Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

zwei.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nguyễn công phượng choàng tỉnh khỏi cơn mê man dài, vội hít căng lồng ngực một chút không khí để tĩnh an lại, à, mùi bệnh viện. nguyễn công phượng chẳng hiểu sao, thấy lạ, có lẽ nhịp tim này không phải là của gã.

thằng thanh đâu? văn toàn, xuân trường, cùng cả tuấn anh và những người đồng đội khác đang ở đây, gã bất giác hỏi, hỏi về vũ văn thanh, về người mà gã thương yêu hơn cả sinh mệnh. em ấy không có ở đây, liệu em có thể ở đâu được chứ, có lẽ thanh đi mua cháo, gã nhủ thầm. và gã thấy văn toàn bật khóc, hồng duy cũng gục đầu xuống mà ngăn nước mắt đừng rơi.

nó, đi rồi.

đi đâu?

thanh đi về chân trời xa tít tắp, và đừng buồn nhé. nó muốn nói, nó thương mày.

nguyễn công phượng thần người, cảm nhận tiếng thời gian trôi bâng quơ trong tinh không lạnh ngắt. vũ văn thanh, chàng trai mà gã nguyện yêu thương cả một đời, giờ đã ở nơi đâu trong thế giới vô ngần này, hay rằng em, đã về với một miền đất sâu thẳm, đắm mìm trong làn sương mai của một thế giới vĩnh hằng. ôi em, nguyễn công phượng cảm nhận tiếng tim mình vang lên trong bạt ngàn những trắng của bốn bức tường phòng bệnh, đau thương làm cách nào để gọi thành tên?


hiến tạng. nguyễn công phượng ngày ấy cùng vũ văn thanh, cùng sự đồng ý của gia đình mà ký vào đơn hiến tạng. em muốn cứu thật nhiều người, văn thanh cười tươi bước từng bước trong khuôn viên của viện, những hạt nắng nhỏ vương lại trên mái đầu em, vàng nâu một mảng. công phượng chỉ cười nhẹ, bước chậm sau em và cảm nhận hơi thở của cơn gió đầu thu. ôi một chớm thu bạt ngàn những lá thay màu, để rồi một ngày chúng lặng lẽ, lặng lẽ rời khỏi nhành cây và đáp xuống nền đất phẳng. như dòng đời, ta vươn lên từ đất, rồi cũng hòa vào đất, mà chết đi.

và bây giờ đây, nguyễn công phượng đã hiểu, bầu trời gọi ta sống dậy từ đất là thế nào.


tai nạn giao thông. cái khoảnh khắc khi chiếc xe tải lao về phía gã và văn thanh đêm hôm ấy, có hòa vào hư vô, nguyễn công phượng cũng chẳng thể nào quên. anh ơi, và khi văn thanh nhoài người sang ôm lấy gã, gã biết có lẽ, công phượng sẽ mất em từ đây.

nguyễn công phượng vẫn còn một chút ý thức xót lại, em ơi? vũ văn thanh, em vẫn ôm lấy gã, và cả hai nằm trên vệ đường, với những gì gã còn có thể cảm nhận. ôi mùi máu, màu của ánh đèn đường cùng tiếng người xung quanh ồn ào. trong gang tấc, gã thấy sợ, run rẩy và sợ hãi. và rồi đôi mắt ấy tối sầm lại, nguyễn công phượng sợ em ra đi.

chết não, vũ văn thanh và nội tạng tổn hại nghiêm trọng, và gã cũng thế, trái tim trong lồng ngực ấy thoi thóp từng nhịp đập, chậm dần rồi gần như ngừng hẳn. để rồi, bầu trời gọi gã tỉnh dậy từ cõi đất.

hiến tạng, trái tim em để lại cho gã cùng những muộn phiền. những nước mắt lăn dài chẳng còn gì có thể cứu vãn, người gã thương đã ra đi trong trăng tàn. ôi lặng, một nốt buồn.


cha mẹ văn thanh ôm lấy gã vào lòng, khóc cho gã và em, khóc cho những đau của tuổi xế chiều. chuyện hai đứa, gia đình hai bên đều không cấm cản, và trong khoảnh khắc gần như lìa xa khỏi trần thế, vũ văn thanh, em và cha mẹ đã gọi gã về, về với những yêu thương dang dở và những thanh thản của đời em. 

nhẹ nhàng, mẹ của em đặt lên trán gã một nụ hôn nhẹ, thay cho thanh, bác biết nó sẽ làm thế, và rồi bác ôm lấy gã như ôm lấy em, trong ánh tàn của chiều hôm ấy. công phượng lau đi khuôn mặt ướt nhèm vì nước mắt, lặng người nhìn mẹ mình ôm lấy mẹ của thanh. và rồi gã lại cảm nhận tiếng tim em, đập thổn thức trong lồng ngực gã, thổn thức những yêu thương chẳng nói thành lời.

và từng câu chữ của em còn xót lại trong tâm trí gã, vấn vương hơi thở em trong từng nhịp đập. nguyễn công phượng khẽ gọi, nhưng em không trả lời.


vũ văn thanh, gã tìm lại em loanh quanh trên phố núi, kiếm bóng em trong những cuối chiều của sân tập vắng bóng người. em không ở đây, chẳng còn ở đây với gã. những đau thương gọi gọn lại cũng bằng cả một đời, cả một đời sau gã mang trái tim em đập thổn thức. đớn đau khôn cùng, nguyễn công phượng bất giác thần người, khi thấy chiếc áo của em treo trong một góc tủ. em ơi, xin về đây.

thuốc, điều trị, và những câu khích lệ, chúng chẳng thể mang văn thanh về với gã. em đi rồi, trời vẫn quang mây và những nắng vàng vẫn đổ, rồi yêu thương của gã giấu gọn theo từng tiếng trái tim em. rộn ràng, thình thịch, tiếng em vẫn ngân vang trong những mây bỏ ngỏ, và tàn thuốc bay theo gió, nguyễn công phượng có những nỗi đau chẳng còn muốn sẻ chia.


vị bia, ngòn ngọt và đắng ngắt, lạnh buốt và ướt đẫm tâm can, nguyễn công phượng chẳng còn có thể thở nổi và rồi lại làm bạn với bức tường bệnh viện thêm một lần nữa. suy nhược, đau đớn này như nhấn chìm gã trong tuyệt vọng, lững lờ trôi trượt theo làn nước chết.

mày phải sống, cho cả thanh.

tiếng của xuân trường vang vọng trong khoảng không rồi hòa dần vào hư vô tĩnh mịch. anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ đặt ở góc phòng, bên cạnh còn có hồng duy, văn toàn và tuấn anh. nguyễn văn toàn lẳng lặng cắm hoa, và tuấn anh thì lật qua lại những trang sách. hông duy ngơ ngẩn chẳng nói để rồi tiến lại và ôm chặt lấy gã. đừng dại dột, lời của em đánh động vào tâm trí công phượng, từng hồi. gã biết rằng mình phải thức tỉnh, khỏi nỗi mất mát ngỡ như vô bờ này.


lặng lẽ, nguyễn công phượng ngồi xuống cạnh ô cửa sổ cùng những hoa mà văn toàn đã cắm hôm nào, gã ngồi lại, rồi viết cho em. gã viết cho văn thanh, những yêu thương mà chưa thể nói, và cả những buồn ngày gã mất em. tiếng tim em, nó vang đều trong lồng ngực gã và những muộn phiền đành gói gọn lại rồi cùng em, hòa vào với gió bay.

thương em, thương nhưng vụng về của em, thương em từng hơi thở.

quệt đi giọt lệ vừa rơi, gã muốn kể cho em nghe những buồn tủi, và sống thay em cả một đời. rồi giờ đây, gã là em và vũ văn thanh là gã, là những dấu yêu vương vấn lại trên những nắng chiều. và nắng nhảy nhót trên tóc em như chiều hôm ấy, vàng nâu một mảng, và em cười.

vũ văn thanh, thương em cả một đời. 

công phượng ngẩn ngơ nhìn mưa ướt lên những lá, văn thanh không thích mưa, rằng anh ơi, mưa buồn lắm, và

thanh ơi, mưa hôm nay buồn hơn tất thảy vì anh chẳng còn em.


gạt hết nhưng đau, nắng lại vương đầy và gọi những giấc mơ, giấc mơ dở dang của em và gã cuốn theo cơn gió lạ mà về với vùng trời xa tít. ôi thương những buồn rơi lại chốn nhân gian, ngày ngày gặm nhấm tâm trí gã để rồi thân xác hóa hao gầy. dạo này, anh sút cân quá nhỉ?

nguyễn công phượng giật mình ngẩng lên, gã nghe thấy tiếng em. cái thanh âm trầm ấm mà em vẫn dùng để nói chuyện cùng gã, nhưng em chẳng ở đây, sẽ chẳng bao giờ ở đây. tại sao gã lại nghe thấy tiếng em cơ chứ, hoang tưởng hay vì lẽ, trái tim em vẫn đập trong lồng ngực này, vì lẽ, vốn dĩ em luôn ở đây?

chỉ hết nỗi cô đơn này thôi, nguyễn công phượng sẽ lại sống, sống phần đời còn lại cho em, và cho cả bản thân mình. cùng những yêu, những thương cất lại, gã về với gia lai của tháng ngày đẹp trời, và cả một tương lai dịu dàng đón lấy.


êm đềm, nắng chiều đỡ từng bước chân công phượng trên con đường mòn dẫn vào câu lạc bộ, từng ngóc ngách đều mang hơi thở của vũ văn thanh. và nét cười vương trên khóe môi, những muộn phiền trôi dần vào không gian, xóa nhòa đi bên trong tiềm thức. ngày nỗi nhớ vỡ đôi, và công phượng biết, em vẫn ở đây.

gió xào xạc hát, ngân vang lên trong sắc dương tàn, và những ngọt ngào xen kẽ vào bàn tay, có lẽ, vũ văn thanh đang nắm lấy, cùng những vụng về trao nhau và trái tim em vẫn đập. em vẫn ở đây, luôn ở bên cạnh gã suốt mãi sau này.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top