Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cậu không kì thị tôi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Mùi thuốc sát trùng cứ thế xộc thẳng vào mũi khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Nằm trên giường khiến cậu cảm thấy rất bức bối và khó chịu, nên Chính Quốc cứ cọ quậy liên hồi. Cuối cùng, tay cậu đụng vào tóc của ai đó. Cậu cố nheo mắt nhìn cho rõ dưới ánh sáng mờ mờ của ánh đèn bệnh viện.

-Là...là cậu sao Thái Hanh?

-Ưm...cậu tỉnh rồi sao Chính Quốc? Thấy trong người sao rồi? Đỡ nhiều chưa?

-Chưa đỡ thì tôi cũng chả thèm cựa quậy làm gì đâu. À mà... Sao tôi vào được đây hay vậy?

-À, lúc thấy cậu ngất đi, tôi chỉ có suy nghĩ là đưa cậu tới bệnh viện càng nhanh càng tốt thôi.

Nghe tới đây, Chính Quốc bỗng nhăn mặt lại:

-Thế...cậu có tiền trả bệnh viện không? Nếu có thì lấy đâu ra tiền? Cả chiều nay nữa, đống đồ ăn đó cậu lấy đâu ra nhiều tiền để mua như thế vậy?

-Cái này... Tôi vay anh Tuấn Khang, nhưng mà tôi sẽ trả lại ảnh đầy đủ. Anh Khang còn tốt bụng không lấy lãi nữa, nên là sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả đủ cho ảnh.

-Ais thật tình, cậu cũng phải biết là nhà chúng ta nghèo lắm mà, làm sao khoa trương được như những người khác? Rồi bây giờ phải tiết kiệm, tiết kiệm nữa thì mới có tiền trả cho anh ấy đó cậu hiểu không?

-Thôi mà, tôi xin lỗi. À mà, tôi muốn hỏi cậu một câu, hỏi về một thứ khá tế nhị..

-Cậu cứ hỏi đi, tôi nghe.

-Cậu....thật sự....thuộc cộng đồng LGBT hả?

Thấy Thái Hanh đột ngột hỏi như vậy, Chính Quốc cũng có chút bất ngờ. Nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu lơ đễnh trả lời:

-Ừm, đúng thế. Chắc cậu thất vọng, chán ghét thể loại như tôi lắm nhỉ? Tôi cũng định nói cho cậu chuyện này từ mấy hôm đầu cậu ở đây, nhưng mà tôi lại sợ không dám nói. Tôi sợ cảm giác mất đi một người bạn, sợ hơn nữa là cảm giác người ta thù ghét mình, vứt bỏ mình nên mới không có can đảm để nói ra. Nhưng bây giờ cậu biết rồi, tôi cũng không còn lí do gì để thuyết phục cậu ở lại chung nhà với tôi nữa. Cậu có thể về nhà tôi để nghỉ qua đêm nay, sáng mai hãy lên đường bình an và tìm cho mình một căn phù hợp....

-Tôi sẽ không đi đâu hết.

-H...hả?

-Tôi nói là: TÔI.SẼ.KHÔNG.ĐI.ĐÂU.HẾT. Nghe rõ chưa?

-Cậu...không kì thị tôi sao?

-Không, không hề. Tôi còn biết về quá khứ của cậu, biết hiện tại cậu đang chịu đựng những gì, và tôi vẫn muốn ở bên cạnh cậu. Bản chất con người cậu đâu có xấu xa đâu, việc gì tôi phải lo ngại? Thôi đừng khóc, tổn hại đến sức khỏe mình đấy. Tôi sẽ không để cho ân nhân của mình khóc như thế này lần nữa đâu.

-Cái tên này...Chỉ khéo đùa.

-Ơ tôi nói thật mà. Mà...tay cậu bị thuốc lá làm cho như vậy... Thuốc lá ấy... của Quỳnh Ngân phải không?

Chính Quốc chỉ gật đầu nhẹ và trầm tư suy nghĩ thứ gì đó. Lát sau, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn Thái Hanh và nói:

-Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy sắp đá bạn tôi-thầy Dũng đi, thay vào đó cô ấy sẽ tán tỉnh cậu để cậu đổ gục trước cô ấy. Tôi thấy cậu mới tới trường này chưa được bao lâu mà lại dính vào cổ thì không tốt nên đã không đồng ý với việc làm của cô Ngân. Rồi cổ đã lấy thuốc lá...

-Thôi được rồi, không cần nói nữa đâu. Chỉ cần tôi không tới với cô ấy là được thôi mà đúng không?

-Nói thì dễ...Nhưng làm thì khó lắm.

-Không phải sở trường của cậu là lạc quan sao? Cứ yên tâm, tôi sẽ không bị cuốn theo cô ta đâu. À mà mấy ngày tới cậu cứ ở nhà dưỡng thương, để tôi đi làm cho. Và cũng khỏi cần làm gì luôn, cứ ở nhà chơi game, bấm điện thoại xả stress còn đồ ăn cứ để tôi nấu.

-Cảm ơn nhiều nha, Thái Hanh.

Đã nói là làm, trong những ngày tiếp theo, Chính Quốc chỉ việc ngồi nhà và làm những gì mình thích, còn công việc thì đã có Thái Hanh xử lí ổn thoả.
Hơn nữa, khi Chính Quốc tạm thời nghỉ dạy, đám học sinh trong lớp mới thấy nhớ thầy, luôn miệng hỏi Thái Hanh thầy Quốc đâu. Có những học sinh bảo hắn rằng chúng chỉ thích hắn và thầy Quốc dạy học thôi, còn những giáo viên khác trông khó tính mà cũng không hoà đồng, vui vẻ bằng hai thầy. Khi ấy, Thái Hanh mới nhận ra rằng: nghề giáo viên không phải là nghề kiếm được bộn tiền như nghề kinh doanh, buôn bán nhưng nó mang lại cảm giác vui vẻ, hạnh phúc cho những người thực sự đam mê, có tâm huyết với nó. Hắn cũng đã hiểu vì sao, Chính Quốc lại yêu cái nghề này đến thế ; hắn cũng vậy, Thái Hanh đã thực sự tìm thấy được một cuộc sống mới cho mình tại đất nước này.

-3 tháng sau-
Thái Hanh đã và đang làm việc rất tốt. Cùng với Chính Quốc, 2 người đã trở thành 2 giáo viên ưu tú nhất trường và họ cũng rất được các em học sinh yêu quý, kính trọng.

Và cũng đúng như lời Thái Hanh đã nói 3 tháng trước tại bệnh viện, hắn chưa bao giờ tiếp xúc quá 2 phút với cô giáo Quỳnh Ngân khiến nhiều lần làm cô ta bẽ mặt tới mức xì khói nhưng vẫn chưa tán đổ được hắn. Cô chỉ còn cách duy trì mối quan hệ yêu đương với Quang Dũng hòng đợi thời cơ tán đổ người con trai tên Thái Hanh kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#taekook