9. 🌫
Sau này em mới nhận ra rằng, vùng đất có anh lại là vùng đất linh hồn
Một quãng thời gian nào đó
Khi đã quá mệt mỏi với thứ cuộc sống xa hoa đến nhàm chán này
Con người luôn muốn tìm lại bản thân
Muốn tìm lại thứ ký ức đã rong ruổi trôi qua mà ta chẳng hề hay biết
Tôi cũng không là một ngoại lệ
Tôi cũng cần sự yên tĩnh, cũng muốn nghỉ ngơi
Chuyện gì tôi cũng có thể ngờ, nhưng không ngờ nhất vẫn là sẽ gặp được cậu ở đó
Tôi vô tình lạc vô một hòn đảo
Đầy rẫy cây cối và hoa cỏ
Thơ mộng, đẹp đẽ, dẫu vậy
Khi lạc vào, tôi lại chẳng thể tìm thấy đường ra
Như mụ mị, đắm chìm
Dẫu chúng chẳng phải biển cả
Một mùi thơm ngát từ những bông hoa dại
Bay lên, hoà tan vào không khí
Đọng lại là cái nỗi vương vấn của hương thơm
Vẫn duy trì, vẫn day dứt
Người ở đây thật sự lạ
Cả cách cư xử lẫn cách duy trì cuộc sống thường ngày
Điều đó khiến tôi thật sự lo đến mức không thể thở
Đây vốn không phải là con người bình thường
Nhưng tôi không tìm thấy lối ra, cũng không biết làm cách nào để ra
Cứ như vậy hối hận, cứ như vậy lo sợ
Lại cuối cùng chỉ vì một chiếc khăn tay của cậu mà đành ở lại
Tôi không khóc, vì tôi biết, khóc tuy giải tỏa được cảm xúc
Nhưng lại không giải quyết được vấn đề
Thay vì khóc, tôi nên dần dần tìm cách thoát ra khỏi nơi này
Vẫn không thể ngờ, cậu lại làm tôi lưu luyến nơi này tới vậy
Cậu dẫn tôi đi khắp nơi, khắp chốn
Bị những người ở đây nhìn vào, dị nghị
Vẫn là một mực muốn kéo tôi đi thưởng thức món ngon
Muốn tôi cùng đi hái hoa
Cùng đi ngặt quả
Dẫu có vui buồn vẫn bên nhau
Trao nhau những cái ôm với hi vọng an ủi đối phương
Sẵn sàng cứu tôi mỗi lần tôi gặp nguy hiểm
Khi phải đối mặt với những thứ dị hợm
Cũng là cậu đứng ra bảo vệ
Vì tôi... mà cậu bị nguyền rủa
Bị nguyền thành một đóa hoa cẩm tú
Màu xanh, thanh khiết, dịu nhẹ
Lại toả ra mùi của sự đau đớn
Mỗi khi tiếp xúc với tôi cậu đều phải chịu cảm giác đau đến thắt quặn tim gan
Rằng mỗi lần tôi tiến lại, những cánh hoa như bị xé rách
Từng giọt nhỏ máu thấm đẫm cả một đóa hoa
Cậu vẫn cố chấp đến cùng
Bỏ qua thứ nguyền rủa ám ảnh vào tâm trí
Bỏ qua từng lời cảnh cáo của người khác
Bỏ qua tất thảy...
Chỉ là lại không bỏ qua tôi
Cậu nói, nói rằng...
Rằng cậu quên tất cả
Quên mất người thân
Quên mất bản thân
Quên mất thứ mình muốn
Quên cả thứ mình làm
Đến cả tên cậu, cậu cũng chẳng nhớ rõ họ
Đến thế, mà tên tôi cậu lại có rành mạch
Bị nguyền rủa đến đau, vẫn muốn tôi chạm vào
Vẫn muốn được tôi nâng niu trong vòng tay
Trong khi bản thân cậu chẳng hề dễ chịu khi luôn bị tổn thương giằng xé
Máu chảy đều muốn hết thảy đổ ra
Thế mà cậu vẫn nói rằng cậu tin
Cậu tin tôi sẽ làm được
Cậu tin cả bản thân mình sẽ vượt qua được tất thảy
Rằng khi có tôi ở bên, cậu sẽ chẳng sợ gì nữa
Cậu vẫn nở một nụ cười trong khi cậu không hề ổn dẫu chỉ một chút
Cậu vẫn có một niềm tin mãnh liệt tựa như thành dành cho tôi
Cậu nói tôi là Bạch Nguyệt Quang của đời cậu
Muichiro à...
Tôi chẳng phải Bạch Nguyệt Quang hay thứ gì cả đâu
Tôi chỉ là người yêu cậu thôi
Chỉ là muốn trốn tránh cậu
Không muốn cậu đau đớn
Nhưng lại không nỡ tuyệt tình khi ánh mắt cậu luôn ghim vào tầm mắt tôi như thế
Những cánh hoa mềm tựa mái tóc của cậu
Nhẹ nhàng, mượt mà
Không giống bất kể một ai
Thứ xúc cảm tuyệt vời mà người ta hằng ao ước
Đều tụ lại trong từng lọn tóc của cậu
Có lẽ là do chính tôi
Từ sâu trái tim này, tôi đã yêu tất cả của cậu ấy
Yêu từng cử chỉ nhẹ nhàng mà mạnh mẽ
Yêu từng biểu cảm dẫu nó trông thật ngớ ngẩn
Vẫn yêu, vẫn rất yêu
Yêu thì đâu cần nghĩ ngợi?
Chẳng có thứ gì được gọi là trái quy luật ở đây cả
Chỉ là tình yêu giữa hai con người với nhau mà thôi
Biết là cấm kỵ
Nhưng yêu lắm, thương lắm
Sao mà bỏ được?
Gửi cậu một mảnh trăng hồng
Đưa cậu một mảnh tình nồng chẳng tan
Sau tất thảy, lời nguyền rủa đã được xoá bỏ
Tuy nhiên tôi lại chẳng thể quay trở lại vùng đất ấy nữa
Tâm trạng tôi trầm xuống như đáy đại dương, sâu không thể thấy
Lần cuối gặp cậu, cậu đã không để tôi ngoảnh lại nhìn
Chỉ nói rằng rồi ta sẽ gặp lại
Và giờ thì tôi phải hối hận, phải chăng lúc đó tôi quay lại
Có lẽ tôi và cậu ấy sẽ ở bên nhau trọn vẹn
Đã 22 năm, tôi vẫn ngày ngày đến đó
Nơi giao nhau
Dẫu biết nó chẳng chào đón tôi thêm lần nào nữa
Muichiro, gặp lại của cậu...
Rốt cuộc phải mất bao nhiêu năm...
" Thu về rồi, em có về cùng mùa thu không?"
Không, không anh ạ
Em còn vương vấn chút tình của hạ vắng
Vương vấn chút nắng của trời hạ mới sang
Và thu, thu có gì anh nhỉ?
"Khi vào thu sẽ có nhiều thứ lắm"
Vậy trong nhiều thứ đó liệu sẽ có anh không?
Thu về rồi, em ở lại với trời hạ
Bởi lẽ bầu trời thu ấy không có người thương
Người em thương ở mãi ngày hạ ấy
Vậy nên khi thu về, hãy để em yên giấc chốn hạ xưa
- Tôi sẽ không trách cậu đâu, bầu trời xanh ngát đến vậy, phản chiếu xuống tận biển cả. Đại dương mênh mông như thế, cậu giờ đang ở nơi nào?...
#_vzysk🎐_
26/8/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top