Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cô đồng mù [5]

Sau lễ rước thần, Thường Dũng ốm nặng. Sau khi khỏi bệnh, cô bỗng trở nên khác hẳn trước kia.
Cô bắt đầu liên tục tự mình lảm nhảm, khi ngồi một mình trong nhà hoặc khi chống gậy trúc ra phố, cô đều lẩm bẩm một mình, như thể xung quanh cô bắt đầu có những người mà mắt thường không thể nhìn thấy, hoặc giả, người ta cảm thấy những thứ vây xung quanh cô hoàn toàn không phải người. Kể cả khi lẩm bẩm một mình, cô cũng khác với trước kia, bất kể ngồi đâu, trên mặt và trên người cô đều toát ra thần thái vừa nghiêm trang vừa quái dị, trên mặt cô không có bất kỳ cảm xúc nào, cứ lặng lẽ và trống rỗng như thế, tựa hồ cô là một ngôi đền tĩnh lặng, linh hồn cô đã cưỡi mây đi rồi, nhường chỗ cho một vong linh nào đó khác, nhưng hương hỏa thì vẫn vương vấn xung quanh. Chỉ riêng mùi hương thoang thoảng ấy thôi cũng đã như một cái ngòi cứng rắn cắm trong cơ thể cô, chôn chặt cô ở đó. Hai bên má từng xuyên khoan thép để lại hai vết sẹo mờ, khiến cô trở nên thần bí hơn rất nhiều, như thể dấu ấn do quỷ thần lưu lại trên khuôn mặt, khiến cô nổi bật giữa đám đông, ngay đôi mắt trắng dã đáng sợ của cô cũng như một lời sấm truyền. Tóm lại, trông cô không còn giống người thường nữa.
Sau lễ nghênh thần, quả nhiên có một số ông bà già đến tìm Thường Dũng để xem bói. Khi họ đến tìm Thường Dũng, cô ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt trắng dã đảo qua đảo lại, cái đầu chợt rũ xuống, như thể bỗng nhiên ngủ thiếp đi. Đợi đến khi cô từ từ ngẩng đầu lên một lần nữa, thần sắc và giọng nói của cô bỗng nhiên thay đổi, có lúc cô làm ra vẻ yểu điệu của một người phụ nữ, nhấc ngón tay điệu đà, giọng nói vừa cao vừa chua, như thể đã hoàn toàn không do bản thân khống chế nữa, trong cơ thể cô có linh hồn của một phụ nữ đang ra lệnh cho cô nói tiếp. Có lúc cô lại bỗng nhiên biến thành một người già chậm chạp, vừa ho vừa ngáp, lưng còng không đứng thẳng được, khuôn mặt cũng tự nhiên thêm rất nhiều vết nhăn, mỗi vết nhăn đều làm cho mặt như chảy xệ xuống, khiến cô trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi. Giọng nói của cô cũng già nua, già đến mức từng chữ đều nghe không rõ, thều thào như phát ra từ miệng một người móm, khiến người khác nghe mà phát sợ. Lúc này cô như thể bị một linh hồn già khống chế, linh hồn già đó ngồi trong thân xác cô, dùng miệng cô để nói những lời muốn nói. Đợi khi hồn phách nói hết, Thường Dũng dần tỉnh lại, cái đầu rũ xuống của cô từ từ ngẩng lên, khuôn mặt mệt mỏi, như thể vừa mới đi đánh trận về. Cô dùng đôi mắt trắng dã nhìn xung quanh, nói: “Tôi đang ở đâu, sao lại mệt thế này?”
  Mấy ông bà già đến xem bói trợn mắt há mồm nhìn, chẳng cần biết Thường Dũng nói đúng được mấy câu, thực ra trong lúc bị cái gọi là linh hồn đó khống chế, Thường Dũng vẫn chỉ nói những câu lập lờ nước đôi, nào là có cầu có thiêng, ám thị tâm lý cho người đi xem bói mà thôi, tóm lại đem một thứ hy vọng vô tận đến cho những ông già bà lão kia. Nhưng người đến xem bói đều bị bầu không khí quái dị mà Thường Dũng tạo ra trấn áp, chỉ cảm thấy từ sau lễ nghênh thần, tên mù này chắc là đã thực sự có thể thông linh. Bây giờ không chỉ đơn giản là vứt đồng tiền ra để xem bát tự nữa, mà cô đã lên một tầm cao mới, giờ cô đã là cô đồng rồi.
Tiếng tăm đồn xa, người ta chen nhau đến trước cửa nhà Thường Dũng xem, trong nhà ngoài sân náo nhiệt như xem kịch. Thường Dũng chẳng cần ra khỏi cửa, cứ ngồi trên chiếc giường lò trong nhà mình biểu diễn hết lần này đến lần khác, chỉ cần thay đổi tuổi tác, giới tính của vị thần nhập vào cơ thể cô, nam, nữ, già, trẻ, tóm lại chẳng ai hỏi gốc gác của thần tiên, họ cũng giống người thường, tuổi tác thứ bậc nào cũng có.
Đám đông đến xem mang lại cho Thường Dũng cảm giác kích thích mới mẻ và mãnh liệt, giống như trong cơ thể cô có một cái cần câu, mọi người đều chờ đợi có thể câu được từ đó thứ gì càng máu me, kịch tính và thần bí hơn nữa, còn cô buộc phải thỏa mãn kỳ vọng của đám đông, buộc phải diễn đến cùng, diễn thật sâu, vắt hết tố chất đáng sợ của mình, mới có thể đứng vững giữa bóng tối mịt mờ và sống tiếp. Cô trở thành cầu nối giữa người và thần, đứng giữa ánh đèn cho người đời nhìn ngắm.
Cô nhanh chóng thành thục kỹ nghệ, trăm hay không bằng tay quen, làm gì có ai càng làm càng gượng? Để đền đáp khán giả, cô tự quyết định thêm rất nhiều nội dung mới trong mỗi lần nhập đồng. Từ nhỏ cô đã nghe ông nội hát kịch Tấn, kịch Đội, nào là Đại cực đồ, Quang Võ sơn, Qua năm ải, Chém Hoa Hùng, Hồng môn yếu, Khích Chu Du gì đó, cô đều có thể hát được, mù mắt nhưng sáng lòng, cô chỉ cần nghe một lần là thuộc. Những thứ đó học từ khi còn nhỏ, lúc này tự nhiên có đất dụng võ. Khi biểu diễn, cô còn có rất nhiều đạo cụ, kiếm gỗ và bùa là vật bất ly thân, các loại thần tiên nhập hồn cũng ngày càng nhiều, trong cơ thể có náo nhiệt như mở hội, chư thần nói cười vui vẻ, lưu luyến quên cả đường về.
Dần dần, Thường Dũng trở nên ham biểu diễn, mặc dù trong lòng cô biết, đa số mọi người đều chỉ xem cô như một thú tiêu khiển, nhưng dù chỉ là tiêu khiển thì cũng đủ để cố nuôi sống bản thân được một thời gian. Những người xung quanh tụ tập càng đông, càng ầm ĩ thì cô càng hưng phấn, sự hưng phấn tột độ đó là chất xúc tác khiến xung quanh cô nhanh chóng xảy ra phản ứng hóa học. Tiềm năng được bộc lộ ra khiến chính cô cũng phải hoảng sợ. Cô nhập vai cực nhanh, diễn rất tròn vai, một khi đã bắt đầu diễn, trước mắt liền xuất hiện đủ các ảo ảnh về thần linh. Nếu nói đám đông kia cần đến thần linh, chi bằng nói cô mới là người cần nhất, thế là, cô thành khẩn giơ tay ra với những ảo ảnh kia, cảm nhận ảo ảnh cuối cùng cũng giống như một người cha hoặc người mẹ nắm lấy tay cô. Cô giống như một tín đồ Công giáo được chúa Jesu bảo vệ, lập tức rơi nước mắt. Giờ đây, cô là đứa con của họ, cha, mẹ, ông nội, ai cũng bỏ rơi cô, nhưng những ảo ảnh do cô tự mình tạo ra sẽ mãi mãi ở bên cô, bởi lẽ họ là do cô tự tưởng tưởng ra, cô chính là miếu thất của họ.
Trong bóng tối, cô thì thầm nói chuyện với những ảo ảnh, khi cô ôm họ, họ liền ôm lấy có. Khoảnh khắc ấy, cơ thể cô run lên, tựa hồ thực sự cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể họ qua cái ôm hư không đó, họ yêu cô, cô tin rằng họ yêu mình, chút tình yêu đó là điều mà cô khao khát suốt bao năm nay. Cô thì thầm tự nói một mình, vừa mỉm cười vừa khóc, đám đông nhìn cô yên lặng như tờ, kinh ngạc trước bầu không khí thần bí đó. Còn cô càng hài lòng hơn, càng nhập vai hơn giữa sự tĩnh lặng này, cô được những ảo ảnh thần linh ôm ấp và sưởi ấm, cảm thấy mình đã không còn ở nhân gian, thậm chí cô nghi ngờ mình có phải đã lên mây rồi không, chẳng còn có mắt hay không có mắt nữa, cô ngồi trên cao nhìn xuống chúng sinh, có thể thương xót chúng sinh, thậm chí nhìn thấy cả thân xác xấu xí của mình giữa đám đông, đúng là xấu thật, một con quái vật mù chẳng ra nam chẳng ra nữ, cô mới căm ghét cái thân xác ấy làm sao, nhưng giờ đây, rõ ràng cô là Bồ-tát của những kẻ trần tục kia, cô đang phổ độ cho họ.
Cảm giác linh thiêng hư ảo ấy cuốn chặt lấy cô, giống như đúc cho cô một tấm thân bằng vàng. Ở trong bóng tối, cô thấy mình lúc này thật hiền hòa, tĩnh lặng, đẹp đẽ, nước mắt cô chảy xuống là để có thể ôm ấp những ảo ảnh kia, cô thực sự chỉ mong mình không bao giờ tỉnh lại, chỉ mong có được một cái ôm thật lâu trong giấc mộng, mong mình cũng chỉ là một ảo ảnh không có xác thịt.
Nhưng cô biết đó là điều không thể, chẳng có giấc mơ nào là mãi mãi. Xung quanh lại bắt đầu huyên náo, những ảo ảnh dần dần biến mất, cô và họ lưu luyến từ biệt nhau, nước mắt chan hòa. Đúng lúc đó, cô bỗng nhiên hiểu ra rằng, thì ra trên đời vốn dĩ chẳng có cái gì gọi là cô đơn, bởi lẽ chẳng có gì là không thể chạm đến, thứ chân thực và bền lâu nhất thực ra tồn tại ngay trong suy nghĩ của con người, chỉ cần ta không để nó chết, thì nó mãi mãi không bao giờ chết. Ta lưu giữ khoảnh khắc ôm lấy nó trong ý niệm của mình, thì nó sẽ luôn dùng đôi cánh vĩ đại để ôm lấy ta.
  Cô ngồi trên một đóa hoa mẫu đơn của tấm giấy dầu, vừa khóc vừa cười, đẹp tựa như một bức tượng Phật thực sự.

Đám đông xem đủ rồi, vẫn phải về nhà nấu cơm ăn cơm, vẫn phải ra ngoài kiếm tiền nuôi sống gia đình, thế là lục tục bỏ đi. Khi ra về, có người để lại năm đồng tám đồng, có người cho cô một cân bánh đào, cũng có người chẳng để lại gì, đến tay không rồi lại về tay không. Dù sao thì một đứa mù cũng có thấy gì đâu, còn về thần linh, ai tin thì tin, không tin cũng chẳng ai bắt bẻ được gì.
Trong khi đó, Dương Đức Thanh cũng ngày càng bận rộn, từ sau lễ rước thần hồi cuối năm, người ở các thôn huyện xung quanh liền đua nhau mời hắn đi làm mã tỉ trong các lễ tế thần.
  Mỗi lần đến thăm Thường Dũng, khuôn mặt hắn đều có vết thương, chỉ là Thường Dũng không nhìn thấy mà thôi. Hắn đi biểu diễn các trò đáng sợ như xuyên trượng, treo dao, phun lửa ở khắp mọi nơi, có lúc không dùng que thép mà dùng dao xuyên từ má bên này qua má bên kia, có lúc xiên cả mấy que liền, khiến hai bên má trông như tổ ong; có lúc còn dùng dao tự chém lên trán, càng mạnh càng thật. Càng như thế, người ta càng cảm thấy hắn không phải người, càng cảm thấy hắn không phải người thì càng kính sợ hắn. Mỗi lần biểu diễn xong hắn đều phải nghỉ rất lâu, ban ngày đóng cửa ở nhà, chỉ đến tối mới đi thăm Thường Dũng. Hắn nhất định phải đợi đến khi vết thương trên mặt khỏi hẳn mới đi diễn tiếp, mã tỉ không thể bị thương, chỉ có người thường mới bị thương, mà hắn bây giờ đã không còn là người nữa.
Mỗi lần đi thăm Thường Dũng hắn đều mang đồ ăn cho cô, nhưng tuyệt đối không chịu ở lại qua đêm, chỉ ngồi nói chuyện với cô một lúc rồi đi, Thường Dũng giữ thế nào hắn cũng không chịu ở lại. Sự thực, thái độ của hắn với Thường Dũng đã không còn như trước. Cả con người hắn đã trở nên cứng rắn hơn, mạnh bạo hơn, như thể mỗi nhát dao chém trên người, mỗi que thép xuyên qua má đều tích tụ lại ở một nơi u ám nào đó, giống như lá rụng ngày một dày, cho đến khi bắt đầu rữa ra và biến chất trong cơ thể hắn. Trước đây khi Thường Dũng giữ hắn, hắn liền cảm thấy thương cô, ở lại làm bạn với cô. Nhưng giờ đây, hắn thậm chí chẳng thèm ngoảnh đầu lại, mang bộ mặt sầm sì đây vết thương kiên quyết bỏ đi. Khi hắn mang thứ gì đó đến cho cô ăn, cũng sẽ dứt khoát bảo cô “Em mau ăn cái này đi” Trong lúc cô đang nói, hắn sẽ thô lỗ ngắt lời cô, không để cô nói tiếp.
Thế nhưng sự thô bạo đó lại khiến Thường Dũng thấy thoải mái trong lòng, cô biết đó chẳng qua là một cứu cánh của hắn, hắn buộc phải dựa vào chút cục cằn đó để cứu cánh cho sự yếu ớt và vô dụng của bản thân, chỉ có thế, hắn mới có thể hư trương thanh thế được một chút. Hắn mượn chiếc mặt nạ của người xua quỷ trong lễ rước thần đeo lên mặt rồi không muốn gỡ xuống nữa. Bởi lẽ, trốn đằng sau chiếc mặt nạ đó, hắn bỗng có cảm giác ấm áp và an toàn, như thể đó là một chốn che mưa chắn gió, hắn trốn đằng sau mặt nạ thực ra chẳng ai tìm được, bản thân hắn bỗng nhiên biến mất khỏi thế giới này. Hắn chỉ mong mình biến mất, bởi vì hắn đã quá căm ghét, quá coi thường chính mình. Hắn càng cục cằn, cô càng thương hắn, vì cô biết, hắn càng thô lỗ thì càng khó chịu, bởi lẽ hắn vốn đã lung lay sắp đổ, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Một buổi tối, cuối cùng Thường Dũng cũng nói với hắn: “Chúng ta đừng làm những việc này nữa được không? Hay là chúng ta rời khỏi Giao Thành đi, chúng ta đến nơi khác, không thì trốn lên núi Lữ Lương cũng được, không ai quen biết, hai chúng ta làm ruộng cũng sống được mà.
Hắn ngắt lời cô một cách thô lỗ: “Đi đâu được? Chúng ta còn đi đầu được nữa? Đi đâu mà chẳng sống như con chó? Sẽ chẳng có ai coi chúng ta là người, tự chúng ta cũng quen với việc không thể tự coi mình là người rồi. Cô có tin không, dù chúng ta có đi đến một nơi không ai quen biết thì chúng ta cũng vẫn không thể coi mình là người đâu.” Cô nói: “Sống cái kiểu ngày ngày lấy dao tự chém lên mặt, lấy que thép tự chọc vào má thế này thì anh thấy mình thành con người chắc?” Hắn cười khẩy: “Bây giờ cũng không phải con người, nhưng cứ làm một con quái vật thế này còn tốt hơn làm người. Dù tôi có là quái vật thì người khác cũng cần đến tôi, nể sợ tôi. Cô phải biết, bây giờ hai chúng ta đều cần có khán giả mới sống tiếp được, chúng ta diễn kịch để sống, cho nên không thể trốn đến nơi không có ai được, như thế chúng ta sẽ càng không sống nổi.”
Đúng thế, họ đều là quái vật, nhưng cô hiểu, người cần đến một con quái vật như thế thực ra không phải những người trong thành, mà là bản thân hắn. Mọi sự nhục nhã và cảm giác tội lỗi từ trước đến nay đã khoét thành một cái hố sâu trên người hắn, không tự ngược đãi bản thân thế này thì hắn sẽ không thể lấp đầy cái hố đó. Hắn đang khiến cho sự thô bạo của mình trở nên chính đáng, mà quá trình đó cũng chính là quá trình hắn trực tiếp đón nhận sự sỉ nhục bản thân, chỉ có đón nhận sự sỉ nhục đó, hắn mới cảm thấy mình mạnh mẽ. Cô biết, hắn từ chối ở lại qua đêm chỗ cô một cách thô lỗ như vậy, là vì hắn đã không thể làm tình được nữa. Đó là một sự sỉ nhục đối với hắn. Đàn ông lúc nào cũng sẽ phô trương thanh thế và ra vẻ cứng rắn gấp bội để khỏa lấp sự yếu mềm ở một nơi nào đó của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #tinhcam