01:Em ấy là Nezuko
" Onii-Chan , Anh đi cẩn thận nhé , nếu muộn quá , anh có thể ngủ nhờ nhà ai đó cũng được " Nezuko Kamado ân cần dặn dò anh trai , vì cô bé biết mà
" Yên tâm Nezuko , Anh sẽ cố gắng về sớm nhất để ăn tối với mọi người " Một nụ cười , nó thật vô tư và ấm áp , giống như...một ánh mặt trời
" Đừng cố quá đấy Onii-Chan " Và câu chuyện cứ tiếp diễn
Vẫn là một buổi tối , 15 Phút trước khi Muzan đến...
" Hanako , Takeo vào đây chút đi..." Giọng nói của Nezuko , cô bé vẫn cố gắng cứu nhiều người nhất có thể , lạc quan thật
" Onee-Chan , có chuyện gì vậy ? " Hanako vẫn rất ngây ngô hỏi Nezuko , con bé thật tội nghiệp khi chết ngay tập đầu
" Onee-Chan , sắp khuya lắm rồi mà..."
Takeo và Hanako được cho là lớn nhất chỉ sau Nezuko và Tanjirou , cô bé không thể cứu hết tất cả , điều này thật buồn rầu...
" Hãy nghe kĩ đây cả hai , Một lát nữa chúng ta sẽ phải xuống núi , đừng lo , đêm nay chúng ta phải đến thăm một người " Nezuko nói dối với một nụ cười , nước mắt cứ thế mà tuôn trào trong suy nghĩ , thật giả dối
" Nhưng mà..." Hanako lo lắng , còn mẹ và hai em thì sao...
Họ im lặng mà nghe lời Nezuko , Mặc quần áo ấm và xuống núi...
Trên đường , họ phát hiện...
" Onee-Chan , Tanjirou-Nii kìa " Takeo bất ngờ nói nhỏ với Hanako và Nezuko , Tại sao? Rõ ràng...
Còn 4 Phút trước khi Muzan đến...
Ích kỉ một chút cũng được...Phải không , thưa cha...khuôn mặt đầy sự u buồn , hai đứa trẻ ngơ ngác không hiểu bất cứ điều gì , giá mà Nezuko cũng được như thế
Nezuko cứ thế bảo Hanako và Takeo xuống núi , nghỉ tại một nhà trọ khá là...ổn đi
Sáng hôm sau , lúc mà Hanako và Takeo còn rất say giấc , Nezuko âm thầm đi về lại căn nhà , họ đã chết rồi
...Tất cả là tại Nezuko phải không , có lẽ thế rồi , đang khóc lóc , cô phát hiện Tanjirou còn thở rất đều , dù cực khó khăn và trôg còn chật vật
" Onii-Chan..." Cô lấy sức cõng Tanjirou về nhà trọ , trong đầu chỉ nghĩ rằng biết đâu Tanjirou lại may mắn thoát chết và vô vàn giả thuyết khác
Một thân ảnh cao lớn lướt qua Nezuko...
" Cô bé , bỏ thứ đó ra..." Cậu ấy thật bất ngờ khi đó là một cô bé , tại sao cô ấy lại cõng thứ sinh vật đó trên lưng
" Không...Đó là , Onii-Chan của tôi " Nezuko lấy thanh kiếm mà cha đã đưa cho cô trước khi chết
" Tôi sẽ dùng vũ lực đấy "
Hết cách rồi , hết thật rồi , tại sao , tôi chỉ muốn cứu nhiều hơn 1 người thôi mà...
___
" Vũ Điệu Của Hoả Thần , ta tin con thông thạo nó hơn bất cứ ai Nezuko à..Khục..khụ "
" Cha ơi " Nezuko đầm đìa nước mặt nhìn người cha của mình
" Thanh kiếm này là của một vị kiếm sĩ mang họ Shinomiya , cô ấy nói rằng : Kẻ thông thạo Vũ Điệu Của Hoả Thần , sẽ hiểu được nó...khục...khục"
___
Rút kiếm ra , hướng thẳng về phía người đối diện , Nezuko đang run sợ điều gì chứ...Cô ấy là một thiên tài kiếm thuật Kanazuki Nezu , thiên tài Kanazuki Nezu
" Vũ Điệu Của Hoả Thần... "
END
Shinomiya : ._.) Nhìn cái zì , mình đanh đếm tiền
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top