Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cô đồng mù [4]

Thường Dũng bắt đầu đau bụng lúc nửa đêm, bên dưới có hiện tượng chảy máu. Máu ra mỗi lúc một nhiều, nhanh chóng thấm đẫm cả chăn và chiếu. Dương Đức Thanh vơ quần áo xung quanh, chèn từng thứ xuống phần dưới của cô, chẳng mấy chốc chúng cũng đều ướt sũng. Hắn bắt đầu hoảng, định đưa cô đi bệnh viện, nhưng không có tiền làm sao đi vào viện được? Hơn nữa, nếu hắn đem Thường Dũng đang chảy máu đầm đìa thế này vào viện, sáng mai cả huyện đều sẽ biết Thường Dũng là con gái. Không thể đi viện được, nhưng cô cứ chảy máu mãi thế này liệu có chết không?
  Thường Dũng sắc mặt trắng bệch nằm đó, cô đã kiệt sức, vũng máu dưới cơ thể như một cái miệng lớn, dần dần nuốt chửng lấy cô. Cô đột nhiên giơ một cánh tay ra mò mẫm, tóm chặt lấy tay Dương Đức Thanh, nhưng không nói một lời. Lúc này, dường như cả thể giới chỉ còn lại hai người, bọn họ chỉ có thể nương tựa vào nhau, máu trong người từ tay cô chảy lên người hắn, họ như được dòng máu gắn kết vào nhau, không bao giờ tách ra nữa.
Hắn không dám nhìn mặt cô, chỉ ngồi ngây ra đó, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hắn nhanh chóng nhảy xuống giường ra khỏi phòng, vào bếp cào một sọt tro củi. Hắn bưng sọt tro chạy như bay vào phòng, lột chiếc quần ướt sũng của Thường Dũng ra, tách hai chân cô, sau đó lấy một nắm tro nhét vào giữa háng. Thường Dũng nằm bất động, dạng hai chân, hắn ngồi hướng về phía cô, cứ thế giữ nguyên tư thế chặn ở chỗ đó, như thể sợ sẽ “vỡ đê” bất kỳ lúc nào. Nắm tro ướt đẫm, hắn lại thay một nắm khác. Đây là lần đầu tiên hắn được sờ đến chỗ đó của phụ nữ, cái chỗ mà hắn đã mơ tưởng đến cả trăm nghìn lần, nhưng lúc này, khi thực sự được chạm đến, hắn chỉ cảm thấy nó giống như một bức thư đã phai màu được gửi đến từ quá khứ xa xôi, chỉ là giờ đây đã không còn liên quan gì đến hắn nữa. Trông họ như đang tiến hành một nghi thức giao cấu lặng lẽ và nguyên thủy, trong không khí sực mùi máu tanh, càng khiến cho nghi thức ấy thêm phần thần bí và đáng sợ. Đóa hoa mẫu đơn trên tờ giấy dầu thấm đầy máu tươi trông lại càng ma mị, trong bóng tối như nở thành cả một vườn hoa.
Đến khi trời vừa sáng, cuối cùng Thường Dũng cũng cầm được máu. Hai người đều lặng lẽ nằm gục trên giường, giống như hai chiến sĩ vừa từ chiến trường trở về, vứt bỏ khôi giáp, khó khăn lắm mới giữ được tính mạng, hồi lâu không nói nên lời.
Một thời gian sau đó, Dương Đức Thanh cứ đến khuya lại trèo tường vào sân nhà Thường Dũng, Thường Dũng để cửa trong cho hắn, hắn đem cho cô đồ ăn kiếm được từ ban ngày, giúp cô giặt quần áo, sau đó hai người tắt đèn đi ngủ, vẫn một người đầu giường một người cuối giường. Hắn sợ lại có gã trai nào đến ức hiếp Thường Dũng, nhưng hắn cũng sợ ngộ nhỡ thực sự có ai vào đây trông thấy hắn thì sao. Hắn lại nghĩ, sợ gì chứ, cả cái huyện này làm gì có ai coi bọn họ là người? Cũng chỉ có ở chỗ Thường Dũng, hắn mới được coi là con người, bởi lẽ cô còn nhỏ bé, cô đơn hơn hắn. Cô cần hắn, mà hắn thì cần nhu cầu đó của cô.
Đêm hôm đó, Dương Đức Thanh đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mơ, có một bàn tay đang sờ soạng bên dưới hắn. Hắn định thần trong bóng tối, bắt đầu co giật, một ngọn lửa rạo rực trong cơ thể. Hắn nghĩ, biết đâu, biết đâu khỏi thì sao. Nhưng bộ phận đó ở trong tay Thường Dũng vẫn mềm nhũn, trong một khoảnh khắc nó có chút động đậy, nhưng rất nhanh lại co về như cũ, mềm oặt xuống. Thường Dũng không cam tâm, vẫn tiếp tục vuốt ve, giống như chim mẹ vỗ về đứa con của mình. Dù trong bóng tối, hắn cũng cảm thấy mất mặt quá thể, bèn đẩy cô ra: “Làm gì đấy? Cô còn chưa khỏi đâu. Tay Thường Dũng trống không, cô ngẩn ra trong bóng tối, sau đó lại bò lên mò mẫm tìm hắn, bàn tay cô nóng bỏng, vừa vuốt ve cơ thể hắn, vừa dùng âm thanh kỳ quái mà xa lạ nói với hắn: “Anh ơi, anh không muốn sao, anh thực sự không muốn sao? Lần trước không phải anh vẫn ổn đấy thôi, anh làm sao thế?”
Cô vừa nói vừa sáp lại, trong bóng tối hắn không nhìn rõ vẻ mặt cô, nhưng trong màn đêm, từng lỗ chân lông của hắn đều có thể cảm nhận được sự quyến rũ từ cơ thể cô. Cô gái mù Thường Dũng giữa đêm khuya bỗng như ma nhập, quyến rũ đến đáng sợ. Sao cô ta lại thế chứ, sao lại trở nên như vậy? Đây hoàn toàn không phải là cô mù lúc ban ngày, nhưng hắn buộc phải thừa nhận, Thường Dũng lúc này mới đàn bà làm sao, cô thực sự đàn bà hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác. Có lẽ, người phụ nữ thế này, một người phụ nữ không có mắt, chỉ trong bóng tối mới có thể cởi mở đến vậy. Nhưng hắn không được, hắn vẫn không cương lên được, hắn thực sự muốn khóc, hắn giãy ra khòi vòng tay cô, lớn tiếng quát: “Cô làm cái gì thế? Mau buông ra, ngủ đi!”
Thường Dũng chưng hửng, ngẩn người trong bóng tối mất mấy giây, bỗng nhiên khóc òa lên: “Anh, sao anh lại không cần em nữa, anh không muốn em nữa sao?” Dương Đức Thanh nghẹn giọng nói: “Em còn chưa khỏi hẳn, phải chăm sóc cẩn thận. Thường Dũng vừa lần sờ hắn vừa khóc: “Em chẳng cần khỏi với không khỏi gì hết, khỏi rồi thì sao, người như em sống lâu mà để làm gì, anh tưởng em thực sự muốn sống thế sao? Em không muốn sống cái kiểu chẳng ra nam chẳng ra nữ thế này nữa, em là đàn bà, em từ khi sinh ra đã là đàn bà, vì sao phải cải trang thành đàn ông? Em mặt dày thế đấy, em thích để đàn ông cưỡng bức em, chơi em, chơi liên tục, dù có chết khi làm chuyện ấy cũng còn hơn là cứ sống thế này.
Dương Đức Thanh lùi dần về phía sau, muốn trốn tránh bàn tay Thường Dũng, nhưng hắn đã dán vào tường rồi, không còn đường lui nữa. Thế là, hắn cứ như một tấm tiêu bản bị chính mình treo trên tường, ở đó nước mắt đầm đìa. Hắn là một gã đàn ông bị hoạn, còn cô là một người đàn bà bị hoạn. Hắn muốn làm đàn ông không được, cô muốn làm đàn bà không xong. Bọn họ là những sinh vật đã mất đi giới tính, là người thân đích thực của nhau trên cõi đời này.
Thường Dũng lại lần mò đến nơi, cô cũng đang khóc, vừa khóc vừa sờ lên khuôn mặt và toàn thân hắn, cả người hắn đều đang run rẩy. Cô lại sờ đến quần hắn, bất chấp tất cả cởi quần hắn ra. Khoảnh khắc đó, hắn hy vọng biết bao rằng mình sẽ cương lên, hắn bằng lòng trả mọi giá để có thể cương lên và đút vào trong cơ thể người phụ nữ tội nghiệp kia. Hắn hiểu rõ, chuyện đó với bọn họ đã không còn là làm tình nữa, mà là một sự bù đắp với những kẻ đã bị hoạn, chỉ có để cơ thể hắn vào trong cơ thể cô, những khiếm khuyết của họ mới giao hòa với nhau một cách hoàn hảo, cả hai hợp lại mới có thể trở thành một con người.
Nhưng, không được, những khiếm khuyết của họ đã ăn sâu vào xương tủy. Hắn ôm lấy cô, bắt đầu gào khóc, cô cũng ôm chặt lấy hắn khóc. Về sau, hắn gục trong lòng cô dần dần chuyển sang nức nở, cô khẽ vỗ lên lưng hắn, giống như ru ngủ một đứa trẻ. Ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng.
Cứ thế được nửa năm, nháy mắt đã sắp sửa đến Tết. Tối hôm đó, Thường Dũng thêm củi vào lò, nấu xong nổi cháo rồi ngồi đợi Dương Đức Thanh như thường lệ. Dương Đức Thanh trên người đầy tuyết bước vào, hắn vừa phủi tuyết vừa nói: “Hôm nay tuyết rơi dày lắm. Thường Dũng hỏi: “Tuyết có màu gì?” Dương Đức Thanh không nói, hắn ăn vài miếng cháo rồi bỗng nhiên bỏ bát xuống nói: “Thường Dũng, em định cứ sống thế này mãi sao?” Thường Dũng nghiêng đầu, tìm hướng hắn đang ngồi. Dương Đức Thanh ngập ngừng rồi nói: “Năm nay phố Đông tổ chức lễ hội rước thần, thấy bảo làm lớn lắm. Hôm nay anh nghe nói họ cần hai mã tỉ, em... có dám cùng anh đi làm mã tỉ không?”
Giao Thành nằm ở phía đông núi Lữ Lương, bị chia cắt bởi dãy núi, cho nên thị xã nhỏ Tấn Trung này có điều kiện gìn giữ một phần văn hóa hầu đồng. Sau khi Phật giáo du nhập vào Trung Quốc, văn hóa hầu đồng thời viễn cổ ở đây phát triển thành lễ hội rước thần. Vào dịp cuối năm, người dân sẽ tổ chức rước thần tế tổ ở miếu Thành Thang, mời Nhị Thập Bát Tú thiên thần đến đón mặt trăng, thông thường lễ hội sẽ diễn ra trong ba ngày, theo thứ tự trong sách lịch để lựa chọn xem đến lượt ba chòm sao nào đón mặt trăng. Để thể hiện sự thành kính trong lễ nghênh thần, cũng là để cho sự kết nối giữa người và thần được thông suốt, mỗi lễ hội đều phải có vài mã tỉ. Mã tỉ là người đại diện cho thần linh đến xua đuổi tà ma, những người sắm vai mã tỉ thông thường đều thuộc tầng lớp thấp kém nhất. Bởi lẽ từ xưa đến nay người ta đều cho rằng, những thứ không sạch sẽ thường có thể chống lại những thủ yêu ma quỷ quái không sạch sẽ khác, chỉ có dùng những kẻ bẩn thỉu thuộc tầng lớp thấp kém mới có thể trấn áp tà ma. Mã tỉ biểu diễn nhập đồng trong lễ nghênh thần, sau khi nhập đồng đương nhiên trở nên khác với người thường, vì thế trong quá trình biểu diễn, mã tỉ thường phải dùng một vài cách tự hủy hoại bản thân để thể hiện rằng mình thực sự đã được thần linh nhập vào. Có mã tỉ dùng con dao găm sáu bảy tấc đâm xuyên qua cổ tay mình, có người lại dùng thanh thép bảy tấc xuyên qua hai má, còn múa thanh đạo dài đến hai mét để mở đường cho lễ dâng hương. Có mã tỉ dùng thanh đao gắn vòng tự chém lung tung trước trán, mặt mũi máu me be bét tiến về phía trước.
Khi một số mã tỉ già qua đời, có rất ít người có thể làm mã tỉ, mã tỉ đã trở thành một truyền thuyết ở trong huyện, khiến người ta nghe mà biến sắc mặt. Chỉ thấy Dương Đức Thanh nói: “Chúng ta có thể biểu diễn xuyên trượng. Anh đã đi hỏi thăm mấy người già ở thôn khác rồi, thực ra chẳng phải thán linh nhập xác gì đâu, chỉ cần khi biểu diễn liên tục dội nước đá vào chỗ vết thương, dùng giấy hương lau que thép là có thể cấm máu, sau khi rút que thép ra đắp ít tro hương lên là được. Bởi vì khi xuyên nhanh que thép qua, niêm mạc, cơ và da mặt sẽ đồng thời co lại, mặc dù phần mềm bị phá hủy, nhưng sẽ không chảy máu. Chuyện này cũng giống như trong chiến tranh thời cổ, sau khi đao hoặc tên cắm vào trong cơ thể, nếu không rút ra ngay, máu sẽ không chảy ra ngoài. Quan trọng hơn là, mạch máu trên mặt phần lớn đều là các mao mạch, đặt que thép trong đó vài giờ đồng hồ là đạt đến trạng thái đông máu, đến lúc rút ra máu cũng sẽ chảy ít hơn. Thường Dũng đã biến sắc mặt, cô run rẩy hỏi một câu: “Hỏi em làm gì? Em chỉ là một đứa mù, có nhìn thấy gì đâu.”
Dương Đức Thanh nói: “Em đừng sợ, cứ theo anh là được. Đến lúc đó anh sẽ xuyên một que thép từ má mình sang má em, hai chúng ta nối vào cùng một cái que, anh đi đâu thì em cứ đi theo, giống như bình thường em đi theo cây gậy trúc ấy, anh sẽ dẫn đường cho em, cũng chỉ có một lúc đấy thôi. Em đừng sợ, nghe mấy ông già kể, chỉ cần xuyên trượng trong lễ nghênh thần, chẳng có ai thấy đau bao giờ, có khi là nhập đồng thật chưa biết chừng. Bây giờ ngón nghề này cơ bản đã thất truyền, chẳng ai chịu làm nữa, nhìn thôi đã thấy sợ. Hôm nói với bên đại đội phố Đông rồi, anh nói mã tỉ năm nay cứ để tôi và Thường Dũng làm, bọn họ đang lo không tìm được người liền nhận lời ngay."
Thường Dũng hướng đôi mắt trống rỗng ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cười buồn: “Bởi vì chúng ta là những kẻ thối nát, bẩn thỉu nhất cái huyện này, đúng không? Xem bói cái gì, nhập đồng cái gì, nói cho cùng cũng chỉ là diễn xiếc cho người ta xem, chỉ là xem bói thì không chảy máu, không chết người, còn hầu đồng thì là đùa với tính mạng.
  Dương Đức Thanh đi đến trước mặt cô, cô không nhìn thấy, nhưng cảm giác có một bóng đen như cánh chim áp sát. Được che trong cái bóng của hắn, cô bỗng nhiên cúi đầu xuống. Dương Đức Thanh nói: “Anh biết em sợ, thực ra anh cũng sợ... Trong lòng anh không nắm chắc, anh không biết rốt cuộc sẽ đau đến mức nào, cũng không biết liệu chúng ta có chết không. Nhưng em cũng nói rồi đấy thôi, cứ sống mãi cái kiếp sâu mọt, chẳng ra trai chẳng ra gái này, chi bằng chết cho xong. Nếu năm nay chúng ta thực sự biểu diễn thành công trong lễ nghênh thần, thực sự khiến mọi người cho rằng chúng ta được thần linh nhập vào, vậy thì chúng ta coi như đổi vận rồi, em có hiểu không? Đừng nói là kiếm mấy đồng vặt, sau này sẽ chẳng ai dám coi thường chúng ta nữa, sẽ không ai còn coi chúng ta là con sâu cái kiến nữa, dù không mê tín thì đối với người đã từng được thần linh nhập cũng phải nể sợ mấy phần. Nhất là em, ông nội chẳng phải muốn em kiếm sống bằng nghề xem bói hay sao? Người ta dựa vào đâu mà tin lời em? Chỉ có sau khi trở thành cô đồng được thần linh nhập vào, người ta mới thực sự kính sợ em, có người đến tìm em để xem bói, mới có người cung phụng em như thần linh. Anh nghe người ta nói, ở Văn Thủy có một bà cô sau khi nhập đồng, chẳng những dân ở đây đua nhau đến xem, mà còn rất nhiều quan chức cũng đi xe con, trả rất nhiều tiền để được bà ta xem bói cho, tiền tham nhũng càng nhiều, trong lòng càng sợ, thấy cái miếu cũng phải vào thắp hương. Nghe nói ngủ một giấc với bà ta mới có thể đổi vận, dù một giấc này phải tốn rất nhiều tiền, nhưng người ta vẫn tranh nhau vung tiền để ngủ với bà cô hơn năm mươi tuổi ấy đấy. Nghe nói bây giờ bà ta ở nhà tây, đi xe hơi, ngày nào cũng có người cung phụng như thần tiên, làm sao chết đói được? Nói thật với em, anh chẳng tin vào quỷ thần gì hết, khiêng quan tài anh còn chả sợ, đến đồ cúng trên mộ người chết anh còn ăn rồi, tất cả là lừa đảo hết. Đúng thế, làm mã tỉ toàn là những kẻ thấp hèn nhất, nhưng em cứ nghĩ kỹ đi, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, nếu không ngược đãi bản thân một lần như thế, thì cả đời này chúng ta cũng không thoát ra khỏi địa ngục của chính mình được. Em không muốn được thực sự sống như một con người hay sao?”
Cuối cùng cũng đến ngày lễ nghênh thần, tuyết đã rơi dày đến ba tấc mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Mọi người đạp trên lớp tuyết dày đến miếu Thành Thang xem hội, đầu tiên là hội bát âm. Bát âm dùng để chỉ các nhạc cụ làm từ kim loại, đá, đất, da, tơ, trúc, gỗ và bầu hợp tấu, tám nhạc công mặc trường bào, mã quái', trên cổ áo cài lá cờ tam giác dài hơn một thước màu đỏ, chính giữa thêu hình rồng. Sau hội bát âm là các trò diễn, có thuyền cạn, ngựa trúc, đi cà kheo, chùy bát quái, hình ý quyền, búp bê đầu to... Sau đó đến lượt mã tỉ biểu diễn. Mọi người đứng quây thành một vòng tròn giữa trời tuyết rơi, vây Dương Đức Thanh và Thường Dũng ở giữa. Hai người đều mặc quần áo lụa màu đỏ tươi, khoác áo khoác đỏ, đội chiếc khăn màu đỏ. Một tay Dương Đức Thanh cầm một que thép dài 6 tấc, tay kia kéo tay Thường Dũng từ từ đi đến chính giữa đám đông. Tuyết rơi ngày một dày, tiếng bước chân họ loạt soạt trên tuyết, từng đám tuyết lớn rơi trên chiếc áo đỏ của họ, trong giây lát liền tan chảy.
Một cơn gió bấc thổi tới, áo choàng của hai người như dòng máu sục sôi trong gió, khiến người khác lóa mắt, cũng vì thế mà càng trở nên khát máu và cất tiếng cười ghê rợn, nhưng vẫn nhìn họ chằm chằm. Gió tuyết khiến Dương Đức Thanh gần như không nhìn thấy gì, hắn bỗng hơi sợ, liền nắm chặt tay Thường Dũng hơn. Thường Dũng cũng bám chặt lấy tay hắn, gần như đâm móng tay vào trong thịt hắn. Họ giống như hai phạm nhân sắp sửa bị xử tử, không còn chỗ trốn, đang bị đám đông chờ xem hành hình. Dương Đức Thanh đứng đó gắng sức trấn tĩnh lại, hắn hít một hơi rồi cố gắng nuốt xuống cổ họng. Làn hơi dần đi xuống, tích tụ tại đan điền, hắn cảm thấy mình dần đứng vững như được đúc thêm lõi sắt. Dần dần, hắn có cảm giác như tìm được linh cảm, tựa hồ có thể nhìn thấy linh hồn mình đang lao về phía bầu trời tuyết rơi, thế là thể xác hắn bắt đầu tê dại, bắt đầu bước vào trạng thái gần như bị thôi miên. Hắn cảm thấy mình giống như một nén hương được đốt cháy, sắp sửa hóa thành một làn khói xanh, thực sự sắp thành người có thể thông thần linh để đi tế bái giữa trời đất này rồi.
  Hắn bắt đầu hành động. Hắn cầm que thép lên, trước ánh mắt sợ hãi mà tham lam của mọi người, chậm rãi đưa đến cạnh má. Hắn nhìn quanh đám đông một lượt, đón ánh mắt của mọi người, bọn họ thậm chí không dám nhìn lại hắn, điều đó khiến hắn rất hài lòng. Hắn lại hít một hơi thật sâu, tìm đúng vị trí, nhất định không được đâm vào những chỗ cứng như xương hàm, hắn nhấc que thép lên lặng lẽ nhìn Thường Dũng, tất cả ánh mắt đều dồn lên người hắn, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi. Ngay lúc đó, Dương Đức Thanh đột nhiên có ảo giác như thể đang đứng giữa ánh đèn sân khấu, hắn đang ăn mặc tử tế đứng dưới ánh đèn, được mọi người lễ bái. Hắn thậm chí thoáng mỉm cười, dùng lực đâm một cái, que thép đã xuyên qua má vào trong miệng. Đám đông kêu một tiếng thất kinh, có người đã che mắt rồi lại lập tức mở kẽ ngón tay ra nhìn trộm.
Khi que thép chui qua lưỡi, hắn còn liếm được mùi vị trên đó, là vị kim loại kèm với tuyết, vừa lạnh lẽo vừa xen lẫn hương tuyết thơm nhẹ. Hắn còn ngửi thấy mùi máu của chính mình, khi máu và kim loại hòa vào nhau bỗng trở nên thật thi vị, thi vị theo kiểu tàn khốc, trong ý thơ còn có mùi binh khí, cả hai đồng thời xộc vào cơ thể hắn, giống như xi măng cốt thép bỗng nhiên khiến hắn trở nên cực kỳ rắn rỏi. Sâu trong cơ thể hắn sản sinh ra một loại sức mạnh khát máu đáng sợ, chỉ cần khẽ dùng lực, que thép lại xuyên qua lưỡi từ má bên kia đâm ra ngoài, đám đông lại kêu một tiếng kinh hãi. Hắn thực sự chẳng cảm thấy đau đớn chút nào. Khi hắn di chuyển que thép vào giữa, vết thương bắt đầu chảy máu, hắn lập tức tóm lấy chiếc bình đã chuẩn bị sẵn ở dưới đất, dội nước đá lạnh buốt lên vết thương còn mới, máu liền ngừng chảy.
  Hắn đưa mắt nhìn Thường Dũng, Thường Dũng giống như một tấm bia đá màu đỏ ngẩn ngơ đứng dưới trời tuyết, những bông tuyết đã che đi nửa khuôn mặt của cô, nhưng cô cũng không phủi chúng đi, dường như cố ý đợi trận tuyết này hoàn toàn chôn vùi bản thân. Dương Đức Thanh với que thép xuyên qua má từng bước từng bước tiến đến trước mặt cô. Thường Dũng cảm nhận được hơi thở của hắn, đột nhiên gắng hết sức trợn tròn mắt, hoang mang nhìn quanh bốn phía, dường như mong đợi lúc này sẽ có người xông ra cứu cô. Dương Đức Thanh kéo một tay Thường Dũng, cô lùi về phía sau, vùng vẫy thoát ra, hắn lại tóm được cô lần nữa, giữ chặt lấy cô. Hắn dùng tay kia nhẹ nhàng phủi lớp tuyết trên mặt cô, vừa phủi vừa nói thầm một cách khó khăn: “Đừng sợ, thật đấy, chẳng đau tí nào đâu. Khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy hai hàng nước mắt ứa ra từ trong mắt Thường Dũng, tròng mắt trắng dã của cô càng đục hơn. Hắn lau nước mắt cho cô, sau đó đứng ở bên cạnh cô, ngắm chuẩn que thép trên má. Một tay hắn cầm que thép, tay kia nâng má Thường Dũng, miệng hắn mắc cây thép, khó khăn lắm mới đẩy được từng chữ ra khỏi miệng: “Anh ở cạnh em không đi đâu cả, em đã nhớ chưa?”
Thường Dũng không nói gì, hai bàn tay run lập cập, dường như vội vã muốn nắm lấy thứ gì đó. Dương Đức Thanh dùng sức đâm que thép vào má Thường Dũng, đám đông vừa kêu thất thanh, hắn đã nhanh chóng xọc qua, que thép từ má bên kia của cô xuyên ra ngoài. Hắn không thể quay đầu nhìn cô nữa, lúc này hai người đã bị xuyên trên cùng một cây thép. Hắn gắng sức dội nước đá lên vết thương của Thường Dũng, cầm máu cho cô. Hắn dùng hết sức nói với cô một câu: “Bây giờ chúng ta đều là thần linh rồi.” Hắn bắt đầu dịch chuyển về phía trước, cứ đi một bước Thường Dũng bị xuyên trên cùng một que thép lại phải theo hắn tiến lên một bước, hơn nữa bước đi của họ buộc phải đều nhau, buộc phải đồng thời cất một chân, nếu không sẽ không thể tiến lên. Ánh mắt mọi người nhìn vào thân thể hắn như điên dại, hắn được bao bọc trong sự hưng phấn tột độ, dù bị que thép xuyên ngang miệng nhưng vẫn liên tục hô khẩu lệnh cho Thường Dũng: “Bước!” Hai người đi được một bước, hắn lại nói “Bước!” một lần, hai người lại đi thêm một bước. Que thép giống như một mũi tên xuyên qua hắn và Thường Dũng. Giữa trời tuyết rơi, họ thực sự biến thành một con người - một con người với bốn tay bốn chân, du đãng ở nơi nửa thần nửa quỷ.
Tuyết rơi ngày một dày, hai người áo đỏ giống như hai giọt máu trong tuyết, từng bước đi vào trong miếu Thành Thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tinhcam