vui vẻ bật dậy đỡ lấy cậu bế xuống, y chỉ sợ còn tiếp tục nữa y sẽ nhịn không nổi. Lý Liên Hoa không muốn lại làm Tiểu Bảo nhớ đến ký ức đáng chết đó.

"Lý Liên Hoa đừng đi" Tiểu Bảo nhìn thấy y muốn rời đi lại hoảng sợ, có phải hay không hôm qua cậu phản ứng mạnh mẽ như vậy khiến y chán ghét rồi

"Ngốc à ta không bỏ đi, chỉ muốn nấu cơm thôi. Tiểu Bảo phải ăn cơm, hôm qua đến giờ chưa có gì ở trong bụng rồi, nghe lời ta đi nấu chút gì đó ngươi ăn, còn uống thuốc" Lý Liên Hoa vỗ tay cậu trấn an, biết được đứa trẻ này nghĩ y muốn rời đi nên sợ hãi

"Ta...ta muốn theo"

"Được theo, mau mang giày rửa mặt rồi cùng ta làm cơm ba" Y ôn nhu trả lời,sau đó giúp cậu quần áo chỉnh tề, cả hai cùng nhau vào bếp

Ăn xong bữa cơm đó, Lý Liên Hoa lại dỗ dành Tiểu Bảo uống thuốc, lúc trước không có y cậu chỉ cố nhịn để uống thuốc đắng, bây giờ y quay lại, Tiểu Bảo liền trở về tính tiểu thiếu gia cần người hống. Lý Liên Hoa lại rất tình nguyện làm, y ra sức nhỏ nhẹ dỗ dành, Tiểu Bảo vừa uống xong y lập tức để vào miệng cậu viên kẹo làm Tiểu Bảo vui vẻ hưởng thụ.

"Hoa Hoa là tốt nhất" Tiểu Bảo lại theo thói quen ôm lấy cổ y dụi dụi.

Y sủng nịnh đỡ lấy cậu "Tiểu Bảo là ngoan nhất"

"Ưm ưm"

"Tiểu Bảo à vài ngày nữa cùng ta về Vân Cư Các ra mắt sư phụ sư nương có được không?" Lý Liên Hoa mấy ngày nay vì tinh thần cậu không ổn định nên chưa đề cập đến việc tại sao y giải được độc cũng như chưa nói cho cậu sư phụ y vẫn còn sống, hôm nay Tiểu Bảo ổn định hơn rồi y mới lựa lời nói rõ.

"Ân về gặp sư bà bà sao?" Tiểu Bảo tròn xoe mắt ngây ngô hỏi y.

"Tiểu Bảo là sư nương" Lý Liên Hoa không vui chỉnh lại cách gọi

"Ưm sư...sư nương"

Lý Liên Hoa hài lòng xoa đầu cậu "Ngoan. Ừm về gặp bà ấy, với lại sư phụ ta vẫn còn sống" Lý Liên Hoa nhìn đứa trẻ kinh ngạc khi biết sư phụ y còn sống mà ôn nhu ôm lấy cậu, giải thích cũng như kể về ba năm qua của y.

"Vậy độc huynh giải được là do sư tổ, hay quá thật may mắn"

"Hửm" Lý Liên Hoa nghiên đầu nguy hiểm nhìn cậu

"A...sư..sư phụ hì hì" Tiểu Bảo chột dạ nhìn y rồi ngượng ngùng sửa lại cách gọi.

Lý Liên Hoa trước giờ chưa hề muốn Tiểu Bảo nhận mình làm sư phụ, lúc trước Lý Tương Di có thể có ý định đó, nhưng Lý Liên Hoa thì không, y muốn Tiểu Bảo gọi y phu quân thay gì hai tiếng sư phụ. Làm gì có lẽ thường sư phụ lại lấy đồ đệ của mình. Vả lại Tiểu Bảo gả cho y nên gọi Tất Mộc Sơn là sư phụ là điều hiển nhiên.

"Ừm lúc ta biết sư phụ còn sống ta rất vui mừng, lúc đó ta mới nhận ra được thì ra ông trời vẫn không quá bạt đãi ta, mặc dù lấy đi của ta vài thứ nhưng trả lại cho ta những người trân bảo, đặc biệt là ngươi Tiểu Bảo, ngươi là bảo bối tâm can của ta. Bây giờ ta có cơ hội sống thêm lần nữa, ta sẽ sống thật tốt vì như vậy mới giữ Tiểu Bảo mãi mãi bên người" cũng có câu nói, ông trời lấy đi thứ bạn đang có, không phải là do bạn không xứng mà bởi vì bạn xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn. Ông trời chỉ lấy đi những điều đã không còn cần thiết đối với bạn nhưng đổi lại sẽ mang đến bên cạnh bạn điều quý giá nhất,và những điều đó cần bạn cả đời này trân trọng yêu thương. Lý Liên Hoa cũng như vậy y đánh mất đi tiền tài, đỉnh cao danh vọng nhưng đổi lại có được ái nhân bên người.

"Ưm Hoa Hoa cũng là người quan trọng của ta. Là người Tiểu Bảo yêu yêu nhất" cậu càng rút sâu vào lòng y nỉ non, cuộc đời sau này của cậu nhất định sẽ hạnh phúc, bây giờ cậu chỉ mới 21 tuổi, còn quá nhỏ để trải qua những tổn thương đau khổ, nhưng bây giờ đã có Lý Liên Hoa, y yêu cậu như vậy, nâng niu cậu như vậy, cưng chiều cậu như vậy. Những uất ức phải chịu cũng đã không còn quan trọng, chỉ cần có Lý Liên Hoa cuộc sống Phương Tiểu Bảo sẽ luôn bình an, vui vẻ.

Ôm cậu thoả mãn rồi, Lý Liên Hoa muốn đưa cậu ra ngoài dạo một chút, ở trong nhà lâu cũng ngột ngạt, không tốt cho tinh thần của đứa trẻ "Ngoan chúng ta ra ngoài dạo một lát được không?. Ta cùng Tiểu Bảo xuống trấn mua kẹo"

"Ưm đi đi"

Hai người nắm tay cùng nhau đi dạo, tâm tình hôm nay của Tiểu Bảo càng thêm vui vẻ, gạt bỏ đi những muộn phiền. Trên phố tuy đông người tấp nập nhưng trong mắt họ chỉ tồn tại đối phương. Một ngày cứ thế lại trôi qua trời đã sập tối, sau khi trở về Liên Hoa lâu, y để Tiểu Bảo tắm trước , giúp cậu lau khô tóc, ấn cậu trên giường quấn chăn nhưng cái kén rồi Lý Liên Hoa mới yên tâm bắt đầu ngâm mình. Tiểu thiếu gia ngồi trên giường nãy giờ cứ ngốc nghếch suy nghĩ, một lát lại nhìn vào tấm bình phong phía xa dáng người Lý Liên Hoa thấp thoáng bên trong khiến cậu vừa hạnh phúc cũng vừa lo sợ. Cậu và y xa nhau đã lâu như vậy nếu như nói không muốn thân cận là nói dối, nhưng bóng ma trong lòng Tiểu Bảo vẫn còn, cậu thật sự sợ nếu như mình bị ép buộc, nhưng cậu không thể cứ như vậy chẳng lẽ cả đời này vì cậu ám ảnh mà để Lý Liên Hoa chịu thiệt. Vả lại cậu vẫn chưa biết A Phi đã kể hết cho Lý Liên Hoa, cậu vẫn sợ nếu cậu cứ phản kháng làm y nghi ngờ, để y biết được sự thật có hay không sẽ chê cậu không sạch sẽ không cần cậu nữa, nghỉ đến đây nước mắt lại muốn rơi xuống nhưng cố găng nén lại

"Không được, ta không thể để Hoa Hoa biết chuyện nhất định không thể"

"Đang nghĩ gì đấy Tiểu Bảo"  Lý Liên Hoa đã ra ngoài, trên người vẫn còn hơi ẩm của nước, y chỉ mặc một lớp y phục bên trong màu nâu nhạt, vì cũng sắp đi ngủ nên không muốn phải mặc nhiều để làm gì.

Từ khi y bước ra Tiểu Bảo ở trên giường cứ nhìn chằm chằm y không rời, nhìn Lý Liên Hoa như vậy thật sự rất mê hoặc nha, phu quân của cậu không hổ danh là đệ nhất nam nhân a. Đến khi Lý Liên Hoa lại gần gọi thì cậu mới khôi phục bình thường

"Trên người ta có gì sao?. Tiểu Bảo lại nhìn như vậy" y mỉm cười chỉnh chỉnh lại cổ áo có phần lộ ra của cậu, nước da trắng nõn lộ ra thật sự khiến người ta không cầm lòng được. Nhưng không được cũng buộc phải được, y không muốn Tiểu Bảo tổn thương cả tâm lý lẫn thể xác.

Tiểu Bảo vẫn ngơ ngẩn nhìn y, vô thức trả lời "Hoa Hoa đẹp ta không thể nhìn sao"

"Được đương nhiên là được ta là của Tiểu Bảo, ngươi muốn nhìn bao lâu cũng được, nhưng mà muộn rồi tới giờ đi ngủ rồi, ngoan nằm xuo...ưm... Tiểu..B.ảo" Lý Liên Hoa chưa kịp nói xong đã cảm nhận được môi mình chạm đến thứ gì đó mềm mại, bình tĩnh lại môi tiểu thiếu gia đã chạm vào y, cảm giác thật sự rất mềm, còn rất ngọt đây là cảm giác y mong ngóng ba năm qua, Tiểu Bảo hoàn toàn không biết cách hôn, cậu chỉ chạm môi vào môi y rồi loạn xạ hôn lên, Lý Liên Hoa muốn cười nhưng lại phát hiện cơ người cậu run lên, hai tay nắm chặt vạt áo y vò nát. Lý Liên Hoa liền nhíu mài không vui, ôm lại cậu gỡ người ra

"Ưm..ức Hoa Hoa"

"Ngoan đi ngủ thôi" Lý Liên Hoa gỡ ra cậu, đặt người nằm xuống đắp chăn ôm ngủ.

"Hoa Hoa ta muốn" Tiểu Bảo vẫn không nguôi ý định ngóc đầu dậy

"Đi ngủ, ta mệt rồi, để hôm khác được không?" Lý Liên Hoa nhẹ giọng khuyên nhủ cậu, ấn người nằm xuống ,lúc nãy nhìn cậu miễn cưỡng như vậy y thật sự rất xót

Tiểu Bảo nhìn y cự tuyệt mình như vậy trong lòng càng sợ hãi " Hoa Hoa huynh...huynh có phải biết hết rồi không?...hức huynh chê ta bẩn đúng không...hức Lý Liên Hoa ta xin lỗi ta...ta không cố ý gạt huynh...ta ta chỉ sợ huynh biết rồi sẽ không cần ta nữa....vứt..vứt bỏ ta...hức..xin lỗi...xin lỗi...làm dơ người huynh rồi...." Tiểu Bảo hoảng loạn xin lỗi y, nhìn y như vậy, không muốn chạm vào cậu, chắc chắn là biết được rồi, Tiểu Bảo sợ hãi lùi càng sâu vào trong cậu muốn đứng dậy chạy đi nhưng chân lại vô lực không thể.

Lý Liên Hoa đau lòng muốn ôm cậu giải thích nhưng Tiểu Bảo tinh thần bị ảnh hưởng liên tục lắc đầu nói xin lỗi, y chỉ có thể nhìn cậu nhẹ nhàng nói

"Tiểu Bảo ngoan, nghe lời, phải A Phi đã nói ta biết hết. Ta muốn biết về Tiểu Bảo trong ba năm qua nên mới tìm A Phi. Ta muốn biết Tiểu Bảo của ta đã trãi qua những gì, những tổn thương mà ngươi phải chịu thật sự quá lớn. Ta muốn dành những thứ tốt nhất để bù đắp cho Tiểu Bảo, không hề muốn khiến Tiểu Bảo ép buộc gò bó. Ta không chê Tiểu Bảo, lỗi không phải ở ngươi, Phương Tiểu Bảo của ta rất trong sáng, thuần khiết, cực kỳ sạch sẽ, Lý Liên Hoa ta không để tâm bất kỳ chuyện gì, ta chỉ để tâm đến Tiểu Bảo, để tâm đến cảm xúc của ngươi, Tiểu Bảo vui ta mới vui, Tiểu Bảo buồn ta cũng không cười nổi. Ta không phải là không muốn chạm đến ngươi,ba năm xa cách, ta cũng là con người không phải thần thánh làm sao không động tâm trước người ta yêu, nhưng trong lòng Tiểu Bảo vẫn còn ám ảnh, ngươi nói xem ta làm sao nỡ"  Lý Liên Hoa hết sức ôn nhu giải bày, chỉ muốn Tiểu Bảo bình tĩnh lại, nhìn cậu sợ hãi co người như vậy y không chịu nổi. Rõ ràng lúc trước là thiếu niên hoạt bát, chạy đông chạy tây mỗi ngày lấy vui vẻ làm lẽ sống bây giờ lại trở nên yếu ớt đáng thương như vậy. Lý Liên Hoa càng trách bản thân thì càng bất lực những điều này không phải do y mà ra sao

"Thật...thật sao...huynh không chê ta... không vứt bỏ ta" Tiểu Bảo lấy hết can đảm nhích lại gần y chạm vào cái ôm ấm áp mà lên tiếng.

"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, cũng không ngại mỗi ngày đều nói, ta yêu Tiểu Bảo còn không hết làm sao chán ghét ngươi. Tiểu Bảo của ta khả ái như vậy ta mà có ý định vứt bỏ ngươi thì ta chính là kẻ ngốc, đáng chết"

"Ưm đừng nói bậy, không được nói từ đó" Cậu lập tức che miệng y lại, cái gì chết chóc nghe không may mắn chút nào

Y gỡ tay cậu ra hôn nhẹ lên đó "Được được không nói, không nói... Tiểu Bảo cũng không được suy nghĩ lung tung nữa biết không, có gì điều nói với ta, đừng để trong lòng mà ảnh hưởng tâm trạng, ta sẽ đau lòng"

"Ưm biết rồi"  Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu, chỉ cần Lý Liên Hoa yêu cậu, cần cậu là được. Chỉ cần là y nói Tiểu Bảo đều tin, cậu bây giờ không cần sợ hãi nữa, có thể thẳng thắn cùng y đối mặt, mỗi chuyện về sau đều sẽ có Lý Liên Hoa chống đỡ thay cậu. Tiểu Bảo chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là được.

"Được rồi giờ mọi chuyện giải quyết xong rồi, đi ngủ thôi, trễ lắm rồi Tiểu Bảo"

"Ta..ta" thấy y vẫn có ý định đi ngủ cậu không cầm lòng được nắm góc áo y lại

"Hửm sao vậy, khó chịu ở đâu sao"

"K.. không có...chỉ..là..chỉ là"

"Chỉ là sao?. Tiểu Bảo ta lúc nãy đã nói cái gì?" y thật sự không hài lòng nhìn đứa trẻ ấp úng

"Có..có chuyện gì cũng phải nói ra, không được giấu trong lòng"

"Ừm, vậy bây giờ thì sao?"

"Hoa Hoa đừng...đừng ngủ...chúng ta...chúng ta...làm...làm đi" Tiểu Bảo lấy hết can đảm nói ra, lúc nãy bị y cự tuyệt, lần này nhất định phải làm.

"Hazz nhóc ngốc, không cần lo cho ta, khi nào ngươi bình phục hoàn toàn đến lúc đó có muốn chạy ta cũng không để Tiểu Bảo thoát" tâm tư đứa trẻ này qua mấy năm vẫn còn ngây thơ như vậy, sợ y giận mà không nghĩ đến bản thân mình chút nào.

"Không...ta .ta..muốn bây giờ...Hoa Hoa ta không sao...ta ta thật sự còn ám ảnh nhưng mà ta cùng phu quân ta làm ta đương nhiên vui vẻ..Lý Liên Hoa huynh huynh đừng cự tuyệt có được không?. Ba năm qua Tiểu Bảo thật sự rất nhớ huynh... Tiểu Hoa~~~...phu quân~~~ ưm" Phương tiểu thiếu gia không biết được bây giờ mình mị lực thế nào, Lý Liên Hoa làm sao chịu nổi ái nhân như vậy y cũng không phải là hoà thượng, Tiểu Bảo nói không sai cậu cùng phu quân mình thân cận thì có gì phải sợ, Lý Liên Hoa cũng sẽ dùng cách này xoa dịu nổi ám ảnh của cậu.

"Tiểu Bảo nếu không chịu được nhất định phải nói có biết không" giày vò đôi môi đến sưng lên, y mới dứt ra nhìn người dưới thân tầng nước mắt căn dặn

Tiểu Bảo bây giờ bắt đầu nhuốm màu dục vọng, không còn sợ sệt, ngoan ngoãn gật đầu. Lý Liên Hoa chỉ đợi có vậy liền cúi người hôn lên, lần này không nhẹ nhàng như lúc nãy mà mang theo cảm giác nhớ mong chiếm hữu. Y mút mác hết mật ngọt trong miệng cậu, dùng lưỡi linh động đi qua mọi ngóc ngách miệng nhỏ. Lý Liên Hoa là lão hồ ly luôn biết cách khiến Tiểu Bảo mê đắm. Một lúc sau Tiểu Bảo không thở nổi đẩy đẩy, y mới luyến tiếc buông ra kéo theo cả sợi chỉ bạc óng ánh

"Ức..a..ưm"

Lý Liên Hoa buông tha đôi môi của cậu, sau đó lại dời chú ý đến chiếc cần cổ thon dài, không nhịn được, thoát y phục của cậu khỏi vai, cuối đầu gặm nhấm, ép Tiểu Bảo rên lên vài tiếng ái muội, Lý Liên Hoa say mê chôn đầu vào cần cổ trắng nõn tham lam hôn lên để lại không biết bao nhiêu dấu vết tím đỏ, cuối cùng nhịn không được cắn một cái hiện rõ dấu răng có phần gớm máu

"Ưm đau...ah...ha..."

"Đánh dấu Tiểu Bảo, vĩnh viễn là của ta" y hài lòng nhìn dấu vết bản thân mình để lại trên người cậu, nhìn người dưới thân khuôn mặt đã sớm đỏ lên, hai mắt là tầng nước càng khiến y kìm lòng không được. Nhưng trước khi bắt đầu tiến sâu cũng không quên căn dặn nếu sợ phải nói cho y, không được giấu diếm chịu đựng. Lý Liên Hoa nhìn đôi mắt tuy sắp khóc nhưng kiên định thì bật cười tiếp tục công việc giang dỡ.

Y phục của cả hai đã sớm bị y vứt xuống sàn nhà. Cả cơ thể Tiểu Bảo trần trụi trước mắt y, đỏ ửng động lòng, khiến Lý Liên Hoa không kiềm được mà để lại không ít dấu vết

"Ưm...a..Hoa Hoa..ư...á...lạ...ức..." Tiểu Bảo cảm nhận được bên dưới của mình có gì đó chạm qua rất lạ chỉ là chưa kịp định hình đã bị cơn đau xé đôi la lên " Áaa Hức...đau đau quá.. không muốn..ứ...rút ra...ah" ngón tay lạnh lẽo của y chôn sâu trong nội bích non nớt của cậu, ba năm không ai động chạm, bên trong càng khít chặt.

"Ngoan, Tiểu Bảo thả lỏng, ngón tay phu quân sắp bị Tiểu Bảo kẹp đứt rồi"

"Hức...như...ưm...đau..lắm.."

Lý Liên Hoa hôn nhẹ môi câu vô về "Nghe lời thả lỏng,bây giờ Tiểu Bảo không chịu được thì làm sao một lát chịu nổi của ta?. Nếu đau quá chúng ta dừng nhé" mặc dù y cũng rất khó chịu những y càng không muốn thấy Tiểu Bảo khó chịu.

"Không cần... ư...thả lỏng... Tiểu Bảo thả lỏng....chúng ta tiếp tục..phu quân..ưm..ư...a" Lý Liên Hoa lại cẩn thận thêm một ngón, hai ngón, bây giờ ba ngón đã nằm yên trong huyệt động, mồ hôi trên trán cậu chảy càng nhiều, Lý Liên Hoa cũng không nhanh động chỉ yên lặng trong đó đợi cậu thích ứng, lúc nãy có dùng dược bôi trơn nhưng vẫn rất khít, nếu bây giờ y không hảo hảo nới lỏng một lát Tiểu Bảo nhất định chịu không nổi. Nhìn cậu vặn vẹo người Lý Liên Hoa từ từ cử động tay

"Ưm...khó chịu...Ho.a..Hoa..a...a..ha..ah..chậm ưm...chỗ..ức..ha...ứ..á" Tiểu Bảo rên rỉ khi ba ngón tay của y bên trong không ngừng khuấy động ra vào, khiến bên dưới bây giờ phát ra âm thanh nhớp nháp, dịch thể cũng không ngừng chảy ra, giúp y càng thêm thuận lợi.

Qua một lát thấy đã đủ liền rút ba ngón tay ra, y phục đã bị y cởi bỏ, y bắt lấy tay Tiểu Bảo để cậu chạm vào tiểu hoa, Tiểu Bảo chạm vào vật vừa nóng, vừa to khiến cậu giật nảy người ngượng ngùng muốn rút tay ra nhưng bị y ghìm chặt lại.

"Tiểu Bảo hối hận, bây giờ dừng còn kịp" thật ra là không kịp, y đợi thật sự không nổi rồi, nhưng cố gắng kìm lại, y vẫn muốn hỏi ý kiến của cậu

Mặc cún con đã đỏ lắm rồi, còn bị y bảo có nên dừng hay không thì có chút sinh khí "Ưm xấu xa...tới...tới nước này rồi..còn..còn dừng được sao...Ah..."

"Ta sẽ nhẹ nhàng... Tiểu Bảo an tâm" y cười cười nhìn cậu, cầm lấy tiểu hoa để trước miệng huyệt từ từ đi vào, y luôn để ý đến biểu cảm trên mặt cậu, lúc đầu Tiểu Bảo đau đớn vặn vẹo, y chỉ dám đi vào một phần nhỏ, của y vừa thô lại dài nếu đi vào hết Tiểu Bảo nhất định không chịu nổi,y cứ từ từ, từ từ đưa vào cuối cùng cũng vào được nhưng chỉ dừng lại ở khoảng cách hiện tại Tiểu Bảo chịu được.

"Ưm từ...hức..vào..ưm...Ahaaaa đau" quả thật vào bên trong tuy không vào hết nhưng cũng là quá sức với cậu, tiểu thiếu gia hai mắt ngấn lệ quơ quơ hai tay loạn xạ, Lý Liên Hoa đau lòng ôm lấy cậu dỗ dành

"Ngoan... không sao chút lát sẽ quen..ta không động..ưm....một lát sẽ không đau nữa" bị kẹp chặt y cũng rất đau nhưng không nỡ động, đợi Tiểu Bảo hoàn toàn quen được thứ to lớn của y ở bên trong mới dám luân động cậu

"Ưm động đi...Hoa Hoa khó chiun...ngứa lắm...bên dưới Tiểu Bảo ngưa...ưm..ah...nhẹ...nhẹ thôi" chỉ đợi có nhiêu đó, Lý Liên Hoa cũng không giữ kẻ nữa mà ra vào tuy vậy y vẫn hết sức ôn nhu sợ sẽ làm vỡ vụn người dưới thân

Hai người quấn lấy nhau trên giường, chiếc giường cũng run lắc không ngừng, Lý Liên Hoa tuy nói ôn nhu nhưng đợi khi Tiểu Bảo đã quen hơn thì y càng đỉnh nhanh, mạnh mẽ dùng sức vào ra với tốc độ kinh khủng khiến Tiểu Bảo có lúc không theo kịp y chỉ có thể ôm cổ y lắc đầu từ bỏ

"Đừng...nhanh quá...u.a..khong kịp..um...á.......chỗ đó..ưm... không cần...sâu...quad...chịu không nổi...ưm tướng công...ư..đừnng chạm vào đó" Tiểu Bảo nức nở cầu xin nhưng y lại làm như không nghe gỡ tay cậu ra lật úp người lại buộc mông Tiểu Bảo nhô lên, Lý Liên Hoa lại ra sức đỉnh vào, Tiểu Bảo chỉ bất lực rên rỉ nắm chặt chiếc chăn đáng thương bị cậu sớm nhào nát. Y không ngừng ra vào dâm thủy cũng chảy ra rất nhiều càng thuận lợi làm chất bôi trơn, Lý Liên Hoa đã đâm vào rất sâu nhưng bên ngoài vẫn dư một phần, dù rất muốn nhét hết vào nhưng lại không thể, bây giờ chỉ mới vào sâu như vậy Tiểu Bảo đã khóc thét không chịu được, nếu y vào hết chắc chắn cậu chỉ có bị y làm chết trên giường.

"Á..chỗ đó.. không ưm..cần...đừng... đừng chạm vào...ư..ư..a..ưm" Lý Liên Hoa chạm được vào điểm nhạy cảm nhất của cậu, vừa đụng vào Tiểu Bảo liền siết chặt hơn khiến y càng hưng phấn, dục vọng chiếm lĩnh cả hai người, Lý Liên Hoa cũng không ngần ngại ra sức đâm mạnh vào chỗ đó, chỉ nhắm một điểm liên tục đỉnh mạnh vào khiến Tiểu Bảo rên rỉ liều mình lắc đầu giãy dụa, khoái cảm mãnh liệt ập đến, vui sướng đau đớn xen lẫn, Tiểu Bảo là bị y đỉnh đến dục tiên dục tử thật sự chịu không nổi

"Ư...ức...đừng...dừng lại..uem..ta.. chết mất...đau..." Tiểu Bảo cố gắng bò trốn thoát nhưng bị Lý Liên Hoa nhanh tay bắt lấy chân kéo lại khiến va chạm càng sâu hơn, cậu chỉ có thể bất lực rên rỉ, cố gắng bắt lấy cạnh giường giữ chặt, chịu đựng những cú thúc mạnh mẽ của y. Lý Liên Hoa vì động ấm kẹp chặt thật sự cũng chịu đựng không được nữa, liền nhanh chóng đỉnh thêm vài chục cái sau đó đem hết tinh hoa bắn thẳng vào nơi sâu nhất

"Aaaaa" Tiểu Bảo giật giật người la lên thở dốc hứng trọn thứ ấm nóng chảy bên trong cậu không ngừng, vài phút sau Lý Liên Hoa mới ra hết, nhiều tới mức bụng Tiểu Bảo có phần nhô lên, y liền rút ra, huyệt nhỏ căn bản ăn không nổi liền chảy không ít ra ngoài ướt cả chăn giường. Lý Liên Hoa nhẹ nhàng lật người Tiểu Bảo lại giúp cậu lau mồ hôi trên trán

"Tiểu Bảo"

"Ưm mệt quá Hoa Hoa" cậu được y đỡ dậy hai tay câu lấy cổ y, đầu vùi vào vai y nỉ non. Lúc trước thành thân y cùng cậu chỉ động phòng duy nhất một lần rồi Lý Liên Hoa đi mất. Bây giờ viên phòng lại thật sự quá sức với cậu.

"Ngoan một lần nữa" mặt dù biết cậu mệt nhưng y nhịn ba năm rồi thật sự nhịn không nổi. Không đợi Tiểu Bảo phản ứng y đã đứa thứ còn đang cương cứng quen đường quen nẻo đẩy vào bên trong,tư thế ngồi này khiến tiểu hoa càng vào sâu, muốn chạm đến thành ruột khiến Tiểu Bảo càng bất lực lắc đầu

"Ưm sâu quá...ưm..mệt...a..ư..ư...đừng..ưm..ưm.ư..ư..ư.hah..ha...ah.. aaaaa Hoa Hoa" đứa trẻ chưa kịp thích ứng đã bị Lý Liên Hoa nắm eo lên xuống không ngừng, thứ đó cứng cáp chạm vào nơi sâu nhất càng quét, khiến Tiểu Bảo chỉ có thể ôm chặt lấy cổ y nức nở. Vì Lý Liên Hoa ra vào mạnh mẽ khiến dịch thể lúc nãy y bắn vào cũng theo đó chảy xuống không ngừng, cánh mông ửng đỏ của cậu đều không thoát khỏi số phận nhớp nháp. Va chạm lên xuống âm thanh bạch bạch vang vọng khắp Liên Hoa lâu cùng với tiếng nức nở rên rỉ khiến người khác nghe thấy cũng đỏ mặt đỏ tai.

"Tiểu Bảo phu quân mệt rồi, Tiểu Bảo tự động đi" Lý Liên Hoa thúc đẩy không ngừng khơi dậy dục vọng cho Tiểu Bảo sao đó liền chơi xấu dừng lại, vẫn giữ chặt cậu ngồi trên người, Lý Liên Hoa di chuyển dựa vào thành giường sau đó thì không rút ra cũng không động đậy, để vật cương cứng chôn trong người cậu. Tiểu Bảo thấy vậy liền bất mãn nhìn y, lúc nãy làm một lần đã quá mệt, chính y muốn thêm nữa, bây giờ khơi lên dục vọng của cậu, đang lúc sung sướng đón nhận , y lại dừng giữa chừng, Tiểu Bảo trên người y uốn éo thân người lên xuống để thấy dễ chịu hơn

"Ư..a..xấu...Hoa..Hoa xấu..ư..a"

"Tiểu Bảo động đi, tự thân mình nào, từ nãy đều do phu quân, bây giờ tới lượt Tiểu Bảo không phải sao?, nếu không làm vậy ta rút ra nhé, chúng ta đi ngủ" Lý lão hồ ly mặc dù cũng gấp không chịu nổi nhưng vẫn nhịn được mà trêu chọc cậu

"Xấu xa..a..ân..â..á..ư..ah..hức..ưm..ưm" Tiểu Bảo biết y chơi xấu nhưng cũng bất lực phản kháng, bây giờ mà dừng lại không phải sẽ nghẹn chết sao, bên trong thứ ấm nóng của y chạm rất sâu cậu vừa đau vừa thích thú, y lại không chịu động lại càng khó chịu. Tiểu Bảo chỉ có thể thuận theo mà vịnh vai y làm điểm tựa nhún nhảy không ngừng, tư thế này thật sự rất sâu, vừa sướng vừa đau thốn nhưng cũng rất sảng khoái, cả hai đều phát ra âm thanh dễ chịu, Tiểu Bảo vừa nhún vừa rên rỉ. Lý Liên Hoa cũng không nhịn nổi nữa, nắm chặt eo nhỏ gia tăng thêm tốc độ đẩy tiểu hoa càng lút cán vào trong khiến Tiểu Bảo trợn mắt xém ngã người về sao may có y giữ lại eo đỡ cậu

Lần thứ hai ra rồi sẽ có lần thứ ba, y dụ dỗ lôi kéo cậu lại bàn, để cậu vịnh vào góc bàn mà ra sức đỉnh từ phía sau, nhưng y lại thích tư thế nhìn trực tiếp hơn,có thể nhìn thấy được khuôn mặt đỏ ửng thấm đẩm dục vọng của cậu, thật sự mê hoặc, cực kỳ động lòng người , do vậy chỉ một lát Lý Liên Hoa liền bế cậu quay trở lại giường vác hai chân cậu lên vai tiếp tục hung ác ra vào, bỏ qua tiếng nức nở cầu xin của Tiểu Bảo mà tiếp tục cày cấy

Chỉ là không biết Lý Liên Hoa đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết tiểu thiếu gia khóc lóc cầu tha đến khan cả giọng, bụng nhỏ cùng huyệt động yếu ớt đều ăn không nổi tinh dịch của y. Chỉ biết là khi y thoả mãn dừng lại, bụng Tiểu Bảo vì chứa quá nhiều mà nhô lên mặc dù phía dưới không ngừng chảy ra dịch đục. Ngay cả Tiểu Bảo người cũng không chịu nổi ngất từ lâu. Nói là sẽ ôn nhu nhẹ nhàng nhưng cậu quá mê người y căn bản nhịn không được. Khi làm xong y cũng không lập tức ôm người đi tẩy rửa chỉ ngồi bên giường ôn nhu nhìn cậu, nhìn khắp thân thể dấu vết xanh tím lấp đầy nhất là cổ và bắp đùi non nớt đều bị y cắn qua. Hài lòng nhìn Tiểu Bảo mang dấu ấn của y, cậu chính là của y, tất cả của cậu đều là của y. Từ thể xác, tâm hồn, trái tim đều thuộc về y. Lý Liên Hoa bây giờ mới vui vẻ bế cậu đi tẩy rửa, để như vậy lâu nhất định sẽ bị bệnh. Tắm rửa sạch sẽ cho cả hai Lý Liên Hoa mới yên tâm ôm cậu lên giường đi vào giấc ngủ.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top