Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cô đồng mù [3]

Đêm hôm đó, Dương Đức Thanh nằm ngoài sân cả đêm không ngủ, Thường Dũng nằm trên giường lò cũng thức trắng cả đêm.
Khi ngoài sân vang lên tiếng bước chân, cô đã biết ngoài ngoài cửa đang có người nhìn trộm mình. Những lời ông nội nói đã ứng nghiệm rồi, cô đứng trong nhà căng thẳng đến mức không biết phải làm gì. Trong lúc bối rối, cô lấy bình giả vờ quay vào trong đi tiểu, để cho người bên ngoài tưởng mình là đàn ông. Sau đó cô liền nhanh chóng tắt đèn nằm xuống. Vừa nằm xuống giữa bóng tối, cô liền cảm thấy an toàn, như đứa trẻ co vào trong tử cung, bóng tối quen thuộc cho cô hơi ấm, cô biết, chỉ cần chìm trong bóng tối, cô sẽ trở nên vô hình, người khác không nhìn thấy cô nữa. Cô giống như một sinh vật dưới đáy biển thời viễn cổ, dùng xúc giác, hơi thở để cảm nhận từng làn sóng trong không khí. Người ngoài cửa vẫn chưa đi, nhưng cũng không động đậy. Người ngoài cửa không động đậy, Thường Dũng càng không dám làm gì, thậm chí không dám dở mình, hai người cứ thế cách một cánh cửa gỗ canh chừng nhau cả đêm.

Đến nửa đêm, Thường Dũng nghĩ, người ngoài cửa có phải đã ngủ quên rồi không? Là nam hay nữ? Nhất định là đàn ông. Cô khẳng định như thế xong liền giật mình, làm sao biết được người ngoài cửa nhất định là đàn ông? Cô bỗng nhiên hiểu ra, bởi vì cô vẫn luôn coi mình là con gái, cho dù tất cả mọi người đều tưởng cô là con trai, thì cô vẫn cố chấp kiên định coi mình là con gái, dù có đốt thành tro bụi thì cô vẫn là con gái. Mặc dù cô sợ người khác sẽ nhận ra bản thân là con gái rồi ức hiếp mình, nhưng cô vẫn luôn không chịu thừa nhận, điều khiến cô sợ hãi hơn thực ra không có ai biết cô là con gái. Người ngoài cửa chắc chắn là đàn ông, hơn nữa hắn nhất định đã nhận ra cô là con gái, nếu không đêm hôm khuya khoắt vì sao hắn còn đứng ngoài cửa phòng một thằng mù không chịu bỏ đi?
Nỗi sợ ban đầu còn chưa qua, một thoáng vui mừng rất sâu thẳm và nhỏ bé len lỏi từ nơi sâu kín nhất trong cô, mang theo chút yểu điệu khiến chính cô còn cảm thấy xấu hổ nuốt chửng nỗi sợ hãi đó. Sao cô lại có thể cảm thấy vui vì gã đàn ông đứng ngoài cửa sổ nhìn trộm đó kia cơ chứ? Sao có thể như vậy được, đây chẳng phải chính là chuyện ông nội lo sợ nhất hay sao? Nhưng nếu ngoài cửa thực sự có một người đàn ông đang nhìn cô, vì sao cô lại không thể vui mừng? Hắn chẳng khác nào tri âm của cô. Cô đến nằm mơ cũng muốn bò ra khỏi tầng áo giáp đàn ông vô cùng tận trên người, lúc này đây, cô bỗng nhiên sờ thấy một khe hở. Trong bóng tối, cô bắt đầu lấy tay cởi quần áo trên người. Lúc nằm xuống vì sợ quá nên cô còn chưa kịp cởi quần áo. Cô cởi áo ngoài lại cởi vải quấn ngực, để lộ hai bầu ngực trong bóng tối. Kế đó, cô lại cởi chiếc quần đùi bằng vải thô ra, để lộ hết toàn bộ cơ thể. Lúc này, cô chỉ ao ước mình bỗng nhiên có một mái tóc dài như yêu tinh, dài đến tận gót chân, để có thể siết chặt chặt lấy từng người đàn ông đã nhìn thấy cô đến nghẹt thở mới thôi.
Cô vừa tự vuốt ve vừa nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa sổ. Không có tiếng động, chẳng lẽ hắn ngủ rồi? Hắn có thấy cơ thể trần truồng của cô không? Khoảng khắc đó, cô chỉ muốn bật đèn lên, để cho gã đàn ông ngoài cửa sổ nhìn thấy mình khoả thân, để hắn thấy cô thực sự là con gái. Nhưng cô không dám, ở trong bóng tối, cô gắng sức bản thân, giày vò bản thân, giày vò cặp ngực của mình, cố gắng ép mình thành một người đàn ông. Nhưng cô nhận ra, cặp ngực càng bóp càng nở to hơn, cứ như quả mọng gặp gió căng lên, chín rất nhanh, gần như chỉ cần chạm vào là chảy nước. Cô bèn cần thận không dám chạm vào nữa, sau đó, cô lại cảm thấy mình lại tách hai chân ra, cô giống như một con sò tự tách mình làm đôi, ở chỗ đó bắt đầu ẩm ướt, đến chính cô cũng ngửi thấy mùi hương ẩm ướt quái  lạ đến từ nơi sâu thẳm trong cơ thể. Lúc này cô thực sự chỉ muốn nhảy xuống giường mở cửa cho gã đàn ông ngoài kia vào. Nhưng cô không dám.
  Tối hôm sau, cô đi nhặt rác về bèn không cài then cửa. Động tác đó khiến cô cũng phải sững sờ trong giây lát. Cô không dám nghĩ nhiều, cũng không động đến cánh cửa đó nữa, vội vàng rửa mặt tắt đèn đi ngủ. Nhưng đêm hôm đó chẳng ai đến gõ cửa. Cô có phần thất vọng, đến tối vẫn để cửa như thế, nhưng vẫn chẳng có ai. Cứ thế đến buổi tối thứ năm thì có người đẩy cửa vào.
Khi Thường Dũng nằm mơ màng ngủ trong bóng tối thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt, dù không nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn về phía cửa một cách bản năng. Cô cảm nhận được có một người bước vào, nghe tiếng thở và tiếng bước chân thì rõ ràng là một người đàn ông. Gần rồi, gần rồi, hắn đã đi đến bên giường, cách cô chưa đầy một thước, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi trên người hắn, thứ mùi mồ hôi nam tính đó kích thích cô, khiến toàn thân cô bỗng trở nên run rẩy. Gã đàn ông đó hiển nhiên đã nhìn thấy cô trong bóng tối, hắn yên lặng đứng đứng đó, cô nằm yên không dám động đậy, hơi thở nặng nề của người đàn ông phả lên mặt cô. Sau mấy phút quan sát, cô cảm thấy mình bị hơi thở đó làm cho bùng cháy. Đúng lúc đó, gã đàn ông giơ một tay ra, bàn tay do dự và run run sờ lên ngực cô. Khoảng khắc đó, hai người cùng khựng lại một chút như bị điện giật. Rất nhanh sau đó gã đàn ông tỉnh táo lại, bên ngực kia của cô cũng bị gã nắm bóp trong tay. Cô bỗng nhiên nhận ra hai tay cô đang đặt trên eo hắn, cô như thể sợ hắn sẽ chạy mất nên phải ôm thật chặt, sau đó cô còn dùng hai chân kẹp lấy hắn.
Hai người từ đầu đến cuối không nói một lời, gã đàn ông vội vàng tìm chỗ rồi nhanh chóng đút vào. Thường Dũng thì vừa sợ vừa sướng. Đương nhiên là cô sợ, bởi vì cô sắp bị cưỡng bức rồi, nhưng cô lại sung sướng làm sao, sung sướng đến mức gần như dâm đãng. Cô thậm chí muốn nói với gã đàn ông kia rằng: "Mau cho vào đi anh, mau cưỡng bức em đi!". Cô bỗng nhận ra, không ngờ mình lại dâm đãng đến vậy, hoá ra, suốt bao lâu nay, mặc dù cô đóng giả đàn ông, nhưng lại luôn khát khao không biết bao giờ mới được một gã đàn ông cưỡng bức một cách mạnh mẽ thô bạo. Bao năm nay, những thứ bị dồn nén, bị trói buộc đều đang mượn xác hoàn hồn đến đòi nợ cô, thậm chí càng trở nên cuồng nhiệt hơn, muốn đẩy ra rồi đạp cô ở dưới chân.
Có một cuộc ấn ái thế này thật tốt biết bao. Cô biết cả đời này mình cũng chẳng thể trở thành cô dâu, sẽ chẳng có gã đàn ông nào chịu cưới cô cả, cô chỉ có thể cả đời để tóc ngắn và mặc quần áo đàn ông, nhặt rác kiếm ăn như loài sâu bọ. Tất cả mọi người đều không coi cô là người, sẽ chẳng ai quan tâm đến chuyện cô sống hay chết, tất cả mọi người đều thấy cô chẳng qua chỉ là một con quái vật chẳng ra nam chẳng ra nữ, cảm thấy cô vốn dĩ không phải là con người. Nhưng bây giờ thế này, có thể làm đàn bà một lúc thật tốt biết bao. Chỉ có bị đàn ông cưỡng bức mới có thể chứng minh cô chính là đàn bà. Trên cõi đời thê lương này, cô không phải người đàn bà của bất kỳ gã đàn nào, chỉ là người đàn bà của chính mình mà thôi, như thể trong cuộc ân ái này, cô đã được gả cho chính mình.
Gã đàn ông kia khó khăn lắm mới tìm được chỗ, cho vào cũng rất mất công, nhưng được vài nhát đã hết chuyện. Hắn khẽ rên vài tiếng, nằm vật lên người Thường Dũng một lát. Thường Dũng suýt thì khóc, nếu nói lúc này hắn là người đàn ông của cô, chi bằng nói hắn là chiến hữu thì đúng hơn. Cô bỗng nhiên rất muốn ôm hắn khóc một trận đã đời. Cô có thể ngửi thấy mùi ôi thiu trên tóc hắn, cô biết hắn nhất định cũng chỉ là loại cặn bã, bọn họ vốn dĩ giống nhau, đến với nhau vốn không phải để làm tình, mà chỉ là để nhịn đau tự gặm nhấm một bộ phận khác trên cơ thể mình. Cô không muốn nói gì hết, nhịn đau chỉ muốn ôm hắn. Bởi lẽ, cô ôm hắn cũng là đang ôm chính mình. Nhưng gã đàn ông kia hồi sức xong liền nhanh chóng bò dậy, chẳng nói câu nào liền kéo quần hoang mang bỏ chạy.
Khoảng ba tháng sau, vào một buổi tối, Dương Đức Thanh quyết định đến thăm Thường Dũng. Mấy tháng qua, hắn giúp người ta thu hoạch ngô suốt ngày suốt đêm, trong tay có mấy đồng tiền, hắn mua hai cân bánh, nhân lúc đêm khuya đi về phía nhà Thường Dũng. Hắn cứ nhớ mãi buổi tối hôm đó khi nhìn thấy đống rác mà Thường Dũng mang về, đúng thế, một đứa con gái mù không nơi nương tựa, biết dựa vào đâu mà sống? Thật còn khổ hơn cả hắn. Ít ra hắn còn có mắt, còn nhìn thấy mọi thứ, còn có thể làm việc. Hắn còn thường hay nghĩ đến Thường Dũng khi quay lưng về phía hắn để đi tiểu đứng, khi hai chân cô run rẩy, lúc đó chắc là cô sợ lắm, nhưng đằng sau nỗi sợ đó lại rõ ràng có gì đó rạo rực, đó là thứ càng quyến rũ, tà mị hơn cả nỗi sợ. Hắn biết cô là con gái, nhưng khi cô đường đường quay lưng lại để lộ mông trước mặt đàn ông, sao trên người cô lại toát ra một sự... thỏa mãn đến đáng sợ như vậy? Cô như thể đang có tình khêu gợi đàn ông, huống hồ rõ ràng khi làm điều đó cô rất thỏa mãn. Cô như thể một người sắp rơi xuống vực đang gắng hết sức vùng vẫy, nhưng nỗi sợ cùng cực khi tính mạng treo ngang sợi tóc ấy dường như lại mang đến cho cô một thứ khoái cảm giống như lên đỉnh.
Đến trước cửa nhà Thường Dũng, hắn đang định trèo tường vào, bỗng nhiên phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ, chạm vào cọt kẹt mở ra. Ánh trăng khiến cái bóng của hắn rất dài, phản chiếu trên nền đá trống thật lạnh lẽo, như thể nơi hắn đang bước vào là một cung điện ma quái nào đó. Khắp sân phủ đầy ánh trăng cỏ dại dưới mái nhà trông như một màn sương mỏng, khiến khung cảnh trông càng thê lương. Sau đó, hắn thấy ánh đèn trong cửa sổ, bóng trăng trên cửa cũng không giống như thật mà giống như hình cắt giấy dán trên nền trời đêm. Mặc dù mới đến đây lần thứ hai, nhưng vẫn cảm thấy rất thân quen, thân quen đến đáng sợ. Hắn bước qua ánh trăng, loạt soạt đi đến trước cửa, đang chuẩn bị gõ cửa, bỗng phát hiện cánh cửa này cũng không cài chốt. Hắn hơi sợ, cảm thấy như mình bị gài bẫy, bất giác lùi ra sau một bước.
Đúng lúc đó, hắn nghe thấy Thường Dũng ở trong nhà nói một câu: “Anh đến rồi à. Dương Đức Thanh khựng lại, nghĩ, chẳng lẽ vì lần trước hắn đến, nên Thường Dũng vẫn luôn đợi hắn? Nhưng cô ta làm sao biết được người đến lần trước là hắn, vì sao lại đợi hắn. Hắn thấy cổ họng khô khốc, có phần sợ sệt, nhưng nghĩ lại thì, cô chỉ là một cô gái mù, có thể làm gì được hắn, huống hồ hôm nay hắn đến cũng không phải là để làm chuyện gì xấu. Hắn liền xách một cân điểm tâm vào phòng, loay hoay đứng đó, không biết nên đứng hay ngồi. Hắn nghĩ, lạ thật, chẳng lẽ người mù thực sự có thiên nhãn: Do dự một lát, hắn nói: “Tôi đến cho cô ít điểm tâm, cô giữ mà ăn, tôi đi đây”
Hắn còn chưa kịp cất bước, Thường Dũng đã nhanh chóng chạy ra cửa cài then lại. Hắn càng kinh ngạc, nói: “Cô có thể nhìn được à?” Thường Dũng quay lưng lại với hắn, nói: “Từ giường ra cửa mười hai bước, ngày nào em chẳng đi, sao mà không nhớ” Lúc này cô quay đầu lại, giống như một con dơi dùng cảm giác định hướng Dương Đức Thanh. Đây là lần đầu tiên Dương Đức Thanh quan sát Thường Dũng ở khoảng cách gần như thế, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là đôi mắt trắng dã của cô, hai con mắt trắng khiến hắn cảm thấy sợ hãi, như hai khúc xương lối ra giữa hốc mắt. Xem ra cô đúng là mù thật. Lúc này là buổi tối nên Thường Dũng chỉ mặc một chiếc áo gile và một chiếc quần đùi vải thổ, hắn vừa nhìn đã thấy hai bầu ngực sau chiếc áo của cô, lập tức cảm thấy máu dồn lên não, một dòng điện chạy xuyên qua người, hắn hoang mang sờ vào chỗ đó của mình, mềm, vẫn mềm oặt. Hắn vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, mắt nhìn chằm chằm vào ngực Thường Dũng, tay xoa nắn chỗ đó, không được, vẫn không cương lên được. Lúc này, Thường Dũng mò mẫm đi đến trước mặt hắn, đột nhiên nói một câu hờn dỗi: “Sao bây giờ anh mới đến?” Câu nói này khiến hắn ngẩn ra, bởi lẽ, một cô gái mù khi nói những lời này toàn thân lại như thể phát sáng, giống như một hòn đá hấp thụ đủ ánh trăng bỗng nhiên tự mình tỏa sáng, khiến toàn thân cô lại thêm lần nữa đầy vẻ quyến rũ rung động lòng người. Một tay hắn vẫn đặt trên quần, tay kia đã bị Thường Dũng tóm được, trước khi hắn kịp phản ứng, cô đã đặt bàn tay hắn lên bụng mình. Mấy câu tiếp theo của cô khiến hắn suýt ngã, cô nói: “Anh không đến nữa, em thật sự sợ đến chết đi được, ngủ cũng không ngon, anh thử sờ xem, có phải là em mang thai rồi không?” Bàn tay hắn đặt lên bụng Thường Dũng, quả nhiên, chỗ đó đã nhô lên. Hắn cảm thấy ù tai chóng mặt, thế này là thế nào? Lần trước hắn còn chẳng bước qua cửa phòng cô, chỉ nằm trong sân một đêm thôi mà. Hắn chỉ muốn bắn ngay ra khỏi căn phòng này, cảm thấy mình đã vào nhầm một hiện trường gây án, hắn chẳng làm gì mà lại bị bắt như tội phạm. Cánh cửa mở kía hóa ra không phải là dành cho hắn, cũng tức là, sau khi hắn đến, còn có gã đàn ông khác đã từng vào đây, thậm chí gã đó rốt cuộc đã cưỡng bức cô gái mù này. Gã đàn ông đó là ai? Hóa ra, trong huyện không chỉ có mình hắn để ý đến cô gái mù này, hắn bỗng cảm thấy trong bóng tối có vô số những cặp mắt nham hiểm đang quan sát bọn họ, đang từng bước từng bước dồn ép họ. Hắn đang định cướp đường mà chạy, Thường Dũng ở sau lưng lại kéo lấy hắn, kẹp chặt hắn, giọng nói cực kỳ bình tĩnh. Cô nói: “Em không thể sinh đứa trẻ này ra được, anh hãy giúp em. Nếu mọi người đều biết em là đàn bà thì em sẽ không sống nổi, chỉ còn một đường chết mà thôi. Em không nhìn thấy gì, không thể ra ngoài, càng không thể nuôi một đứa trẻ. Đứa con cũng là của anh, chỉ có anh mới giúp được em, em xin anh, hãy giúp em một lần được không?”
Dương Đức Thanh đứng đó nghĩ, nói cho cô ta biết chuyện này không phải hắn gây ra ư, làm thế cũng có nghĩa lý gì? Bất kể là gã đàn ông nào trong cái huyện này đã cưỡng bức cô thì về bản chất cũng như nhau cả thôi, chẳng qua cũng chỉ là một cơ quan sinh dục, chẳng có một khuôn mặt nào hết. Già, trẻ hay đui què mẻ sứt, đối với một người sống trong bóng tối như cô có khác gì nhau. Thực ra cô không phải bị một gã đàn ông cưỡng bức, mà là bị số phận cưỡng bức. Đúng thế, cô nói đúng, một khi có người biết cô là đàn bà, sẽ có thêm nhiều người nữa biết, có lẽ sau này sẽ không chỉ có một hai người đến cưỡng bức cô. Dù sao thì cô cũng chẳng nhìn thấy gì, hoàn toàn không thể biết được gã đàn ông đã vào đây là ai. Bọn chúng cứ đến, ngủ với cô rồi đi, không cần bỏ ra bất cứ thứ gì, đến một câu dỗ ngọt phụ nữ cũng chẳng cần phải nói. Dù cô có mang bầu thêm vài lần, cũng chẳng thể biết được đứa con là của ai. Một cô gái mù cô đơn nhặt rác kiếm ăn như cô làm sao nuôi nổi một đứa trẻ? Hắn suýt thì rơi nước mắt.
Dương Đức Thanh lén đưa Thường Dũng đến một phòng khám ở huyện bên kiểm tra, mua thuốc rồi lại nhân lúc trời tối đưa cô về nhà. Bác sĩ nói uống thuốc xong phải hai ba tiếng sau mới có phản ứng, hắn sợ một mình cô nhỡ xảy ra chuyện gì liên ở lại. Hai người một ngủ đầu giường, một ngủ cuối giường, ở giữa cách nhau đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ trên tấm giấy dầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tinhcam